Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm

Chương 2



Chương 2: Khiêng hành lý bỏ chạy suốt đêm.

Chuyển ngữ: Mẫn Nguyệt.

Sáng sớm tám giờ, trời bắt đầu đổ mưa.

Văn Từ ngồi ở cửa hàng tiện lợi ăn bánh cá hầm [1], nhìn mưa càng lúc càng lớn ngoài cửa sổ, cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc, trong lòng không ngừng nghĩ đến dự định sau này.

[1] Bánh cá hầm (Oden): là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương. – Nguồn: Wikipedia.

Cửa của cửa hàng tiện lợi bị đẩy ra, một người đàn ông đi vào cùng với tiếng “Chào mừng quý khách” vang lên.

Anh gập dù lại, cầm lấy một chai sữa chua dưới ánh nhìn nóng bỏng kinh ngạc của nhân viên thu ngân, trả tiền xong rồi dự định rời đi.

“Anh gì ơi, anh quên đồ này.” Nhân viên thu ngân vội vàng nhắc nhở.

Người đàn ông nhìn chàng trai ngồi ở góc khuất thảnh thơi ngắm mưa, bình thản đáp: “Cho cậu ấy.”

Nhân viên thu ngân ngẩn người, người nọ bung dù rời đi, chẳng mấy chốc, bóng dáng đó biến mất trong trong màn mưa bụi lất phất.

Nếu không phải trong không khí còn sót lại chút hơi lạnh khi anh bước vào, nhân viên thu ngân suýt chút nữa đã cho rằng mình đang nằm mơ.

Văn Từ đang ăn mà bị nghẹn, ngay lúc cậu chuẩn bị đi mua nước, bên cạnh chợt xuất hiện một chai sữa chua, trùng hợp hơn nữa là, đó là loại 100% đường mà cậu thích uống nhất.

“Bao nhiêu tiền vậy?” Không ngờ nhân viên thu ngân thời nay lại tri kỉ, chủ động đưa sữa chua cho khách hàng như thế, Văn Từ cười hỏi một câu.

Nhân viên thu ngân lắc đầu, “Đã có người trả giúp anh rồi ạ.”

Văn Từ lấy tiền ra đưa cho cô, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Ai cơ? Tôi tự trả là được rồi.”

Nhân viên thu ngân không chịu nhận tiền.

Văn Từ kiên quyết với cô ấy mấy câu, nói kiểu nào cô cũng không chịu nghe, mà cậu cũng không hỏi được người kia là ai, Văn Từ lại mua thêm một chai sữa chua nữa rồi rời khỏi cửa hàng.

Cậu cố ý chọn một khách sạn cách nhà họ Văn thật xa, đặt phòng một giường lớn xong, vừa ngáp vừa kéo vali đi vào thang máy.

Vì đã quá buồn ngủ, Văn Từ không hề chú ý trong thang máy còn có người khác, cậu ấn chọn tầng xong, hai mắt đã híp lại thành đường thẳng, suýt ngủ quên mấy lần.

Quá yên tĩnh.

Cơn buồn ngủ của Văn Từ nhanh chóng bị bầu không khí yên tĩnh kì lạ trong thang máy đánh tan.

Ánh mắt mơ hồ dần rõ ràng, đập vào mắt Văn Từ là đôi giày da đen sạch sẽ không dính bụi bẩn, nhìn lên trên chút nữa, một đôi chân vừa thon vừa dài.

Văn Từ còn chưa kịp nhìn mặt chủ nhân của đôi chân kia, người nọ đã cất bước rời đi, cũng đưa bầu không khí kì lạ trong thang máy biến đi mất hút.

Người kia vừa đi, Văn Từ lại bắt đầu buồn ngủ, cậu nghiêng đầu gật gù.

Cuối cùng, thang máy cũng đến tầng 17, Văn Từ lấy thẻ phòng mở cửa, cầm lấy quần áo đi tắm xong, gắng gượng sấy khô tóc rồi nằm sấp lên giường, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Những kí ức hỗn loạn kia lại lần nữa xuất hiện trong giấc mơ của cậu, không giống như lần trước, cậu là người ngoài cuộc dứng xem cuộn phim về cuộc đời mình, lần này, Văn Từ dùng ngôi thứ nhất để trải nghiệm cái chết một lần nữa.

Ngay khi cậu nhắm mắt chết đi, Văn Từ giật mình bật dậy.

Cảm giác như đè ép cậu tự ti thấp hèn vẫn chưa biến mất hoàn toàn, hơi thở Văn Từ hơi dồn dập, cậu đưa tay lên trán lau mồ hôi lạnh.

Cậu không hề giống Văn Thanh chút nào, vì thế tiểu thuyết mới viết vì để trở thành thế thân của Văn Thanh, Văn Từ đã bắt chước hắn mọi thứ. Không chỉ vậy, cậu còn đeo bám Văn Thanh như một kẻ cuồng theo dõi, thu thập mọi tư liệu về hắn rồi nghiên cứu tìm hiểu thật lâu, tất cả cũng chỉ vì để giống hắn hơn, nắm được trái tim của Thẩm Hà Nhứ.

Có một lần, Văn Từ bị người khác phát hiện ra, sau đó bị đánh vào mặt, lúc về nhà còn bị Thẩm Hà Nhứ mỉa mai là đồ vô dụng.

Trừ điểm ấy ra, còn có một nhân vật làm cho Văn Từ cực kì chú ý — Phản diện.

Văn Từ không nhớ rõ mặt, nhưng cảm giác nghẹt thở mỗi khi phản diện xuất hiện chưa từng biến mất, nó khiến cậu không kìm được phải cẩn thận hồi tưởng lại gương mặt của phản diện.

Trời bên ngoài đã sáng, Văn Từ nghĩ mãi mà không có kết quả, cậu vò tóc, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ra ngoài tìm phòng ở.

Vừa lau mặt xong, Lý Thạnh Thừa gọi điện thoại đến.

“Ra đây đi Từ.” Lý Thạnh Thừa nói.

“Không đi đâu.” Văn Từ đáp, “Mình chuẩn bị tìm việc làm rồi.”

Lý Thạnh Thừa buồn bực hỏi: “Tìm việc gì chứ? Không phải cậu sắp tiếp nhận công ty của nhà cậu à?”.

Văn Từ: “Công ty có người ứng cử sáng giá hơn rồi.”

Lý Thạnh Thừa chỉ cho rằng cậu đang nói đùa, “Cậu đang nói gì thế? Ai chẳng biết cậu là người thừa kế công ty đâu, đừng có lừa mình, mau ra đây hát nào.”

“Không đi mà.” Văn Từ từ chối, “Còn nói nhảm nữa, coi chừng mình đạp bay đầu cậu đi đấy.”

Lý Thạnh Thừa nghe thấy giọng điệu không giống như đang giỡn chơi của Văn Từ, sợ cậu thật sự đến đạp cậu ta, Lý Thạnh Thừa cúp điện thoại ngay lập tức.

Văn Từ thu dọn đồ xong, cầm CV [2] đi vào thang máy.

[2] CV – viết tắt của từ Curriculum Vitae: hồ sơ ứng tuyển, sơ yếu lý lịch,…

Bên trong thang máy có một người đang đứng, người đó nghiêng mặt đối diện với Văn Từ.

Lúc đầu Văn Từ cũng không để ý đến anh ta cho lắm, chỉ lấy điện thoại ra kiểm tra thông tin phòng thuê, mãi cho đến khi ngửi thấy hương bạc hà thanh mát dễ chịu trong không khí, lúc này Văn Từ mới biết thì ra đó là mùi hương trên cơ thể người đàn ông nọ, Văn Từ lén liếc mắt nhìn anh ta một cái.

Rất cao, cao hơn cậu những một cái đầu, có lẽ hơn một mét chín.

Cậu không nhìn rõ được mặt, chỉ nhìn tới cằm trơn bóng và hầu kết nhô lên của anh ta, hơi thở lạnh lùng trên người anh khiến cho người khác không dám lại gần.

Dường như anh thấy Văn Từ nhìn lén mình, người nọ khẽ nghiêng người nhìn cậu, lúc Văn Từ thấy anh ta cử động thì vội vã dời mắt đi nơi khác, quên không chú ý gương mặt của mình không hiểu vì sao có hơi nóng lên.

Cửa thang máy vừa mở ra, cậu nhanh chân ra khỏi khách sạn, vẫy gọi một chiếc xe taxi, báo cho tài xế địa chỉ xem nhà.

Xem cả buổi sáng, cuối cùng cũng kí hợp đồng thuê một căn hộ với giá cả hợp lí, sau khi trả trước nửa năm tiền nhà, tiền trong thẻ cũng không còn lại bao nhiêu.

Văn Từ rút một ít tiền đi ăn cơm trưa, buổi chiều cậu đi phỏng vấn.

Do chuyên ngành không hợp với công ty nên bị từ chối hết, thậm chí còn có một tên HR [3] nhìn cậu rồi đánh giá mấy lần, chất vấn Văn Từ: “Có cái mặt như thế này rồi, còn học chuyên ngành diễn xuất nữa, sao không chạy vào giới giải trí tìm việc ấy? Chậc, tiếc biết bao.”

[3]: HR – viết tắt của Human Resources: Quản trị nhân sự hay là Quản lý nguồn nhân lực là công tác quản lý các lực lượng lao động của một tổ chức, công ty, xã hội, nguồn nhân lực. – Nguồn: Wikipedia.

Văn Từ không thèm để ý đến ánh mắt mập mờ kia của anh ta, lấy lại CV của mình chuẩn bị rời đi.

HR ngăn cậu lại, đưa tay vuốt ve mặt Văn Từ, “Ôi trời, em gấp gì chứ, đột nhiên anh lại thấy em rất phù hợp với công ty của bọn anh, hay là em để anh…”.

Câu đằng sau còn chưa nói hết, Văn Từ đã nắm lấy ngón tay anh ta, cậu nhếch mép cười, dưới ánh nhìn háo sắc của tên HR kia, cậu dùng sức bẻ một cái, “Để anh làm sao? Để anh khuyết tật à? Cũng không phải là không được.”

Ngón tay bị bẻ thành một độ cong không người thường nào có thể chịu nổi, tên HR nọ bị đau thét ra tiếng, làm kinh động đến cả người đang đợi ở bên ngoài.

Lúc nhân viên chạy đến, cửa phòng làm việc đã bị mở ra, chàng trai đến phỏng vấn đã tao nhã phủi tay rời đi.

Trong phòng làm việc, HR nằm dưới đất chỉ có thể diễn tả bằng một từ: Thảm.

Một buổi chiều đi phỏng vấn ở mười mấy công ty đều không thành công, lúc nào cũng gặp phải mấy tên ngốc, Văn Từ sang khách sạn chuyển đồ về căn hộ, sắp xếp nhà ở đến tối muộn mới xong xuôi.

Cậu đi tắm, sau đó ra ngoài lấy điện thoại, vừa chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài thì thấy có người gửi lời mời kết bạn WeChat.

Bởi vì người đó chỉ ghi chú hai chữ “Xin chào”, Văn Từ sợ là tìm mình có việc gì, vội vã nhấn chấp nhận.

“Hiện tại chúng tôi chuẩn bị quay một bộ phim nhưng lại thiếu nam chính, hình tượng của nam chính rất phù hợp với cậu, cậu có hứng thú không? [Hình ảnh], đây là tài liệu, cậu xem đi.”

Câu này có hơi quen.

Văn Từ nghĩ ngợi vài giây, đột nhiên nhớ tới một chuyện: Sau khi Văn Thanh trở lại, có người gửi lời mời kết bạn WeChat cho cậu, sau đó bảo cậu đóng vai nam chính, kết quả vừa ký hợp đồng chưa được bao lâu, vai nam chính của mình lại trở thành của Văn Thanh. Cậu không cam tâm, vì thế giành diễn vai nam phụ số hai, lúc đóng phim, cậu luôn tìm mọi cách để hãm hại Văn Thanh, chỉ có điều là không thành công, ngược lại còn bị người khác quay lén video khi đang cố ý nhằm vào Văn Thanh, thành công “leo top” hot search Weibo, bị cả trăm nghìn người mắng chửi.

Mặc dù chuyên ngành đại học của cậu là diễn xuất, nhưng từ trước đến nay Văn Từ chưa từng muốn vào giới giải trí, lại cộng thêm việc cậu biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, vì thế dứt khoát từ chối.

“Thật sự rất hợp với cậu mà, cậu có thể đến xem thế nào, thử vai thử đi.” Người nọ vẫn chưa từ bỏ ý định, “Chúng tôi không phải lừa đảo gì đâu, đạo diễn của chúng tôi là Lý Tiếu đó, chắc cậu cũng biết mà. Đúng rồi, bạn học của cậu giới thiệu cậu cho chúng tôi đấy, cậu ấy đóng vai nam phụ số một, nói là cậu rất hợp với vai nam chính nên tôi mới kết bạn với cậu.”

Văn Từ biết người giới thiệu là ai — người đó là bạn cùng phòng của cậu thời đại học, quan hệ rất tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp thì rất ít khi liên lạc với nhau.

Văn Từ cũng biết đạo diễn này, ông ấy quả thật rất có tiếng, tác phẩm nào cũng là siêu phẩm, chọn người cực kỳ nghiêm khắc, chưa bao giờ kiêng nể cái gọi là lưu lượng [4], chọn người chỉ cần phù hợp với tính cách nhân vật mà thôi.

[4] Lưu lượng: nghệ sĩ có nhiều fan, độ hot cao,…

“Không cần, tôi không có hứng làm diễn viên, cảm ơn.” Sau lần từ chối này, bất kể bên kia có nhắn gì đi nữa, cậu cũng không trả lời lại.

Văn Từ đặt đồ ăn, trong lúc chờ đợi thì điện thoại có nhận được tin nhắn, là thư “chiêu mộ” của ứng dụng phát sóng trực tiếp gửi cho từng người dùng.

App phát sóng trực tiếp này mới ra mắt cách đây không lâu, Văn Từ tải về lúc vừa rời khỏi nhà, giao diện đơn giản lại sạch đẹp, cậu rất thích nên cũng thường xem livestream trò chơi vào những lúc nhàm chán.

Văn Từ nhấn mở hộp thư, trong đó cũng chẳng yêu cầu thời gian phát trực tiếp là bao lâu, chỉ viết app ăn ba thì streamer sẽ ăn bảy, sau khi kí hợp đồng thì phải đảm bảo tiền kiếm được không được thấp hơn mười nghìn tệ.

Kí hợp đồng cũng khá khó, có yêu cầu về fan, ít nhất phải có ba mươi nghìn fan.

Nút đăng kí trở thành streamer ở phía dưới vẫn luôn nhảy ra liên tục, trông cực kì nổi bật.

Văn Từ thiếu tiền, hơn nữa lúc này cậu tìm việc cực kỳ khó.

Nghĩ đến điều đó, Văn Từ nhấn vào nút đăng kí, cậu nghĩ, ban ngày tiếp tục tìm công việc, tối đến thử làm streamer, có khi lại giải quyết được nguy cơ của mình lúc này.

Ngay khi đăng kí thành công, chuông điện thoại đột ngột vang lên, Văn Từ cầm di động lên xem, thì ra là mẹ Văn gọi tới.

Cậu do dự một giây, sau đó mới bắt máy.

“Bây giờ con đang ở đâu? Có về được không? Mẹ có chuyện muốn nói với con.” Mẹ Văn cho rằng Văn Từ không biết chuyện của Văn Thanh, bà suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói với Văn Từ một tiếng.

“Con ở bên ngoài, một thời gian nữa sẽ về, mẹ có chuyện gì thì cứ nói thẳng trong điện thoại là được rồi.” Văn Từ cười cười đáp.

Mẹ Văn im lặng trong chốc lát, không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng là ba Văn nghe điện thoại, nói rõ sự việc cho cậu.

“Con biết rồi.” Văn Từ bình tĩnh đáp.

Ba Văn sửng sốt, không ngờ cậu lại bình thản, tiếp thu trong nháy mắt như vậy, ông chần chừ trong chốc lát, sau đó mới nói tiếp: “A Từ, cha mẹ ruột của con mất tích lâu rồi, chúng ta phái người đi tìm mà không thấy. Ba với mẹ con đều xem con như con ruột vậy, đều mong rằng con đừng rời đi, tiếp tục ở lại nhà họ Văn. Còn nữa là… A Thanh vừa mới về nhà, có nhiều chỗ còn chưa quen, nếu được thì con về dẫn thằng bé đi dạo xung quanh làm quen đi, để người khác làm ba mẹ cũng không yên tâm. Với lại A Thanh hơi nhát gan, ba thấy hai con sống chung chắc hẳn sẽ rất tốt, ba với mẹ con lớn tuổi rồi, thế hệ khác nhau. Con thấy thế nào?”

Mặc dù là giọng điệu trao đổi, nhưng từ lời nói của ba Văn, Văn Từ vẫn biết, ông thật sự mong cậu về nhà.

Trong tiểu thuyết cũng viết, sau khi Văn Thanh tốt nghiệp cấp hai thì cha mẹ ruột của cậu lại mất tích một cách bí ẩn, cũng không ai tìm được bọn họ.

Không bao lâu sau, áp lực cuộc sống đã khiến cho Văn Thanh không thể không bán căn hộ đi, sau đó bắt đầu cuộc sống ở nhà thuê vừa làm thêm vừa đi học.

Nếu không phải vì vậy, bây giờ Văn Từ đã quay về ngôi nhà thuộc về chính cậu rồi.

Cậu nhớ lại chuyện gặp phải Văn Thanh trước khi ra khỏi nhà, Văn Từ hoàn toàn không tin hắn ta nhát gan: “Bây giờ con đang ở bên ngoài, không về kịp ạ.”

Ba Văn chỉ đành từ bỏ, ông lại nói tiếp: “A Từ à, từ hôm nay trở đi A Thanh sẽ là em trai của con, hai đứa đều là con của ba mẹ cả.”

Dường như ông sợ Văn Từ nghĩ nhiều, tiếp tục bổ sung thêm một câu, “Con yên tâm, ba với mẹ nhất định sẽ không phân biệt đối xử hai con đâu, nhất định sẽ không làm như thế.”

“Ba, ba đang gọi điện thoại cho anh hai ạ?”. Văn Từ còn chưa kịp nói gì với ông, cậu chợt nghe thấy âm thanh mềm mại ở đầu dây bên kia vang lên, giọng nói hồi hộp đến mức còn nói lắp vài từ.

“Đúng. Quần áo cũng vừa đấy chứ.” Ba Văn quay đầu nhìn quần áo Văn Thanh đang mặc trên người, ông cười bảo.

“Nhưng, nhưng đây là đồ của anh hai… con mặc vào rồi, có khi nào anh hai sẽ để bụng không, có khi nào sẽ vì vậy mà ghét con không. Hay là con cởi ra nhé, con không muốn anh hai ghét con đâu…” Văn Thanh túm chặt lấy quần áo, ánh mắt lẩn tránh không dám nhìn thẳng, giọng điệu cũng đầy vẻ bối rối.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.