Sau Khi Phân Hóa Thành O Bị Nhóm A Cưỡng Chế Ái

Chương 9



Chuông tan học vang lên, giáo sư dừng bài giảng, khép sách nói: “Vậy các bạn học nghỉ ngơi một chút đi.” Lời chưa nói xong, một người đã xông ra ngoài.

Giáo sư nâng mắt kính lên, tập mãi thành quen

Đám bạn cùng lớp khe khẽ xì xào.

“Mấy hôm nay Trần Thọ hay chạy vào nhà vệ sinh thế.”

“Hừ, chắc là do kỳ động dục rồi, lần đầu tiên thấy cậu ta đeo vòng ức chế đấy.”

Có vài người nghe được, trộm cười.

Nữ A nam A cũng nhìn nhau cười.

Lời nói lặng lẽ truyền ra quanh quẩn bên tai người: “Trước kia còn hoài nghi cậu ta là B chứ.”

“Dù có khả năng bị lãnh đạm, nhưng cảm giác này cũng rất không tồi…”

Triệu Vân Hổ ho một tiếng.

Âm thanh quanh người lập tức ngừng lại.

Không một ai trong ký túc xá dám động tới Triệu Vân Hổ, ngay cả A cũng dám đánh.

Đường Niệm và Ngụy Viễn Hoa đều dựng ngón tay cái với cậu ta.

Giữa trưa Trần Thọ phải tham gia cuộc họp cán bộ của tất cả các bộ, nhưng bộ trưởng lại mãi không đến, Trần Thọ đã gọi mấy cuộc cho hắn.

Mắt thấy sắp đến lượt bộ trưởng lên bục đọc báo cáo, Trần Thọ khẽ cắn môi.

Lúc vừa tan học cậu không chạy kịp tới WC, chỉ có thể buộc áo khoác lên eo, da đầu căng chặt.

May mà mọi người cũng không mặc quá trang trọng.

Trần Thọ bước lên, đầu tiên bịa ra lý do dài như tác phẩm văn xuôi về việc bộ trưởng chưa tới nên thay hắn, sau đó lại bịa ra một đống điều vô căn cứ, may mà cậu đã đọc rất nhiều văn kiện trong phòng làm việc rồi.

Đang nói cảm giác quen thuộc lại tới, giọng Trần Thọ ngập ngừng đi.

Cậu cố gắng nhịn cảm giác muốn đi tiểu, trong lúc phát biểu, càng nói càng loạn.

Dưới bục hầu hết mọi người đều chơi điện thoại, ngược lại cũng không cẩn thận nghe kỹ lời cậu nói.

“Bộ phận này, ừm… khụ, nhất định sẽ đối mặt với những thiếu sót, dừng chân sự phát triển lâu dài… cảm ơn mọi người, tôi đã nói xong.” Trần Thọ chỉ muốn nói cho xong thật nhanh, nói được một nửa, cậu lập tức cảm thấy không ổn rồi.

Niệu đạo bị một dòng nước ấm làm mở ra, cái lỗ đằng trước yếu ớt khép mở, trào ra khiến Trần Thọ kêu rên vì khoái cảm bài tiết.

Quần lót có lẽ đã ướt rồi, gậy th*t mềm mại bị quần lót ướt nhẹp bao bọc lấy, vô cùng khó chịu.

Trần Thọ cố gắng cúi đầu như không có gì khác thường, sau đó đi xuống bục.

Cậu cúi đầu đi vào WC, rồi lấy điện thoại nhắn tin vào nhóm phòng ngủ:

“Ai đó vào nhà vệ sinh cạnh tầng hai đưa tôi cái quần với.”

Ngụy Viễn Hoa: “Mau mua bỉm đi em…”

Triệu Vân Hổ:…

Đường Niệm: “Tới ngay tới ngay.”

Đường Niệm và Trần Thọ đi ra từ WC, cuộc họp cán bộ đã kết thúc.

Hai người đi ra ngoài, thấy được một người đứng trong đám người.

Cao Bằng.

Cao Bằng nhìn quần mới của cậu như đang suy tư gì đó.

Sắc mặt Trần Thọ biến đổi, kéo Đường Niệm đi nhanh về phía bên cạnh.

Cao Bằng không làm thêm hành động nào, mà chỉ xoay người nói một câu:

“Em tới trễ rồi sao?”

Trần Thọ không hiểu hắn nói chậm là có ý gì, song cũng không muốn biết, đầu cũng không ngoảnh lại, giơ ngón giữa.

Đơn đặt hàng đang vận chuyển.

Trần Thọ xuống giường chuẩn bị chuyển phát nhanh vừa đến thì lập tức đi lấy luôn.

Triệu Vân Hổ đang chơi game, thường xuyên chửi tục một câu, những người khác đã tập mãi thành quen rồi.

Trần Thọ cũng chơi game, nhưng đánh với Triệu Vân Hổ lúc nào cũng dễ dàng cắn nhau, Đường Niệm và Ngụy Viễn Hoa thì quá gà.

Cầm đồ chuyển phát nhanh trở về, Trần Thọ nghịch điện thoại, bỗng nhiên nhớ tới đám Tông Trạch Thịnh đã lâu lắm rồi không nhắn tin cho cậu.

Trần Thọ chột dạ mở tin nhắn, gửi một câu cho Tông Trạch Thịnh: “Anh, anh còn ở gần đây không?”

Không có phản hồi.

Trần Thọ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Đường Niệm một câu: “Ây, trận bóng rổ vẫn chưa kết thúc à?”

Đường Niệm gật đầu: “Đám bạn của cậu đã tiến đến trận chung kết rồi, hôm nay là ngày cuối cùng, hình như sắp đánh xong rồi.”

Trần Thọ đột ngột đứng lên.

Mấy hôm nay đầu óc cậu choáng váng, với lại Mạnh Tân Phàm đã để lại cho cậu bóng ma khiến cậu không dám liên lạc với ba người kia, nhưng hiện tại mong muốn được gặp họ ngay lập tức đã khiến Trần Thọ lập tức thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

Ra cửa, cậu theo bản năng bỏ một chiếc quần và một đống thuốc ức chế đóng chai vào trong túi.

Sân vận động cách hơi xa, Trần Thọ vội vã chạy một mạch tới đó, vừa đến gần đấy, bên trong đã ra tiếng hò reo rung trời, tiếng này to hơn tiếng kia.

Trần Thọ không kịp nghỉ ngơi, một mạch chạy lên tầng hai, vọt tới khán đài, cậu đi xuôi theo lối nhỏ, ánh mắt tìm kiếm đám Khương Chính Minh

Một thân hình cao lớn thực hiện đòn đánh bóng lên cao giả khi đang bị vây hãm và đánh chặn, hắn ngẩng cao đầu ném một phát, chính là một cú ném xa.

Ba điểm!

Bóng rơi xuống đất.

Nửa số người ở khán đài lập tức đứng lên, hoan hô lần thứ hai.

Trần Thọ nhịn không được hét một tiếng: “Tốt lắm!!”

Khương Chính Minh chạy chậm nhanh chóng điều chỉnh vị trí đứng, còn vẫy tay với khán đài

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu sững sờ tại chỗ, Trần Thọ biết hắn đã thấy cậu nên vẫy vẫy tay với hắn, lớn tiếng kêu: “Mau trở về đi!”

Tông Trạch Thịnh chạy qua từ bên cạnh, gọi một tiếng: “Ngẩn người cái gì đấy!”

Khương Chính Minh vô thức chạy lên trước, máu dần dần sôi lên, nơi nơi trong cơ thể vì người nào đó càng thêm xao động, mọi mệt nhọc dường như đều tan biến, hắn đột nhiên sảng khoái cười to.

Tông Trạch Thịnh nghi hoặc nhìn thoáng qua đài khán giả, thấy được Trần Thọ đang tập trung tinh thần.

Trần Thọ nhìn điểm số, 68:71, đã thêm ba điểm vừa rồi của Khương Chính Minh.

Làm tốt lắm!

Bên địch chỉ cảm thấy cha nội cuồng ba điểm này như phát điên, càng chơi càng hăng say, bọn họ càng chơi càng khó lấy lại điểm số, huấn luyện viên chỉ có thể dùng một cơ hội tạm dừng cuối cùng.

Khương Chính Minh lập tức chạy đến chỗ Trần Thọ, cao hứng la lên: “Sao cậu lại tới đây”

Trần Thọ nghiêng người đấm tay với hắn: “Tới xem các cậu lấy quán quân đấy.”

Trần Thọ thấy Tông Trạch Thịnh và Mạnh Tân Phàm đứng rất xa, đều nhìn về phía cậu, lúc tầm mắt đối diện với Mạnh Tân Phàm, Trần Thọ bất giác cắn chặt răng, song vẫn lộ ra nụ cười, vẫy tay về phía hai người họ. Mạnh Tân Phàm ngây ngẩn cả người.

Trần Thọ đặt tay bên miệng hô to: “Cố lên!!”

Mạnh Tân Phàm ngửa đầu, ùng ục rót nửa bình nước khoáng, sau đó đổ phần nước còn dư vào lưng.

Hắn nhìn thoáng qua Tông Trạch Thịnh. Tông Trạch Thịnh bước tới, đập vào lưng hắn một cái hơi đau, làm Mạnh Tân Phàm ngây ngẩn cả người.

Tông Trạch Thịnh nói: “Sau này sẽ tìm cậu tính sổ, đi tìm Trần Thọ đi.”

Tâm tình Mạnh Tân Phàm rất phức tạp, hẳn khát vọng nhìn vào Trần Thọ ở phía bên kia, phát hiện cậu đang vẫy tay.

Trần Thọ gọi cả ba người tới đây, khán đài lập tức chuyển sự chú ý sang họ, bàn tán xôn хао.

Trần Thọ nói: “Đối thủ chắc chắn sẽ chặn Tiểu Minh, anh Thịnh anh giúp đỡ cậu ấy một chút, chơi chết họ đi, sau đó Tân Phàm… Tân Phàm thể lực tốt, cướp bóng cho Tiểu Minh, đối thủ số 13 đặc biệt…”

Khương Chính Minh đã lâu lắm rồi không nghe thấy Trần Thọ gọi mình là Tiểu Minh, lúc này cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, còn hắn thì tê dại vì sức nóng sau vận động. Đột nhiên, hắn nhớ tới lời nói tối hôm qua của Mạnh Tân Phàm, cậu ta đã suýt nữa thì đánh dấu Trần Thọ.

Mạnh Tân Phàm nghe thấy giọng nói tạm dừng mất tự nhiên của Trần Thọ, ba người ở đây đều rõ ràng ở trong lòng. Hắn nhìn chằm chằm Trần Thọ không chớp mắt, dù mồ hôi chảy xuống mi cũng chẳng bận tâm.

Tông Trạch Thịnh nghiêm túc nghe, hỏi cậu: “Nếu thắng, chiều nay đi chơi không?”

Trần Thọ lộ ra nụ cười tươi rói: “Đi chứ.”

Ba người bọn họ đập tay cổ vũ cố lên, giống như hồi cấp ba.

Thẳng thắn và trong sáng.

Trần Thọ nghe tiếng còi thổi lên, ba người cao lớn rời đi, oai phong một cõi trên sân bóng. Cậu ngây ngốc dõi theo, trong lòng có chút chua xót.

Không thể lên sân cũng không sao.

Nhìn vậy thôi cũng được.

Trọng tài thổi lên tiếng còi cuối cùng, đối thủ ném một trái cuối cùng, quay đầu nhìn về phía bảng ghi điểm.

72:80

Đối thủ mắng lên, ném bóng xuống đất.

Khương Chính Minh cởi áo gào to, chạy khắp sân khoe cơ bắp.

Trần Thọ vui vẻ vỗ tay.

Rất mau cậu lập tức không cười nổi nữa, bàng quan đã có cảm giác phồng lên, cậu cầm túi chạy vọt vào nhà vệ sinh.

Tiếng Khương Chính Minh truyền tới từ xa xa: “A Thọ!!”

Ván cửa ngăn cách hiện trường điên cuồng bên ngoài, trong WC rất yên tĩnh, Trần Thọ sốt ruột cởi quần, cuối cùng tè ra trước bồn cầu đã mở.

Tiếng nước vang lên, Trần Thọ thở phào, tinh thần và cơ thể đều thả lỏng trở lại.

Cậu ra khỏi WC, rửa tay, đánh giá một chút xem còn mấy ngày nữa thì kỳ động dục tới.

Xả nước đi ra khỏi WC, khán giả vẫn còn hoan hô, nhưng cũng đã có người rời đi. Dù thua hay thắng, các cầu thủ đều chào nhau và đang chụp ảnh chung.

Khương Chính Minh chú ý tới Trần Thọ, xông tới cầm chặt tay cậu kéo tới đội ngũ đang chuẩn bị chụp ảnh chung.

Tông Trạch Thịnh và Mạnh Tân Phàm đứng cùng nhau, an tĩnh nhìn hai người chạy tới.

Khương Chính Minh hỏi: “Tôi đưa sư phụ của tôi tới chụp ảnh chung, mọi người có ý kiến gì không?”

Ban đầu Khương Chính Minh vốn không chơi bóng rổ, là Trần Thọ dạy hắn.

Các cầu thủ đều đồng thanh nói: “Không ý kiến.” Hiện tại bọn họ đều cao hứng, chỉ sợ có người bảo đá họ một cái cũng không sao cả.

Tông Trạch Thịnh và Mạnh Tân Phàm liếc nhau, ăn ý tách sang hai bên, để lại vị trí cho hai người.

Khương Chính Minh vốn định ôm vai Trần Thọ, lúc dựa vào nhau thấy được vòng ức chế Trần Thọ đeo, hắn do dự một lát, rồi thả tay xuống, chỉ nhẹ nhàng cầm tay cậu.

Tông Trạch Thịnh chú ý tới, anh lén đặt tay lên vai Trần Thọ, nở nụ cười, nhìn thẳng về phía máy ảnh.

Trên vai Trần Thọ có một bàn tay, trên eo có một bàn tay, cánh tay thì bị Khương Chính Minh kéo, cậu bị ba A chiếm cứ một nơi của mỗi người, đánh dấu cảm giác quen thuộc.

Nhiếp ảnh gia bảo đứng yên, tanh tách chụp hình ảnh này

Tan cuộc

Trần Thọ đi giữa ba người, tiếp tục trò chuyện không ngừng, khoa tay múa chân.

Ba người đều cười nghe

Đến khi ra khỏi trường, ngồi trên xe taxi, Trần Thọ chưa đã thèm dừng lại, hỏi: “Đi đâu chơi đây?”

Tông Trạnh Thịnh nói: “Khách sạn.”

Trần Thọ giật nảy lên

Tông Trạch Thịnh nói:”Chúng ta nói chuyện về sự việc xảy ra mấy hôm trước.”

Nhìn ánh mắt phức tạp của Tông Trạch Thịnh và Mạnh Tân Phàm im lặng không nói gì, Trần Thọ dường như đã hiểu ra gì đó, cậu nhìn vào kính chiếu hậu cầu cứu Khương Chính Minh ở hàng ghế trước.

Khương Chính Minh ngồi ở đằng trước, nhìn vào kính chiếu hậu thì thấyvẻ mặt đen sì của Mạnh Tân Phàm, ánh mắt sắc bén của Tông Trạch Thịnh và vẻ mặt hoảng loạn của Trần Thọ bị kẹp ở giữa nom có vẻ nhỏ xinh, cậu đang ra vẻ đáng thương bất lực nhìn mình

Khương Chính Minh nhìn cái cổ vì đeo vòng hỗ trợ màu đen làm nó càng thêm mảnh khảnh, hắn nuốt nuốt nước miếng, dời tầm mắt đi, không nói gì.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.