Chương 16: Phản diện Trì Quan Yếm.
Edit+Beta: Mẫn Mẫn.
Văn Từ nhìn chằm chằm vào meme xoa đầu đó một lúc, còn phóng to ra nhìn thử.
Cậu cũng không biết vì sao mình lại thích cái meme xoa đầu này nữa, Văn Từ nhấn tải về, sau đó mới trả lời anh: “Không đau nữa rồi.”
Cậu gửi một meme cúi đầu cảm ơn, lại không để ý rằng khóe môi của mình cũng đang dần dần cong lên.
Chàng Trai Đau Lòng Đừng Khóc gửi một tin nhắn thoại sang: “Phải tránh để vết thương chạm nước đấy.”
Văn Từ mở loa ở mức to nhất, để áp ngay bên tai.
Giọng nói gợi cảm lại vô cùng dịu dàng, Văn Từ nghe xong, cậu có cảm giác trái tim mình giống như một sợi dây đàn, khi đã kéo dây thì không có cách nào bình tĩnh lại được.
Văn Từ gõ chữ cả buổi mà vẫn không biết nên trả lời lại thế nào, cuối cùng, cậu chỉ nhắn một chữ “Được” rồi thoát khỏi app livestream, Văn Từ đưa tay lên vỗ mặt, cố gắng làm cho hai bên má đang nóng bừng hạ nhiệt xuống.
Văn Từ bật TV tìm một bộ phim kịnh dị để xem, cũng như để di dời lực chú ý của mình đi.
Xem xong thì lại có cảm giác trong phòng đâu đâu cũng có người, thế là Văn Từ không còn tâm trạng để nghĩ đến những việc khác nữa, cậu đi tắm rửa, leo lên giường, chìm vào giấc ngủ, một ngày nữa lại kết thúc.
* (tRuY3^n cKj? đ4nG T4j MjNyU33.w0rDPR3ss.K0m z4′ w4TTp4₫: m||m||40, zUj l0’nG ₫0k 0′? Tr4nG cKj’nk CKu?)
Sinh nhật của Nguyên Tốc được tổ chức ở khách sạn DA vào ba giờ chiều.
Vì nơi đó cách khá xa chỗ ở của Văn Từ, cho nên Lý Thạnh Thừa lái xe đến đón cậu đi cùng.
Lúc đi ngang qua Kim Thiện Đường, Văn Từ hạ cửa kính xe xuống nhìn, trước cửa Kim Thiện Đường, người đứng xếp hàng dài không thấy điểm cuối, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Lý Thạnh Thừa thấy cậu đang nhìn Kim Thiện Đường thì mới thở dài, bảo: “Tiệm này chắc là chỗ khó mua được nhất cả thành phố R này rồi, hôm trước mình gọi điện đặt bàn trước ba ngày mà còn không được, cơ mà nghe review thấy bảo cũng ngon lắm. Mình còn nghe nói chỉ riêng đầu bếp thôi thì tiệm bọn họ có hẳn hơn 30 người đấy.”
Văn Từ ngớ người, “Thế cậu đặt đồ ăn cho mình phải đặt trước mấy ngày vậy?”.
“Đồ ăn gì? Mình đặt trước bánh ngọt của tiệm đó không mất bao lâu hết á, đợi tầm nửa ngày là được mà.”
“Bánh ngọt?” Văn Từ cuối cùng cũng biết không đúng ở chỗ nào, cậu ngồi thẳng đậy, thẳng mắt nhìn Lý Thạnh Thừa, “Mình không nhận được bánh ngọt, mình nhận được đồ ship của Kim Thiện Đường cơ.”
Lý Thạnh Thừa thắng gấp, cậu ta dừng xe ngay bên lề đường, lúc này mới quay đầu lại nhìn Văn Từ, hết sức khiếp sợ: “Kim Thiện Đường? Mình đâu có đặt, mình còn chẳng đặt được Kim Thiện Đường ấy chứ. Mình mua cho cậu bánh ngọt Mạc Bắc, còn có mấy món ăn vặt nữa, cậu nhận được đồ ship của Kim Thiện Đường hả?”.
Cậu ta lấy điện thoại ra, mở WeChat để xem ảnh hôm qua Văn Từ gửi cho mình, sau đó phát hiện Văn Từ quả thật gửi ảnh đồ ăn của Kim Thiện Đường sang cho mình.
Logo ở phía trên cực kỳ nổi bật, nhưng do hôm qua Lý Thạnh Thừa vội đánh game quá, cho nên cũng chưa kịp nhìn kỹ, sau đó lại quên béng đi mất, cứ đinh ninh rằng là đồ mình đặt cho Văn Từ.
Lý Thạnh Thừa nghĩ đến gì đó, cậu ta tiếp tục nhấn mở tấm hình đầu tiên Văn Từ gửi, lúng túng vò tóc, “Gì ấy nhỉ, cái ghế chơi game kia của cậu không phải hãng mình mua… mình mua cho cậu là của hãng khác cơ, máy tính với ghế massage cũng không phải mình mua luôn.”
Trong xe lặng im không một tiếng động, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Văn Từ lại hỏi: “Vậy còn sữa chua?”.
Lý Thạnh Thừa lắc đầu.
Vậy có nghĩa là, bất cứ thứ gì được đưa tới nhà cậu vào ngày hôm qua, đều không phải Lý Thạnh Thừa mua.
Ai còn biết cậu ở chỗ này nhỉ? Và còn tiêu tiền mua nhiều đồ như thế cho cậu nữa? Không những thế, người đó còn biết cậu thích uống sữa chua 100% đường.
Văn Từ nhíu mày: “Chỗ mình ở hiện tại chỉ có mỗi cậu biết.”
“Đúng thế, chỉ có mỗi mình biết. Mình thề với cậu mình không nói cho ai biết luôn ấy. Cho nên ai mới là người gửi? Với lại, nhìn thương hiệu thì mấy thứ này cộng lại cũng phải hơn mấy trăm nghìn tệ đấy.” Lý Thạnh Thừa kiểm tra hóa đơn mua hàng của mình, “Ghế chơi game mình mua cho cậu còn chưa tới… bên bánh ngọt thì họ nói gửi nhầm, hôm nay mới đi ship lại nè, cũng không gọi điện thoại cho mình luôn, chỉ nhắn tin báo vậy thôi đó.”
Văn Từ lập tức trầm mặc, cậu nói: “Hủy đi, đợi mình về xem thử có liên lạc được với bên người gửi không, mấy thứ đó phải trả về hết.”
“Cậu nói xem, có phải ba mẹ cậu mua cho cậu không? Hoặc là người đang đơn phương cậu chẳng hạn?” Lý Thạnh Thừa khởi động xe, cậu ta có cảm giác mình chẳng khác nào thằng ngu, lại thì thào nói: “Còn không nữa thì là gửi nhầm.”
“Ba mẹ mình không biết địa chỉ này đâu, cũng không có ai yêu đơn phương mình hết, tên người nhận trên hóa đơn là tên mình, không thể nào sai được.” Văn Từ niết nhẹ huyệt thái dương, thật sự không nghĩ ra được ai là người gửi cho cậu những món đồ đắt giá như thế.
Trong khoảnh khắc xa lạ nào đó, đầu Văn Từ lại hiện ra một cái ID — Chàng Trai Đau Lòng Đừng Khóc.
Văn Từ mau chóng xua tan đi cái suy đoán này.
Là một người bạn qua mạng, dù người đó có quan tâm Văn Từ như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có khả năng tặng đồ cho cậu, vả lại, cách một cái màn hình thì làm sao anh biết được địa chỉ nhà cậu cơ chứ.
Đến khi xe của Lý Thạnh Thừa dừng ở bãi đỗ xe của khách sạn DA thì cũng đã sắp ba giờ chiều.
Khắp một bãi đỗ xe đều là siêu xe hạng sang, khí thế ngất trời, ai ai nhìn vào cũng phải hoa cả mắt.
Lúc Văn Từ xuống xe, cậu thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng chờ ở cửa thang máy.
Hàn Thiện đang gọi điện thoại với bạn gái thì bị ai đó vỗ vai, cậu ta tháo tai nghe xuống, vừa quay sang nhìn, Hàn Thiện giật mình la lên một tiếng “MA!”, làm cho cô bạn gái ở đầu dây bên kia cũng hết hồn theo, bực bội quát: “Anh gặp ma à? Hét gì mà ghê thế.”
Không phải ma, này là người cậu ta còn sợ hơn cả ma.
Hàn Thiện dỗ bạn gái một câu, sau khi cúp máy, cậu ta lại ngứa mồm, theo thói quen muốn đâm chọc Văn Từ một lát, nhưng cậu ta lại thấy từ nãy tới giờ Văn Từ chỉ đanh mặt, trông có vẻ không vui cho lắm, Hàn Thiện nuốt ngược lời vào trong, nhìn nhau một lúc mới nhả ra được mấy chữ: “Trùng hợp ghê.”
“Trùng hợp mẹ mày, không phải cả đám cùng dự sinh nhật thằng Nguyên Tốc à.” Lý Thạnh Thừa nói, “Tao mới vỗ mày một cái, sao mày giật mình dữ thế?”.
Hàn Thiện ấp úng không nói gì, cậu ta không muốn thừa nhận mình vì thấy Văn Từ nên mới bị dọa.
May mà thang máy cũng đã xuống tới nơi, cậu ta nhanh chân đi vào trong trước.
Văn Từ và Lý Thạnh Thừa nối gót theo sau.
Khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, luồn vào bên trong kịp thời ngăn cản nó lại.
“Suýt chút nữa thì không kịp rồi, một chuyến thang máy phải đợi lâu lắm.” Người mặc âu phục màu xanh lầu bầu tự nói một mình, anh ta quay sang cười với bọn Văn Từ rồi bước vào thang máy.
Đi sau anh ta còn có một người nữa, Văn Từ đang nhìn điện thoại, thấy có người bước vào thì lùi lại nhường chỗ.
Thang máy chậm rãi đi lên, đột nhiên Văn Từ có cảm giác dường như bầu không khí yên tĩnh khác thường, vì thế ngẩng đầu lên quan sát.
Hai người đàn ông đứng trước cậu rất cao, người mặc âu phục xanh thì đứng nghiêng người, mặt mày cười tươi rói. Còn người đứng bên trái anh ta mặc âu phục màu đen, anh đưa lưng về phía cậu, cho nên cậu không thấy được mặt.
Văn Từ thấy tóc của người kia cột kiểu đuôi ngựa, rất lấy làm lạ nên không nhịn được lại nhìn thêm hai lần.
Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao trong thang máy lại yên lặng như thế rồi.
Mặc dù không nhìn thấy diện mạo của người trước mặt, nhưng Văn Từ vẫn cảm nhận được khí thế mãnh liệt do anh mang đến, cả không gian đều trở nên thật bí bách.
Lý Thạnh Thừa huých cánh tay Văn Từ, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu nhìn người mặc âu phục đen, đè giọng thật thấp nói, “Trì Quan Yếm, người sống luôn.”
Câu này nghe rất lạ, dù Lý Thạnh Thừa đã cố gắng nói thật nhỏ, nhưng người khác cũng rất dễ nghe thấy, Văn Từ và người mặc vest xanh gần như đồng thời quay sang nhìn cậu ta.
Lý Thạnh Thừa còn chưa biết điều đó, chỉ giải thích thêm cho cậu, “Trì Quan Yếm từng lên tạp chí, tin tức, TV,… đó, hôm nay vậy mà gặp được người sống sờ sờ, không biết Nguyên Tốc chơi chiêu gì mà mời được anh ta đến đây nữa.”
Nói xong câu cuối, Lý Thạnh Thừa mới biết người đàn ông mặc vest xanh vẫn luôn nhìn mình không chớp mắt, cậu ta ngậm miệng lại, im lặng lui vào một góc trong thang máy cật lực làm người vô hình.
Qua lời Lý Thạnh Thừa nói cho cậu, Văn Từ mới thật sự nhớ ra.
Cậu đúng thật đã từng nhìn thấy Trì Quan Yếm trên tạp chí rất nhiều lần, nhưng mà lúc đó tạp chí cũng không bổ sung ảnh chụp, cậu cũng không nhớ Trì Quan Yếm trông như thế nào, chỉ biết anh cao một mét chín, để tóc dài, mà người trước mặt cậu đây lại rất khớp với những đặc điểm đó.
Văn Từ cứ có cảm giác cái tên này rất quen, nhưng không phải quen vì từng thấy trên tạp chí hay là chỗ khác.
Cậu nhìn bóng lưng của anh, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại một vài chuyện.
Thang máy “Ting” lên một tiếng, đã tới tầng 23, cửa thang máy từ từ mở ra, người đàn ông đi ra ngoài.
Cũng vào giờ phút này, cuối cùng Văn Từ cũng nhớ vì sao cái tên Trì Quan Yếm này lại quen thuộc đến thế.
Nhân vật phản diện sống lại trong quyển tiểu thuyết này tên Trì Quan Yếm.
Cho nên cái người lúc nãy chỉ đứng trong thang máy thôi mà người khác đã cảm thấy áp bách khó thở đó, là phản diện sau này sẽ tranh giành Văn Thanh với Thẩm Hà Nhứ.