Cô đỏ bừng mặt đứng im tại chỗ, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt, cắn môi không trả lời, cũng không nhúc nhích.
Lục Diễn Châu tưởng cô ngầm đồng ý, nhưng anh vừa tiến lên một bước, cô liền hoảng loạn giơ tay lên. Túi đựng rượu vang chặn giữa hai người, nhịp tim Vu Hạ nhanh đến mức khiến giọng nói gấp gáp, hơi thở không ổn định: “Rượu vang! Anh cất rượu vang trước đi!
“Sau đó thì sao?” Lục Diễn Châu cầm lấy túi, nhướng mày hỏi, “Lại đến bế cô?”
Nhất định là anh cố ý!
Tim của Vu Hạ gần như nhảy ra khỏi cổ họng, cô cảm thấy người đàn ông này đang dụ dỗ cô, nếu cô thật sự dang rộng hai tay với anh thì sẽ trở thành con mồi mất.
Một mối quan hệ được hình thành chỉ sau một đêm có thể khiến con người ta cảm thấy phù phiếm, cũng sẽ khiến con người ta cảm thấy rụt rè. Tuy mối quan hệ này là do cô xúc tiến trước nhưng bây giờ cô vẫn chưa muốn thừa nhận.
Hơn nữa, cô vẫn còn rất nhiều nghi vấn, chẳng hạn như: Anh có thật sự thích cô chút nào không?
Tiếng vù vù trong nhà bếp tiếp tục vang lên không ngừng.
Mùi thơm của món sườn xào chua ngọt tràn ngập không khí.
Níu kéo lại lý trí của cô.
“Sau đó, anh đi vào bếp?” Cô dời mắt hướng về phòng bếp, suy nghĩ thỉnh thoảng bất thường của họa sĩ truyện tranh lại quay về: “Tôi có thể lê từ nhà đến đây thì nhất định cũng sẽ cố gắng lê đến chỗ bàn ăn. Tôi muốn ăn được bữa cơm này bằng chính bản lĩnh của mình!”
“…”
Lục Diễn Châu dở khóc dở cười, đây gọi là bản lĩnh đáng tự hào gì à?
Những lời này giống như việc cô đổi tên thành “Sống Trong Mùa Đông” và đăng hai hàng biểu tượng cảm xúc [sợ hãi] trên WeChat của mình. Người kiêu ngạo hét lên “Nếu có chuyện như vậy thì tôi chắc chắn sẽ tự mình làm” là cô, đến khi anh có phản hồi thì cô lại lùi bước.
Nói một đằng làm một nẻo.
Vừa dũng cảm vừa nhát gan.
Chính là đang nói đến cô.
Lục Diễn Châu tiện tay đặt túi rượu lên tủ chỗ cửa, cười nửa miệng nhìn cô: “Vậy thì cô từ từ mà lê.” Anh quay người, đi hai bước rồi quay lại: “Không cần đóng cửa.”
“…”
Vu Hạ hiểu được ý của anh rất nhanh, cô cũng không quá lo lắng anh sẽ làm gì cô. Cô há miệng, ánh mắt vô cùng ngây thơ, nhìn anh rồi lại cúi đầu chỉ vào chân mình: “Tôi thế này cũng không chạy đi đâu được?”
Lục Diễn Châu cảm thấy biểu cảm của cô quá đáng yêu, bật cười gật đầu: “Cũng đúng.”
Nói xong, quay người đi thẳng vào bếp.
Anh đứng trước kệ bếp, nghe tiếng bước chân đang khập khiễng lê bước ở bên ngoài, tưởng tượng ra động tác vừa cố gắng vừa vụng về của cô, khóe miệng lại cong lên. Ngoại trừ cháu gái của chủ nhà từng bám lấy anh, mấy năm nay Lục Diễn Châu bận rộn công việc nên không có nhiều kinh nghiệm làm quen với con gái, huống chi là yêu đương.
Vì vậy có một số cảm xúc đặc biệt là rất rõ ràng.
Anh nghe thấy tiếng ghế chuyển động liền quay lại nhìn.
Vu Hạ ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, cũng quay đầu nhìn anh. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, cô hếch chiếc cằm nhỏ nhắn lên mỉm cười với anh, đôi mắt cong cong cùng nụ cười rất ngọt ngào.
“Chờ mười phút, sẽ xong ngay thôi.” Lục Diễn Châu bình tĩnh nói, quay người lấy đ ĩa gắp sườn chua ngọt trong nồi bày ra.
Vu Hạ ngồi nhìn anh chậm rãi bưng đồ ăn lên bàn, sườn xào chua ngọt, cá hấp, rau xanh, cùng một phần canh hải sản – ba món một canh đều rất ngon lành.
Cô “ồ” lên khen ngợi, thậm chí còn vỗ tay: “Anh thật lợi hại.” Lục Diễn Châu nghe vậy thì dừng lại, không nói gì, quay người đi xới cơm.
Vu Hạ nhìn bóng lưng cao lớn của anh, lấy điện thoại ra định chụp lén một tấm gửi cho Đường Duyệt.
Nhưng vừa mở điện thoại ra thì tin nhắn lại dồn dập ập đến, nhóm làm việc đã tám chuyện suốt hai tiếng đồng hồ về việc cô lên hot search. Cô trực tiếp bỏ qua, dù là việc trọng đại thì cũng đợi cô ăn xong rồi hãy nói.
Nhưng có một người nhất định không thuận theo ý cô, cố tình không muốn cho cô ăn ngon miệng.
Một số điện thoại lạ gọi tới.
Vu Hạ do dự nhưng vẫn nghe máy.
Điện thoại được kết nối, đầu bên kia một giọng nữ vừa mở miệng nói “Cô…” thì bị một giọng nam quen thuộc cắt ngang: “Để anh nói.”
Nghe thấy giọng nói này, Vu Hạ cau mày.
Châu Dữ nói trong điện thoại: “Vu Hạ, là anh Châu Dữ đây.”
Sắc mặt Vu Hạ lạnh lùng: “Ồ, có chuyện gì không?”
Trong lòng cô đại khái đã đoán được là chuyện gì rồi, khi còn hẹn hò với Châu Dữ, cô đã từng đi ăn với bạn bè của anh ta hai lần, một lần là với bạn cùng phòng của anh ta, còn một lần là anh chị em dưới sự hướng dẫn của giảng viên của anh ta và Đường Duyệt tụ tập liên hoan, cô cũng đi cùng. Mọi người hỏi về nghề nghiệp của cô, biết cô là họa sĩ truyện tranh, lúc họ hỏi bút danh thì cô không nói vì xấu hổ.
Nhưng bạn cùng phòng của Châu Dữ đã tìm được bút danh thông qua weibo của cô.
Nên cô đã bị lộ ở phạm vi nhỏ trong WeChat của anh ta.
Vì gần như là không gặp nhau nên cô cũng không mấy để ý đến chuyện này. Nhưng truyện tranh lần này đột nhiên nổi tiếng nên mọi người đều biết Châu Dữ đã ngoại tình.
Chắc là bị người ta nói xấu sau lưng, không thể chịu được áp lực mới đến tìm cô.
Châu Dữ do dự giây lát rồi hỏi thẳng: “Em có thể xóa truyện tranh đăng trên Weibo được không?”