Ngã xuống giường, Trần Thọ chui vào trong đống chăn mềm mại, cậu cố gắng cử động tay chân vì phát tình mà mềm oặt của mình, cuộn lấy chăn mền thành một cục, muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này.
Mãnh thú sau lưng bắt lấy mắt cá chân của cậu.
Trần Thọ giãy giụa, nhưng cũng không gây ra bất cứ lực sát thương nào: “Buông ra!”
Phía trước xuất hiện một bóng râm, Khương Chính Minh đứng ở cạnh giường, đối diện với Trần Thọ đang muốn chạy trốn.
Trần Thọ ngẩng đầu, mặt đối mặt với hạ hộ của Khương Chính Minh, ngơ ngác nhìn hắn kéo khóa, cởi quần.
Tông Trạch Thịnh từ sau lưng ôm lấy, anh đã cởi áo trên, da thịt dán lên người Trần Thọ, truyền đến cảm xúc nóng rẫy, nơi tiếp xúc cũng theo đó mà nóng lên. Anh vươn tay sờ đến phần thân dưới của Trần Thọ, muốn cởi quần của cậu xuống.
Trần Thọ đưa tay muốn ngăn cản bàn tay không yên phận của Tông Trạch Thịnh lại, nhưng không thành công, còn bởi vì bàn tay còn lại mất sức mà ngã nhào xuống giường, vùi đầu vào trong chăn.
Tông Trạch Thịnh thành công cởi quần cậu ra.
Cái mông trắng nõn của Trần Thọ lắc qua lắc lại, vẫn còn muốn tránh thoát.
Thứ đầu tiên lan đến là tin tức tố của Tông Trạch Thịnh, bá đạo vây quanh thân thể của Trần Thọ, sau đó nhanh chóng tiếp cận là tin tức tố của Mạnh Tân Phàm và Khương Chính Minh.
Vào lúc còn lại chút sức, Trần Thọ kinh hoàng hô to: “Này! Đừng có đột nhiên phát tình như thế!” Cậu đã sắp bị những tin tức tố này làm cho rối loạn căng thẳng (ptsd) rồi.”
Tông Trạch Thịnh kéo áo sơ mi của cậu ra, lại cởi quần cậu xuống, tham lam chạm đến da thịt của cậu, cực kì thỏa mãn trả lời câu hỏi của cậu: “Không phải đột nhiên, là phát tình có tính toán trước.”
Trần Thọ hồi quang phản chiếu ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người còn lại: “Hai người các cậu mau kéo anh ta ra đi, đừng như vậy mà, tôi…”
Hai người được xin giúp đỡ, đứng ở mép giường, chậm rì rì mà cởi quần áo, trong mắt là dục vọng trần trụi, tin tức tố nồng đậm lại càng không hề thu lại.
“Vừa rồi bọn tôi đã trao đổi với nhau rồi.” Khương Chính Minh quỳ một gối lên giường, bắt lấy cánh tay của Trần Thọ: “Không có ai muốn nhường nhịn cả, cho nên chỉ có thể để cậu chịu khổ một chút.”
Trần Thọ hiểu được ý nghĩa trong đó, cảm thấy kinh hãi vô cùng, cậu gian nan cất lời: “Mấy cậu như này là muốn… luân phiên cưỡng gian.”
Hai người liên tiếp lên giường, chiếc giường vốn dĩ rất rộng này lại có vẻ hơi chật chội. Mạnh Tân Phàm kéo chân cậu qua, ánh mắt la liếm trên da thịt lõa lồ, chỉnh sửa lại lời nói của cậu: “Là dụ dỗ gian dâm.”
Trần Thọ chấn động đến mức tột cùng: “Có lầm hay không hả! Mấy cậu là súc sinh sao! Tôi chính là A……”
Trần Thọ bỗng nhiên phản ứng lại, nhớ ra bản thân mình cũng không phải A, chuyển giọng nói: “Tôi là Trần Thọ!”
Khương Chính Minh lạch cạch mấy tiếng cởi thắt lưng ra, mười phần ám chỉ mà sờ lên mông cậu: “Đúng vậy, bởi vì cậu là Trần Thọ đấy.”
Đối mặt sự quyến rũ mạnh mẽ của tin tức tố, những động tác giãy giụa hỗn loạn của Trần Thọ chậm rãi ngừng lại, sức lực của cậu đã bị mài mòn quá nhiều, cậu nằm liệt trên giường vô lực thở dốc, cảm giác từ sâu trong cơ thể bắt đầu lan tràn sự trống rỗng và ướt át ngứa ngáy khó có thể mở miệng.
Tông Trạch Thịnh cuối cùng cũng đã lột được mảnh vải cuối cùng trên người cậu xuống, thân thể Trần Thọ run lên, ô một tiếng.
Da thịt ở nơi riêng tư là bóng loáng nhất, bởi vì Trần Thọ rất ít khi tự mình giải quyết, màu sắc của côn th*t là màu hồng phấn xinh đẹp, vừa thẳng lại vừa sạch sẽ, cũng không nhiều lông lắm, giống như một món đồ chơi vậy.
Khương Chính Minh nhìn đến mức choáng váng, lầm bầm lầu bầu: “Chỗ này của O đều đáng yêu như vậy sao?”
Trần Thọ xấu hổ và giận dữ muốn chết, một người đàn ông, vậy mà lại bị một tên khác nói chỗ đó đáng yêu.
Mạnh Tân Phàm nửa ôm lấy cậu, để cậu mặt đối mặt dựa vào trong lồng ngực mình, sau đó hôn lên môi cậu, Tông Trạch Thịnh tách hai chân cậu ra từ phía sau.
Dường như cậu đã ý thức được bản thân mình chạy không thoát, Trần Thọ đột nhiên lắc đầu, nhìn bọn họ nói: “Tôi sẽ chết mất.”
Tông Trạch Thịnh dùng tay đẩy mặt cậu qua hôn anh, hôn lưỡi đến mức Trần Thọ sắp không thở nổi, sau đó an ủi cậu: “Bọn tôi sẽ sẽ cố gắng dịu dàng, để em có thể dùng một phương thức khác mà chết.”
“Ví dụ như sướng chết.” Anh đẩy cánh mông của Trần Thọ ra, Mạnh Tân Phàm cùng lúc vuốt ve hai hạt đậu nhỏ trên ngực Trần Thọ.
Khương Chính Minh đứng ở mép giường: “Tôi thì sao?”
Mạnh Tân Phàm nói: “Đi tìm bao cao su.”
Khương Chính Minh lầm bà lầm bầm mà mở tủ đầu giường ra.
Trần Thọ cảm nhận được phía dưới đã bắt đầu chảy nước, bên trong vách thịt cũng đã trở nên nóng rẫy, có nước bắt đầu chảy từ nơi sâu tận bên trong thân thể cậu ra ngoài.
Thân thể vẫn luôn có thể cảm nhận được sự thay đổi của tuyến thể và hoàn cảnh xung quanh một cách kịp thời, để đúng lúc đưa ra phản ứng.
Tông Trạch Thịnh dùng ngón trỏ và ngón giữa sờ đến khe hở giữa mông Trần Thọ, dùng ngón giữa chậm rãi dò xét, đưa vào.
“A!” Trần Thọ mẫn cảm mà co rụt hậu huyệt của bản thân một chút.
Tông Trạch Thịnh bật cười một tiếng, cảm giác giống như là bị Trần Thọ cắn một ngụm vậy. Anh đi vào thêm một đốt ngón tay nữa, đụng đến một cái miệng nhỏ, anh định chậm rãi đẩy nhẹ vào bên trong một chút nữa, nhưng thực sự rất chặt.
Không ngờ Trần Thọ lại giãy giụa: “Sai rồi! Sai rồi!”
Trần Thọ thừa nhận cảm giác dị vật đi vào trong cơ thể, ôm chặt lấy lưng của Mạnh Tân Phàm, lúc này Khương Chính Minh cầm một hộp bao cao su quay lại.
Tông Trạch Thịnh tiếc nuối mà rút ngón tay lại, trên thực tế, anh muốn thăm dò mỗi một tấc bí ẩn trên cơ thể của Trần Thọ.
Anh một lần nữa cắm vào khoang sinh sản, lòng bàn tay cọ xát lên tường thịt, một đường tiến vào chỗ sâu bên trong, mềm mại thoải mái, làm người ta muốn lập tức cắm vào
Tông Trạch Thịnh nhẫn nại, mở rộng cho cậu. Ngón trỏ. Ngón giữa. Rồi đến ngón áp út.
Đợi đến khi ba ngón đã tiến hết vào, Tông Trạch Thịnh cảm giác ngón tay của mình bị ngậm chặt, một chút dịch mát đã chảy ra, làm ướt nhẹp bàn tay của anh. Anh nhẹ nhàng thở ra, lực chú ý cũng bị phân tán đến chỗ khác, mới phát hiện hai người còn lại đã bắt đầu chơi rồi.
Trần Thọ ngẩng cổ, nước mắt chảy đến khóe miệng, hòa cùng nước miếng dính lên dương v*t thô to, hơi thở đàn ông làm cho Trần Thọ vừa khó chịu lại vừa xao động.
Trần Thọ rõ ràng bị thứ to lớn ở trong miệng làm cho nước miếng chảy lung tung, nước mắt cũng rơi, tuyến thể lại nhảy lên mạnh mẽ.
Khương Chính Minh chỉ là bị Trần Thọ ngậm vào thôi cũng đã sướng đến mức không chịu nổi.
Mạnh Tân Phàm duỗi tay vuốt ve dương v*t của Trần Thọ, chà đạp bé đáng yêu này đến mức đỏ cả lên. Hắn thực sự không phải người biết khống chế sức lực.
Thế nhưng nhìn dương v*t của Trần Thọ càng lúc càng lớn, hẳn là cũng vô cùng hưởng thụ. Hắn nhanh chóng đưa dương v*t của mình lại gần, dùng quy đầu cọ xát lên côn th*t của Trần Thọ, côn th*t mẫn cảm lập tức cựa quậy hai cái, chảy ra chất lỏng trong suốt, càng có vẻ đáng yêu sạch sẽ, hoàn toàn khác biệt với dương v*t đỏ tím của Mạnh Tân Phàm.
Ngón tay chọc vào rút ra không còn làm Trần Thọ khó chịu mà run rẩy nữa, Tông Trạch Thịnh biết đã có thể rồi. Anh bế Trần Thọ lên ấn xuống côn th*t của bản thân, hậu huyệt ướt mềm nhanh chóng ngậm lấy phần đầu, rồi sau đó thông thuận mà nuốt tới tận gốc.
côn th*t trong miệng đã trượt ra ngoài, hậu huyệt lại ăn vào một cây mới. Trần Thọ ngẩng cổ kêu lên một tiếng.
“A… quá nhanh…”
côn th*t thẳng tắp đâm vào, khoang sinh sản nhanh chóng biến thành dáng vẻ của côn th*t. Trong cơn đau đớn, Trần Thọ đã được nếm trải vị ngọt ngào sung sướng.
Ướt nóng, chặt chẽ, đây là bên trong của Trần Thọ.
Tông Trạch Thịnh cuối cùng không nhịn được nữa, ôm lấy eo của cậu bắt đầu ra ra vào vào. Nơi đó chỉ nhẹ nhàng rút ra một chút, đã gấp không chịu nổi mà đâm thật mạnh vào, hậu huyệt căng tràn chưa từng được ngơi nghỉ một chút nào.
Khoái cảm đã từ mưa phùn biến thành thủy triều, phía trước, phía sau, đều bị đàn mãnh thú đói khát này tiến công đùa bỡn, Trần Thọ mơ màng mở to mắt, khó có thể hô hấp.
Trần Thọ trong miệng lại thay đổi một cây dương v*t khác, Mạnh Tân Phàm vuốt khuôn mặt của cậu, cử động eo, còn ý đồ dạy cậu phải mút như thế nào: “Cử động đầu lưỡi một chút.”
Trần Thọ cũng không phải muốn làm hài lòng hắn, chỉ là khoái cảm nơi hậu huyệt khiến cho cậu không nhịn được mà mở miệng rên rỉ, nhưng miệng lại bị lấp kín, đầu lưỡi theo bản năng mà lộn xộn.
Mạnh Tân Phàm lập tức rên rỉ.
Khương Chính Minh hôn lên đầu vai của cậu, tham lam mà ngửi tin tức tố ngọt ngào, vừa dùng tin tức tố của bản thân bao bọc lấy Trần Thọ. Sau đó nắm lấy tay Trần Thọ vuốt ve trên xuống côn th*t của bản thân.
Trần Thọ cảm nhận được thứ ở trong tay mình vừa to vừa nóng, lòng bàn tay cũng trở nên nóng bỏng, bị dịch tràn ra làm cho ướt nhẹp, trơn đến mức không cầm được.
Đùi của Trần Thọ bị Tông Trạch Thịnh giữ chặt, dùng tư thế trẻ con bị xi tè mà nâng lên, hậu huyệt đầm đìa nước bị đôi mắt của Khương Chính Minh nhìn chăm chút.
Trần Thọ đột nhiên bị thả ra, côn th*t lại đâm mở hậu huyệt vừa mới khép vào, chuẩn xác mà đâm vào bên trong khoang sinh sản, còn sâu hơn lúc nãy, khoái cảm đáng sợ làm cho lục phủ ngũ tạng của của cậu cũng rối loạn cả lên, từng luồng nhiệt nóng cứ như thế mà đâm sâu vào bên trong khoang sinh sản, có dịch chảy ra từ nơi kết hợp, từng tiếng cơ thể va chạm vang lên theo tần suất ra vào.
Phần eo được nâng lên cao lại vô lực rũ xuống, cái mông bị động tác đưa đẩy mãnh liệt của Tông Trạch Thịnh làm cho đỏ ửng lên, ánh mắt của Trần Thọ trở nên tan rã, trong miệng bắt đầu thốt ra những lời hỗn loạn: “A ưm… Tông Trạch Thịnh… Đâm vào, ở bên trong.”
Thanh âm rên rỉ, tin tức tố sôi trào, còn có biểu cảm dân loạn của Trần Thọ khi bị khoái cảm đánh sâu vào, đều khiến cho ham muốn bạo ngược trong lòng mấy người ở đây tăng thêm.
Mạnh Tân Phàm muốn đâm vào sâu hơn một chút, Trần Thọ khó chịu đến mức nôn khan, theo bản năng mà co rụt hàm răng lại, lại không ngờ tới Mạnh Tân Phàm trực tiếp bắn ra.
Cổ họng của Trần Thọ bị một đợt tinh dịch bắn thẳng vào, vừa tanh lại vừa đặc, cong eo muốn nôn ra, lại bị Tông Trạch Thịnh kéo trở lại, che miệng thao chịch.
Hai ngón tay tiến vào trong khoang miệng của cậu, chà đạp lên đầu lưỡi, tinh dịch đặc sệt dính trên hàm răng của cậu, thậm chí còn đang chảy xuống từ khóe miệng.
Trần Thọ mơ hồ không rõ mà khẩn cầu người phía sau: “A ưm… Tông Trạch Thịnh, chậm một chút…Chịu không nổi.”
Tông Trạch Thịnh nhìn tuyến thể đang nảy lên trước mắt, ánh mắt thèm thuồng, rướn người lên vừa liếm vừa cắn chỗ đó, làm cho tuyến thể vừa ướt lại vừa đỏ.
Trần Thọ bị hành động của anh dọa, cảm xúc sợ hãi và hưng phấn làm đan xen chồng chéo lên nhau, khiến cho mị thịt ở trong khoang sinh sản lại càng hưng phấn, cắn chặt lấy côn th*t đang thâm nhập.
Tông Trạch Thịnh rên rỉ, nghiêng đầu hôn lên bờ môi của Trần Thọ, cắm vài cái trong thân thể của cậu, nhanh chóng thành kết.
Trần Thọ bị Tông Trạch Thịnh mút đầu lưỡi, phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ. Cảm giác dị vật trong cơ thể sưng to làm cho khoang sinh sản càng thêm ướt át, vách thịt đã bị chèn ép đến mức cực độ, ngược lại nảy sinh một loại khoái cảm đến mức tột cùng, đánh sâu vào lý trí của Trần Thọ.
Cỗ tinh dịch ấm nóng bị Tông Trạch Thịnh bắn vào bao cao su, nhiệt độ dường như lại đánh vào sâu bên trong thân thể, đôi mắt của Trần Thọ trợn trắng, côn th*t giữa hai chân dựng thẳng, bỗng nhiên bắn một phát.
“A, a… Thật, thật khó chịu.” Trần Thọ chịu ghé vào giữa hai chân của Mạnh Tân Phàm, mặt cọ lên côn th*t đang căng to của cậu ta, cọ một cái khiến cho từ khóe môi đến khóe mắt đều dính tinh dịch.
Khương Chính Minh ngược lại bắt lấy cánh tay cậu đặt ra sau lưng, những dấu hôn dày đặc trên lưng đã chứng minh nơi này khiến cho người ta yêu thích đến mức nào.
Chăn đã vô cùng lộn xộn, Trần Thọ ngã lên trên, cậu bị đỉnh lộng đến mức còn mềm hơn cả thịt quả, mồ hôi cũng lây nhiễm vị thơm ngọt của tin tức tố.
Khương Chính Minh hít sâu một hơi, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ.
Trần Thọ đột nhiên nâng eo lên, kịch liệt giãy giụa, Mạnh Tân Phàm hỏi: “Muốn cao trào sao?”
Trần Thọ nóng nảy mà kêu: “Phía dưới muốn…… Buông ra, buông tôi ra!” Cậu giãy giụa giống như là phát điên vậy, sức lực lớn đến mức vươn tay ra ngoài, nắm lấy khăn trải giường.
Khương Chính Minh vừa lúc cũng đã sắp cao trào, sao có thể buông tha cho cậu, siết chặt lấy bờ eo của cậu, lại dùng sức hơn nữa tiến vào trong thân thể của cậu, chịch đến mức khoang sinh sản cũng run rẩy, sau đó bỗng nhiên rút ra bắn ở trên lưng, ngay cả trên tóc của Trần Thọ cũng dính vài điểm màu trắng.
“Đừng mà, ưm!”
Bỗng nhiên côn th*t lại đâm đến chỗ ngứa ngáy, khiến cho Trần Thọ đột nhiên nhắm chặt hai mắt, toàn thân run rẩy kịch liệt, lại không thể khống chế được thân thể của mình nữa, khoái cảm bắn tinh bất thình lình bị ống bài tiết áp đảo, Trần Thọ lại không thể chạy trốn, cảm thấy xấu hổ đến mức tay chân cũng tê dại.
Tiếng nước mong manh vang lên, một mùi lạ truyền đến.
Đám đông chăm chú nhìn xuống, côn th*t còn đang cương cứng của Trần Thọ run mở ra lỗ nhỏ, chảy ra nước tiểu màu vàng nhạt, cột nước này rơi trên khăn trải giường.
Trong lúc nhất thời trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng thở dốc và hô hấp của Trần Thọ.
Khương Chính Minh nhìn dấu vết màu vàng nhạt, lại nhìn Trần Thọ đang cứng đờ nằm đó, rõ là bài tiết dơ bẩn, lại khiến cho Khương Chính Minh nhìn đến mức nổi lên phản ứng.
Trần Thọ vô lực mà ngã xuống, hít hít cái mũi, trực tiếp bật khóc. Cậu cúi đầu, cắn răng không phát ra tiếng nức nở, thân mình lại không kiềm chế được mà trở nên run rẩy, nước mắt giống những chuỗi trân châu đứt gãy không ngừng rơi xuống đùi của Mạnh Tân Phàm.
Cậu đột nhiên bị người khác kéo lên, ôm chặt. Nước mắt rơi vào trong miệng, chua cay. Trần Thọ khóc đến mức không thở được, rất nhanh đã phát ra những thanh âm bất mãn, sau đó đã được người ta buông ra.
Trần Thọ khóc lóc nhìn những người đang hôn mình, Mạnh Tân Phàm dùng ánh mắt như chứa lửa nóng nhìn vào đôi mắt sợ hãi của Trần Thọ, dùng giọng nói khàn khàn lên tiếng:
“Làm lại một lần cho tôi xem.”
Hai mắt của Trần Thọ đẫm lệ, vẻ mặt mê man.
Tông Trạch Thịnh không nhịn được đã đến gần, cũng không chê dơ, cầm lấy côn th*t vừa rồi trong lúc giao hợp phun nước tiểu, hứng thú bừng bừng mà đề nghị: “Lại tiểu thêm một lần đi.”
Mạnh Tân Phàm ngẩng mặt lên đẩy ngã Trần Thọ, nâng một chân cậu lên cắm vào. Trần Thọ kêu thảm lắc đầu, từ mũi đến khóe mắt đều hồng hồng, hữu khí vô lực nói: “Tôi không được.”
Mạnh Tân Phàm vừa đẩy hông vừa hỏi: “Không được chỗ nào?”
Trần Thọ chẳng còn chút sức lực nào, nhưng vẫn không quên giận dỗi một câu: “Đu……. ưm…” câu nói kế tiếp bị chặn lại, vang lên chỉ còn là tiếng nức nở.
Tin tức tố điên cuồng ma sát va chạm trong căn phòng này, Trần Thọ bắn một lần lại thêm một lần, khóc một lần lại thêm một lần, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt. Còn người bên trên chỉ có thể tự tưởng tượng mà lên xuống, sau đó hưng phấn mà bắn ở trên mặt Trần Thọ.
Thời điểm Trần Thọ mất khống chế, ba người kia thậm chí càng trở nên hưng phấn, càng thêm hung ác mà chịch cậu, đâm chịch khiến cho mông đỏ lên, đâm đến mức hiện ra sóng gợn dâm loạn, hậu huyệt khó có thể thừa nhận mà run rẩy. Chỉ với mong muốn thấy cậu tiểu thêm một lần nữa.
Trần Thọ không thể nào hiểu được, mỗi lần tè ra đều không nhịn được mà đỏ bừng hốc mắt, nhưng rất nhanh sau đó lại bị khoái cảm làm cho không còn biết gì, chỉ có thể há mồm rên rỉ, sau đó lại bị côn th*t đùa bỡn xâm phạm khoang miệng.
Cuối cùng khi cậu đã mệt đến mức ngủ say, thân thể tràn ngập những dấu vết hoan ái vẫn còn trong cơn khoái cảm mà run nhè nhẹ, chân cũng không khép lại được, ở trên mặt, bụng nhỏ, đùi, giữa đùi, đều tràn ngập tinh dịch, hậu huyệt hơi hơi đỏ lên, còn đang lúc đóng lúc mở, không hề trì hoãn lại, khiến cho ba A kia thèm thuồng đến mức mắt lóe ánh sáng xanh, thế nhưng thân thể của Trần Thọ đã không còn chấp nhận được thêm bất cứ hành động bừa bãi nào của bọn họ nữa, chỉ có thể tạm thời hành quân lặng lẽ.
Trần Thọ híp mắt đã không còn cách nào tự hỏi nữa, nhìn ba người thu dọn, tắm rửa cho mình một cái, sau đó lại đổi sang một phòng khác.
Giường trong cái phòng kia đã loạn đến không chịu nổi rồi.
Bọn họ đặt Trần Thọ ở chính giữa giường, Tông Trạch Thịnh và Mạnh Tân Phàm ăn ý mà chọn vị trí thích hợp, một người ôm lấy eo, một người ôm lưng, còn lại Khương Chính Minh chỉ có thể uất ức nằm trên chiếc giường còn lại, ôm quần áo của Trần Thọ chìm vào giấc ngủ.
Trần Thọ không còn sức lực, cố sức mà nắm lấy ngón tay không biết của ai đang đặt trên lưng mình, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ mất.