“Long Thất? Ngươi đến đây làm gì?”
Tống Kiêu nhẹ nhàng nói từng chữ một: “Nàng không muốn.”
“Cái gì?”
Dường như Tiêu Cảnh Thừa có chút ngơ ngác, hắn ta nhìn Tống Kiêu, rồi quay lại nhìn ta, bỗng nhiên hiểu ra, nắm cằm ta cười ha ha: “Chúc Vĩnh Ninh, trẫm thật sự đánh giá thấp ngươi rồi. Trẫm chỉ phái một Long vệ trông chừng ngươi vài ngày, hắn đã c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt vì ngươi, các ngươi bắt đầu từ khi nào?”
Tống Kiêu xuất hiện ở đây, ta vừa xấu hổ vừa cảm động.
Ngoài ra, nhiều hơn cả là nỗi sợ hãi.
Sao hắn có thể… Hắn không muốn sống nữa sao?
Tống Kiêu làm như hoàn toàn không biết những gì ta đang nghĩ, hắn lạnh lùng nói với đương kim thánh thượng: “Buông tay.”
Tiêu Cảnh Thừa như nghe một trò đùa, thách thức đặt lên cổ ta một nụ hôn: “Dám động đến người của Trẫm, ngươi là kẻ đầu tiên.”
Không biết từ lúc nào trong phòng đã xuất hiện thêm vài bóng người, những Long vệ ẩn nấp trong bóng tối đều đã xuất hiện, họ đeo mặt nạ giống Tống Kiêu, cũng mang bao cổ tay hình ngọn lửa như vậy.
Ta thấy Tống Kiêu rút kiếm ra.
Hóa ra võ công của tiểu ám vệ giỏi đến vậy, một mình hắn đánh thắng mấy người, trong phòng đầy người mặc đồ đen nên cũng không thấy rõ gì, chỉ là khi ta nằm trên lưng hắn, sờ thấy vai hắn ướt đẫm.
Chúng ta lại một lần nữa chạy trên mái nhà, thời gian như quay ngược, lần này là m.á.u của hắn làm ướt váy áo ta.
Ta ôm chặt hắn, cảm nhận trăng như lưỡi liềm, bầu trời sao rộng lớn.
“Tống Kiêu, ngươi đúng là đồ ngốc, lần này, hai chúng ta phải c.h.ế.t cùng nhau rồi.”
Hắn mím chặt môi, đẩy ta lên cao hơn một chút: “Ta sẽ đưa Công chúa ra khỏi cung.”
Ra khỏi cung… có ra được không?
Ngay cả ta, người không biết võ công cũng có thể thấy, ở xa xa có cung thủ mai phục.
“Tống Kiêu, dù thân thể ta đã dơ bẩn, nhưng tình cảm của ta rất trong sạch, nếu ngươi không chê…”
— “Công chúa là cành vàng lá ngọc.”
— “Dơ bẩn là bọn họ.”
Ta sững sờ, chất lỏng nóng bỏng từ từ chảy ra từ khóe mắt, nóng rát một vùng, ta dùng sức ôm chặt lấy hắn.
Tống Kiêu, giá như có kiếp sau thì tốt biết mấy.
Chúng ta… chúng ta… đừng sinh vào nhà Đế vương nữa.
Cuối hành lang gấp khúc, cung thủ đã bày trận sẵn sàng tiếp đón.
Tống Kiêu đặt ta xuống, lại xé một mảnh vải lót, cúi người bịt lên mắt ta.
Cách đó không xa, mũi tên lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo, ta linh cảm lần này Tống Kiêu đi là vĩnh biệt, nắm lấy tay áo hắn nói: “Ngươi… lại gần đây chút.”
Lông mi hắn dày và dài, cuộn trong lòng bàn tay như hai chiếc bàn chải nhỏ, lần này, ta thật sự chạm vào rồi.
Tống Kiêu, Tống Kiêu, nếu ngươi có chuyện gì, ta sẽ c.h.ế.t theo ngươi.
Chúng ta xuống âm phủ, làm một đôi phu thê hạnh phúc.
Cung thủ mãi vẫn chưa b.ắ.n tên, hai bên giằng co, bên kia dần dần có tiếng ồn ào, một bóng người áo xanh được cấm quân hộ tống đi lên phía trước.
Là Tiêu Cảnh Thừa.
Giữa hai mày hắn ta nhíu chặt, sắc mặt âm u chưa từng thấy, so với trước đây, những thái độ hắn ta dành cho ta gần như có thể coi là ôn hòa vui vẻ.
“Chúc Vĩnh Ninh, lại đây.”
Lại đây? Lại đâu? Đến bên cạnh hắn ta sao?
Không, không muốn.
Ta muốn ở bên cạnh tiểu ám vệ của ta.
Tiêu Cảnh Thừa giơ tay lên, từ miệng hắn ta lạnh lùng phát ra hai chữ “bắn tên”, lập tức mưa tên như trời giáng, vây thành một mạng lưới dày đặc không lọt gió.
Tống Kiêu cõng ta đứng dậy, hắn khẽ nói: “Công chúa, đừng nhìn.”
Ta không nhìn… ta không nhìn…
Bên tai toàn là tiếng vũ khí va chạm, tiếng da thịt va đập, tiếng người, lòng bàn tay ta ướt đẫm, thân thể Tống Kiêu bỗng run lên, tim ta cũng theo đó mà run lên dữ dội.
Hắn trúng tên rồi.
Ta lập tức vén miếng vải đen che mắt, lại một mũi tên sắc bén xé gió bay tới, ta ngay lập tức ôm chặt lấy Tống Kiêu.
“Chúc Vĩnh Ninh —!” Hình như là giọng của Tiêu Cảnh Thừa.
Mọi thứ trên thế gian đều như chậm lại, ký ức như ngựa phi qua cửa sổ hiện về trước mắt, thì ra trúng tên là cảm giác như vậy, ta nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tống Kiêu, lắp bắp hỏi: “Ngươi… có đau không? Chúng ta cùng nhau…”
Hết chương 13