Trần Thọ đi mua đồ ăn sáng cho Triệu Vân Hổ.
Miêu Miêu thì uống một ly sữa bò, còn có cái bánh nhỏ để mình ăn, thì cô bé chia cho Triệu Vân Hổ một nửa.
Triệu Vân Hổ hận không thể ôm hôn Miêu Miêu một cái.
Còn Trần Thọ Đình hận không thể ôm hôn Triệu Vân Hổ.
Trong tivi có chiếu chó sói lúc ẩn lúc hiện, Miêu Miêu nhìn thấy cười khanh khách.
Nguyên một đêm hôm qua Triệu Vân Hổ không đi vệ sinh, bàng quang đã căng lên cứ ở bên trong lắc lư, bụng cũng thắt chặt lại.
Cậu nhìn cửa bên cạnh, tung chăn lên, bỏ một chân xuống giường chân còn lại cũng đặt xuống đất.
Trần Thọ Đình nhìn thấy vội tới gần, ngồi xổm xuống mang giày giúp cậu.
Chân của Triệu Vân Hổ mang vớ màu trắng bị Trần Thọ Đình túm lại, cậu vùng vẫy không chịu thì bị anh ta kéo lại nhét vào trong giày.
“Muốn làm gì?” Trần Thọ Đình đi giày giúp cậu xong hỏi.
“…Đi tiểu.”
Trần Thọ Đình đứng dậy nắm lấy cánh tay cậu khoác qua ngang vai, đỡ cậu đứng dậy.
Cậu muốn rút tay về: “Tôi tự cầm nạng.”
Anh ta đỡ lấy eo cậu, nói rất quả quyết: “Không cần, đi.”
Quả thực Triệu Vân Hổ đã không nhịn được nữa, chỉ có thể yên lặng đi ra ngoài.
Bọn họ đi nhà vệ sinh ở lầu một, đi tới cửa lầu, Trần Thọ Đình bỗng nhiên khom người ôm đầu gối cậu, một tay đặt dưới nách, dùng sức ôm cậu đi xuống lầu chỉ nghe tiếng “Cộc cộc cộc.”
Mặt cậu đầy mơ hồ.
Đi tới nhà vệ sinh cậu muốn đi tới chỗ đi tiểu, anh ta cũng mở cửa giúp cậu, cậu nhảy lò cò đi vào, còn chưa kịp đóng cửa lại anh ta cũng đi vào theo.
Sau đó “Rầm” một tiếng, gài chốt cửa lại.
Triệu Vân Hổ mở to hai mắt nhìn anh ta.
Trân Thọ Đình dùng tay phải ôm phía sau cậu, tay còn lại cởi quần cậu ra.
Triệu Vân Hổ lập tức giãy giụa, cơ thể cậu bị cánh tay phải của anh ta giữ chặt, một tay cậu dùng sức đẩy đầu Trần Thọ Đình ra, một tay kia cũng không ngừng gạt tay anh ta ra.
Trần Thọ Đình và cậu không ai chịu thua ai, ánh mắt anh ta xấu xa cứ nhìn chằm chằm bên dưới cậu, Triệu Vân Hổ thấy vậy gào to: “Cậu có bị bệnh không!”
Không kịp nữa rồi cậu không nhịn nổi nữa.
Triệu Vân Hổ dùng lực gạt tay trái anh ta xuống, cuống cuồng chống tay vào tường, thúc giục: “Nhanh lên một chút!”
Trần Thọ Đình kéo khóa quần cậu, lập tức kéo quần xuống, dương v*t nhỏ giống như mũi voi cụp xuống trong bộ tóc.
Trần Thọ Đình nhìn không chớp mắt, không nhịn được sờ vào. Ba ngón tay anh ta nắm phía bên trong, đưa chân đá nắp bồn cầu lên, để dương v*t Triệu Vân Hổ hướng về phía bồn cầu, trong giọng nói mang chút hưng phấn: “Đi tiểu đi, bé cưng.”
Triệu Vân Hổ cắn răng, mặc dù có chút xấu hổ đến ngẩn ra, cậu vẫn buông lỏng bàng quang ra một chút, sau cuộc đấu tranh vừa rồi, không thể nhịn được nữa nước tiểu không ngừng tuôn trào ra như cơn lũ.
Tiếng nước vang lên.
Thậm chí Triệu Vân Hổ còn run rẩy khi đi tiểu, bên trong thiếu nước xấu hổ đến đau đớn.
Trần Thọ Đình giúp cậu lắc người, mặc quần vào, còn cậu ngược lại không có gì để làm.
Anh ta đỡ Triệu Vân Hổ đi ra ngoài, nhìn thấy ánh mắt buồn bực của cậu, không nhịn được trấn an: “Không nhỏ.”
Triệu Vân Hổ: “Chết tiệt ai nói chuyện này?” Trần Thọ Đình cười hì hì, bỗng nhiên nói ở bên tai cậu: “Cậu thì biết của tôi rất to.”
Triệu Vân Hổ thúc khuỷu tay anh ta một cái.
Triệu Vân Hổ cùng Trần Thọ Đình trở về, trên bàn bày đồ ăn sáng nóng hổi, Trần Thọ thấy hai người đi vào cùng nhau có chút ngạc nhiên.
Trần Thọ hỏi: “Anh không đi học sao?”
Trần Thọ Đình nói: “Xin nghỉ rồi.”
Trần Vân Hổ lên giường ngồi.
Trần Thọ đột nhiên nói: “Cái đó, Hổ Tử tôi có việc bận.”
Triệu Vân Hổ nghi hoặc nhìn cậu.
Trần Thọ: “Tôi gọi điện thoại cho anh Ngụy rồi. Đợi xíu nữa sẽ tới.”
Sau khi Trần Thọ rời đi, Triệu Vân Hổ chợt yên lặng.
Trần Thọ Đình dần đoán được, buồn bã hỏi cậu: “Cậu thích Trần Thọ?”
Thật đúng là Triệu Vân Hổ đang yên lặng một lúc, cậu đang suy tư.
Lúc đầu cậu thích Trần Thọ, bởi vì Trần Thọ khi đó có chút kiêu căng, rất phách lối ngông cuồng là một người vô tâm, rất giống với thú nuôi bên cạnh. Nhưng Trần Thọ có chút đáng yêu của riêng mình, nên cậu càng ngày càng thích Trần Thọ hơn.
Nhưng khi tìm hiểu sâu hơn, dường như cậu ngày càng thích Trần Thọ nhiều hơn và muốn bảo vệ cậu ấy. Dạo gần đây cậu thấy Trần Thọ giống Trần Thọ Đình, nhưng bây giờ Triệu Vân Hổ cảm thấy Trần Thọ càng giống cậu hơn.
Bởi vì thân phận thay đổi nên rất lo lắng sợ hãi, sợ đối phương thèm muốn thân thể của cậu nên không dám tùy tiện trao tình cảm. Sau khi bị thương chỉ có thể cắn răng nuốt nó vào trong bụng.
Chẳng qua Trần Thọ có người giúp đỡ, còn cậu thì không.
Triệu Vân Hổ suy nghĩ quá lâu, khuôn mặt Trần Thọ Đình càng ngày càng đen lại.
“Thích cậu ta điểm nào? Thích kêu cậu ta là Trần Thọ? Thích cậu ta vì cậu ta đẹp trai?” Anh ta liếc nhìn Miêu Miêu, nhỏ giọng nói: “Tôi chắc chắn của tôi lớn hơn.”
Triệu Vân Hổ cũng thấp giọng đáp lại: “Trong đầu cậu chỉ có cái đó sao?” Trần Thọ Đình nhìn chằm chằm cậu: “Nhìn cậu thì chỉ có vậy.” Trần Thọ Đình đổi đề tài, đột nhiên hỏi cậu: “Sau này cậu tính sao?” Triệu Vân Hổ cúi đầu: “Chuyển trường. Làm sao có thể đi học chỗ này nữa.” Triệu Vân Hổ lại ngẩng đầu: “Sao cậu lại đi?” Trần Thọ Đình: “Tôi cũng đi học lại.” Triệu Vân Hổ mở to hai mắt.
Trần Thọ Đình nói: “Cậu nói muốn thi vào đại học O, tôi lén lút cố gắng học hành, muốn cho cậu sự ngạc nhiên, sau đó… Tôi sửa lại nguyện vọng thi vào đại học B.”
Anh ta nhíu mày lại, bề ngoài nhìn như đang rất căm ghét thứ gì đó rất xấu xa.
Hẳn là rất căm ghét cậu, cậu suy nghĩ vẩn vơ.
Nhớ lại lúc cậu học bốn năm trung học, để lại ấn tượng nhiều nhất trong đầu cậu không phải là buổi tự học vào buổi tối, nói qua bạn bè trai gái, đánh nhau, mà là Trần Thọ Đình.
Cùng Trần Thọ Đình học buổi tự học vào buổi tối, cùng Trần Thọ Đình đánh nhau, cùng làm bạn với Trần Thọ Đình, cho đến lúc ly biệt.
Bây giờ người ở trước mặt, cậu chỉ có thể giả vờ phô trương thanh thế và chửi mắng, nhưng lại không dám nói lời thật lòng.
Triệu Vân Hổ tặc lưỡi một tiếng, cảm thấy cậu thật xấu xa.
“Này, Trần Thọ Đình.”
Vẻ mặt Trần Thọ Đình có chút đáng thương nhìn cậu.
Triệu Vân Hổ: “Cứ coi như cậu là một A, thích tôi cứ việc nói thẳng.”
“Tôi phát hiện tôi thích cậu. Chúng ta có thể ở cùng nhau.”
Đồng tử Trần Thọ Đình co rút lại, chợt đứng lên, đi mấy bước, lại đột nhiên ngồi xuống, anh ta nắm lấy vai Triệu Vân Hổ, ánh mắt anh ta sáng rực rỡ, đôi lông mày nhướng lên sắp đụng trán cũng biến mất.
Còn chưa lên tiếng, đột nhiên nghe tiếng nói mềm như sữa: “Ở chung một chỗ là như thế nào?”
Trần Thọ Đình ôm lấy Miêu Miêu để cho cô bé nằm trong ngực anh ta, hướng mắt về phía Triệu Vân Hổ, dạy cô bé: “Kêu chị dâu.”
Miêu Miêu: “?”
Đôi mắt non nớt của cô bé nhìn Triệu Vân Hổ, ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Chị dâu.”
Triệu Vân Hổ không nhịn được hôn một cái lên má Miêu Miêu, sau đó đưa hai bàn tay che mặt cô bé, cậu đang nghi ngờ, quả nhiên Trần Thọ Đình cúi đầu hôn cậu.
Triệu Vân Hổ hơi sửng sốt một chút, cảm nhận trên miệng cậu có người cẩn thận hôn lên, cậu chủ động mở miệng, đón nhận Trần Thọ Đình.
Hai người hôn nhau tiếng líu ríu. Nụ hôn này có cảm giác vui mừng khi đã tìm lại được nhau, tiếc nuối đã bỏ lỡ nhau khi còn trẻ, để giờ đây quấn lấy nhau không rời.
Đau đớn cùng tuyệt vọng chỉ có hai người biết, cùng với khát khao không thể buông bỏ, quấn quýt thân mật ở môi như hòa làm một cùng với ít vướng víu tan biến.
Miêu Miêu nhạy bén nhận ra được trên đầu cô bé đang phát sinh cái gì, cô bé gạt tay anh trai ra, dùng cái miệng lộ ra suy nghĩ lớn nhất kêu lên: “Sao vậy anh! Trời tối rồi ạ? Anh đang làm gì vậy? Miêu Miêu muốn chơi cùng!” Ánh sáng lần nữa xuất hiện trong ánh mắt. Trần Thọ Đình và Triệu Vân Hổ đang nhìn nhau, một người hôn vào khuôn mặt cô bé, hôn đến khi cô bé cười nắc nẻ: “Chơi vui!”
Cùng lúc đó, Trần Thọ đang ở phòng ngủ Tông Trạch Thịnh.
Tông Trạch Thịnh: “Tôi dẫn cậu đi dạo quanh trường tôi một chút.”
Thật ra phải là trường học của chúng ta.
Bốn người vốn ước định muốn thi vào cùng một trường đại học, mà Trần Thọ lại lâm trận chạy trốn, bỏ lỡ bọn họ hai năm.
Trần Thọ hỏi: “Gọi cho Tiểu Minh với Tân Phàm lên đi. Chờ bọn họ đi học xong.”
Tông Trạch Thịnh nói: “Không có tiết, bọn họ ở bên trong phòng thí nghiệm.”
Sau một cuộc điện thoại, hai người đều tới.
Khương Chính Minh ôm lấy cậu, hận không thể ôm cậu lên đi một vòng.
Trần Thọ rất bực bội về sự chênh lệch chiều cao, cậu mới có một mét bảy một mét tám, mấy người này lại cao tới một mét tám tám, cậu nhón chân lên mới có thể hôn đến miệng họ.
Trần Thọ xua đi ý nghĩ kỳ lạ đó.
Bốn người bắt đầu từ cửa trường học, Mạnh Tân Phàm giới thiệu: “Chào mừng đến với đại học A, trường chúng ta có hơn ba mươi nghìn thầy cô và học sinh, chiếm diện tích hơn 5000 mét…”
Ba người bọn ra ra vào cổng trường vô số lần, đối với trường học mà từ thời cấp ba đã vô cùng mong ngóng, Trần Thọ hô to: “Đại học A! Xin chào!”
Cậu thầm kêu ở trong lòng, đã lâu không gặp.
Từ nhà ăn đến ký túc xá, từ sân đến trường học, từ tài liệu phòng thí nghiệm khoa học kỹ thuật, đến phòng học thể dục nhịp điệu, dường như Trần Thọ đã hòa hợp với nơi này.
Hóa ra mọi trưởng đại học đều giống nhau.
Ngày tiếp theo, Trần Thọ chạy được hơn bốn mươi ngàn bước, một thành tích rất tốt, cậu nằm trên giường của hắn, bắp chân bị chuột rút.
Khương Chính Minh thấy hai người kia có việc cần đến phòng thí nghiệm thì nhanh chóng lên nằm bên cạnh Trần Thọ: “A Thọ, tôi thật sự có thể theo đuổi cậu?”
Trần Thọ giở trò xấu: “Bởi vì tôi có nước đường.”
Khương Chính Minh bị cậu bắt gặp, tỏ vẻ ghét bỏ: “Tôi nghiêm túc.”
Trần Thọ xoay mình nằm trên giường, nhìn hắn, tiến tới đụng nhẹ môi trên hắn một cái.
Khương Chính Minh thở mạnh cũng không dám, ánh mắt di chuyển theo cậu.
Trần Thọ hỏi: “Thích không?”
Khương Chính Minh gật đầu mạnh mẽ.
“Tôi cũng thích.”
Trần Thọ hít một hơi thật sâu, nghiêm túc đặt câu hỏi: “Mọi người không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Khương Chính Minh nhìn thẳng cậu nói: “Cậu để cho tôi thử một chút.”
Nói xong hắn trực tiếp hôn lên.
Khương Chính Minh cắn môi của cậu, hơi ngứa một chút, cậu chủ động để đầu lưỡi của Khương Chính Minh đi vào miệng cậu, chờ đến khi nụ hôn dần khó thở, cậu mới đẩy Khương Chính Minh ra điều chỉnh nhịp thở.
Khương Chính Minh nói: “Tối nay bọn họ mới có thời gian trở về. Cho nên bây giờ tôi thay mặt bọn họ nói cho rõ ràng.”
Khương Chính Minh đang nằm, đôi tay thon dài đặt trên ngực một cách qua loa, bộ dạng nghiêm túc xin thề nói:
“Đầu tiên, tôi biết mình làm không đúng. Trước hết cậu nghe tôi ngụy biện một chút. Chúng tôi đúng là thừa dịp cậu gặp nguy làm tổn thương cậu, chuyện này chúng tôi sẽ nhớ trong lòng cả đời. Nhưng là chúng tôi thích cậu, không có khinh thường, không tôn trọng cậu khi cậu là O, bởi vì cho dù cậu là A chúng tôi vẫn muốn ngủ cùng cậu!”
Trong lòng cậu hơi bị sốc.
Khương Chính Minh là người cảm thấy đồng tình luyến ái rất ghê tởm… Nói muốn làm chuyện đó với A?
Khương Chính Minh lại bắt đầu ném lựu đạn: “Chúng tôi từ trung học chỉ thích mình cậu. Bởi vì mọi người đều là A, nên không muốn để cho cậu khó chịu, nhưng bây giờ làm cũng đã làm rồi, dù cậu đột nhiên trở về A chúng tôi cũng không buông tay. Nếu cậu không bằng lòng, cậu hãy nói với bọn họ, đừng trả lời tôi bây giờ.”
Mặt cậu có vẻ ngẩn ngơ.
Từ trung học đã bắt đầu…?
Manga anime bình thường cũng hay xuất hiện những chuyện này, nhân vật chính phát hiện ra manh mối, cảm giác không ngừng hiện lên những hình ảnh lúc ẩn lúc hiện, từ từ xâu chuỗi thành câu trả lời cuối cùng.
Đây là cảm giác của Trần Thọ bây giờ.
Trong đầu lóe lên rất nhiều đoạn phim.
Khương Chính Minh đưa cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt, có chuyện gì điều đầu tiên sẽ luôn chạy về phía cậu, chia tay hết những người nói xấu Trần Thọ…
Mạnh Tân Phàm ép buộc cậu thề sẽ thi cùng một trường, mặt lạnh lùng cởi quần áo dơ ra và đi tắm, tỏ ra thờ ơ khi cậu tìm được đối tượng…
Tông Trạch Thịnh nắm chặt tay, bày tỏ đùa giỡn trong điện thoại với nhau lúc Tết, cùng ngủ qua đêm với nhau…
Đôi mắt Trần Thọ mở to, trong lòng đã vô cùng tức giận.
Hóa ra những điều nhỏ nhặt bị cậu phớt lờ, đều là những chi tiết yêu thích cậu sao?
Đây có phải là trò lừa bịp theo đuổi giữa con trai A và người đàn ông thẳng A không!
Đáng ghét.
…Có chút xúc động.
Trong lòng Trần Thọ vừa lay động vừa cảm thấy đau lòng, cậu lại không biết rằng anh em tốt thích cậu, vậy chẳng phải cậu đã phụ lòng mọi người lâu nay!
Bọn họ đối với tôi tốt như vậy, ngay trước mặt bọn họ tôi lại cho một cái!
“Bọn họ không tỏ tình với cậu đúng không? Bây giờ tôi lấy danh nghĩa của tôi nói cho cậu biết, Tôi thích cậu.” Trần Thọ không nhịn được khinh bỉ đứng lên: “Chuyện này cậu không cần tranh giành vị trí đầu tiên, tôi đã nghe những lời tỏ tình rất…”
Khương Chính Minh vội vàng cắt ngang lời cậu: “Còn nữa! Nếu cậu không thích làm chuyện đó, thì chúng ta sau này…cố gắng không làm…” Nói đến đây, Khương Chính Minh có chút khẩn trương tuyên bố: “Tôi kể xong rồi.”
Trần Thọ há miệng muốn nói chuyện.
Khương Chính Minh lập tức che miệng cậu lại, hoảng sợ nói: “Không, cậu đừng nói với tôi.”
Trần Thọ dùng sức gỡ tay hắn ra, nhịp tim của hắn không ngừng tăng lên, lớn tiếng nói: “Vậy thì quan hệ qua lại đi.”
Tim Khương Chính Minh đập thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Sau này tôi sẽ không làm bậy với người khác nữa.” Trần Thọ để cằm lên ngực hắn vì đang hít thở nên lồng ngực cũng phập phồng, nắm được gương mặt ngây ngô của hắn: “Tôi sẽ làm điều bậy với ba người.”
Trần Thọ là đàn ông mà, chỉ muốn có ba bốn vợ mà thôi, có lỗi gì đâu.