Editor: Diên
Bốn mắt chạm nhau, không khí giằng co.Trong phòng riêng ánh đèn mờ ám, không biết đã qua bao lâu, Bạch Du ngồi đến mỏi cả chân, cậu đứng dậy, mở miệng nói: “Bùi thiếu gia, em……”
“Đúng.”
Lời bị cắt ngang, hai mắt Bùi Cảnh thâm thúy như vực sâu, nhìn cậu chăm chú.
Bạch Du rất ít có tiếp xúc với Bùi Cảnh. Ở trong lớp, một người ngồi chính giữa, một người ngồi trong góc, khác nhau như trời với đất. Nhưng trong ấn tượng của cậu, Bùi Cảnh chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt như này, hắn vẫn luôn một vẻ lạnh lùng xa cách.
Người phục vụ xinh đẹp còn cầm khay trên tay, một bên là thiếu gia ngậm thìa vàng chào đời, một bên là nhân viên phục vụ giãy giụa ở đáy xã hội, một ngồi một đứng… Chỉ là, trong giây phút này, dường như người đang đứng kia mới là kẻ nắm quyền chủ đạo.
Bạch Du cong mắt cười nhạt, đi qua bàn dài đứng trước mặt Bùi Cảnh, không biết vô tình hay cố ý mà đầu gối hai người rất gần nhau, suýt soát dính lấy nhau.
“Nhưng mà…” Bạch Du dừng một chút, ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu gối, nhìn thẳng vào Bùi Cảnh, “Bùi thiếu gia, en không phải con gái.”
Âm cuối hơi ngân lên như quyến rũ người ta, vẻ mặt lại thản nhiên như thể người mặc váy ngắn đi vớ dài không phải mình.
Cậu nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, nhưng sắc mặt đối phương không có gì thay đổi, thậm chí không có cả vẻ giật mình bất ngờ.
“Tôi biết.”
Không biết hôm nay Bùi Cảnh từ chỗ nào ghé qua, trên người mặc tây trang cắt may vừa người, phơi ra đường nét cơ thể, cài khuy măng sét kim cương, giảm bớt hơi thở thiếu niên, ngược lại lộ ra một vài phong thái của người bề trên.
Bạch Du ngạc nhiên nhướn mày: “Ngài biết?”
Lần nào tới quán bar cậu cũng dùng thân phận nữ, sao hắn biết được?
“Vậy ngài có biết em……”
“Tôi biết.” Bùi Cảnh nhìn đôi mắt gần trong gang tấc nọ, không hề trốn tránh, “Tôi biết cậu là ai.”
Trái tim run lên, Bạch Du đứng thẳng người, không nhìn hắn nữa.
Chỉ trong nháy mắt, suy nghĩ thay đổi đủ kiểu.
Sau cùng, Bạch Du không nói gì cả, cũng không nhìn hắn nữa, xoay người rời đi.
Bùi Cảnh vẫn ghé quán đều đặn như cũ.
Hắn không tìm Bạch Du ở trường để xác nhận cái gì, tựa như chuyện ngày đó chưa xảy ra.
—— Nhưng hắn đã thay đổi thái độ so với trước, chỉ cần Bạch Du vừa xuất hiện là lập tức nhìn cậu chằm chằm.
Trên bàn dài trong phòng riêng đặt một đống thứ đủ loại, ngay từ đầu Bạch Du còn giữ thái độ chuyên nghiệp, khách không dùng đến cậu vẫn xếp đặt ngăn nắp. Nhưng kể từ cái lần Bùi Cảnh nói ra câu kinh người kia thì cậu lười chả thèm làm nữa, tiện đâu đặt đấy, dù sao mấy thứ này cũng hời cho người khác thôi.
Mấy lần trước Bùi Cảnh vẫn cứ đúng mười lăm phút gọi một lần, bây giờ cơ hồ năm phút là gọi, Bạch Du chẳng có thời gian mà nghỉ.
Cảm nhận được ánh mắt sáng rực sau lưng, phục vụ xinh đẹp mỏi cổ chân xoay người, làn váy khẽ xòe theo động tác, lập tức đi tới trước mặt Bùi Cảnh, gọi một tiếng: “Bùi thiếu gia.”
Ngay sau đó, Bạch Du đột nhiên giơ tay ấn vai người nọ, đầu gối trái chen vào giữa hai chân hắn, đè người xuống lưng ghế sô pha.
Sô pha làm bằng da, dán vào da thịt trần trụi của Bạch Du, lạnh lẽo.
Đây là một tư thế rất nguy hiểm, làn váy người phục vụ lắc qua lắc lại, chỉ cần thêm một hành động mạnh là có thể không che được gì nữa.
Ánh mắt quyến rũ quét qua mặt Bùi Cảnh, nam sinh bị áp chế không hề lộ ra vẻ phản cảm, cũng không ngăn lại hành vi có thể nói là vô lễ bất lịch sự của phục vụ mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn, nom như đang chờ đợi mặc người xâu xé.
Khoảng cách thu hẹp lại, Bùi Cảnh có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp phả lên mặt.
“Bùi thiếu gia thích em thật à?”
Không chờ hắn trả lời thì một nụ hôn nhẹ đã rơi xuống má, dịch dần xuống dưới cho đến khi chạm vào khóe môi.
“Không đẩy ra, là thật ư?”
Bạch Du dán lên môi Bùi Cảnh, mồm miệng nói không rõ, giọng nũng nịu. Cậu thử tách môi hắn ra, đồng thời nắm lấy tay phải của hắn lần mò xuống váy mình.
Vừa liếm nhẹ miệng hắn một cái, Bạch Du nhận thấy đối phương cứng đơ cả người, tay cũng rụt về. Cậu nhắm mắt lại, ngậm lấy lưỡi đối phương mút nhẹ, tay cũng dùng sức ép cái tay khớp xương rõ ràng kia vào giữa hai chân mình.
Bạch Du ngồi trên cái tay ấy, mở mắt ra, hỏi: “Sờ thấy chưa?”
“Bùi thiếu gia, tôi không phải nữ, cũng không phải nam, cậu còn thích tôi nữa không?”
Bùi Cảnh ngẩn người, cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại nơi đầu ngón tay, chợt thu tay lại nghiêng đầu nhìn sang nơi khác.
Trong mắt Bạch Du, sau cổ và bên tai đối phương ửng hồng lên từ lúc nào. Cậu nghe được hắn nói khẽ đến như không nói gì: “Có.”
Bạch Du đứng dậy, nhìn hắn từ trên cao xuống: “Kể cả tôi không muốn quen bạn trai?”
Bùi Cảnh hơi thở gấp, nói một câu dài nhất từ trước tới giờ: “Cậu không cần giữ trong lòng, cậu… bí mật của cậu, tôi cũng sẽ không nói ra ngoài.”
Bạch Du đã thấy đủ loại người trong quán bar này, đại đa số đều là công tử nhà giàu tiền không có chỗ tiêu tới đốt tiền, có kẻ phong lưu thành tính, có kẻ không coi ai ra gì, tự cho mình là thánh thần, cũng có kẻ ngụy trang rất khá, thoạt trông khiêm tốn lịch sự nhưng chưa có ai như Bùi Cảnh.
Phòng riêng yên tĩnh vô cùng, chỉ còn tiếng thở của hai người.
Bạch Du nghĩ có lẽ do hôm nay mình mệt mỏi quá, đầu óc không tỉnh táo… Nếu không như vậy thì sao cậu lại nghe thấy chình mình nói: “Tôi không muốn quen bạn trai, rất phiền, nhưng…”
“… Tôi muốn nuôi một con chó con nghe lời.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nụ hôn đầu của hai cục cưng.
Vợ yêu vừa nói chuyện là Tiểu Bùi lập tức không nhịn được!