*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nó không bị ép vào trong góc, không rơi xuống đất, mà cuốn sách thì vẫn ở đó.
Chiếc hộp có thể tự mọc đôi cánh và trở thành một con bướm và bay đi sao? Coi mình là Hương phi chắc.
“Anh ơi……” Cậu vô thức gọi nam quỷ đang chuẩn bị ra ngoài đi tắm.
Bùi Tế quay đầu, như không có gì mà hỏi lại: “Sao vậy?”
Ánh mắt Hứa Triều Hi đảo loạn, không dám nhìn thẳng vào mắt nam quỷ: “Anh có thấy cái hộp em đặt ở đầu giường không?” Rõ ràng đã là vợ chồng già rồi nhưng nói ra vẫn có chút ngượng ngùng.
“Anh thấy rồi,” nam quỷ nói xong, Hứa Triều Hi lập tức ngước mắt lên nhìn hắn, dưới ánh mắt của cậu, Bùi Tế phun ra nửa câu sau, “Anh cất đi rồi, không dùng đến. “
Hứa Triều Hi: ⊙0⊙
Ánh mắt khiếp sợ.
Không dùng đến là có ý gì? Là không muốn dùng hay không định dùng?
Bùi Tế giấu giếm tâm tư, mỉm cười đưa tay vuốt mái tóc vẫn còn hơi ẩm của cậu, lời nói ra như tự nhủ với chính mình: “Dạo này anh bận quá.”
“Thật sao?” Hứa Triều Hi có chút không tin nổi, cậu nắm lấy bàn tay đang vén tóc trước mặt, môi hơi mím lại biểu lộ một chút cảm xúc không vui, “Là thật sự mệt mỏi hay là không muốn chạm vào em? “
Cậu cũng không nhất định phải làm chuyện kia, đương nhiên là có tốt nhất, nhưng vì trước kia có, hiện tại lại không có, như vậy có vẻ không thích hợp nha.
“Sao có thể?” Nam quỷ cười cười, hắn làm sao có thể không muốn chứ, “không phải ngày mai Niên Niên còn muốn vào thành chơi sao?
“A…..” Hứa Triều Hi trống rỗng đáp lời, vẫn đang cố suy nghĩ mối quan hệ giữa hai người.
Thấy cậu không phản ứng, Bùi Tế vươn tay ôm lấy cậu. Cái ôm hơi chặt nên Hứa Triều Hi lập tức cảm nhận được trạng thái của nam quỷ, trên má lập tức nổi lên hai rặng mây đỏ.
Lúc này, nam quỷ nhỏ giọng lặp lại bên tai cậu: “Ngày mai còn muốn vào thành chơi không?”
Trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện tương tự, Hứa Triều Hi hẹn các bạn học ngày hôm sau đi chơi, Bùi Tế đã không chạm vào cậu nhưng Hứa Triều Hi lại tự mình đốt lửa, cho nên ngày hôm sau liền không dậy nổi.
Đã hẹn với Việt Bạch rồi mà còn như vậy nữa thì xấu hổ chết mất.
Hứa Triều Hi đỏ mặt nói: “Muốn nha…” Khi nam quỷ buông tay muốn lùi lại, cậu liền vươn cánh tay ôm lấy hắn, vặn vẹo thắt lưng, nghiêm mặt hỏi: “Nhưng anh cứ nhịn như vậy không phải sẽ rất khó chịu sao? “
Bùi Tế ôm chặt cậu, giọng ám ách nói: “Niên Niên đừng động.” Sau một hồi hôn hôn sau tai tiểu quỷ, hô hấp hắn nóng rực, nói nhỏ: “…..Niên Niên đừng trêu chọc anh là được mà.”
Hứa Triều Hi:?
Vô nghĩa, nếu không trêu chọc anh thì làm sao được ăn thịt chứ?! Hừ!
Có điều sau khi xác định được anh yêu không chạm vào mình không phải vì không muốn, Hứa Triều Hi đã yên tâm rất nhiều, cậu ôm cứng eo hắn, móng vuốt ngo ngoe rục rịch: “Nếu không em dùng tay nha?”
Bùi Tế quả thực sắp bị cậu lăn lộn chết, hắn bắt lấy bàn tay hư hỏng kia nắm chặt: “Có một số việc không thể bắt đầu đâu.”
“Hửm?”
Bởi vì một khi đã bắt đầu, sẽ rất khó để dừng lại.
Hắn dùng sức ôm lấy tiểu quỷ, đi vài bước liền đè cứng Hứa Triều Hi xuống giường.
Hứa Triều Hi nằm ở trên giường nhìn hắn, vẫn rất khó hiểu: “Không phải anh nói không bắt đầu sao?”
“Không bắt đầu……” Bùi Tế cúi đầu hôn cậu.
Hắn vuốt ve cánh môi Hứa Triều Hi, nhìn lông mi Hứa Triều Hi run lên, khẽ lay động như cánh bướm, ánh mắt mờ mịt ướt át thủy quang. Nụ cười giấu trong ngực nam quỷ, nặng nề mà gợi cảm: “Hôn em là được rồi.”
Bùi Tế nói được thì làm được, hắn quả thực không chạm vào Hứa Triều Hi.
Hai quỷ tắm rửa xong thì nằm lên giường, sau khi tắt đèn, Hứa Triều Hi kể cho anh yêu mấy chuyện cậu hóng được từ Việt Bạch:
“Nghe nói Phong Đô Đại Đế có 10 người vợ cưới hỏi đàng hoàng, mấy nữ quỷ xinh đẹp chút trong giới giải trí đều là tình nhân của hắn……”
Còn chưa nói xong đã bị Bùi Tế dùng chăn quấn chặt, nam quỷ nói với cậu: “……Là giả, Phong Đô Đại Đế còn chưa lập gia đình, Niên Niên ngoan, ngủ đi.”
Mặt Hứa Triều Hi vô tội, cậu đang muốn hỏi có phải Minh giới cho phép một chồng nhiều vợ không mà.
……
“Phong Đô Đại Đế, còn gọi là Phong Đô la sơn ngũ linh huyền thiên Bắc Đế thần quân, vị cư bắc phủ, chức lệ u đều, có thể theo ánh sáng đi xuống Cửu U tác tội hồn tội tịch, vì vậy còn được gọi là Cửu U rút tội Thiên Tôn.” (đoạn này hơm hiểu đâu =)))
Vào ngày sinh thần của Phong Đô Đại Đế, hầu hết mọi hộ gia đình trong thị trấn đều treo một cuốn sách đại diện cho Phong Đô Đại Đế, chính là “Hắc luật”, các cửa hàng treo biển giảm giá, những gia đình quỷ bình thường mỗi khi ra ngoài cũng sẽ ăn mặc chỉnh tề.
Toàn trấn trên đều đang vui mừng ăn tết, Hứa Triều Hi, Bùi Tế cùng Việt Bạch ba quỷ sau khi đến trấn trên, nghênh đón bọn họ chính là cảnh tượng náo nhiệt trước mắt.
Bên đường có quỷ khiêng giá gỗ giống như loại vẫn dùng để bán kẹo hồ lô, đi dọc đường bán phụ kiện “Hắc luật”, Hứa Triều Hi nói với Việt Bạch một tiếng xong liền lôi kéo Bùi Tế chạy đến trước mặt quỷ bán hàng kia rồi nói: “Anh ơi, nhập gia tùy tục, chúng ta cũng mua vòng tay đeo đi.”
Chiếc vòng gồm một sợi dây màu đỏ bình thường và một charm hình cuốn “Hắc luật”. Cũng không đắt, hai tệ một chiếc. Hứa Triều Hi đã mua 3 chiếc cho mỗi quỷ một chiếc.
Đầy đường đều là những vật phẩm trang trí liên quan đến “Phong Đô hắc luật”, Bùi Tế mặt không đổi sắc đeo vòng lên giùm Hứa Triều Hi.
Sau khi Hứa Triều Hi đeo xong, hắn thậm chí còn mỉm cười xoa xoa đầu tiểu quỷ.
Bước vào nơi mọi quỷ ăn mừng sinh thần của chính mình, Bùi Tế phải thừa nhận đây thực sự là một trải nghiệm mới lạ.
Ba quỷ đều chưa ăn sáng, mua vòng xong liền tìm một quán điểm tâm ngồi xuống, ăn xong mới đi tiếp, trên đường càng lúc càng nhiều quỷ.
Hơn nữa, rất nhiều quỷ đã thay trang phục cổ trang, nam quỷ mặc áo choàng rộng, tay áo rộng, nữ quỷ mặc váy xúng xính, khiến cho quỷ cảm thấy như chỉ trong tích tắc đã du hành về hàng nghìn năm trước vậy.
Hứa Triều Hi hỏi: “Mặc đồ cổ trang cũng là tập tục sao?”
Bùi Tế không biết phải giải thích thế nào, bởi trong ấn tượng của hắn, quỷ hay người đều mặc đồ cổ trang, sau khi các quỷ hồn hiện đại tới đây thì quần áo hiện đại mới bắt đầu phổ biến.
Hắn đáp: “Có lẽ vậy.”
“Lần đầu ăn tết nên không biết, lần sau chúng ta cũng mặc đi.” Việt Bạch bên cạnh góp lời.
Hứa Triều Hi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói: “Ăn xong chúng ta bắt xe vào thành đi, muộn nữa hết xe mất.”
Hôm nay có một tuyến xe tham quan đặc biệt, chủ yếu đi bên bờ sông Vong Xuyên, ba quỷ trả tiền mua vé rồi đi tham quan.
Sau khi đủ người, xe chạy dọc theo bờ sông để đưa khách du lịch tham quan khung cảnh hai bên sông.
Trên sông, trên bờ nơi nơi đều là quỷ, bờ sông bán đủ loại đồ ăn vặt cùng sạp diễn ảo thuật, rất nhiều món ăn vặt cùng kỹ nghệ đã sớm thất truyền trên Dương thế cũng có thể tùy ý trông thấy ở nơi đây.
Còn có các tàu du lịch trên sông tụ thành từng nhóm, có thuyền gỗ do quỷ cầm mái chèo và cả các tàu du lịch lớn chạy bằng động cơ, trên tàu có rất nhiều nữ quỷ xinh đẹp đang ca hát khiêu vũ.
Sau khi xe buýt ngắm cảnh tiến vào thành Vong Xuyên, khung cảnh lại càng náo nhiệt hơn, xa xa đã nghe thấy tiếng hò reo cổ vũ cho hai đội đang thi đấu ở ven sông.
“Hôm nay là lễ sinh thần diễn ra mỗi năm một lần của Phong Đô Đại Đế, ta rất vui vì có thể cùng chư vị một lần nữa tụ họp ở nơi đây tham gia cuộc bình chọn vũ đoàn xuất sắc nhất, xin chào mọi người, ta là quỷ dẫn chương trình hôm nay……”
Nhìn có vẻ rất vui.
Vì vậy, ngay khi xe buýt tham quan vừa dừng lại, Hứa Triều Hi đã kéo Bùi Tế và Việt Bạch chen vào đám quỷ xem náo nhiệt.
Đám đông luôn có cảnh chen lấn xô đẩy nhau, Bùi Tế cảm thấy hơi khó chịu nhưng tay hắn bị Hứa Triều Hi nắm chắc nên hắn không thể giãy ra. Tiểu quỷ kia đang nhìn tới nhìn lui để kiếm chỗ nào xem rõ nhất.
“Luật chơi hôm nay rất đơn giản. Tổng cộng có 10 đội nhảy lần lượt thi đấu, khán giả sẽ bình chọn để xác định đội thắng cuộc! Mọi người chú ý—”
Trên boong tàu du lịch, một nữ tiếp viên mặc váy cổ trang màu trắng, tay áo rộng cầm micro nói to: “Vé bình chọn hôm nay là Bỉ Ngạn hoa, 10 tệ một bông, có thể mua ở các quầy hàng phụ cận!”
“Biết rồi biết rồi, khi nào cuộc thi mới bắt đầu?”
“Đúng vậy, tôi đã cầm sẵn hoa để bình chọn rồi ~~”
Chúng quỷ ồn ào.
Quỷ MC không hề bị ảnh hưởng, bắt đầu không nhanh không chậm giới thiệu các đội dự thi.
Bùi Tế nhìn xung quanh rồi thấy có một chiếc thuyền ngắm cảnh đang neo bên cạnh, hắn ghé vào tai tiểu quỷ đang thích thú ngắm cảnh dặn dò: “Niên Niên, em cùng Việt Bạch ở đây chờ, đừng đi lung tung, anh đi mua vé.”
Hứa Triều Hi lập tức nắm lấy tay nam quỷ, hỏi: “Anh đi đâu?”
Bùi Tế giải thích với cậu về việc mua vé tàu có thể quan sát cận cảnh, Hứa Triều Hi nhếch miệng hôn hắn: “Vậy anh đi nhanh về nhanh, em sẽ đợi anh ở đây.”
Khi ba quỷ lên tàu du lịch, quỷ MC đã giới thiệu đến hai đội cuối cùng, hai đội này rõ ràng là có khả năng giành chức vô địch nhất, vừa xuất hiện các quỷ đã hét to cổ vũ.
Quỷ MC: “Hiện tại đang hướng chúng ta bơi tới chính là “Vong Xuyên Thủy quỷ nam đoàn”. Đội này rất lợi hại, tất cả các thành viên đều là thủy quỷ, ai cũng anh tuấn soái khí, dáng người có thể so các quỷ mẫu nam, họ từng nhiều lần đạt được giải quán quân “Vũ đoàn tốt nhất Vong Xuyên”……”
Theo lời giới thiệu của quỷ MC, 8 nam quỷ trẻ tuổi đẹp trai theo thứ tự bơi vào Vong Xuyên, họ ăn mặc mát mẻ và khoe dáng hết cỡ, thỉnh thoảng còn làm một số động tác vũ đạo trên mặt nước hoặc hôn gió với khán giả.
Lập tức vang lên tiếng hét chói tai của những nữ quỷ:
“AAAAAAAAAAAAAAAAAA”
“Vương Bách Lực, em yêu anh!”
“Ông xã em muốn sinh tiểu thủy quỷ cho anh!”
Sau một thời gian ngắn thể hiện, quỷ MC mới giới thiệu đội tiếp theo: “Đội cuối cùng là “Tiểu tiên nữ Vong Xuyên”, tất cả các thành viên trong đội đều là nữ và cũng là những vũ công chuyên nghiệp…”
Trên con tàu du lịch lớn bên cạnh tàu của quỷ MC, mười mấy nữ quỷ xinh đẹp lần lượt bước ra, họ mặc đồng phục khiêu vũ và từng người thể hiện những màn biểu diễn ngắn của mình.
Ngay lập tức trên bờ vang lên những tiếng hô so với lúc nãy còn to hơn:
“Chu Tường Chu Tường, em là giỏi nhất!”
“Tiểu tiên nữ bay cao đi, nhóm bảo hộ sẽ luôn bên các em!”
“Tiểu tiên nữ ba yêu các con, aaaaaaaaa”
Hứa Triều Hi trố mắt ngạc nhiên, xem đủ rồi lại kinh ngạc cảm thán không thôi. Nghe khẩu hiệu này, có vẻ phần lớn các fan của Tiểu tiên nữ đã chết không ít năm.
Con tàu du lịch họ lên rất gần trung tâm sân khấu, trên tàu cũng có những khán giả khác, có cả những người bán hoa để vote cho các đội chờ khán giả mua.
Có điều trên tàu cũng không có nhiều hoa cho lắm, có thể thay bằng tiền cũng được
Ba quỷ chiếm một ghế trống ngay lan can tàu, sau khi quỷ MC giới thiệu các đội tham gia, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Vừa dứt lời, tàu của quỷ MC lùi ra nhường chỗ cho các tàu chở các đội tham gia tiến vào trung tâm sân khấu, nhạc bắt đầu nổi lên.
Quỷ bán phiếu bầu bước tới, nhỏ giọng hỏi: “Có mua đồ ăn nhẹ hay đồ uống không? Ở đây có hạt dưa, hạt bí, đậu phộng, bỏng ngô…..đồ uống có Coca, nước cam, nước nho…”
Hứa Triều Hi hỏi Bùi Tế trước, Bùi Tế nói không cần, vì vậy cậu và Việt Bạch đã mua hạt dưa và Coca. Quỷ bán phiếu bầu đưa đồ ăn nhẹ cho họ, còn tặng kèm cả một chiếc cốc giấy đựng rác.
Coca không lạnh, Hứa Triều Hi uống một ngụm lớn, sau đó xoay người làm nũng với Bùi Tế: “Anh ơi, cầm giúp em với ~”
Bùi Tế đang ôm cậu từ sau lưng, còn cầm cả Coca lẫn cốc giấy cho cậu, khi Hứa Triều Hi khát, cậu chỉ cần cúi đầu xuống là có thể uống.
“Anh là tốt nhất ~~” Cậu sung sướng cong môi cười, lại thơm thơm nam quỷ mấy cái rồi mới quay lại xem chương trình.
Có tổng cộng 10 đội tham gia, hầu hết đều biểu diễn trên tàu du lịch, chỉ cái gì mà “thủy quỷ nam đoàn” kia là múa ba lê dưới nước.
Vốn dĩ Hứa Triều Hi cho rằng nam đoàn này là dựa vào mặt mà giành giải quán quân, không nghĩ tới đối phương thật sự có bản lĩnh, cậu không phân biệt được họ chuyên nghiệp hay không, nhưng ít nhất là màn biểu diễn này rất đẹp.
Đặc biệt, quỷ nước có thể nín thở rất lâu dưới nước, trong lúc biểu diễn, có thể thấy 8 cặp chân dài lắc lư trên mặt nước, thay đổi đủ mọi tư thế, khiến Hứa Triều Hi cũng ồ lên ngạc nhiên.
Vũ đoàn “Tiểu tiên nữ” cũng không hề tầm thường, hàng chục cô gái trẻ xuống khỏi du thuyền, trực tiếp biểu diễn trên ván gỗ ghép trên mặt nước, quá trình biểu diễn không hề có sai sót do mặt nước rung chuyển, điệu nhảy cũng rất đẹp và sống động.
Trong quá trình biểu diễn của mỗi đội, quỷ bán phiếu bầu sẽ đến hỏi họ có muốn mua để cổ vũ cho một đội nào đó không.
Mấy quỷ cùng thuyền ít nhiều đều mua chút hoa bỉ ngạn để cổ vũ, trong đó Việt Bạch cũng mua hẳn 50 tệ để cổ vũ cho “Tiểu tiên nữ”, những nhánh hoa màu đỏ sôi nổi ném vào trong nước, gần như biến mặt nước thành màu đỏ rực.
Chỉ có mỗi Hứa Triều Hi cứ lắc đầu nguầy nguậy khi quỷ bán phiếu hỏi.
Tôi không vote đâu! Vui thôi mà!
Đây là lần đầu tiên quỷ bán phiếu gặp quỷ có tiền mua vé lên tàu mà không bỏ phiếu, trong lòng có chút kinh ngạc nhưng rồi cũng bỏ đi.
Bùi Tế nhéo nhéo mũi tiểu quỷ, cười nói: “Nhóc keo kiệt.”
Hứa Triều Hi trịnh trọng nói: “Họ đã tính cả trong tiền bán vé rồi ~” Em cũng rất nghèo nha.
Sau khi kết thúc cuộc thi là công đoạn kiểm phiếu, các quỷ đếm số lượng hoa vớt được, cuối cùng quỷ MC sẽ công bố kết quả.
Hứa Triều Hi kéo tay áo nam quỷ: “Tiếp tục xem nữa không? Gần trưa rồi.”
Bùi Tế: “Tùy em.”
Cậu lại hỏi Việt Bạch, Việt Bạch đáp, “Sao cũng được.” Cậu ta thích xem biểu diễn thôi, ai vô địch thì không quan tâm.
Nghe vậy Hứa Triều Hi nói: “Vậy chúng ta đi ăn cơm đi, việc ai giành quán quân lát nữa kiểu gì chẳng có quỷ thảo luận.”
Đoạt giải quán quân nếu không phải “nam đoàn thủy quỷ” thì sẽ là “tiểu tiên nữ”, dù sao hai đội này đều có thực lực, đoạt giải cũng là danh xứng với thực.
Họ đi thuyền nhỏ vào bờ, sau đó bắt taxi vào trung tâm thành phố, dưới sự giới thiệu của Bùi Tế, họ vào một nhà hàng chuyên về các sản phẩm thủy sản của Vong Xuyên. Nguyên liệu của nhà hàng đều là nguyên liệu tươi sống được đánh bắt từ sông Vong Xuyên, bao gồm cả ốc, tôm, cua, cá, sò…
Nguyên liệu chế biến tươi ngon, tay nghề của đầu bếp cũng rất cao siêu, Hứa Triều Hi ăn đến không thể dừng nổi.
Sau khi họ ăn xong, kết quả bình chọn cho cuộc thi “Vũ đoàn xuất sắc nhất Vong Xuyên” cũng đã được công bố, giải nhất thuộc về đội “Tiểu tiên nữ Vong Xuyên”.
Ba quỷ đi đường nghe thấy các quỷ thảo luận, Việt Bạch hứng chí hoan hô: “Oa, quả đúng là đội tôi cổ vũ!” Ờ, cổ vũ hẳn 50 tệ.
Hứa Triều Hi nói: “Kỳ thật “thủy quỷ nam đoàn” cũng không tồi.”
Bùi Tế nãy giờ vẫn im lặng nghe vậy quay đầu hỏi cậu: “Chỗ nào không tồi?”
Việt Bạch đang muốn nói lập tức im miệng, vẻ mặt xem kịch vui ra hiệu cho Hứa Triều Hi “tự cầu nhiều phúc”.
Hứa Triều Hi: “Ừm……nhưng vẫn không bằng anh nha!” Nói xong liền nở nụ cười ngọt ngào.
Niên Niên thật ngoan.jpg
Nam quỷ bật cười.
Hứa Triều Hi nắm tay hắn lắc lắc: “Anh ơi anh đừng tức giận nha? Khi nãy em nói sai rồi.”
Bùi Tế: “Anh không tức giận, chỉ là rất buồn cười.”
Việt Bạch: Ợ ~~ cảm ơn cảm ơn, tôi no rồi!
So với khung cảnh sôi động trên sông Vong Xuyên, không khí trong thành cũng không tệ lắm, nhiều trung tâm mua sắm lớn đều có biểu diễn ca múa hát, còn có cả sân khấu ngoài trời biểu diễn một số vở kịch hoặc ca nhạc với chủ đề liên quan đến Phong Đô Đại Đế.
Ba quỷ đứng dưới đài xem diễn.
Trên đài đang diễn vở “Quỷ Môn Quan”, nam quỷ sắm vai Phong Đô Đại Đế có thân hình cao lớn cường tráng, mặc cổ phục màu đen uy nghiêm, đầu đội mười hai lưu miện, đang ra lệnh cho người sắm vai Thần Đồ tiếp nhận Quỷ Môn Quan.
Quỷ hồn xem diễn bên dưới đang nhỏ giọng nói chuyện, một số đang thảo luận về cốt truyện, một số đang tán gẫu.
Hứa Triều Hi nghe thấy một quỷ trong đó nói: “Hình như chi nhánh công ty U Minh Technology ở Vong Xuyên năm nay sẽ công khai tế lễ, chúng ta đi xem không?”
Hả, còn có cả tế lễ sao, thú vị ghê! Cậu ngo ngoe rục rịch.
Nhưng khi ngẩng đầu liền thấy Bùi Tế hình như vẫn đang xem rất chăm chú nên cậu không muốn làm hắn mất hứng. Còn Việt Bạch đã sớm nhàm chán nhìn ngó xung quanh.
Hứa Triều Hi không nói chuyện, nhưng Bùi Tế cảm nhận được ánh mắt của cậu, hắn thu hồi ánh mắt, trầm giọng hỏi: “Em muốn xem tế lễ sao?”
Hứa Triều Hi rất hiểu chuyện nói: “Không sao, đợi anh xem xong rồi đi cũng được mà.”
Bùi Tế:…… Hắn chỉ là tò mò quỷ dân chúng sẽ diễn vai hắn như thế nào mà thôi.
Xem quỷ dân sắm vai hắn cùng xem quỷ dân tế lễ hắn, với hắn mà nói cũng chẳng có gì khác nhau.
“Anh cũng không phải đặc biệt hứng thú,” Bùi Tế nói, ngay sau đó liền hỏi Việt Bạch, “Việt Bạch thì sao?”
Việt Bạch thành thật nói: “Vở kịch khá hay, nhưng em xem không hiểu, nên với em thì quá nhàm chán.”
Giữa việc xem tế lễ và xem kịch, cuối cùng họ nhất trí đi xem lễ. Vì vậy, Hứa Triều Hi liền hỏi thăm quỷ vừa nói rồi ba quỷ cùng nhau đi qua đó.
Nơi tổ chức tế lễ nằm dưới một ngọn đồi xanh mát ở ngoại ô thành phố, hiện đang tiến hành các công việc chuẩn bị.
Một bức tượng khổng lồ đang được đặt giữa một khu đất rộng lớn. Chỉ những quỷ hồn của U Minh Technology mới được phép vào, những quỷ hồn quanh khu vực đó đã được vệ sĩ nhắc nhở không được gây tiếng động lớn.
Xung quanh có quá nhiều quỷ nên bọn họ không nhìn rõ tình hình bên trong, chỉ biết có rất nhiều đồ tế, bức tượng khổng lồ đứng ở giữa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mặt mũi hung tợn, trừng lớn mắt, thêm cả mười hai lưu miện giống như trên sân khấu lúc trước.
Hứa Triều Hi do dự: “Đây hẳn là một sản phẩm được gia công, đúng không? Phong Đô Đại Đế sao có thể như này được.”
Bùi Tế dứt khoát đồng ý với cậu: “Đúng thế.”
Hứa Triều Hi: “Nếu Minh giới có Phong Đô Đại Đế, vậy Phong Đô Đại Đế có thể thu được tế phẩm này không?”
Bùi Tế: “Trước đây thì có thể.”
Quỷ bên cạnh không nhịn được ngắt lời bọn họ: “Sao có thể thu được, đây chỉ là tập tục truyền lại mà thôi, bây giờ trừ một số xí nghiệp và gia tộc lớn, còn ai chú ý mấy cái này đâu.”
Quỷ nói chuyện lại nhìn Hứa Triều Hi: “Cậu là quỷ mới chết sao? Không bao lâu nữa cậu sẽ biết những lễ vật đó sẽ được gửi đến cô nhi viện.” Ngụ ý đừng để người ta lừa.
Hứa Triều Hi mỉm cười, “Ra là vậy.” Nhưng cậu cũng không nói là tin hay không tin.
Khi nghi lễ kết thúc, nhóm quỷ giải tán, ba quỷ cũng theo dòng quỷ rời đi, Hứa Triều Hi liền hỏi Bùi Tế “Trước đây có thể thu” là như thế nào.
Việt Bạch cũng tò mò chờ đợi câu trả lời của Bùi Tế. So với quỷ ngoài không biết là ai, đương nhiên lời nói của anh Bùi làm việc ở địa phủ vẫn đáng tin hơn.
Bùi Tế liền nói là do trước đây không có nhiều quỷ làm lễ tế lắm, khi đó Phong Đô Đại Đế cảm thấy mới lạ nên mới nhận lấy tế phẩm.
Về sau tin tức này lan truyền, càng ngày càng nhiều quỷ dân hiến tế, dần dần hình thành nên lễ hội. Mỗi quỷ dân đều đem đồ tốt nhất của mình hiến tế cho hắn, có cả những nam quỷ nữ quỷ xinh đẹp nữa, Phong Đô Đại Đế thấy thế liền không thu tế phẩm nữa.
Cũng là vì nguyên nhân này, hắn mới không nhận tiền giấy Niên Niên đốt cho hắn, nên mới không xem đoạn ký ức lúc ở Dương thế sớm hơn.
“Đây là truyền thuyết lưu truyền ở địa phủ, anh cũng không chắc nó có đúng không.” Nén lại cảm xúc phức tạp, Bùi Tế bổ sung.
Điểm chú ý của Hứa Triều Hi rất kỳ quái: “Cho nên Phong Đô Đại Đế đã nhận những nam quỷ cùng nữ quỷ kia sao?” Bằng không sao ngài ấy lại biết quỷ dân hiến tế những thứ đó chứ?
Bùi Tế: “……..Không, hắn đã trả về.”
Tiểu quỷ ngẩng đầu nhìn hắn: “Làm sao anh biết?”
Bùi Tế: “… Anh đoán.”
Ba quỷ ở thành Vong Xuyên chơi một ngày, buổi tối ăn cơm xong mới ngồi thuyền đi trên sông Vong Xuyên về nhà.
Vong Xuyên về đêm cũng rất phồn hoa, hai bên bờ sông treo đầy đèn lồng đèn lồng đỏ, dưới nước lại có cỏ đèn lồng xanh lục phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Thuyền đi giữa một đám du thuyền trên sông Vong Xuyên, trên đầu thuyền, Bùi Tế ôm Hứa Triều Hi ngồi hóng gió ngắm cảnh đêm. Ven sông còn có tiếng ca hát cùng mùi hương của đồ nướng BBQ bay tới, rất bình dị, tràn đầy hơi thở cuộc sống.
Hứa Triều Hi cảm thán mà nói: “Thật náo nhiệt ~” Náo nhiệt lại rất sinh động.
Nam quỷ nghe vậy liền hỏi: “So với Dương thế thì sao?”
Hứa Triều Hi: “Mỗi nơi có một phong cách riêng.”
Vòng tay siết chặt thêm, Bùi Tế hôn lên chóp mũi cậu, nhỏ giọng hỏi: “Vậy Niên Niên có thích nơi này không?”
“Anh ở đâu thì em sẽ thích nơi đó ~~” Tiểu quỷ vừa ngắm cảnh sông vừa đáp lời.
“Nhưng ở đây thật sự rất tốt, tốc độ phát triển không hề thua kém Dương thế. Có thể thấy được Phong Đô đại đế nhất định là một quỷ thần tốt, luôn chăm lo việc nước, không uổng công đông đảo chúng quỷ đều mừng sinh thần ngài ấy!”
Một câu nói này có thể tương đương với ngàn vạn câu khích lệ.
Tiểu quỷ mi mắt cong cong quay đầu lại, nam quỷ chuyên chú nhìn đôi mắt sáng trong của cậu, dịu dàng cười.
“Em thích là tốt rồi.”