Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 27: Tìm thấy mày rồi



Mạnh Lan và Giang Sách Lãng lập thành một nhóm, điều tra khu vực bên trái cầu thang tầng một.

Hai người bước vào một phòng bệnh, Giang Sách Lãng đóng cửa.

“Giờ thầy không sợ hiềm nghi à?” Mạnh Lan nhớ tới cảnh hai người ở trong văn phòng, đảo mắt trêu chọc.

“Phát hiện thấy gì không?” Giang Sách Lãng hỏi.

Mạnh Lan đáp: “Ngày hôm qua Trình Sảng nói với em có người đang nhìn cô ấy.”

“Ồ?” Giang Sách Lãng khá hứng thú, cười bảo: “Xem ra chúng ta đụng phải người quen cũ rồi.”

Mạnh Lan không phản ứng: “Thầy đã tra rõ chưa, gã đó sở hữu năng lực gì?”

“Cũng không rõ lắm.” Giang Sách Lãng trả lời: “Giải quyết chuyện trước mắt đã.”’

“Hay ra vẻ.” Mạnh Lan mỉa mai anh.

Qua nửa ngày điều tra, mép quần ngủ lụa của Mạnh Lan đã bị cọ xát rách ra, để lộ phần cẳng chân. Đôi dép lê bằng lông cũng lấm lem bụi đất, khiến bộ móng trơn bóng màu hồng xanh xen lẫn mà cô vừa làm nhìn rất mộc mạc.

Thấy mình bẩn như vậy, Mạnh Lan cuộn tròn ngón chân, hơi lúng túng chê bai bản thân.

Tầng một có phòng hồ sơ và phòng khám, phòng hồ sơ đã bị khóa. Trên cửa phòng khám treo tấm thẻ: Không phận sự miễn vào.

Phòng bệnh lụp xụp, nhưng dưới ánh mặt trời, trông cũng không đáng sợ mấy. Trên tường không xuất hiện vết cào, cũng không thấy tín hiệu cầu cứu bệnh nhân viết. Mạnh Lan tìm được một chiếc xích đu trong phòng bệnh đối diện vườn hoa, vừa nhìn đã biết ngay không phải đồ của phòng bệnh. Xích đu ở căn phòng yên tĩnh vang lên âm thanh kẽo kẹt, lắc lư đung đưa, cứ như có ai đang ngồi trên đó, thoắt ẩn thoắt hiện.

Với cảnh tượng này, Mạnh Lan cũng chẳng lạ lẫm gì mấy.

Khi Giang Sách Lãng nhìn thấy ghế dựa, anh nhíu mày, miệng bật ra tiếng hít thở mạnh đau đớn. Anh xoa huyệt thái dương, gương mặt góc cạnh vương nét cười hiện lên một ít lo lắng.

Mạnh Lan nghiêng đầu nhìn anh: “Sao vậy?”

“Đau đầu.” Giang Sách Lãng đáp.

“Thầy có bệnh đau đầu à?” Mạnh Lan hỏi tiếp.

“Không có.”

Cô nhướng mày, bước đến gần Giang Sách Lãng, ánh mắt lướt qua má anh, cuối cùng kéo tay anh sờ sờ.

Đôi bên đều chẳng hay, tư thế của họ ám muội thế nào.

Tay Giang Sách Lãng hơi lạnh, so với nhiệt độ tối hôm qua còn thấp hơn, trên người như thể nhiễm một luồng khí lạnh, lạnh đến độ khiến Mạnh Lan có chút khó chịu.

“Mập mờ vậy sao?” Giang Sách Lãng cười tươi, lộ ra hàm răng trắng tinh, đôi mắt anh cong cong, con ngươi đen nhánh chứa đựng bao ánh lấp lánh của sao trời.

“Thầy bệnh rồi. Nhiệt độ cơ thể của thầy đang hạ xuống. Hoặc do buổi sáng ăn không đủ no nên tụt huyết áp, hoặc vì thầy tiếp xúc với vật gì có vấn đề.” Mạnh Lan nói: “Ngồi xuống một lát.”

Giang Sách Lãng nghe lời ngồi xuống.

Mạnh Lan sờ trán của mình và Giang Sách Lãng, tầm ba giây sau thì hết sức chắc chắn: “Đúng vậy, thầy hạ th@n nhiệt rồi. Ngoài đau đầu ra, còn không khỏe nơi nào không? Cũng có thể thầy đã bị cảm từ tối hôm qua, vì hiện giờ cơ thể em không thấy bất thường gì cả.”

Giang Sách Lãng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạnh Lan, không nhịn được mà bật cười: “Không sao đâu, lần cuối tôi bị sốt đã là ba năm trước, sức khỏe tôi rất tốt.”

“Vậy nghĩa là liên quan đến bệnh viện tâm thần này, tốt lắm, thế nên âm khí mới ảnh hưởng đến thầy, hoặc thầy đã làm gì để đâm đầu vào đường chết.” Mạnh Lan phủi tay: “Chốc lát hỏi thử những người khác xem.”

Tìm kiếm trong phòng bệnh suốt buổi trưa cũng không tìm được manh mối gì hữu dụng. Mạnh Lan quay lưng về phía cửa phòng bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Giang Sách Lãng lục tung cả phòng, theo cách nói của anh là, không thể để phái nữ xinh đẹp làm mấy việc dơ bẩn như vậy.

Vì nếu Mạnh Lan cử động mạnh hơn một chút, cô phải giành quần áo với bệnh nhân tâm thần.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, có tiếng ho khan phát ra từ hành lang.

Giang Sách Lãng dừng tìm kiếm ngay. Âm thanh yếu ớt trên hành lang ngày càng cao và rõ ràng. Nhưng sau khi Giang Sách Lãng nghe thấy tiếng động, anh chỉ tiếp tục công việc trên tay.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mạnh Lan cũng chú ý tới.

Phòng bệnh tập thể có ban công thông với ba căn phòng cách vách. Cô âm thầm lẻn vào ban công, cúi người lén lút di chuyển, đến một phòng bệnh khác. Cô từ từ ló đầu ra cửa kính, quả nhiên đã phát hiện được Dương Khải đứng trước cửa phòng bệnh, khóe miệng gã đang nở nụ cười quỷ dị.

Có vẻ gã muốn rình trộm xem Giang Sách Lãng và mình lén lút làm gì trong phòng bệnh, nhưng không biết tại sao gã dừng lại, đứng thẳng như con rối gỗ.

Mạnh Lan rúc người vào trong cửa ban công.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đều đều, Mạnh Lan chợt thấy trên cửa sổ kính đối diện ban công, Dương Khải đang tiến đến sau lưng mình, đứng nhìn chòng chọc.

Đôi mắt gã ảm đạm tối tăm, khóe môi nhếch lên, biểu cảm kỳ quái dưới vết sẹo càng trở nên đáng sợ.

Ngón tay người đàn ông gõ cửa sổ, gã thì thầm: “Tìm thấy mày rồi, đừng chạy lung tung đấy.”

Mạnh Lan khẽ run rẩy, nhấc chân chạy về phía Giang Sách Lãng.

Giang Sách Lãng cũng vừa nhận ra điều gì đó không ổn, bỏ tài liệu trong tay xuống, bắt lấy Mạnh Lan đang chạy vội đến: “Bị dọa rồi à?”

“Ừ, ghê tởm.” Mạnh Lan cúi đầu, thấy quần mình đã bị đinh trên tường ban công kéo rách hoàn toàn, phần đùi lộ ra ngoài, trên da còn xuất hiện một vết máu.

Hành lang truyền tới giọng Trì Lân.

“Anh Dương, sao anh ở đây vậy?”

Dương Khải bình thường trở lại, quay đầu trả lời: “Nhìn xem thử.”

Cứ như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Dương Khải và Trì Lân bước đến trước phòng bệnh chỗ Mạnh Lan, hỏi: “Hai người phát hiện ra gì rồi?”

Giang Sách Lãng trả lời: “Trên cơ bản, bệnh viện tâm thần này vẫn ổn, trước mắt không thấy dấu vết bác sĩ ngược đãi bệnh nhân. Tôi tìm được danh sách chuyên gia ở đây, đều tốt nghiệp từ các trường đại học y dược trọng điểm.”

Chủ nhiệm khoa tâm thần tên Hoàng Tử Văn, có năm bác sĩ dưới quyền. Bệnh viện gồm hai mươi điều dưỡng, ba dược sĩ, còn có nhóm nhân viên hậu cần hành chính khác. Hệ thống lộn xộn, nhưng không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.

Dương Khải gật đầu: “Tụi tao cũng không tìm thấy gì cả.”

Dứt lời, gã tự mình tìm manh mối tiếp.

Trì Lân thấy gã đã đi xa, lặng lẽ kéo tay Mạnh Lan: “Chị cẩn thận một chút, vừa rồi tôi phát hiện anh ta đang nhìn chằm chằm chị đó. Dọa chết tôi, không phải bị quỷ nhập rồi chứ?”

“Cảm ơn.” Mạnh Lan cũng biết Dương Khải lúc nãy và hiện tại không giống nhau, nhưng bản thân gã hình như không ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Và câu “Tìm thấy mày rồi, đừng chạy lung tung đấy” nghĩa là gì?

Chẳng lẽ trên người mình có gì à?

Nghĩ đến đây, Mạnh Lan sởn hết cả da gà.

Trì Lân lo lắng nhìn Mạnh Lan: “Chị Lan, quần chị nát hết rồi, ban nãy chúng tôi tìm thấy vài bộ đồ mới ở văn phòng bác sĩ tầng hai đó, trông cũng khá sạch sẽ, hay chị cân nhắc thử?”

Mạnh Lan không muốn mặc quần áo của người khác.

Cô không biết mặc quần áo người khác sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhưng là một người trưởng thành, để mông trần chạy lung tung trong hoàn cảnh kinh dị thế này, cũng đủ xấu hổ muốn chết rồi.

Cô dời mắt sang Giang Sách Lãng, chỉ vào áo ngủ của anh: “Quần áo của thầy cũng rách, huống hồ thầy còn hơi sốt nữa.”

“Vậy đi thôi.” Giang Sách Lãng chẳng hề để ý: “Bác sĩ là người tốt, trị bệnh cứu người, làm sao có thể hại người chứ.”

Trì Lân bổ sung thêm một câu: “Mới tinh à, nhất định không sao đâu.”

Hai người thay quần áo, từ “đồng chí áo ngủ” chuyển sang “hệ đồ đôi”.

Mặt trời sắp xuống núi, trong tòa kiến trúc, chỉ còn mỗi khu vực phòng cho khách là sáng đèn. Bóng tối mang đến cảm giác sợ hãi, khiến người ta vô cớ nảy sinh cảm giác lo âu.

Giọng Hoàng San San quanh quẩn giữa hành lang trống trải yên tĩnh, cô bé nhìn bát cơm, hô to: “Đến giờ cơm, đến giờ cơm! Em nấu cơm xong rồi! Không ăn cơm sẽ đói bụng đó!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiếng gọi hoạt bát đáng yêu dẫn mọi người trở về phòng cho khách, mùi cơm thơm phức lan tỏa trong không trung.

Một mình cô bé vừa lải nhải vừa tất bật xào ba món chay, trên bàn đã để sẵn món ăn kèm – rau trộn dưa leo và cà chua ngâm đường, thoạt nhìn rất ngon.

Trình Sảng đứng ngồi không yên trước bàn ăn, cô ấy quấn khăn tắm, cơ thể run rẩy.

Mạnh Lan hỏi: “Cô lạnh à?”

Trình Sảng vừa run vừa gật đầu: “Thật ra em vừa mới hết sốt, chỉ vì muốn ăn mừng việc khỏi bệnh nên mới tham gia trò trốn thoát mật thất. Em thấy mình như sắp sốt tiếp rồi, khó chịu quá!”

Đúng lúc Hoàng San San nghe được hai người nói chuyện: “Chị, chị có thể qua lấy thuốc bên phòng em. Vì chỉ mình em ở đây thôi, chẳng lo hết được, quá nhiều việc mà, mọi người cần gì thì tự đi lấy là được. Phòng em bên kia để sẵn thuốc, phòng bố mẹ cũng có.”

“Ừ, cảm ơn em.”

Mạnh Lan sờ trán Trình Sảng, còn lạnh hơn cả Giang Sách Lãng.

Cô kéo Trình Sảng đến tìm thuốc, nhưng Trình Sảng bật khóc hu hu từ chối vào phòng người khác, cô ấy rơi lệ, gương mặt đau khổ, nắm lấy cánh tay Mạnh Lan: “Chị, em sợ lắm, em thật sự sợ lắm! Em cảm thấy mình không có sốt, em chỉ, chỉ bị dọa mất thôi! Mẹ em bảo, người yếu bóng vía mà vào mấy chỗ nhà ma như vậy, nhất định sẽ gặp chuyện!”

“Cô thấy gì?”

“Em, em cảm giác chị Hiểu Hiểu hình như có chút vấn đề…” Vừa rồi ở nhà ăn, Trình Sảng không dám nói, cô ấy sợ mình bị mọi người cô lập. Nhưng khi Mạnh Lan hỏi thế, vậy nhất định cô đã phát hiện được gì đó rồi, và nếu cô không nói gì, có lẽ chính cô cũng sẽ bỏ mạng ở nơi này!

“Vấn đề ra sao?”

“Chỉ là, ánh mắt chị Hiểu Hiểu không đúng lắm. Lúc ấy, em đang tìm gợi ý cùng Trương Tuấn Phàm và chị Hiểu Hiểu. Trương Tuấn Phàm đi vệ sinh, chỉ còn hai người chúng em. Bỗng dưng chị ấy nhìn em cười, rồi chị ấy nói, nói…”

“Nói thế nào?” Mạnh Lan tiếp tục truy vấn.

“Cô trông rất giống. Chị ấy bảo em trông rất giống Hoàng Đồng Đồng! Em không biết chị ấy tìm thấy ảnh chụp ở đâu, trên ảnh là Hoàng San San và Hoàng Đồng Đồng! Em nhận ra được!” Trình Sảng cố gắng hạ âm lượng, nhưng toàn thân cô ấy run bần bật vì sợ hãi, như thể đang bị một con rắn lạnh lẽo bò khắp người.

Trình Sảng căng thẳng đến mức muốn nôn, cô ấy không ngừng đưa mắt về phía nhà ăn, bổ sung tiếp: “Khi đó, biểu cảm của chị ấy kỳ lạ lắm! Chị Hiểu Hiểu là kiểu người rất điềm tĩnh, chị biết đấy, chị ấy không có khả năng đùa kiểu này đâu! Chắc chắn chị ấy bị ma nhập rồi!”

Cô ấy ngây thơ quá rồi, cứ nghĩ rằng, nếu đi theo Lưu Hiểu Hiểu thì sẽ không xảy ra chuyện, nào ngờ người đầu tiên gặp chuyện là cô ấy!

“Còn gì nữa không?”

“Không, không còn.”

“Qua đây, cô thở theo tôi. Buổi tối hai người chúng ta vẫn ở chung phòng, cô không cần sợ. Chúng ta ăn cơm trước, cô ngồi gần tôi nhé?” Mạnh Lan vỗ vỗ lưng cô ấy.

“Được… Chị, chị đừng cách em quá xa… Sau này em chỉ theo chị thôi…”

“Ừ.”

Quay về nhà ăn, mọi người đã bắt đầu dùng bữa.

Dương Khải nói: “Cơm này hẳn không có vấn đề gì nhỉ.”

Nhưng chính gã vẫn chưa dám dùng bữa.

Lưu Hiểu Hiểu ngồi trên bàn quét mắt qua một lần, cô ta ngửi được mùi hương đậm vị của thịt xào đậu que, đây là món ăn cô ta thích nhất!

Hoàng San San bưng lên món ăn cuối cùng, cười: “Được rồi, thực đơn bữa tối hôm nay có nhiêu đây đó! Nhất định phải nếm thử món thịt băm đậu que nhé, mẹ em ưng bụng đồ em nấu nhất luôn ấy! Cực kỳ ngon, chẳng ai địch nổi!”

– ——————-

Lời tác giả:

Mạnh Lan: Tâm tư nhỏ bé của mình bị phát hiện rồi orz (*).

(*) ORZ: Giống hình một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất (chữ O là đầu người). Ý nghĩa của Orz này là “hối hận”, “bi phẫn”, “vô vọng”, ngoài ra còn thêm ý nữa là “thất tình”.

Giang Sách Lãng: Đây cũng chẳng phải lần đầu em dụ dỗ tôi, đồ ích kỷ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.