“Hả?” Bàn tay đang xoa thuốc của Triệu Lăng Ca ngừng lại, nàng không thể tin nổi hỏi lại, “Nhưng khi đó ngoại trừ chúng ta, cũng chỉ có thị nữ theo hầu nàng ta… Thị nữ của nàng ta đẩy nàng ta xuống sao? Ngay cả thị nữ bên người mà cũng ghét nàng ta đến thế, Phùng Nguyệt đúng là. . .”
“Chuyện của người khác chúng ta không nên bàn tán. Chỉ là chuyện này phải nói cho nàng ta biết, tránh về sau lại bị người khác lợi dụng.”
“Được.”
Hướng Xuyên vô cùng lo lắng chạy tới Trần gia. Khi đến nơi, hắn nhìn thấy rất nhiều người đều chạy về một hướng. Xuất phát từ lòng hiếu kì hắn cũng đi theo.
Tới nơi, hắn thấy một đám người vây quanh sườn dốc. Ngồi ở giữa là ba vị cô nương, nhìn cách ăn mặc của bọn họ liền biết là tiểu thư nhà quyền quý nào đó xảy ra chuyện rồi.
Không chờ thêm nữa, Hướng Xuyên vừa định đi qua đó, đúng lúc Vân Phù cũng quay đầu về hướng này. Chờ khi thấy rõ gương mặt kia, cả người hắn đều ngây ra.
Đây chẳng phải là người trong tranh của Tam điện hạ sao?
Chỉ là người trước mắt không xinh đẹp như trong tranh, cả mình đầy bụi đất.
Thấy trên người nàng không có vết thương nào lớn, Hướng Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn lén trốn trên cây, bí mật quan sát Vân Phù.
Sau khi thay y phục và bôi thuốc đầy đủ, cả ba người bị mời đến gặp Trần phu nhân.
Trong lúc các nàng thay y phục, Trần phu nhân đã gọi đám hạ nhân và Trần Hi tới, nhưng bất ngờ là không một ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Trần phu nhân đành phải mời người tới. Trong ba vị này, một người là nữ nhi của Tri Châu, một người là tiểu thư mới trở về của Triệu gia, chỉ có Triệu Lăng Ca là người mà Trần phu nhân quen thuộc nhất. Bà nhìn về phía nàng ấy, mở miệng hỏi:
“Lăng Ca à, vừa nãy trên sườn dốc đã xảy ra chuyện gì thế? Sao hai cô nương đây lại suýt ngã xuống hồ vậy?”
“Phu nhân, Phùng Nguyệt mượn danh Tiểu Hi tới tìm ta, nhưng bị tỷ tỷ ta nhìn thấu được mưu kế nên xảy ra tranh chấp. Về phần tại sao các nàng lại ngã xuống thì phải hỏi thị nữ của Phùng Nguyệt rồi.”
Trần phu nhân chỉ muốn nhanh chóng dẹp yên chuyện này, vừa nghe nói do thị nữ của Phùng gia làm, trong đầu bà hiện ra vở kịch đấu đá trong gia đình. Cũng may chuyện này không liên quan tới Trần gia, thế nên sau khi bà ấy ân cần an ủi mấy người bọn họ thì cũng mau chóng rời đi.
Chuyện của đám nhỏ đương nhiên phải tự chúng nó giải quyết, người lớn xen vào làm gì chứ?
“Thị nữ của ta sao?” Phùng Nguyệt vừa nghe lời kể của Triệu Lăng Ca liền cảm thấy không thích hợp, nhưng khổ nỗi nàng ta cứ bị Trần phu nhân cắt ngang suốt. Chờ mãi đến khi Trần phu nhân rời đi, nàng ta mới lập tức quay đầu nhìn về phía thị nữ bên cạnh, hỏi Triệu Lăng Ca,
“Ngươi nói đứa nào?” Kết quả khi đám thị nữ theo hầu bên cạnh nàng ta vừa nghe nói như thế, ai nấy đều cúi đầu phủ nhận.
“Lúc ngươi nhào vào lòng tỷ tỷ ta thì vốn đã đứng vững rồi. Ngươi không cảm giác được có người đưa tay đẩy eo ngươi sao?” Triệu Lăng Ca hỏi lại.
Vân Phù quan sát đám thị nữ đang cúi đầu khóc sướt mướt kia, phát hiện trong đó có một người phản ứng vô cùng bất thường. Nàng ta vẫn luôn nhìn xuống đất, không dám ngẩng đầu lên.
Nàng vừa nhớ ra một chuyện. Trong nhà Phùng Nguyệt còn có một thứ muội rất được yêu thương. Hôm nay nàng ta cũng có mặt trong yến tiệc. Tình cảm hai người họ không tốt nên không đi cùng nhau.
Hai đời rồi, cho dù nàng chưa ăn thịt heo thì cũng đã từng thấy heo chạy. Những việc cong cong quẹo quẹo trong Hoàng cung còn phức tạp hơn thế này nhiều .
Vân Phù đã hiểu sơ nguyên nhân sự việc. Xem ra đời trước, việc muội muội nàng và Phùng Nguyệt rơi xuống nước cũng không phải trùng hợp.
Vừa nghĩ tới đời trước muội muội nàng phải nằm trên giường lâu như vậy, còn cả chuyện vừa rồi nàng suýt chút bị rơi xuống hồ, lửa giận trong lòng Vân Phù lập tức bùng lên.
Tuổi còn nhỏ, mà sao lại xảo trá thế.
Vân Phù chỉ vào thị nữ kia, “Ngươi, là ngươi đấy. Đưa tay ra cho ta xem một chút.”
Thị nữ kia lập tức trốn sau lưng Phùng Nguyệt, không dám nói câu nào.
Phùng Nguyệt có chút mờ mịt, “Triệu Vân Phù, ngươi nói là nàng đẩy ta sao? Nhưng nàng là Đại nha hoàn bên cạnh ta, từ nhỏ đã theo hầu ta rồi mà.”
Vân Phù mập mờ nói, “Không biết. Nhưng ta nhìn thấy tay của người đã đẩy ngươi.”
Lúc này Phùng Nguyệt cho người kéo thị nữ kia tới.
Kết quả tay thị nữ kia toàn là máu, nàng ta còn khóc lóc kể lể với Phùng Nguyệt, “Tiểu thư, thật sự không phải nô tỳ làm…”
Vân Phù không để ý tới nàng ta, chỉ ra lệnh cho những thị nữ khác của Phùng Nguyệt, “Những người khác cũng đưa tay ra cho ta xem một chút.”
Vài đôi tay đồng thời đưa ra trước, một chút tì vết cũng không có.
Triệu Lăng Ca nhìn thấy cảnh này, nhịn không được che miệng cười trộm. Vân Phù mắt lạnh nhìn thị nữ đang thút thít kia, “Ta chưa từng nói là ngươi làm. Ta chỉ nói đã nhìn thấy tay của người kia. Nếu trong lòng ngươi không có quỷ, sao lại đột nhiên cào rách tay mình?”
“Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng. Nô tỳ sai rồi, xin tiểu thư tha cho nô tỳ lần này…” Thị nữ kia nghe thấy Vân Phù nói vậy, sắc mặt trắng bệch, chân bủn rủn ngã xuống đất, thảm thiết xin tha.
“Triệu Vân Phù, sao ngươi biết?” Nói thật, Phùng Nguyệt không dám tin chuyện này là thật, nhưng ánh mắt nhìn thị nữ kia của nàng ta đã thay đổi.
“Ta mặc kệ chuyện nhà các người, nhưng hôm nay các ngươi suýt chút đã khiến muội muội ta bị thương, vậy thì chuyện này cũng liên quan tới ta. Nói, ai bảo ngươi đẩy nàng ta? Là Nhị tiểu thư hay di nương của nhà ngươi?”
“Đại tiểu thư, chuyện này không liên quan đến người khác, chẳng qua lúc đó nô tỳ bị ma xui quỷ khiến… Nô, nô tỳ không cố ý đẩy Đại tiểu thư. Nô tỷ chỉ, chỉ là…” Thị nữ kia quỳ trên mặt đất, lời nói mấp máy, không rõ ràng.
“Nô tỳ chỉ là thấy Triệu tiểu thư không vừa mắt.”
Lời này vừa nói ra, tựa như tìm được một cái cớ hay để lừa người, thị nữ này nói chuyện ngày càng trôi chảy:
“Hôm nay nàng ta bất kính với Đại tiểu thư, trong lòng nô tỳ ghét nàng ta nên lúc đó mới nghĩ muốn đẩy nàng ta xuống. Nô tỳ làm hết thảy mọi việc đều là vì Đại tiểu thư, xin Đại tiểu thư hiểu cho tấm lòng trung thành của nô tỳ. Nô tỳ tuyệt đối không hai lòng với Đại tiểu thư.”
Triệu Lăng Ca cũng tức giận, người này là thứ gì mà dám hắt nước bẩn lên người tỷ tỷ nàng chứ.
“Rốt cuộc ngươi đang nói bậy bạ gì đấy? Tỷ tỷ của ta mới trở về, ngươi gặp qua tỷ ấy được mấy lần mà nói là nhìn tỷ ấy không vừa mắt? Vậy dựa theo lời ngươi nói, phàm là trên đường có ai dám bất kính với tiểu thư nhà ngươi, ngươi đều muốn hại người ta à? Ta thấy Phùng Nguyệt cũng không thích Nhị tiểu thư nhà ngươi đấy, sao ngươi không đẩy vị Nhị tiểu thư kia xuống hồ đi?”
Nói xong còn chưa hết giận, Triệu Lăng Ca lại phân phó, “Quế ma ma, đánh cho ta, ai bảo cái miệng này của nàng ta ăn không nói có.”
Thị nữ kia gấp lên, tranh thủ thời gian ôm lấy chân Phùng Nguyệt, kêu rên: “Ta là người của Phùng gia, các ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta? Tiểu thư xin ngài làm chủ, mau cứu nô tỳ với.”
Vân Phù nhìn dáng vẻ của thị nữ kia, đột nhiên cảm thấy buồn cười chết mất. Bây giờ mới biết sợ sao? Cái hồ ấy sâu biết bao nhiêu? Đời trước nàng phải bơi bao lâu trong hồ mới có thể kéo muội muội lên bờ chứ? Vậy mà đời này vẫn muốn đẩy nàng xuống hồ à? Sao nàng có thể nhịn được đây!
Nàng bèn nói với Phùng Nguyệt:
“Phùng Nguyệt, nếu không phải muội muội ta kéo ngươi lại, ngươi đã sớm rơi xuống hồ. Như vậy cũng coi như muội muội ta cứu ngươi một mạng. Thị nữ kia của ngươi, ta mua, bao nhiêu bạc thì đợi ta về sẽ đưa đến nhà ngươi.”
Nói xong câu này, nàng đột nhiên cao giọng quát, “Triều Vân, đánh cho ta, đánh tới khi nào nàng ta chịu nói mới dừng.”
“Vâng thưa tiểu thư.” Triều Vân vốn vẫn luôn làm việc nặng, lực tay lớn hơn so với người khác nhiều. Được Vân Phù phân phó, nàng ấy chưa tát được mấy cái thì mặt thị nữ kia đã đỏ bừng.
Tiếng thét gào của thị nữ khiến Vân Phù cảm thấy vô cùng chói tai.
“Sao nơi này náo nhiệt vậy?” Đột nhiên một giọng nói truyền đến, sau đó một đám người chen lấn tiến vào.
“A…, tỷ tỷ, sao tỷ lại lạm dụng tư hình rồi. Nói thế nào nàng ấy cũng là thị nữ bên người của tỷ, chăm sóc tỷ nhiều năm như vậy, sao có thể nói đánh là đánh chứ?” Một cô nương trông có vẻ yếu đuối bước tới, ra vẻ sợ hãi.
Sau lưng nàng ta là một nhóm cô nương đang thì thầm nói chuyện.
Sau khi nghe nàng kia gọi Phùng Nguyệt là tỷ tỷ, Vân Phù liền biết đây nhất định là Nhị tiểu thư là con thiếp thất của Phùng gia. Đều là muội muội giống nhau, nhưng chẳng hiểu vì sao muội muội nàng nói chuyện dễ nghe như vậy, còn giọng nói này nàng vừa nghe là đã thấy phiền. Thế là Vân Phù không chút khách khí liếc ánh mắt chứa dao găm qua đó:
“Ta đang giải quyết công việc. Ngươi là cái thá gì mà xen vào? Lăng Ca, đây là ai?” Vân Phù ra vẻ không biết, nhìn về phía Triệu Lăng Ca.
“Tỷ tỷ, đây là Nhị tiểu thư của Phùng gia, Phùng Tuyết.” Triệu Lăng Ca giới thiệu.
“Người là do ta đánh, không liên quan tới tỷ tỷ ngươi. Kẻ này cũng không còn là thị nữ của tỷ tỷ ngươi nữa. Ngay vừa rồi tỷ tỷ ngươi đã bán kẻ này cho ta rồi. Triều Vân, trưa nay ngươi chưa ăn cơm sao? Đánh tiếp cho ta! Khi nào nàng ta chịu nói thật mới được dừng!”
Phùng Tuyết nhìn thị nữ kia và Phùng Nguyệt đứng đó vẫn bình an vô sự thì liền biết việc này không thành. Thấy thị nữ kia đến giờ vẫn không hé răng, đầu óc nàng ta lại xoay chuyển:
“Đây chính là Đại tiểu thư mới trở về của Triệu gia đây sao? Quả nhiên phong thái bất phàm. Thế nhưng mạng của thị nữ cũng là mạng, chi bằng Triệu tiểu thư khoan dung độ lượng, bỏ qua cho nàng ấy một lần đi.”
Vân Phù chẳng hơi sức đâu để ý tới nàng ta, trực tiếp đi đến bên cạnh chỗ Triều Vân đứng.
Miệng của thị nữ kia cũng rất kín, đến bây giờ cũng không chịu nói ra người đằng sau sai khiến nàng ta làm chuyện này.
Vân Phù ngồi xổm xuống, tiến đến bên tai nàng ta. Không biết nàng đã nói gì, nhưng một giây sau, thị nữ kia bỗng hôn mê bất tỉnh.
Phùng Tuyết tìm được lý do, lập tức nói với Triệu Lăng Ca, “Lăng Ca, sao tỷ tỷ ngươi lại như vậy? Ngươi còn không mau khuyên nhủ nàng. Nếu để cho người khác nhìn thấy chuyện này, người ta sẽ nghĩ thế nào về Triệu gia các ngươi đây?”
“Ngậm cái miệng của ngươi lại đi. Tỷ tỷ của ta làm việc còn cần ngươi dạy à!” Triệu Lăng Ca phản bác.
Tiếng bàn tán của người xung quanh càng lúc càng lớn.
Vân Phù đẩy thị nữ ra, đứng lên giận tím mặt nhìn về phía Phùng Tuyết, châm chọc cười một tiếng, “Ít ra Triệu gia chúng ta sẽ không làm ra chuyện xấu xa như vậy. Bây giờ ngươi vẫn nên nghĩ trước xem Phùng gia các ngươi nên làm thế nào thì hơn.”
“Vừa rồi thị nữ của Phùng Nguyệt đã nói với ta rằng người sai phái nàng ta chình là ngươi. Ta trái lại muốn hỏi Nhị tiểu thư một chút, tại sao lại sai khiến người khác đẩy đích tỷ của ngươi xuống hồ, ngay cả ta cũng không buông tha. Ngươi có biết cái hồ kia sâu bao nhiêu không hả? Một khi bị rơi xuống, nếu không biết bơi, hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào người có biết không?”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ đều yên tĩnh lại, bao gồm Phùng Nguyệt, ai nấy đều dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía Phùng Tuyết.
“Ta không có! Ngươi nói bậy. Sao ta lại làm chuyện như vậy chứ!” Sắc mặt Phùng Tuyết tái mét.
Lửa giận của Triệu Lăng Ca cũng bùng lên, “Sao ngươi lại ác độc như vậy! Ngươi có thù hận gì với Phùng Nguyệt sao? Đó là đích tỷ của ngươi đấy, vậy mà khi vừa tới đây ngươi đã không quan tâm nàng ta, ngược lại còn đi quan tâm thị nữ đã hại nàng ta là sao? Đã thế ngươi còn không hỏi rõ nguyên nhân sự việc đã đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu tỷ tỷ ngươi. Ngươi cho rằng mấy vị tỷ muội ở trong phòng này đều là kẻ ngu à?”
Phùng Nguyệt nghe thấy lời này, trong lòng có chút thay đổi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
“Nồng Nồng, có phải nàng ta đã cố tình chỉ mọi người đến nơi này không?” Vừa hỏi, nàng vừa nhìn về phía một người bạn tốt của mình.
“Đúng vậy. Vừa rồi Phùng Nhị tiểu thư nói hơi mệt, nên bảo chúng ta đến nơi đây nghỉ ngơi một lát. Lúc ấy Hi Hi nói trong phòng ấm đã chuẩn bị trà nước xong xuôi, nhưng nàng ta lại cứ khăng khăng nói nơi này phong cảnh đẹp, vậy nên tất cả mọi người mới đến đây.” Vị tiểu thư kia giải thích.
“Phùng Tuyết đúng không? Ta nhớ kỹ rồi, dám làm hại tỷ tỷ của ta, việc này không xong đâu. Hi Hi, tỷ tỷ ta bị thương nên hôm nay ta về trước, ngày khác ta lại đến nhà thăm hỏi.”
Nói xong, Triệu Lăng Ca cùng Vân Phù đi ra ngoài.
Hướng Xuyên vẫn luôn ghé vào mái hiên nghe kịch, cũng theo đó rời đi.
Phùng Nguyệt có chút sửng sốt, sau đó cũng đi theo ra ngoài.
Lúc Vân Phù vừa định lên xe ngựa thì bỗng nghe thấy có người gọi nàng lại.