Editor: Diên”Cưng ơi, đi học về rồi hả? Mau lại đây!”
Bạch Du vừa vào cửa đã thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha và một đống quà trên bàn.
“Mẹ, mẹ về rồi.”
Bạch Du và mẹ giống nhau tới sáu phần, cậu cũng theo họ mẹ. Mẹ cậu tên là Bạch Tinh, đã li hôn trước khi Bạch Du chào đời, tự mở công ty xây dựng sự nghiệp đến hô mưa gọi gió, vừa có tiền vừa có địa vị. Gã tồi bị bà đá đi mặt mày đưa đám tới tìm bà muốn hòa hợp lại, bị mắng đến cút càng xa càng tốt.
“Nhanh lại đây nào, mẹ mua nhiều quà cho con lắm này, có muốn mở xem bây giờ luôn không?”
Bạch Du đồng ý: “Được ạ.”
Vì tính chất công việc nên Bạch Tinh thường xuyên phải đi công tác, lúc bận rộn nhất có khi phải hai ba tháng vắng nhà. Dù thế bà vẫn sẽ đúng giờ gửi tin nhắn, gọi video cho Bạch Du, lần nào về cũng sẽ mang một đống quà được chọn lựa tỉ mỉ. Ở bên ngoài là sếp tổng làm việc sấm rền gió cuốn nói một không hai, ở trước mặt con trai yêu thì muốn bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu yêu thương.
“Cục cưng dạo này có ăn cơm ngoan không? Sao trông gầy đi thế này? Thấy không khỏe thì cứ xin nghỉ, đi học hay không cũng được. Học hành hay không cũng chẳng sao, chúng ta không cần đua cái đó.”
Bạch Du lần lượt đáp hết từng câu, thấy Bạch Tinh nói đến khát nước thì rót cốc nước cho bà. Bạch Tinh uống được một nửa, liếc mắt trông thấy Bạch Du đang cầm một cái đồng hồ bạc.
“Thế nào? Cái này đẹp đúng không? Cục cưng có thích không?”
Mặt đồng hồ màu xanh thẫm như trời đêm, nhìn không quá phô trương nhưng không kém phần tinh xảo. Bạch Du đeo thử trên tay ngắm nghía một chút, dây đồng hồ hơi lỏng, có lẽ đưa cho người khác đeo sẽ hợp hơn.
“Mẹ ơi, đồng hồ này con tặng bạn được không?”
“Tất nhiên là được!” Mắt Bạch Tinh sáng lên, “Con quen bạn mới phải không? Nghe chú Tiền nói dạo này có một bạn học đẹp trai hay tới nhà kèm bài cho con, con định tặng cho bạn đó hả? Khi nào thì cục cưng giới thiệu cho mẹ làm quen nào, mẹ mời hai đứa ăn cơm.”
Bạch Du không ngờ chú Tiền lại nhanh miệng như vậy, mẹ vừa về đến nhà đã nói sạch hết ráo. Cậu nhìn cái đồng hồ kia, nhớ tới đôi mắt sâu thẳm của người nọ, gật đầu: “Vâng ạ.”
***
Trước tiết học bơi, Bạch Du cất hộp đồng hồ vào tủ đồ, đổi sang áo ngắn tay và quần bơi.
Tuy phải học bơi nhưng Bạch Du không xuống nước, cũng không mặc mỗi quần bơi để trần thân trên như mấy tên con trai khác. Thường cậu chỉ ngồi xem trên hàng ghế cạnh bể bơi, áo trên dài qua mông, chỉ lộ chút viền quần bơi và cặp đùi ngon đến muốn mạng người. Vì buồn chán nên Bạch Du sẽ thả hồn bay bổng ngồi ngẩn ngơ hoặc là cầm truyện tranh đến đọc, hiếm lắm có hứng mới ngồi xuống cạnh bể bơi đong đưa chân đạp nước. Mấy kẻ liều mạng thể hiện bản thân khoe dáng bơi hoặc khoe cơ bắp hẳn là không bao giờ biết được Bạch Du chưa hề đặt mắt lên người bọn họ.
Trước khi đi ra khỏi phòng thay đồ, Bạch Du loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện ngoài cửa của một số người.
“Phiền chết đi được, cái thằng Bùi Cảnh kia, trước đây công chúa là của mọi người, giờ cứ như của riêng hắn ấy!”
“Một con chó mà thôi, đại tiểu thư còn khuya mới để ý đến hắn.”
Tuy miệng thì nói thế nhưng giọng điệu thì nghiến răng nghiến lợi vô cùng.
“Mẹ nó, tao ngứa mắt thằng đấy lâu lắm rồi, có cách gì tống cổ nó đi không?”
Một người khác vừa định tiếp lời thì chợt nghe được một giọng nói không thuộc ai trong cả đám.
“Đã biết Bùi Cảnh là chó tôi nuôi, mấy cậu muốn xử cậu ta, là muốn đối đầu với tôi đúng không?”
Mấy người lúng ta lúng túng quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Du không biết đã đứng ở nơi đó bao lâu thì mặt trắng bệch.
Bạch Du quay lại phòng thay đồ, trước đó còn có hứng ra ngoài xem, giờ thì tụt hết cả mood.
Đám người kia, cậu còn chưa nói gì đã sợ tới mức suýt thì quỳ xuống xin tha. Tại sao vậy, cậu đáng sợ đến thế hả?
Cậu không biết rằng sau khi cậu đi, bọn họ lòng còn sợ hãi tụ lại một chỗ than thở nếu bị công chúa ghét còn không bằng chết mẹ cho rồi.
Bạch Du ngồi trên ghế dài lưng dựa tường nhắm mắt nghỉ ngơi. Thời gian dần trôi, chuông vào học vang lên, chỉ một lát sau cửa bị người mở ra.
Cậu mở mắt, nhìn người tới, không nói gì.
Bùi Cảnh không đổi đồ bơi, người vẫn đang mặc đồng phục. Giữa không gian tối tăm, hắn đứng trước mặt Bạch Du, nghe cậu nói: “Hôn tôi.”
Nam sinh ngồi xổm xuống, nhìn cậu không chớp mắt rồi hôn lên.
Bạch Du bị nâng mông bế lên, cậu như ngồi luôn trên cánh tay Bùi Cảnh, cúi đầu ôm cổ hắn hôn trả lại. Bùi Cảnh ôm cậu đến là nhẹ nhàng thoải mái, đè cậu lên tủ đồ bằng sắt. Trong phòng thay đồ yên tĩnh chỉ còn tiếng hôn lưỡi và tiếng cửa sắt lạch cạch vì động tác kịch liệt.
Tất cả mọi người đã đi học, chỉ còn hai người ở lại đây. Khoảng cách giữa hai nơi chỉ có mấy chục mét.
Cảm giác như yêu đương vụng trộm.
Bạch Du mặc quần bơi bó sát, bị ôm thế này nên hai chân bị ép tách ra treo hai bên hông người kia, vải vóc bó chặt làm cho hoa huy*t múp rụp nổi bần bật, sắc tình vô cùng.
Cậu chậm rãi trượt xuống, ngồi trên một đùi gập lên của Bùi Cảnh, huyệt nhỏ bơ vơ lập tức có điểm tựa, dẫm đãng dán chặt cơ đùi cọ xát.
“Ưm ưm… a…”
Bạch Du phóng đãng lắc, sau lưng là cửa sắt lạnh lẽo, trước ngực lại là cơ thể ấm nóng của thiếu niên. Bùi Cảnh xóc đùi phối hợp với cậu, phần vải nơi hai người tiếp xúc dần dần ướt đẫm.
“A… nhanh lên, chó con, mạnh nữa, ô…”
Áo thun của Bạch Du bị động tác triền miên của hai người làm xộc xệch cuốn lên trên, bụng nhỏ mềm mại va chạm với áo đồng phục lành lạnh của Bùi Cảnh. Nam sinh vươn tay vào trong vạt áo, vuốt ve tấm lưng trần trụi, nghe được mệnh lệnh của cậu thì hơi hạ chân xuống, đổi đùi thành đầu gối tiếp tục vuốt ve cọ xát dâm huyệt.
“A! A! Giỏi quá… hức… Chó ngoan, đúng, chỗ đó, nữa…”
Bùi Cảnh đê mê chìm trong tiếng rên rỉ của cậu, chôn vào cổ cậu thở dồn dập, đầu gối tăng lực mãnh liệt va chạm khe huyệt, huyệt nhỏ phun nước từng đợt.
Hắn nguyện ý dâng hiến hết thảy cho cậu, cho chủ nhân của hắn, cho Sao Nhỏ của hắn.