Khương Chính Minh bước ra từ trong phòng tắm ngập sương mù, thấy Tông Trạch Thịnh đeo kính, ôm máy tính mày mò cái gì đó.
Khương Chính Minh làm tư thế bơi lội, hai tay hướng về trước nhảy lên giưởng mình, hỏi:
“Làm gì thế?”
Tông Trạch Thịnh trả lời: “Tra tư liệu của Trần Thọ.”
Khương Chính Minh nghe vậy thì khẽ nhảy dựng lên, quỳ gối ở trên giường hỏi: “Cái này cũng tra được á!?”
Mắt kính Tông Trạch Thịnh ánh lên màu xanh do ánh sáng màn hình máy tính phản xạ: “Mấy hôm nay chơi bóng quen được người của trường học này, tôi mượn tài khoản trường học của cậu ấy.”
Khương Chính Minh nghe vậy lập tức trèo lên giường anh, chen đầu thăm dò màn hình máy tính.
Trên màn hình toàn là tên người, như thể là trang web trường nào đó.
Tông Trạch Thịnh nhập tên Trần Thọ, ra vài cái tên.
Anh đi vào trang cá nhân của từng người xem.
Ở cái thứ tư thì tìm được.
Khương Chính Minh kích động chỉ chỉ:
“Chính là cái này, chính là cái này, ảnh chụp tốt nghiệp cấp ba của cậu ấy! Mau mau mau xem, có thể tra được thời khóa biểu không? Ngày mai trực tiếp tới lớp học tìm cậu ấy.”
Tông Trạch Thịnh lộ ra nụ cười đắc ý, kéo xuống, nụ cười lập tức cứng đờ
Khương Chính Minh đọc từng dòng: “Số báo danh, dân tộc, giới tính, đảng phái chính trị, chắc là đúng hết rồi đấy…”
Trong ánh mắt thoáng qua một ký hiệu rất chi là không hài hòa, Khương Chính Minh xem lại, dí gần vào nhìn ra xa
“Giới tính Omega?!”
Khương Chính Minh nhanh chóng quay đầu, khuôn mặt chấn động nhìn Tông Trạch Thịnh
Tông Trạch Thịnh cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, anh nhìn kỹ ảnh chụp, đúng là Trần Thọ.
Khương Chính Minh hít hà một hơi, bỗng nhiên nhớ tới điều gì ngơ ngác nói:”Vậy, vậy mùi chất dẫn dụ tôi ngửi thấy ở chiều hôm qua chính là… chính là… chính là…”
“Chính là” một hồi lâu hắn vẫn chưa thể nói ra được gì.
Vẫn là Tông Trạch Thịnh thay hắn nói”Chính là chất dẫn dụ của Trần Thọ.”
Khương Chính Minh hóa đá hồi lâu, sau đó không biết nghĩ lên trông thấy nó điều gì, mặt hắn đỏ bừng, hắn phát ra tiếng kêu kỳ lạ rồi lập tức nhảy về giường mình, vừa hét vừa đập chăn.
“Sao lại như vậy, sao lại như vậy, sao lại như vậy!!”
Rõ ràng lúc cấp ba Trần Thọ thường xuyên dạy hắn trêu đùa người ta, bóng rổ cũng chơi cực tốt, siêu cấp mạnh mẽ A đó dù O hay B theo đuổi đều không từ chối, tại sao lại biến thành… O
Tông Trạch Thịnh cũng rất ngoài ý muốn, trong nháy mắt nhìn thấy từ Omega ấy, trái tim anh ngay lập tức nhảy lên.
Hai người liếc nhau, lập tức ra cửa tìm Mạnh Tân Phàm ở phòng bên.
“Tân Phàm! Mau mở cửa!! Chuyện lớn rồi!!!”
Mạnh Tân Phàm mở cửa rất nhanh, cậu cũng đã tắm, mái tóc ướt dầm dề, trên người mặc áo tắm dài, đến khi họ bước vào, Mạnh Tân Phàm ngồi lên sô pha hỏi: “Làm sao vậy?”
Khương Chính Minh: “Trần Thọ ấy! Biến thành O rồi!”
Con ngươi Mạnh Tân Phàm co rụt lại.
Sao họ đã phát hiện rồi?
Mạnh Tân Phàm nhất thời nghẹn lời, bỗng nhiên phát hiện Tông Trạch Thịnh đang nhìn hắn, hắn mở miệng kinh ngạc nói: “Cái gì?”
Khương Chính Minh nói: “Bọn tôi cũng choáng váng đây! Bảo sao Trần Thọ đột nhiên chạy mất. Mẹ kiếp, cậu ta không coi chúng ta là anh em hay sao, O thì O, chạy cái gì, sợ chúng ta xem thường cậu ta hay cưỡng gian cậu ta à?”
Mạnh Tân Phàm nghe vậy thì nhìn hắn một cái, nhếch miệng gượng cười.
Tông Trạch Thịnh bỗng nhiên nói: “Buổi chiều hôm qua cậu làm gì?”
Tim Mạnh Tân Phàm nhảy lên, hẳn mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh trả lời: “Còn không phải đi lấy thẻ ở phòng nghỉ.”
Tông Trạch Thịnh cười cười: “Tôi vừa mới bất chợt nhớ tới một chuyện. Hôm đó lúc cậu chơi bóng đã để thẻ trong ví rồi, sau đó chưa từng lấy ra.
Mạnh Tân Phàm mặt không đổi sắc: “Không có đâu, lúc nghỉ ngơi tôi đã lấy ra rồi…”
Tông Trạch Thịnh nghe vậy, bỗng chốc trầm mặt xuống: “Tân Phàm, ví của cậu là do tôi thay cậu bảo quản.”
Mạnh Tân Phàm lập tức không nói được nữa, hắn quá hồi hộp cho nên đã bị Tông Trạch Thịnh đưa vào tròng.
Khương Chính Minh ngây thơ đứng cạnh nhìn Tông Trạch Thịnh, rồi lại nhìn Mạnh Tân Phàm, như cái trống bỏi quay qua quay lại. Hai người này đang làm cái chi vậy?
Tông Trạch Thịnh lại đột nhiên đứng dậy nhấc Mạnh Tân Phàm lên khỏi ghế sô pha, gằn giọng hỏi:”Cậu làm cái gì?!”
Mạnh Tân Phàm ngậm chặt môi không nói.
Tông Trạch Thịnh nhớ tới chiều hôm đó nhìn thấy hắn trở về khách sạn từ phía xa, chuyện đầu tiên làm không phải là đi ăn cơm, mà là nhốt mình ở trong phòng thật lâu.
Một suy nghĩ vớ vẩn làm mắt Tông Trạch Thịnh bốc lên ánh lửa.
“Cậu đã làm gì…với Trần Thọ?” Tông Trạch Thịnh nhìn thẳng vào hắn.
Mạnh Tân Phàm rời mắt đi, trên mặt lộ ra biểu tình khó xử.
Tông Trạch Thịnh trực tiếp đấm hắn một cái. Mạnh Tân Phàm không hề phản kháng, loạng choạng lui phía sau vài bước, ngã ngồi trên mặt đất.
Khương Chính Minh há hốc mồm, lập tức kêu to một tiếng, chuẩn bị giữ chặt Tông Trạch Thịnh.
Tông Thịnh quẳng Khương Chính Minh ra, rống giận với Mạnh Tân Phàm: “Em ấy là Trần Thọ! Là anh em của cậu đấy!!!” Khương Chính Minh rất ít khi thấy Tông Trạch Thịnh phẫn nộ đến vậy, nhất thời sững sờ đứng im không dám tới gần.
Mạnh Tân Phàm nghe được lời này thì khẽ cười: “Vậy thì làm sao?”
“Cậu không xứng là anh em của em ấy! Đệt mẹ cậu có còn là người không?”
Mạnh Tân Phàm cười ha hả: “Do anh quyết định chắc?” Cậu liếm khoang miệng, nhổ ra một ngụm nước miếng chứa máu: “Trần Thọ sẽ tự quyết định.”
“Làm sao đấy? Cả hai bình tĩnh lại chút đi, anh em với không anh em cái gì, chúng ta không phải đều là anh em à,” Khương Chính Minh cố gắng đứng giữa để hòa giải: “Sao lại đột nhiên cãi nhau rồi! Rốt cuộc Trần Thọ bị làm sao?”
Tông Trạch Thịnh đẩy Khương Chính Minh đang ngăn trở tầm mắt mình ra, nhìn xuống Mạnh Tân Phàm từ trên cao, cũng hỏi một câu: “Trần Thọ thế nào?”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tông Trạch Thịnh, nhưng lại dường như ngồi ở trên cao: “Lúc Trần Thọ làm với tôi rất là vui sướng, còn lên đỉnh.”
Hắn híp mắt lại như đang hồi tưởng: “Suýt chút nữa, tôi đã đánh dấu cậu ấy rồi.” Nghe đến đó, Khương Chinh Minh đột nhiên hiểu ra, nhất thời nhìn Mạnh Tân Phàm như nhìn quái vật.
Hắn không dám tin hỏi: “Cậu, cậu làm loại chuyện này với Trần Thọ?”
Sao có thể? Đè cái tên Trần Thọ kia ở dưới thân làm…?
Toàn bộ máu trong người hắn đều chảy ngược.
Ngực Tông Trạch Thịnh phập phồng kịch liệt.
Ngay khi biết được Trần Thọ là O, anh dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, hai năm trước Thọ rời đi không từ không giã và hai năm sau cứ che che giấu giấu, chắn chắn là bởi vì cậu ấy không cách nào tiếp thu sự chuyển đổi của thân phận. Cậu ấy kiêu ngạo đến thế, hiếu thắng đến thế, sao có thể…
Sao có thể nguyện ý bị người đã từng là anh em làm?!
Chỉ sợ ngay cả kỳ động dục cậu cũng không muốn uống thuốc, mà tình nguyện nhốt mình ở trong phòng chịu đựng!
Tông Trạch Thịnh khinh thường, lạnh lùng nói: “Cậu chính là đồ súc sinh.”
Mạnh Tân Phàm cũng khinh thường nhìn anh: “Anh cho rằng tôi không biết tâm tư dơ bẩn kia của anh chắc?”
Tông Trạch Thịnh xoay người đột nhiên đá vào ghế sô pha, đạp cửa mà đi.
Khương Chính Minh tỉnh lại từ trong chấn động, buồn rầu gãi đầu, hắn nhìn thoáng qua Mạnh Tân Phàm đang đứng lên, ném xuống một cậu: “Cậu tự xử lý đi.”
Mạnh Tân Phàm nhìn căn phòng bừa bộn, khóe miệng cong lên đau đớn, một đấm kia của Tông Trạch Thịnh thực sự tàn nhẫn.
Hắn tự giễu cười cười, ngày đó hắn định lén đi tìm Trần Thọ, song lại không tìm được, điện thoại cũng bị cúp máy liên tục, tin nhắn cũng không được phản hồi.
Hắn nhắn tin xin lỗi, nhưng lại như đá chìm đáy biển, không được đáp lại.
Ngày đó hắn thậm chí còn vội vã về khách sạn, không hề chăm sóc tốt cho Trần Thọ.
Đúng, hắn chính là đồ súc sinh. Mạnh Tân Phàm giật giật miệng, đau đến mức tự kêu một tiếng.
Nhưng không lo súc sinh, ai cũng không chiếm được Trần Thọ, hắn không hối hận.
Mà Trần Thọ ở trong trường không hề hay biết bí mật mà cậu vẫn luôn muốn gạt bọn họ đã sớm bị bại lộ không thể nghi ngờ, cậu khóa bản thân ở trong WC, đang chờ bạn cùng phòng tới cứu cậu.
Lần này là Ngụy Viễn Hoa tới.
Trần Thọ đã lau sạch sẽ cơ thể mình, quần vừa đưa đến, cậu lập tức mặc vào nhanh chóng.
Vừa mặc vừa cảm thấy rất có lỗi với nhóm bạn cùng phòng, lúc nào cũng làm phiền bọn họ hỗ trợ cứu người. Ngụy Viễn Hoa ở bên ngoài hơi chần chờ hỏi: “Cậu chưa nói rõ trong điện thoại, biến chứng là gì thế…”
Cành cạch…
Cửa mở ra, Trần Thọ đã mặc quần mới, vẻ mặt như sống không còn gì luyến tiếc đứng ở trước mặt anh.
Cậu trả lời anh như người máy: “Mất khống chế.”
Ngụy Viễn Hoa dần dần mở to hai mắt.
Anh biết Triệu Vân Hổ dễ bị nổi mụn trong kỳ động dục, còn Đường Niệm thì hay phát sốt.
Còn bản thân anh thì không có biến chứng rõ ràng nào, cũng là nghe từ Triệu Vân Hổ mới biết được có chuyện này, kỳ động dục của anh cùng lắm thì tính tình hơi bạo lên, song đại khái có rất nhiều người cũng giống như anh.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên anh nghe nói… mất khống chế nước tiểu!
Ngụy Viễn hoa uyển chuyển hỏi: “Cậu xác định không phải là, ừmmm, vì nhịn lâu quá đấy chứ?”
Trần Thọ ủ rũ cụp đuôi theo Ngụy Viễn Hoa đi ra ngoài: “Em cũng hy vọng là như vậy, nhưng em thực sự đến mức năm phút cũng không nhịn nổi.”
Vì để lời nói của mình đáng tin hơn, cậu còn lấy ví dụ: “Mỗi lần em tranh nhà vệ sinh với Triệu Vân Hổ trong phòng ngủ, em đi vào năm phút cậu ta đã không chịu nổi, nhưng nếu là cậu ta đi vào em có thể nhịn một tiếng.”
Triệu Vân Hổ đang học hắt xì một cái.
Ngụy Vân Hoa cảm thấy cậu thật đáng thương, nhưng cũng thực sự có hơi buồn cười.
Anh lại gần quan sát vẻ mặt mất mát của Trần Thọ, phát hiện khóe mắt cậu hơi đỏ, kinh ngạc hỏi: “Không phải cậu đã khóc đó chứ, Trần Thọ? Thật hay giả vậy?”
Trần Thọ trừng mắt nghẹn lời.
Bởi vì đái ra quần là chuyện cực xấu hổ, cậu không chịu nổi, không nỡ để mất mặt như này, cậu phải mạnh mẽ khi còn trẻ.
Trần Thọ hiếu thắng cả đời, gặp loại chuyện này luôn bị tức đến phát khóc.
Nhưng cậu cho rằng bản thân cậu thực sự không phải là cái túi khóc.
Ngụy Viễn Hoa cũng rất hiếm lạ, trước giờ anh chưa thấy Trần Thọ khóc bao giờ.
Ngụy Viễn Hoa an ủi cậu: “Không sao, mấy ngày sau đi kiểm tra tình trạng của cậu rốt cuộc là bị làm sao, xem bệnh viện có chữa được không. Dù sao vấn đề mất khống chế này có chút quan hệ với tuyến tiền liệt, vẫn nên coi trọng một chút.”
Ngụy Viễn Hoa: “Chắc không cần mua tã người lớn đâu nhỉ”
Trần Thọ: “…” Tôi đây hiếu thắng cả đời tình nguyện đái ra quần.