(tui tự đọc mà tức cái lòng n.g.ự.c luôn. hừ hừ)
Sau đó nàng đem tờ giấy đã viết cùng đặt lên bàn, “Tôi đến Cố gia đã hơn một năm, tính toán chi phí ăn mặc, cộng lại chi phí chưa đến một triệu, đây là danh sách.
“Tôi vừa rồi đã chuyển một triệu vào trong tấm thẻ này, về sau tôi cùng các người chính là đã thanh toán xong.”
Sâm xinh đẹp
Chuyện mà có thể dùng tiền để giải quyển thì không phải rắc rối. Vì vậy hiện tại cô ấy bên này cùng Cố gia thanh toán sòng phẳng, nhưng nhưng thứ Cố gia đã từng nợ cô lại phải nợ mãi mãi.
Hành động này của Nhan Hạ khiến người Cố gia cảm thấy cô hình như là nghiêm túc, cũng khiến bọn họ có chút khó xử.
Mẹ Cố không thể nào tiếp nhận được một Cố Hạ từ khi nhận trở về đã rất nghe lời bà ấy sẽ làm ra loại chuyện phản nghịch không nghe lời này.
Bà đưa ta vỗ vỗ bàn, nói với vẻ mặt tức giận: “ Được, con muốn đi thì đi đi.”
Nhưng hôm nay chỉ cần con dám bước ra khỏi cửa chính Cố gia, về sau cũng đừng hòng quay trở lại.”
Bà ta cảm ấy đứa con gái ruột này không thể nào thật sự vứt bỏ Cố gia và bọn họ.
Cũng giống như lời Du Du nói, đây chính là lạt mềm buộc chặt, lấy việc rời đi để đe dọa bọn họ.
Lần này nếu như để cho Nhan Hạ toại nguyện, về sau còn không biết phải ồn ào náo loạn như thế nào nữa.
Mẹ Cố để Nhan Hạ đi, cũng không phải thật sự muốn cô ấy đi, chỉ là cảnh cáo cô đừng náo loạn quá mức.
Những người khác không có nói chuyện, Hiển nhiên đều có cách nghĩ giống như Mẹ Cố.
Nhan Hạ vừa nghe thì đã biết ý nghĩ của bọn họ.
Đây chính là nhận định rằng cô sẽ không rời khỏi Cố Gia, “Tôi rời đi rồi đương nhiên sẽ không quay trở lại.”
Nói xong cô kéo valy, không một chút lưu luyến xoay người rời đi.
Ba Cố thấy thế bèn mở miệng nói: “Đừng làm loạn nữa, cái tài nguyên chương trình tạp kỹ kia của con Du Du sẽ không muốn nữa.”
Về sau ta sẽ bảo anh hai của con tranh thủ nhiều hơn một số tài nguyên tốt cho con.
Bất kể nói thế nào thì cũng là con gái ruột, dù sao vẫn không thể thật sự khiến cô rời đi.
Nhan Hạ xoay người thản nhiên nhìn ba Cố,”Ông đây là đem tài nguyên đến để vũ nhục tôi?”
Ba Cố nhíu mày nói: “Ba không có ý đó, ba chỉ muốn nói với con, nếu chúng ta đã tìm con trở lại thì sẽ bồi thường cho con.”
Nhan Hạ cảm thấy thật buồn cười, “Tôi thật đúng là phải cảm ơn bồi thường của các người rồi.”
“Một năm nay, sự lạnh nhạt thờ ơ, phàn nàn, coi thường mà các người đối với tôi, tôi đã trải nghiệm một cách sâu sắc rồi.
Cho nên bồi thường của các người, tôi thật đúng là không dám yêu cầu.
Ba Cố bị nghẹn nhìn Nhan Hạ dầu muối không ăn thở dài hỏi: “Rốt cuộc con muốn như thế nào?”
Bình thường ông ta rất bận, trong một năm này xác thật là đối với đứa con gái ruột này đã xem nhẹ nhiều.
Nhan hạ nói: “Đoạn tuyệt quan hệ, chính là đơn giản như vậy.”
“Về sau không cần liên lạc nữa, tôi đi đây.”
Ba Cố bị thái độ của Nhan hạ làm cho tức giận, sắc mặt của năm anh em Cố gia cũng đều không tốt.
Đặc biệt cố lão ngũ cố diệp ngọc, anh ta nhìn Nhan Hạ với vài phần phức tạp và tức giận, “Nói đi nói lại, em vẫn là đang trách anh.”
“Em chính là muốn dùng chuyện này đến bức chúng ta thỏa hiệp, cùng Du Du tranh sủng.”
Nhan Hạ lạnh lùng nhìn Cố Diệp Ngọc, “Chẳng lẽ tôi không nên trách anh?”
“Năm đó anh làm thất lạc tôi, làm cho tôi bị người buôn lậu ôm đi, thiếu chút nữa bị bán đến Đại Sơn đi làm con dâu nuôi từ bé cho người ta.”
“Chẳng lẽ tôi con phải cảm tạ ân tình năm đó anh làm thất lạc tôi?”
Sắc mặt Cố Diệp Ngọc bỗng chốc vừa xanh vừa hồng, năm đó anh không phải cố ý, anh lại càng không biết thiếu chút nữa em bị bán đi Đại Sơn.”
Nhan Hạ nhíu mày: “Không phải cố ý thì có thể xóa đi việc anh làm thất lạc tôi, do đó cải biến thật sự cuộc đời của tôi?”
Cố Diệp Ngọc đem cô ấy làm thất lạc, sau khi cô trở lại Cố gia mặc dù so với bốn người anh trai khác và ba mẹ Cố, anh ta thể hiện ra càng nhiều ý tốt và quan tâm giống như muốn bù đắp sai lầm của năm đó.
Nhưng chỉ cần cô và Cố Diệp Du có mâu thuẫn, anh ta mãi mãi đều đứng về phía Cố Diệp Du.
Cho nêm anh trai cẩu tra như vậy, ai muốn thì cho hắn.