Nhìn chiếc ô đang rơi xuống, đầu óc Văn Từ không tự chủ được trống rỗng, ngay cả phản ứng tránh né cũng không có, hai chân như bị ai đó giữ chặt lại không thể động đậy, chỉ có thể nhìn chiếc ô nhanh chóng rơi xuống, cho đến khi ai đó nắm lấy cổ tay cậu, ôm cậu vào lòng.
Mùi bạc hà khiến bản thân tỉnh táo trở lại, cậu nắm lấy quần áo của Trì Quan Yếm, hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên lạnh lùng, mím chặt môi.
Văn Thanh phía sau đang dùng ô đánh điên cuồng, Trì Quan Yếm kéo Văn Từ lùi lại từng bước, tránh xa phạm vi tấn công của Văn Thanh.
“Đều tại mày, tất cả những gì tao có đều bị mày hủy hoại.” Văn Thanh gào rống, phát hiện dù không có tác dụng gì, liền xông thẳng vào phòng bếp, lấy ra hai con dao thái rau, hai mắt đỏ ngầu lao về phía Văn Từ, giống như mất khống chế, hắn điên cuồng vung dao chém, “Tao sẽ giết mày! Cho dù chết, tao cũng phải kéo theo mày chết cùng!”
“A Từ, tránh ra! Nhanh lên!”
“Tránh ra!”
“Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!”
Trong phòng hỗn loạn, mẹ Văn liên tục la hét, còn ba Văn thì cố gắng nghĩ cách khống chế Văn Thanh, nhưng mỗi khi ông đến gần Văn Thanh, Văn Thanh sẽ huơ dao về phía ông, buộc ông phải lùi lại.
“Mọi thứ của mày? Mày có chắc mọi thứ mày có bây giờ đều là của mày không?”
“Tất cả đều là của Văn Thanh, mày cướp đi cuộc đời của người khác, còn có mặt mũi nói ra câu này?”
“Giết tao sao? Mày cho rằng mày có thể giết tao sao? Chủ nhân của thân thể này không phải là mày.”
“Sao mày không nói rằng mày đã hủy hoại mọi thứ của người khác?”
Văn Từ vừa né tránh, vừa nhìn chằm chằm vào Văn Thanh, nói với giọng điệu lạnh lùng.
Lúc con dao thái rau chém xuống, có người nắm chặt cổ tay Văn Thanh, hắn không thể huơ lung tung được nữa.
Con dao thái rau trong tay hắn rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai, sàn nhà bị con dao sắc nhọn làm xước một đường.
Văn Thanh lấy tay bịt tai, lắc đầu giận dữ gầm lên: “Câm miệng, câm miệng! Mày mới là tên trộm, cướp đi cuộc đời của người khác.”
“Tao mới là Văn Thanh, tao mới là Văn Thanh!”
“Một vai phụ như mày, không có tư cách nói tao.”
“Chỉ có tao mới có thể chi phối thế giới này, khiến nó trở nên tốt hơn. Tất cả là do mày, do thằng khốn như mày hại tao.”
Hắn càng gào lên, đầu óc càng ong ong, đau đớn vung vẩy con dao trong tay, “Tao biết mày muốn đi ra, nhưng tao sẽ không để mày đi ra! Thân thể này là của tao! Cút đi! Mày đừng hòng ra ngoài!”
Con dao trong tay hắn đột nhiên văng ra, bay thẳng về phía Văn Từ.
Tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm cả bản thân Văn Từ.
Cậu nhìn vào con dao, đột nhiên tai bị ù đi, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ biết mọi người đang la hét gì đó.
Con dao này sẽ đâm vào đâu? Vai? Đầu? Hay chân?
Cậu cố gắng tránh ra, nhưng vẫn chậm một bước, con dao đó chỉ còn cách cậu một đoạn ngắn.
“Phập.” Có tiếng con dao hung hăng đâm vào thứ gì đó, Văn Từ cứng đờ, quay đầu lại nhìn thì thấy Trì Quan Yếm đang cầm một cái gối, còn con dao đang cắm vào trong gối, lộ ra ruột gối bên trong.
“Văn Từ, kỳ thực tao với mày đều giống nhau.” Văn Thanh nghĩ tới điều gì, cười lạnh một tiếng, “Tao cũng giống mày, tại sao mày lại không thể bỏ qua cho tao? Mày tha cho tao được không? Tao rất đáng thương. Tao không có lựa chọn nào khác, thân làm bia đỡ đạn, ngoài làm nền ra thì không có tác dụng nào khác cả. Tao đáng thương như vậy, mày chắc cũng hiểu cảm giác của tao mà, đúng không.”
Hắn vừa khóc vừa nói, ánh mắt đầy van xin.
“Chúng ta không giống nhau.” Văn Từ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Tao không có lợi dụng thân thể của người khác làm bậy.”
Nghe vậy, Văn Thanh nhìn cậu chốc lát, đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng: “Cũng không phải là do tao chọn, là ông trời cho tao cơ hội, muốn trách thì trách Văn Thanh, ông trời để cho tao sống lại trong cơ thể của nó. Nếu ông trời để cho tao sống lại, có nghĩa là ông trời muốn cho tao một cơ hội. Mày là cái thá gì? Mà muốn ngăn cản tao! Nếu không có mày thì tao đã làm nhân vật chính hưởng thụ cuộc đời này rồi!”
“Vậy sao? Mày không nhớ mày khiêu khích tao khắc nơi sao?” Văn Từ vẫn không bị lay động, cầm lấy con dao trên gối ném qua một bên.
“Tao là nhân vật chính, tao khiêu khích mày thì đã sao?” Văn Thanh cười nói: “Mày cho rằng mày thắng tao sao? Chỉ cần tao còn ở trong cơ thể Văn Thanh, thì tao vẫn có thể giết mày!”
“Thế giới này lấy nhân vật chính làm trung tâm. Mày nghĩ mày có thể đánh bại được tao sao? Tao khuyên mày nên quỳ xuống xin lỗi tao, may ra tao còn có thể tha cho mày. Nếu không, cha mẹ, bạn bè, người yêu của mày……tao sẽ cướp đi từng cái một, hehehe.”
Bốn người bên cạnh căn bản nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, từ nào bọn họ cũng biết, nhưng ghép lại với nhau lại không hiểu được gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm động tác của Văn Thanh, sợ hắn lại phát điên lên giết người.
Văn Từ nghiêng đầu, nhìn Văn Thanh khóe miệng cong lên một nụ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười, lạnh lùng nói: “Mày nói mày là bia đỡ đạn? Vậy hay là để cho tao đoán xem mày là bia đỡ đạn nào?”
Nụ cười trên mặt Văn Thanh thoáng chốc cứng lại, rất nhanh liền biến mất, hắn nhìn chằm chằm Văn Từ, gằn từng chữ trả lời: “Mày đoán không ra đâu.”
Sự căng thẳng trong giọng điệu của hắn rất rõ ràng.
Đề tài này khiến hắn lo lắng như vậy, cái tên của hắn nhất định có vấn đề, Văn Từ duỗi eo, tùy ý nói: “Làm sao mày biết tao đoán không ra? Mày cũng biết, không phải chỉ mình mày biết cốt truyện, tao cũng biết. Cho nên…”
Trong cốt truyện có tổng cộng sáu bia đỡ đạn.
Chỉ có ba người vừa mới lên sàn đã bị đuổi đi, trong đó chỉ có một người có sống đặc biệt khốn khổ, tâm lý trở nên vặn vẹo. Khi còn ở trong ngành giải trí nhìn thấy Văn Thanh quá chói mắt, sinh ra lòng ghen tị, muốn hủy hoại Văn Thanh.
Khi diễn cảnh đối đầu với Văn Thanh, giả vờ đẩy đầu Văn Thanh xuống sông, nhưng lại dùng quá nhiều sức, suýt chút nữa khiến Văn Thanh chết đuối.
Những người khác không phát hiện có gì khác thường, nhưng Thẩm Hà Nhứ đã phát hiện ra kêu dừng lại. Khi phát hiện hắn vẫn không dừng lại, liền lao thẳng tới định đánh người, nhưng còn chưa kịp ra tay, đã bị Văn Thanh kéo tay, ném xuống nước.
Từ đó về sau, hắn không xuất hiện trong giới giải trí nữa, trong tiểu thuyết cũng không còn xuất hiện.
Văn Từ nói: “Cái tên vừa vặn thích hợp với mày, tao nhớ tên là…”
Văn Thanh không chớp mắt nhìn Văn Từ, bởi vì Văn Từ sắp nói ra cái tên kia, khiến hắn như muốn sụp đổ hét lên, “Câm miệng, không được nói, đừng nói nữa.”
“Mày gấp gáp như vậy làm gì? Sợ tao nói ra sao?” Văn Từ cười tủm tỉm nói: “Tao nhớ rõ tên là Lý…”
Văn Thanh mắt như muốn nổ tung, thấy Văn Từ cố ý kéo dài giọng nói, hắn không nhịn được nữa đấm về phía Văn Từ, nhưng Văn Từ đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay hắn đấm trả lại.
Gò má nhanh chóng tím bầm lên, nhưng Văn Thanh không quan tâm đến vết thương, trong đầu tràn đầy ý nghĩ không thể để Văn Từ nói ra, liền điên cuồng đấm Văn Từ.
Không thể để Văn Từ nói ra, không thể để Văn Từ lên tiếng! Giết hắn, giết hắn!
Văn Thanh hoàn toàn hoảng loạn, căn bản đánh không lại Văn Từ, bị Văn Từ bắt lấy sơ hở, đấm mạnh vài cú.
“Lâu rồi không đánh người.” Văn Từ uốn cong cổ tay, lười biếng cười nói: “Tao còn chưa quen, chờ tao làm nóng người đã. “
“À, đúng rồi, Lý gì ấy nhỉ? Tao nhớ là Lý…”
Văn Thanh đứng tại chỗ, nghe Văn Từ nói ra cái tên kia: “Là Lý Đãn?”
Lý Đãn trước mắt tối sầm, không nghe thấy thanh âm gì khác, trong đầu không ngừng lặp lại hai chữ Lý Đãn.
Phải, hắn là Lý Đãn, một tấm bia đỡ đạn vừa xuất hiện trong tiểu thuyết đã biến mất.
Hắn hãm hại Văn Thanh, sau khi rời khỏi ngành giải trí, hắn không còn nguồn thu nhập nào, không có tiền, hắn buộc phải tìm việc ở khắp nơi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, mà hắn không thể tìm được công việc nào.
Thêm việc hắn ăn chơi sa ngã, tiền tiết kiệm rất nhanh đã cạn sạch. Hắn không muốn đi làm nữa, ngày nào cũng say khướt ở nhà, hết tiền thì đi cướp của người khác, không biết tại sao bản thân lại khốn khổ như vậy.
Bị bỏ rơi từ nhỏ, bị bắt nạt ở trường học, bị đuổi việc, khó khăn lắm mới có cơ hội làm diễn viên phụ, nhưng cuối cùng mọi thứ lại bị hủy hoại.
Hắn căm thù Văn Thanh, nhưng hắn không thể tiếp xúc được với những người như Văn Thanh.
Hắn cũng hối hận vì sao lúc đó mình lại mê muội nhắm vào Văn Thanh như vậy, nhưng cuộc đời không có thuốc hối hận.
Trong lần ăn cướp cuối cùng, hắn chết dưới dao của người khác, linh hồn bay ra ngoài, khi nhìn thấy xác chết của bản thân hắn thấy lòng đầy oán hận, sau đó có thêm rất nhiều ký ức trong đầu.
Hắn biết được Văn Thanh là nhân vật chính của cuốn sách này, còn hắn chỉ là một tấm bia nhỏ đáng thương, lên sân khấu để nhắm vào Văn Thanh rồi không bao giờ xuất hiện nữa.
Hắn biết được rất nhiều chuyện, nhưng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã trở thành Văn Thanh, nhân vật chính của cuốn sách này, mà lúc này cốt truyện chỉ vừa mới bắt đầu.
Hắn biết bản thân có thể tận hưởng một cuộc sống tươi đẹp này.
Nhưng trong lòng lại có một ý niệm nói cho hắn biết, hắn nhất định không được để người khác biết tên của mình, nếu không mọi chuyện sẽ kết thúc.
Hắn nghĩ thầm, làm gì có ai biết được tên hắn chứ?
Sau khi trở thành Văn Thanh, hắn biết mình là nhân vật chính, có thể tùy ý nhắm vào người khác, bởi vì thế giới luôn xoay quanh hắn, cho nên hắn nhắm vào Văn Từ.
Hắn là nhân vật chính, nhắm vào vai phụ, chỉ có thể là hắn thắng, nhưng không ngờ, người thắng không phải hắn, mà là Văn Từ!
Bây giờ tên của hắn đã bị đoán được, hắn không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lý Đãn thử động đậy thân thể, phát hiện mình còn có thể động đậy, cười nói: “Lý Đãn là ai? Tao là Văn Thanh.”
Hắn không có chuyện gì, vẫn là nhân vật chính, mà việc đầu tiên phải làm chính là khiến Văn Từ biến mất khỏi thế giới này, để không ai có thể cản trở hắn nữa.
Theo cốt truyện, Văn Từ cũng nên chết rồi, hắn chỉ là giúp Văn Từ chết mà thôi.
Nghĩ tới đây, Lý Đãn tiến lên, bóp chặt cổ Văn Từ, ngón tay siết chặt: “Văn Từ, sao mày lại không chịu hiểu.”
Văn Từ đá vào háng hắn ta, nắm lấy tay hắn vặn một cái, trong khi hắn đang cúi xuống vì đau đớn, nghe thấy tiếng hét của hắn, cậu thờ ơ nói: “Là mày không hiểu mới đúng, mày là Lý Đãn. Ở trong cơ thể người khác lâu như vậy, đã đến lúc cút ra ngoài rồi.”
“Đừng mơ, tao sẽ không ra, tao mới là Văn Thanh!” Lý Đãn và Văn Từ cùng nhau vật lộn.
Nhưng hắn căn bản không phải là đối thủ của Văn Từ, mũi bị Văn Từ đánh cho bầm dập, mặt sưng vù, nói năng cũng không trôi chảy, thậm chí có cảm giác như sắp ngất đi. Ngược lại nhìn Văn Từ, quần áo chỉ nhắn nhúm một chút, vừa đánh xong đã chậm rãi chỉnh lại quần áo ngay ngắn.
Cảm giác mê man khiến Lý Đãn rất khó chịu, hắn liều mạng chớp mắt, muốn tỉnh táo lại, lại phát hiện cảm giác càng lúc càng nặng, tựa hồ sắp rời khỏi thân thể này.
“Không thể nào! Không thể nào!” Lý Đãn hét lên, ôm đầu lắc lư một vòng, sau đó đột nhiên hung hăng húc đầu vào Văn Từ.
“Rầm” một tiếng, cả hai đều đau đớn, Trì Quan Yếm đỡ Văn Từ rồi đá Lý Đãn ra xa.
Đến khi Lý Đãn kêu đau thì đã quá muộn.
Hắn biết hắn sắp rời khỏi cơ thể này, điều duy nhất chờ đợi hắn chính là cái chết.
Tất cả đều là do Văn Từ gây ra, đều là do anh ta gây ra, hắn muốn mang Văn Từ theo cùng, dù sao hắn cũng là người sắp sắp chết, cho dù có chết, hắn cũng phải kéo theo Văn Từ chết cùng!
Nghĩ đến đây, Lý Đãn nhặt con dao trên mặt đất lên, cười toe toét một cách kỳ lạ và đâm Văn Từ.
Linh hồn đang bị ép ra khỏi cơ thể, hắn gần như có thể cảm nhận được nỗi đau khi bị ép đến biến dạng.
Lý Đãn nghiến răng chém xuống, nhưng một người khác trong cơ thể hắn đã kháng cự lại, ngăn con dao đâm tới.
Cuối cùng hắn vẫn chiếm thế thượng phong, dao ở trước mặt Văn Từ, ngay lúc sắp đâm trúng người, có một bàn tay khác đã giơ lên nắm lấy một tay khác của hắn, ngăn cản hắn tiến lên một bước.
Lý Đãn bên tai không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, cũng không cảm giác được con dao đang cầm trên tay, hắn tức giận gầm lên, nhưng ngay cả một tiếng cũng không phát ra được, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn, thầm mắng một tiếng. Cuối cùng, hắn nhăn mặt và đau đớn cầu xin đừng bắt hắn đi.
Nhưng vô dụng, đôi mắt hắn bắt đầu vặn vẹo.
“Kết thúc rồi.” Lý Đãn nghe được một thanh âm lãnh đạm, sau đó liền mất đi ý thức, hoàn toàn biến mất tại thế giới này, đến một câu cuối cùng cũng không nói ra được.
“Đợi đã,” Văn Từ nắm lấy Trì Quan Yếm đang muốn động thủ, nhìn Văn Thanh đang ôm đầu, “Cậu ấy hình như đã trở lại…”
Thiếu niên đứng ở đó xoa xoa mi tâm, chậm rãi ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn Văn Từ, đột nhiên tiến lên ôm Văn Từ vào lòng, cười nói: “Văn Từ, tôi đã về rồi, cảm ơn cậu.”
*
Liễu Húc Nhiễm và Văn Tử Nham đã rút hết tiền tiết kiệm, mua một căn nhà ở Thành phố R và định cư hoàn toàn đây.
Nhờ sự giúp đỡ của ba mẹ Văn, hai công ty cũng đã mở cửa trở lại.
Văn Thanh và Văn Từ trở thành hai người chạy ở hai đầu, sau khi thăm ba Văn mẹ Văn xong, thì họ lại chạy đến gặp Liễu Húc Nhiễm và Văn Tử Nham.
Sự thay đổi của Văn Thanh khiến bốn người rất tò mò, nhưng họ không thể hiểu được sự thật rằng Lý Đãn sống ở trong cơ thể của Văn Thanh, dần dần cũng bị thế giới ảnh hưởng tự động quên chuyện đó, cho rằng tất cả các hành vi trước đó của Văn Thanh đều là do không hiểu chuyện, mà bây giờ đã thay đổi hiểu chuyện hơn.
Văn Thanh cũng gia nhập ngành giải trí, trong ngày đầu tiên quay phim đã bị Thẩm Hà Nhứ giữ lại.
“… Cậu không nhớ tôi à? Tôi luôn cảm thấy cậu khác trước rất nhiều.” Nhìn dáng vẻ sửng sốt của cậu, Thẩm Hà Nhứ mỉm cười.
Đẹp hơn trước, khiến anh ta càng thích hơn.
“Không nhớ rõ.” Văn Thanh nhìn anh ta, vươn tay, “Bất quá tôi cũng không ngại lại làm quen lần nữa. Xin chào, tôi là Văn Thanh, Văn Thanh trong nghe danh mà mến mộ.”
Thẩm Hà Nhứ sửng sốt, nhìn thấy nụ cười trên môi chàng trai, liền đưa tay ra nắm chặt, cười nói: “Xin chào, tôi là Thẩm Hà Nhứ. Hà Nhứ trong dòng sông róc rách thì thầm sau hoàng hôn.”
Văn Thanh rút tay về, trên khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng hiện lên một nụ cười nhẹ, nhẹ giọng nói: “Thẩm Hà Nhứ, tôi nhớ rồi.”
Văn Từ tiếp tục làm thư ký trong công ty của Trì Quan Yếm.
Năm mới đang đến gần, công ty cũng đã bắt đầu trang trí đón tết, Ninh Thượng Tư cầm một phong bì màu đỏ gõ cửa văn phòng, nhìn thấy Văn Từ đang ngồi trong lòng Trì Quan Yếm, hai người đang rất thân mật, anh ta không biết nói gì, lập tức cúi đầu ho khan một tiếng, “Trì Tổng, tôi có việc.”
Văn Từ đứng dậy ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh như không có chuyện gì xảy ra.
“Mời vào.” Trì Quan Yếm đóng hồ sơ lại, nhìn thấy phong bì màu đỏ trong tay anh ta.
“Tôi định ngày mai về quê, tôi biết ngày mốt mới được nghỉ, nhưng có thể cho tôi về sớm một ngày không, coi như là tôi xin nghỉ phép.” Ninh Thượng Tư đặt phong bì màu đỏ lên bàn, đẩy nó đến trước mặt Trì Quan Yếm và cười nói: “Đây là bao lì xì của Trì Tổng, đây là bao lì xì cho cậu Văn.”
Văn Từ nhìn qua, đột nhiên phát hiện còn có một cái khác, “Đây là?”
Ninh Thượng Tư vội vàng nói: “Tôi nghe bọn họ nói Trì Tổng và cậu Văn sắp kết hôn, tôi sợ rằng lúc đó tôi không đến hôn lễ được, cũng sợ hai người sẽ tổ chức hôn lễ vào dịp Tết, vì vậy tôi đã chuẩn bị trước. Hy vọng Trì Tổng và cậu Văn không chê.”
Anh ta gãi đầu, cười nói: “Tôi chúc Trì Tổng và cậu… bà Trì trăm năm hạnh phúc, sớm sinh… Không phải, sống hạnh phúc mãi mãi về sau!”
Cụm từ “bà Trì” khiến trái tim Trì Quan Yếm nhộn nhạo, nhìn khuôn mặt hơi đỏ của Văn Từ, anh nhận phong bì, thậm chí còn mỉm cười nói, “Cho phép cậu nghỉ sớm.”
Ninh Thượng Tư hào hứng đáp lại, bước ra ngoài đóng cánh cửa lại, Trì Quan Yếm gọi anh ta: “Cảm ơn lì xì của cậu. Tôi sẽ mời cậu đến dự đám cưới.”
Anh ta hưng phấn lập tức cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn Trì Tổng, cảm ơn bà Trì, tôi đi đây!”
Cửa phòng làm việc đóng lại, Văn Từ chớp chớp mắt, nhìn Trì Quan Yếm hỏi: “Tại sao em lại là bà Trì? Mà anh không phải là bà Văn? Thật không công bằng!”
“Em muốn gọi anh như vậy cũng được. Từ hôm nay trở đi, em là Văn Từ, anh là bà Văn, được không? Ông Văn?” Trì Quan Yếm đứng lên, đi đến bên cạnh Văn Từ ngồi xuống, nắm lấy tay cậu nói.
“Đương nhiên!” Văn Từ cười toe toét, “Bà Văn này, tối nay em sẽ nấu cơm.”
“Vậy thì anh có lộc ăn rồi.” Trì Quan Yếm cười trầm.
“Anh không sợ em hạ độc chết anh à.” Văn Từ đứng lên, nghe được ngoài cửa có tiếng cười, đứng ở trên giường nhìn ra bên ngoài, vươn vai nói: “Nhanh như vậy đã đến Tết rồi, em còn chưa kịp phản ứng nữa.”
“Cùng nhau đón năm mới đi?” Trì Quan Yếm từ phía sau vòng tay ôm eo cậu, cùng cậu ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, “Để hai bên gia đình cùng nhau tụ tập,”
“Được!” Văn Từ gật đầu, nghĩ tới một màn náo nhiệt đó, không khỏi cười ra tiếng.
Cảm nhận được bàn tay của người đàn ông đang cọ vào eo mình, Văn Từ nắm lấy, quay lại nhìn Trì Quan Yếm, đột nhiên vòng tay qua cổ anh, cười nói: “Bà Văn, anh có nhớ chúng ta đã ở bên nhau bao lâu rồi không??”
“Đương nhiên là nhớ.” Trì Quan Yếm thì thầm bên tai cậu, “Ba tháng, hai mươi tám ngày, mười bảy giờ hai mươi ba phút.”
Nhớ rõ như vậy, Văn Từ kinh ngạc mà hôn lên môi anh, “Đây là phần thưởng của anh.”
Hai tay ôm ngang eo Văn Từ, đem cậu kéo vào trong lòng, ánh mắt Trì Quan Yếm nhìn chằm chằm Văn Từ, trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập nụ cười ôn nhu.
“Ông Văn, phần thưởng này không đủ.”
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Văn Từ.
Chàng trai hai má ửng hồng không từ chối, túm lấy quần áo đáp lại.
Bên ngoài văn phòng, Ninh Thượng Tư đang đi đi lại lại muốn đưa thêm bao lì xì, mở cửa rồi lại lặng lẽ đóng cửa lại, nhét bao lì xì đã chuẩn bị sẵn qua khe cửa rồi xoay người đuổi mấy nhân viên muốn nghe trộm đi, “Mau đi làm việc đi. Tuy rằng sắp đến Tết rồi, nhưng cũng không thể lười biếng.”
“Thư ký Ninh, nói cho chúng tôi biết đi.”
“Đúng rồi, Trì Tổng ở trong đó làm gì? Tôi rất tò mò.”
“Ha ha ha, anh không nói chúng tôi cũng biết, bạn trai của Trì Tổng ở trong đó đúng không?”
“…”
Ninh Thượng Tư đi tới thang máy, hai tay chắp sau lưng, lắc đầu, trên môi mang theo nụ cười, “Đang làm chuyện không thể nói, đừng hỏi nữa, xuống làm việc đi!”
Ngoài cửa sổ đột nhiên có tuyết rơi, tất cả nhân viên đều chạy đến cửa sổ hành lang, mở cửa sổ kêu lên, ngay cả Ninh Thượng Tư cũng không nhịn được chạy ra khỏi thang máy chen vào xem tuyết.
Trong văn phòng, Văn Từ đẩy Trì Quan Yếm ra, nhìn ra ngoài cửa sổ kiểu Pháp, hơi thở rối loạn, tuyết rơi phản chiếu trong đôi mắt đen sáng của cậu.
“A Yếm, tuyết rơi rồi, tuyết đầu mùa! Mau ước đi, nghe nói rất hiệu nghiệm!” Cậu nói xong liền nắm chặt hai tay, nhắm mắt.
Trì Quan Yếm chỉ nhìn Văn Từ với vẻ mặt ấm áp, không ước gì cả.
Văn Từ mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của người đàn ông thì mỉm cười, “Em biết anh sẽ không ước mà! Vậy nên, em đã ước cho anh.”
“Em đã ước gì?”
Văn Từ mở cửa sổ, đưa tay ra, bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống lòng bàn tay, nhanh chóng tan thành nước.
Cậu quay đầu nhìn Trì Quan Yếm, trên mặt đều mang theo nụ cười, giọng nói ôn nhu trong trẻo theo gió ngoài cửa sổ vang lên.
“Em hy vọng bà Văn sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc.”
Hoàn chính văn.
—————————