Nghe thấy Nhan Hạ chủ động chuyển chủ đề khiến mọi người có mặt tại đó càng cảm thấy ngưỡng mộ cô.
Nếu đổi lại là người khác thì hiện tại mười phần có tới tám chín phần sẽ không kìm được mà ở trong phát sóng trực tiếp đem chuyện cứu người ra mà nhắc đi nhắc lại mãi.
Thời Hi Diễn cũng không muốn nhắc lại chuyện cứu người nhiều lần.
Hai người bọn họ chỉ là nghe theo trái tim mình mà cứu người, mà không muốn đem việc cứu người này ra để làm giống như là muốn tranh công.
Anh ấy nói: “Được, vậy chúng ta nhận việc gì để làm vậy?”
Nhan Hạ suy nghĩ một chút, “Mọi ngươi có thể làm gì? Em có thể nhận công việc sửa chữa các thiết bị điện tử.”
Thời Hi Diễn cười hỏi: “Biết chơi game giỏi có tính không?”
Nhan Hạ cười nói: “Anh là nhà vô địch eSports, làm rạng danh quốc gia, biết chơi game giỏi đương nhiên là tính.”
Cô nhún vai, “Nhưng ở ở chỗ này thì vó vẻ anh không thể phát huy sở trường đó được.”
Thời Hi Diễn sau khi trải qua chuyện lúc nãy và được Nhan Hạ cứu thì khoảng cách giữa anh ấy và Nhan Hạ đã kéo gần lại một chút.
Anh ấy nói chuyện cũng trở nên tùy ý(thoải mái) hơn, “Vậy em có đề xuất gì hay không?”
Sâm xinh đẹp
Yến Hạ hỏi: “Mọi người giỏi cái gì?”
Cô lại bổ sung thêm, “Hoặc bình thường mọi người có sở thích gì không?”
Thời Hi Diễn nói một cách thẳng thắn: “Anh chủ yếu chơi game giỏi, hát và nhảy.”
“Đúng rồi, anh cũng giỏi ở phương diện chơi nhạc cụ.”
Tô Cẩm nói: “Anh giỏi nhất là diễn xuất, bình thường anh có sở thích về thư pháp và quốc họa.”
Ân Vi Vi nói: “Chị giỏi nhất là ca hát, cũng biết nhảy.”
“Bình thường chị có sở thích là chơi game và mua sắm.”
Nghe những lời này của mấy người bọn họ, các fan của bọn họ trên bình luận sóng trực tiếp đều đủ kiểu trêu chọc, rất vui vẻ.
Đồng thời cảm thấy mấy người họ rất chân thật.
Nhan Hạ nghĩ một lúc rồi đưa góp ý, “Vậy hãy dựa trên sở trường và sở thích của mọi người, chúng ta mở một vài lớp học ở đây.”
Ba người còn lại đều không hiểu, “Mở vài lớp học?”
Nhan Hạ gật đầu, “Đúng vậy, bí thư chi bộ thôn nói rằng hầu hết người trong thôn là người già và trẻ em.”
“Hiện tại vừa hay là kỳ nghỉ hè, trẻ em đều nghỉ học ở nhà, chúng ta có thể nhận việc dạy các bạn nhỏ.”
“Ví dụ đối với Thời Hi Diễn, anh có thể dạy trẻ em hát, nhảy hoặc chơi nhạc cụ.”
Tổ chương trình có thể cung cấp các thiết bị (đồ vật) phụ trợ, chẳng hạn như nhạc cụ.
“Tô Cẩm có thể dạy trẻ em thư pháp và vẽ quốc họa.”
“Ân Vi Vi có thể dạy trẻ em hát và nhảy.”
“Em có thể giúp sửa chữa thiết bị điện tử hoặc phụ đạo mấy em ấy làm bài tập.”
“Cũng không cần trả tiềnlàm thù lao, để bọn họ chomấy người chúng ta chút đồ ăn là được.”
Như vậy không chỉ có thể kiếm được chút đồ ăn, mà còn làm cho nội dung trực tiếp của đội của mấy người họ thêm phần thú vị.
Bằng không thì giống như hôm nay, nếu cứ ở vườn hái đào mãi như vậy, khán giả có thể sẽ cảm thấy buồn tẻ nhàm chán nếu xem lâu.
Nghe Nhan Hạ nói như vậy, ý cười trong ánh mắt của ba người đều đậm.
Ý tưởng này hay đấy, không chỉ thoải mái hơn so với việc hái quả, mà càng có nhiều điểm nhấn nữa.
Mọi người đều nhất trí thông qua đề nghị này của Nhan Hạ, “Ý tưởng này được đấy.”
Ân Vi Vi suy nghĩ rồi đề nghị, “Hay là hôm nay chúng ta chuẩn bị trước một chút rồi mở lớp học vào ngày mai đi.”
Những người khác đồng ý, “Được.”
Bọn họ cũng muốn chuẩn bị chút, bằng không nếu như dạy không tốt cho bọn trẻ thì ở trong phát sóng trực tiếp sẽmất mặt một chút.
Nhan Hạ cười nói: “Vậy một lát nữa chúng ta đi tìm bí thư chi bộ thôn, để ông ấy thông báo cho dân làng.”
Ba người tán thành, “Được!”
Chỉ là họ còn chưa kịp đến ủy ban thôn thì bí thư chi bộ thôn đã đến cửa tìm bọn họ trước.
Đầu tiên, ông cảm ơn Nhan Hạ và Thời Hi Diễn vì đã cứu người.
Sau đó, ông kể về tình huống đập nước trước đó bị mở cổng xả nước đột ngột.
Thì ra hôm nay lúc người gác đập đi vệ sinh, con trai của ông ấy rất nghịch ngợm, chạy đi kéo công tắc chơi.
Không cẩn thận đem cổng xả nước của đập mở ra, như vậy mới suýt nữa gây ra thảm họa lớn.
Nếu không phải hai người Nhan Hạ và Thời Hi Diễn thì hai đứa con nhà anh em Lâm Nhị rất có khả năng đã bị c.h.ế.t đuối rồi.
Đến lúc đó chắc chắn gia đình hai anh em Lâm Nhị sẽ không tha thứ cho gia đình trong coi hồ chứa nước đó, chắc chắn sẽ kết thành thù hận lớn.
Thôn cũng sẽ không được yên bình.
Bí thư chi bộ thôn vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến chuyện này.
Hai người Nhan Hạ và Thời Hi Diễn khách sáo một phen với bí thư chi bộ thôn, liền nói đến chuyện vừa mới bàn bạc lúc nãy.
Bí thư chi bộ thôn nghe xong liền cười nói: “Đây là chuyện tốt đấy chứ!”
“Các cô cậu cứ mở lớp đi, còn lại cứ giao cho tôi làm là được.”
Ngôi làng này rất nghèo đói và lạc hậu, ông ấy cũng mong những minh tinh này có thể mang lại sự thay đổi cho bọn trẻ. Khiến cho bọn trẻ hiểu biết nhiều hơn về thế giới bên ngoài.
Bí thư chi bộ thôn rất hiểu về thôn, nên đã dẫn mọi người đi đến từng nhà có con nhỏ để nói về chuyện này.
Đồng thời, ông ấy cũng quảng bá việc Nhan Hạ và Thời Hi Diễn đã cứu người.
Anh em nhà Lâm Nhị trên đường gặp được người trong làng cũng nói về chuyện này.
Vì vậy, ấn tượng của dân làng về nhóm người Nhan Hạ từ không quan tâm đã chuyển thành thiện cảm.
Nghe bí thư chi bộ thôn nói rằng những minh tinh này có thể dạy bọn trẻ hát, nhảy múa, vẽ tranh, hoặc ôn tập bài học.
Không ít người già và phụ huynh của bọn trẻ đã cảm thấy hứng thú(động lòng).
Lại nghe được Nhan Hạ biết sửa đồ điện, chiếc máy kéo bị hỏng của thôn cũng là do cô ấy sửa.
Vì thế những nhà có đồ điện hỏng đều mang ra, ôm đến viện mà nhóm người Nhan Hạ đang ở để nhờ Nhan Hạ sửa.
Nhan Hạ là người đầu tiên nhận việc, cô mượn dụng cụ của ủy ban thôn, lại nhờ tổ chương trình giúp chuẩn bị một số vật liệu.
Sau đó, cô bắt đầu sửa những chiếc tivi, nồi cơm điện, máy thu âm bị hỏng cho người trong thôn.
Nhan Hạ sửa rất cẩn thận, lại còn vừa nhanh chóng vừa tốt nữa.
Ngoại trừ những thiết bị hỏng bắt buộc cần phải thay thế linh kiện ra thì tất cả đều được cô sửa xong.
(Hé luuuuu tất cả tình yêu to lớn của tui, tui quay lại rồi mầy bồ- Ngày mai sẽ giảm cân)