Nhưng nhớ tới còn có chính sự phải làm, Văn Lăng cũng không suy đoán tâm tư của Giang Sở Dung nữa.
Lúc này, hắn chỉ nhìn thật sâu vào mắt Giang Sở Dung một cái, sau đó xoay người đi tới mũi thuyền, giơ tay ném ra một tấm lệnh bài màu đen viền vàng về phía thành trì.
Lệnh bài gặp gió liền biến to, trong nháy mắt đã lớn hơn gấp nhiều lần, bắn ma khí dày đặc ra tứ phía.
Ma tộc trong thành trì cảm ứng được lệnh bài này liền nhao nhao báo cáo.
Không lâu sau, một chiếc thuyền ba tầng vàng son lộng lẫy từ ven bờ thành trì bơi ra, trên mũi thuyền đứng một ma tu xinh đẹp diêm dúa, hoa hòe vây quanh.
Ma tu nhìn thấy thuyền bạch ngọc của Văn Lăng hai mắt liền sáng trưng, lớn tiếng gọi: “Thúc ơi, bên này!”
Giang Sở Dung nghe thấy xưng hô này của ma tu liền giật mình một cái, có chút hoài nghi đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng đâu có ai nữa.
Mà ma tu kia dường như rất gấp gáp, chạy nhanh hai bước liền phi thân lên, nháy mắt đã biến thành một luồng ma khí đáp xuống thuyền bạch ngọc của Văn Lăng.
Động tác của gã có hơi mạnh, khiến cho thuyền bạch ngọc lắc lư cả lên.
Sau khi ma tu đáp xuống liền lập tức quỳ một gối xuống, mặt mày hớn hở hành lễ với Văn Lăng: “Thúc thúc! Sao thúc tới mà cũng không nói trước? Sớm biết vậy Lâu Nguyệt đã phái người đến đón thúc rồi.”
Giang Sở Dung:?
Giang Sở Dung liếc nhìn thanh niên ma tu, rồi lại nhìn Văn Lăng, trong lòng càng thêm khó hiểu.
Trong nguyên tác, Văn Lăng mới mười bảy tuổi, người thanh niên này lại gọi Văn Lăng là thúc thúc, vậy gã bao nhiêu tuổi chứ?
Trái lại là Văn Lăng tiếp thu xưng hô thúc thúc này rất nhanh, hắn khẽ gật đầu nói: “Không cần đa lễ, huynh trưởng đâu?”
Ma tu Tần Lâu Nguyệt đứng dậy, trên gương mặt tuấn mỹ phóng khoáng bày ra nụ cười có phần nịnh nọt: “Phụ thân còn đang bế quan, mấy ngày nữa sẽ dẫn cháu đi dự đại hội thu đồ đệ của Tôn Chủ, không ngờ thúc thúc lại tới vào lúc này, đúng là niềm vui bất ngờ mà.”
Giang Sở Dung ở một bên nghe thấy mấy chữ “đại hội thu đồ đệ” liền nhớ đến nội dung trong nguyên tác, không khỏi âm thầm vểnh tai lên.
Văn Lăng “ồ” một tiếng: “Đại hội thu đồ đệ? Thương thế của Tôn Chủ đã khỏi hẳn rồi sao?”
Tần Lâu Nguyệt nghe Văn Lăng hỏi liền liếc nhìn Giang Sở Dung đứng ở bên cạnh Văn Lăng, thăm dò hỏi: “Thúc thúc, vị này là—”
Văn Lăng bình tĩnh nói: “Người hầu của ta.”
Tần Lâu Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt, cau mày quở mắng Giang Sở Dung: “Chỉ là một người hầu sao lại không biết phép tắc như vậy? Chủ tử đang nghị sự mà cũng dám nghe lén? Còn không mau cút đi!”
Giang Sở Dung mặt không đổi sắc, xoay người bỏ đi.
Văn Lăng: “Cậu ta đã ký Tử Khế với ta, không cần kiêng kị.”
Tần Lâu Nguyệt hơi sửng sốt, vội vàng nói: “Đứng lại, quay về!”
Giang Sở Dung không nói một lời quay lại.
Tần Lâu Nguyệt quan sát biểu tình của Văn Lăng một lúc, không để ý đến Giang Sở Dung nữa, liền cung kính cười nói: “Thúc thúc, thúc đường sá xa xôi đến đây, hãy để cháu hiếu kính với thúc, cháu đã đặc biệt chuẩn bị cho thúc đủ loại đầy tớ và rượu ngon, hay là chúng ta lên thuyền của cháu rồi nói tiếp nhé?”
Văn Lăng không từ chối.
Tần Lâu Nguyệt nhanh chóng gọi thuyền lớn đến.
Ở mũi thuyền, túm tụm một đám ma nữ ma nam, kẻ thì xinh đẹp quyến rũ, kẻ thì cơ bắp cường tráng.
Tần Lâu Nguyệt đích thân lót ván lên thuyền rồi mời Văn Lăng đi lên, Văn Lăng cũng tự nhiên đón nhận.
Giang Sở Dung cũng đi theo.
Khi Giang Sở Dung bước lên tấm ván do Tần Lâu Nguyệt đặt, Tần Lâu Nguyệt lạnh lùng liếc cậu một cái.
Nhìn thấy ánh mắt của Tần Lâu Nguyệt, Giang Sở Dung không hiểu sao cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, nhưng tức thì cậu vẫn thản nhiên bước lên tấm ván.
Ngay khi Văn Lăng lên thuyền, vô số cánh tay bắt đầu thăm hỏi cơ ngực săn chắc của hắn, quần ma loạn vũ, sôi nổi hò hét “Thiên Ma đại nhân thật uy vũ”, ” Thiên Ma đại nhân tối nay có cần người làm ấm giường không”, “Thiếp sùng bái Thiên Ma đại nhân lắm đó”.
Giọng nói của mấy cô ma nữ đó mềm mại ngọt ngào thì cũng thôi đi, cố tình lại xen vào mấy giọng vịt đực khản đặc, khiến Giang Sở Dung không thể nghe nổi.
Tần Lâu Nguyệt ở bên cạnh cũng cười nói: “Thúc thúc vừa ý người nào? Đừng khách khí với cháu, nếu thúc thích thì cứ mang theo hầu hạ ạ.”
Văn Lăng đứng yên bất động, chỉ quay đầu lẳng lặng liếc nhìn Giang Sở Dung.
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Sở Dung hiểu ý, cứ thế mà vượt qua đám người bước tới trước mắt bao người.
Ma nữ ma nam nhìn làn da ngọc ngà mơn mởn và dáng người thon thả của Giang Sở Dung càng thêm trắng sáng dưới sự hỗ trợ của dây chuyền vàng và bảo ngọc, sắc mặt bọn họ có chút vi diệu, Tần Lâu Nguyệt cũng càng thêm kinh ngạc.
Khi Giang Sở Dung đi đến trước mặt Văn Lăng, Văn Lăng vươn tay ôm lấy eo cậu, đem người ôm vào trong ngực lười biếng nói: “Không cần, tên này ta còn chưa chơi chán, chưa muốn đổi khẩu vị mới.”
Tần Lâu Nguyệt bừng tỉnh, vội vàng cười nói: “Tất nhiên là theo ý thúc rồi.”
Gã lập tức đuổi hết những ma nữ ma nam đó đi, mặc dù đám ma nữ ma nam không cam tâm bị Giang Sở Dung đánh bại nhưng cũng chỉ có thể hậm hực lui xuống.
Lúc này, Tần Lâu Nguyệt quan sát một lượt thân hình gầy gò trắng bóc của Giang Sở Dung, đột nhiên nói: “Thì ra thúc thúc thích khẩu vị này, Ma tộc của chúng ta lấy hoang dã tự nhiên làm cái đẹp, loại vừa trắng vừa gầy như này thực sự rất hiếm thấy.”
Nhưng dừng một chút, Tần Lâu Nguyệt lại nịnh hót: “Có điều phẩm vị của thúc thúc vẫn luôn rất tuyệt vời, không biết thúc thúc chơi chán rồi có thể cho cháu nếm thử không? Cháu còn chưa từng nếm thử mặt hàng như này đó. “
Giang Sở Dung:?
Đám Ma tộc các người đúng là bimến thái thật đó.
Bàn tay rộng lớn của Văn Lăng lặng lẽ siết chặt eo thon của Giang Sở Dung một chút, lạnh nhạt nói: “Thứ ta từng chơi không thích bị người khác đụng vào, ngươi có thể tìm một Ma tộc dịch dung thành bộ dạng của cậu ta mà thỏa thích chơi đùa, chỉ cần đừng làm trò trước mặt ta là được.”
Tần Lâu Nguyệt đáp dạ dạ liên thanh.
Giang Sở Dung: Quả nhiên là đại phản diện, còn biếmn thái hơn nữa.
•
Thuyền của Tần Lâu Nguyệt có không gian bên trong rất lớn, cách bài trí cũng cực kỳ xa xỉ.
Trong đại sảnh trải thảm lụa vàng chỉ bạc, trên bàn bày đầy đồ đạc bằng vàng bạc ngọc bích, hai bên tường treo đầu thú và vũ khí làm trang trí, hương khói lượn lờ tỏa ra từ đỉnh vàng ba chân khắc hình sư tử ở một góc khoang thuyền.
Mùi hương ấm áp say lòng người.
Tần Lâu Nguyệt và Văn Lăng ngồi đối diện nhau, Văn Lăng ôm Giang Sở Dung, để Giang Sở Dung ngồi trên đùi mình.
Giang Sở Dung rúc vào trong lòng Văn Lăng, cúi đầu cụp mi, cơ ngực ấm áp tràn đầy sức sống của Văn Lăng dán vào làn da sau lưng cậu, cậu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một bộ cực kỳ điềm đạm phục tùng.
Tần Lâu Nguyệt rót cho Văn Lăng một ly rượu, sau đó hạ cấm chế ở tứ phía, chớp mắt một cái rồi thấp giọng nói: “Thúc thúc, Tôn Chủ đã phát tin, cấm địa Thần Ma sắp được mở ra, vì vinh quang của Ma tộc chúng ta, ông ta đặc biệt tổ chức đại hội thu đệ tử. Mà mười đệ tử đứng đầu trong đại hội lần này sẽ trở thành đệ tử thân truyền của ông ta, nếu trong số đó có người có thể luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm thì sẽ được ông ta nhận làm nghĩa tử, dẫn tới có rất nhiều lão Thần Vương mang người thừa kế đến Đế Đô. Thúc thúc thấy thế nào?”
Văn Lăng cầm trong tay ly rượu Tần Lâu Nguyệt rót cho, hắn xoay cổ tay tiện tay nhét ly rượu vào trong lòng Giang Sở Dung, sau đó ngửa người ra sau lười biếng nói: “Xem ra vết thương cũ của Tôn Chủ vẫn chưa lành, chờ không kịp nữa rồi.”
Tần Lâu Nguyệt nhìn động tác đưa rượu cho Giang Sở Dung của Văn Lăng, ánh mắt gã lóe lên, nhưng vẫn mỉm cười cung kính với Văn Lăng: “Phụ thân cũng nói như vậy.”
“Cấm địa Thần Ma sắp mở ra, bên trong cất giấu bảo tàng của vị Ma Thánh cuối cùng. Vết thương cũ của Tôn Chủ chưa lành, mấy vị Hoàng Tử lại dã tâm bừng bừng. Bất luận là vị Hoàng Tử nào đi vào cấm địa Thần Ma lấy được bảo tàng thì địa vị của Tôn Chủ đều gặp nguy cơ, đương nhiên ông ta rất sốt ruột.”
Văn Lăng: “Vậy nên tìm một thiên tài trẻ tuổi có thể luyện hóa được Thiên Ma Tâm, thu hắn làm nghĩa tử rồi đoạt xá, với trí lực của Tôn Chủ tiến vào cấm địa Thần Ma tất nhiên làm gì cũng thuận lợi, bảo tàng chỉ là chuyện nhỏ.”
Tần Lâu Nguyệt mỉm cười: “Chỉ là điểm này thúc thúc và phụ thân có thể nghĩ đến, những vị Thần Vương khác cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng sẽ nghĩ đến, nhưng bọn họ vẫn chạy đến Đế Đô.”
Văn Lăng từ chối cho ý kiến, nói: “Thuyền mục nát vẫn còn ba cân đinh. Tôn Chủ làm Ma Tôn nhiều năm như vậy, nhất định có không ít tuyệt chiêu, mặc dù ông ta thu đồ đệ để ngụy trang, nhưng cũng không thể làm quá qua loa, nhất định sẽ phải thả ra một ít thứ tốt. Cho nên mấy vị Thần Vương kia mới mang theo người thừa kế của mình, thứ bọn họ muốn không phải là vị trí nghĩa tử kia, mà là chín vị trí đệ tử còn lại.”
Tần Lâu Nguyệt khen ngợi: “Thúc thúc nhìn xa trông rộng, cháu tự thấy xấu hổ không bằng.”
Văn Lăng không nói nữa.
Tần Lâu Nguyệt tùy mặt gửi lời, dừng một chút lại thăm dò nói: “Thúc thúc là Thiên Ma vạn năm có một, người khác luyện hóa Thiên Ma Tâm ngàn khó vạn khó chứ đối với thúc thì dễ như trở bàn tay. Thúc có muốn đi thử không?”
Văn Lăng liếc nhìn Tần Lâu Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng sắc bén: “Ngươi muốn ta đi thử?”
Tần Lâu Nguyệt vội cụp mắt xuống: “Cháu không dám, cháu chỉ cảm thấy với tư cách của thúc không đi thì thật đáng tiếc.”
Ánh mắt Văn Lăng khẽ động, như đang suy nghĩ, một hồi lâu mới chậm rãi hỏi: “Chuyện này huynh trưởng có biết không?”
Tần Lâu Nguyệt vội vàng đáp: “Phụ thân biết. Phụ thân còn nói nếu thúc muốn Thiên Ma Tâm, ông ấy nhất định sẽ giúp thúc giành lấy nó. Về phần thân phận của thúc thúc, chỉ cần thúc đồng ý, phụ thân định để thúc lấy thân phận của cháu đi tham dự, có phụ thân ở bên cạnh, người khác sẽ không hoài nghi, đến lúc đó thúc cứ mạnh dạn ra tay là được.”
Nghe Tần Lâu Nguyệt nói vậy, Văn Lăng đột nhiên nhìn sâu vào mắt Tần Lâu Nguyệt: “Huynh trưởng lấy thân phận của ngươi cho ta, ngươi không ý kiến?”
Tần Lâu Nguyệt sửng sốt, rất nghiêm túc đáp: “Lời này của thúc làm tổn thương cháu quá, thân phận của thúc cao quý ra sao, cháu làm gì dám so sánh với chú?”
Văn Lăng cười một tiếng, không tiếp lời.
Tần Lâu Nguyệt nhìn vẻ mặt của Văn Lăng, đang nghĩ xem nên nói gì nữa, thì Văn Lăng đột nhiên nói: “Chuyện này để ta suy nghĩ hai ngày, đợi ta nghĩ kỹ sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục. Bây giờ ta mệt rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
Tần Lâu Nguyệt giật mình, vội đứng dậy hành lễ: “Vậy cháu xin cáo lui trước, mấy ngày nay để tránh cho thân phận của thúc bị bại lộ, thúc cứ ở trên thuyền này, nếu thúc có yêu cầu gì nhất định phải nói với cháu, xin đừng làm như người xa lạ ạ!”
Văn Lăng: “Ừ.”
Tần Lâu Nguyệt rời đi.
•
Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại Văn Lăng và Giang Sở Dung trong khoang thuyền rộng lớn.
Sau khi Tần Lâu Nguyệt rời đi, Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung, Giang Sở Dung hiểu ý, đưa ly rượu lại cho hắn.
Văn Lăng cầm lấy ly rượu, nhìn một lúc rồi đột nhiên đưa ly lên môi, chậm rãi nhấp một ngụm.
Giang Sở Dung:?
Làm gì vậy?
Tuy nhiên giây tiếp theo, Văn Lăng đã đưa tay ôm chặt eo Giang Sở Dung, dùng lòng bàn tay vuố,t ve làn da nhẵn mịn sau lưng cậu rồi cúi người lại gần.
Trong hơi thở mang theo nhiệt khí rơi vào tai Giang Sở Dung, mềm mềm ngứa ngứa.
Giang Sở Dung giật thót trong lòng, phản ứng đầu tiên của cậu chính là quay đầu muốn tránh đi, kết quả lại bị Văn Lăng cắn vành tai, thấp giọng nói: “Làm bộ tự nhiên cho ta.”
Giang Sở Dung giật mình, ngầm hiểu ý, cậu lập tức hành động trôi chảy đưa tay ra đặt lên bờ vai săn chắc của Văn Lăng.
Hai người nửa nằm trên chiếc ghế dài mềm mại, dính vào nhau như kẹo dẻo, tư thế vô cùng ám muội.
Nhưng chỉ có mình Giang Sở Dung biết được, Văn Lăng đã mượn cơ hội “hôn cậu” để nhổ tất cả rượu mình uống lên thảm.
Nhưng sau khi phun rượu ra, động tác của Văn Lăng vẫn không ngừng lại, vẫn ôm Giang Sở Dung sờ smoạng khắp nơi.
Giang Sở Dung diễn một hồi liền không chịu nổi nữa, đè giọng xuống thấp nhất nói: “Người còn chưa đi sao?”
Văn Lăng lạnh lùng liếc cậu một cái.
Giang Sở Dung đối diện với ánh mắt của Văn Lăng, không hiểu sao lại thấy buồn cười, nhưng lúc này khóe mắt của cậu đột nhiên thoáng thấy một sơ hở.
Tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu chủ động vươn tay vu,ốt ve sườn mặt của Văn Lăng, còn nhéo nhéo vành tai của hắn.
Vành tai của Văn Lăng bị đầu ngón tay mềm mịn của Giang Sở Dung véo nhẹ, cả người hắn đột nhiên căng lên, hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng lại không dám có cử động quá lớn, chỉ có thể âm thầm siết chặt eo Giang Sở Dung, tức giận đè thấp giọng nói: “Làm gì vậy?”
Giang Sở Dung nháy mắt với Văn Lăng, nhỏ giọng nói: “Không phải, lỗ tai của chàng đỏ rồi, ta giúp chàng che lại.”
Cũng may da hắn tối màu, ở xa chưa chắc đã nhìn thấy rõ, nếu không đã bị lộ rồi.
Văn Lăng:…
Kết cục, lỗ tai của Văn Lăng càng đỏ bừng như sung huyết, nổi giận đùng đùng thấp giọng đuổi: “Cút!”
Giang Sở Dung cố nén cười, đứng dậy muốn cút.
Lại bị Văn Lăng kéo lại.
Giằng co như vậy một hồi, có lẽ Tần Lâu Nguyệt đã thực sự rời đi, Văn Lăng cuối cùng cũng buông Giang Sở Dung ra, quay trở về trạng thái vô biểu tình.
Chỉ là dái tai của hắn vẫn còn hơi đỏ.
Giang Sở Dung nhìn nhìn, cũng không nói gì, chỉ chỉnh đốn lại y phục lộn xộn do bị lăn qua lăn lại, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế mềm khác.
Nhìn thấy hành động của Giang Sở Dung, Văn Lăng nhướng mắt: “Lần sau không được tự quyết định.”
Giang Sở Dung cười cười: “Được.”
Văn Lăng nhìn nụ cười của Giang Sở Dung, ánh mắt tối sầm lại, nhưng cũng không nhiều lời, hắn đứng thẳng dậy, đi đến bên cạnh khoang thuyền, bố trí cấm chế của mình, xóa đi mấy ấn ký do Tần Lâu Nguyệt để lại.
Thấy vậy, Giang Sở Dung có chút tò mò: “Chàng làm như vậy gã không biết sao?”
Văn Lăng: “Chính là để cho gã biết.”
Giang Sở Dung suy nghĩ một lúc liền hiểu được, đây là quá trình âm thầm đánh cờ trong bóng tối.
Nếu Văn Lăng tỏ ra quá tin tưởng Tần Lâu Nguyệt, Tần Lâu Nguyệt ngược lại sẽ cảm thấy lo ngại, chỉ có cách đưa đẩy thăm dò này mới có vẻ là chân thật.
Không hổ danh là đại phải diện, tuổi còn trẻ mà đã có bụng dạ sắc sảo như vậy.
Sau khi Văn Lăng bố trí xong cấm chế trở về, Giang Sở Dung suy xét một lúc, thấy sắc mặt Văn Lăng có vẻ ổn, cậu liền quyết định tìm hiểu tình hình một chút, dù sao nhân vật Tần Lâu Nguyệt này cũng không được nhắc đến trong nguyên tác.
“Vị Tần thiếu gia này rốt cục là ai vậy?”
Văn Lăng: “Phụ thân của gã là Thần Vương Tần Đô.”
Giang Sở Dung:?!
—————————
Tác giả:
– Giang Sở Dung: Xấu hổ rồi
– Văn Lăng: Hắc ——xì~