Tống Kiêu đến không dấu vết, tuy ta không thấy hắn, nhưng biết hắn luôn ở bên. Nếu không phải ta chủ động nói chuyện với hắn, hắn quyết không phát ra một chút tiếng động nào, nhưng cuối cùng chuyện gì cũng đáp lại ta.
Đôi khi, ta sẽ hỏi hắn nên cài trâm nào đẹp hơn.
Giọng hắn vọng xuống từ xà nhà cao:
“Bên phải.”
“Tại sao?”
“Nhỏ, dễ giấu.”
“… Bổn cung có phải đi ăn trộm đâu mà cần giấu? Ta cứ thích cài cái to nhất đấy.”
Ta chọn lựa một hồi, cuối cùng cài chiếc trâm bộ lớn nhất, bên tóc mai rủ xuống những hạt châu long lanh rực rỡ, ta soi gương đồng, thấy lớp trang điểm còn hơi nhạt nhòa, bèn dùng chu sa vẽ thêm một bông mai đỏ lên trán.
Đáng tiếc vẻ đẹp chỉ thoáng qua trong giây lát, nô tỳ câm bưng canh gà đến, thành thật mà nói, canh hầm rất ngon, màu vàng óng, thơm nức mũi. Nhưng nhìn thấy lớp mỡ nổi trên mặt, dạ dày ta đột nhiên cuộn trào, không thể nhịn được nữa, vội vàng đặt bát xuống chạy ra bên tường viện nôn ọe.
Một bóng đen lướt qua như chim sáo, vài cú nhảy đã tới bên cạnh ta.
“Đại phu.”
Giọng hắn lạnh lùng, thanh kiếm ngang qua cổ nô tỳ câm vừa đuổi theo, khiến bà lão sợ đến mặt tái nhợt, chân mềm nhũn quỳ xuống đất run rẩy.
Ta ngồi xổm bên tường hoa nôn đến trời đất quay cuồng, cảm nhận được khí thế đầy áp bức, khó khăn lắm mới đưa tay kéo nhẹ vạt áo hắn.
“Không sao… Bổn cung không sao đâu.”
Chẳng biết Tống Kiêu đã làm gì, một luồng khí ấm áp chảy dọc theo lưng ta, lan tỏa khắp xương cốt tứ chi, toàn thân ấm áp dễ chịu, ta dần cảm thấy khá hơn, nói nhẹ nhàng với hắn: “Chỉ là nghén thôi, đừng lo lắng.”
Ta vô thức tránh ánh mắt hắn, hắn đã là Long Vệ, tất nhiên biết rõ chuyện của ta và Tiêu Cảnh Thừa, đường đường là một Công chúa lại không để ý đến liêm sỉ, ngủ với chính hoàng huynh của mình, ta không biết sẽ hắn nhìn ta bằng ánh mắt gì.
Ta nhìn chằm chằm vào đống bẩn thỉu dưới đất, tự giễu cười: “Nhìn không ra đúng không, bổn cung cũng thấy vóc dáng mình mảnh mai, chẳng thấy gì cả… Bổn cung tuy không có Phò mã, nhưng ngươi chắc đã nghe qua chuyện có thai bằng cảm ứng rồi chứ, giống như đang đi đường bất cẩn dẫm phải một dấu chân lớn…”
Thân thể đột nhiên lơ lửng, ta bị hắn bế lên, hắn thu kiếm về, vẫn một dáng vẻ lạnh nhạt, dặn dò nô tỳ câm: “Đổi lại hai món ăn khác.”
Hộ oản (*) lạnh như băng của hắn kẹp vào khoeo chân ta, thực ra không thoải mái lắm, nhưng hắn bế rất vững vàng, mấy dàn heo treo của bộ trâm d.a.o động theo bước chân lắc lư, nhưng không bị rối vào nhau.
(*) Hộ oản như kiểu đồ bảo vệ tay ý
Tên tiểu ám vệ này khá đáng tin cậy.
Tống Kiêu đặt ta lên giường, ta để ý thấy vạt áo hắn có một chỗ bị sứt chỉ, có lẽ là lúc nãy hắn vội vàng, bị móc vào đinh ở xà nhà.
“Để ta vá lại cho ngươi nhé?”
Hắn lập tức lùi lại một bước.
Giống như hầu hết mọi người trong cung, tránh ta như rắn rết.
“Ngươi chê ta bẩn à? Ta chỉ có lòng tốt muốn vá lại cho ngươi thôi.”
Hắn lắc đầu: “Thân thể Công chúa là lá ngọc cành vàng.”
“Trước đây cũng có người nói như vậy, sau đó… suýt nữa hắn đã phải đi làm Thư lại ở Lĩnh Nam rồi. Những người có liên quan đến ta, phần lớn đều không có kết cục tốt đẹp. Nếu ngươi đủ thông minh, đừng làm công việc này quá nghiêm túc.”
Hắn không đáp lại, đặt một bát nước trong bên gối ta, quỳ một gối hành lễ, rồi nhảy trở lại xà nhà, nơi ta không thể nhìn thấy hắn.
Đến tối, Tiêu Cảnh Thừa bất ngờ đến, khi hắn vén rèm bước vào, ta ngỡ ngàng trong chớp mắt. Lâu rồi không gặp, hắn ta đến với vẻ tức giận đùng đùng, không có ý tốt.
“Chúc Vĩnh Ninh, trẫm đã cho người kiểm tra, thuốc của ngươi rõ ràng còn! Ngươi dám tính kế trẫm?”
Ta biết sẽ có ngày này, cười hì hì nhìn hắn ta.
“Biết làm sao đây, Bệ hạ, ván đã đóng thuyền rồi.”
Đáy mắt hắn ta đỏ ngầu, một tay nắm chặt cổ ta, đẩy ta vào tường.
“Ta cũng biết ngươi không thích ta, vậy ngươi g.i.ế.c ta đi, một mạng đổi hai mạng, gọn gàng sạch sẽ.”
Bàn tay kẹp cổ ta từ từ siết chặt, có một khoảnh khắc, ta biết hắn ta thật sự muốn g.i.ế.c ta. Ngay khi ta sắp ngạt thở, cuối cùng hắn ta cũng buông tay. Chưa kịp thở được một hơi, vai ta bỗng lạnh toát, Tiêu Cảnh Thừa đã áp sát.
Tiêu Cảnh Thừa vốn chẳng bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc với ta, huống chi hôm nay còn mang tâm trạng đến trả thù. Khoảnh khắc ta không thể kìm nén đau đớn mà khóc lên, chợt nghĩ đến tên tiểu ám vệ.
Hắn có ở trên mái nhà không?
Hắn có nghe thấy không?
Ngày mai hắn sẽ nhìn ta như thế nào?
Phải mất rất lâu đêm ấy mới trở lại yên tĩnh, Tiêu Cảnh Thừa nằm bên cạnh ta, nhắm mắt trầm tư, không biết đang nghĩ gì.
Bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa khẽ khàng, giọng nói thận trọng của thái giám tâm phúc Vương Doãn vang lên.
“Hoàng thượng? Ngài ngủ rồi sao?”
“Nửa đêm canh ba, có chuyện gì?”
“Nô tài mạo muội đến thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đã chẩn ra thai mạch.”
“Thưởng!”
Tiêu Cảnh Thừa bỗng mở choàng mắt, ta có thể cảm nhận được khí thế hung hãn trên người hắn ta đã tan biến, cả người ngập tràn trong niềm vui sướng. Hắn ta vừa ngồi dậy mặc áo, vừa cười nói: “Sao lại chẩn ra vào giữa đêm thế?”
“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương mộng thấy rồng xanh giữa trời chớp, bỗng cảm thấy bất an ngủ không được, nên đã triệu Thái y đến bắt mạch. Nô tài xin chúc mừng Hoàng thượng, xin chúc mừng Hoàng thượng.”
Tiêu Cảnh Thừa vội vã rời đi, ta nằm yên lặng trên giường, đưa tay vuốt ve bụng mình.
Ở đó có một sinh mệnh nhỏ bé, ta có thể cảm nhận được mạch đập của nó nối liền với ta, nó chỉ thuộc về một mình ta.
Ta từ nhỏ đã cô độc trong cung, người thân đều qua đời, không nơi nương tựa, tính kế Tiêu Cảnh Thừa, muốn có một hài tử ở bên bầu bạn.
Gia Vân Hoàng hậu có thai, tất nhiên sẽ lại có vô số ban thưởng. Nàng ta có năm huynh trưởng, Lý Tướng tuổi già mới sinh được một nữ nhi, Tướng phủ đã bày tiệc suốt năm ngày. Nàng ta lớn lên trong sự nâng niu như sao trời, lại được Tiêu Cảnh Thừa lấy quốc gia làm sính lễ.
Có vẻ như có những người sinh ra đã được ban cho tình yêu vô hạn.
Không, ta cũng có phần thưởng, ta có Long Thất.
“Tống Kiêu, ngươi ở đâu?”
“Đến ngay đây.”
Nước mắt từ từ thấm ướt gối, ta cố nén cơn đau, cố gắng không để lộ giọng mũi run rẩy khi khóc.
“Khi bổn cung đến đây, có đi ngang qua một tiệm bánh bao, người xếp hàng mua rất đông, chắc hẳn hương vị rất ngon. Bổn cung nhờ ngươi một việc, sáng mai, ngươi có thể ra ngoài mua về cho ta một cái được không?”
Hết chương 6