09
“Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Tôi giơ tay, dựa vào gốc cây một lát, lạnh lùng hỏi người đối diện.
Chu Dư Tinh do dự một lúc: “Tuế Tuế, chúng ta còn có cơ hội quay lại không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt mong mỏi, tôi nghiêm túc nói: “Chu Dư Tinh, từ lúc bắt đầu chúng ta vốn là sai lầm, kết thúc là chuyện đương nhiên.”
Trước đây, tôi và Chu Dư Tinh là hai người có tính cách khác biệt, tôi kiêu ngạo, hắn dịu dàng đa tình, chúng tôi nhất định sẽ không có kết quả.
Khi còn bé, có một thời gian nhà tôi rất nghèo, nghèo đến mức một năm tôi chỉ có thể gặp bố mẹ một lần.
Nhưng từ khi tôi học lớp 3, bố tôi đột nhiên gặp phải vận may, rất nhanh sau đó phất lên, cuộc sống của tôi xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Bố tôi lại chỉ có một mình tôi, cho nên tôi bị nuôi thành đứa vô cùng kén ăn.
Đối với con người cũng vậy, bố tôi đã dạy tôi cách nhìn đàn ông từ nhỏ.
Trước khi vào đại học tôi không quan tâm mấy đến đàn ông.
Nhưng vào buổi liên hoan tết dương lịch đại học năm nhất, tôi gặp Chu Dư Tinh.
Vẻ đẹp của hắn khiến tôi phải kinh ngạc.
Hắn là sinh viên trường y, còn tôi là hoa khôi trường mỹ thuật.
Với rất nhiều tình tiết giống trong truyện ngôn tình, chúng tôi tự nhiên thân thiết, cuối cùng xác định quan hệ.
Nam sinh viên đẹp trai dịu dàng, nữ sinh viên hồn nhiên đáng yêu vốn nên là một cặp tình nồng ý mặn.
Nhưng mà dịu dàng quá mức thì đó lại là tác hại lớn đối với người bên cạnh.
Bên cạnh Chu Dư Tinh còn có thanh mai trúc mã, đối với sự nghiệp học hành còn có em gái mê muội khóa dưới, còn cả đàn chị khóa trên cực kỳ nhiệt tình nữa.
Hắn vẫn nhiệt tình như cũ, giống như chiếc điều hòa tản nhiệt trong đại sảnh ở đại sảnh của trung tâm hội nghị.
Tôi đã chứng kiến quá nhiều cuộc gặp gỡ mờ ám, nhưng chưa bao giờ thấy hắn giải quyết việc này.
Lần cuối cùng, tôi trực tiếp nói rõ với hắn.
Mà hắn lại mỉm cười nói tư tưởng của tôi cổ hủ quá.
Cổ hú cái cc!
Tôi quyết định chia tay tại đó luôn, đừng có lên giọng dạy dỗ tôi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Có câu nói thế này, con cóc bốn chân khó kiếm nhưng đàn ông hai chân thì đầy.
Ai cũng được sinh ra trong sự cưng chiều của bố mẹ, sao phải chịu đựng sự khó chịu do người khác gây ra.
Kể từ đó về sau, hắn muốn dịu dàng thì dịu dàng, tôi chẳng thèm quan tâm, sống vui vẻ cực kỳ.
Chu Dư Tinh sững sờ ngay tại chỗ, hắn biết tính tôi nên cũng không dây dưa dài dòng.
Cuối cùng tôi thở dài, an ủi hắn: “Chuyện quá khứ thì nên quên đi, sau này anh hãy sống tốt cho chính mình.”
Một người đàn ông cao to mà ngạc nhiên đến mức đỏ hồng cả vành mắt.
Tôi sụt sịt, tôi đúng là một người phụ nữ sắt đá!
Tôi đi về thẳng, đi được nửa đường lại bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo đi.
Xóm núi hiu quạnh, cánh tay mạnh mẽ, là đàn ông!
Trong giây phút đó, tôi nhớ tới những clip thảm án phân thây trên douyin.
Nước mắt chảy dài, tôi không kìm lại được.
Chỉ có thể oán giận người gọi tôi ra chỗ này.
Chu Dư Tinh, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!
Đột nhiên, tôi ngửi được một mùi hương cây mộc lan quen thuộc, trong máy mắt tôi chuyển từ buồn sang giận dữ.
Quả nhiên, khi anh ta quay đầu lại chính là Kỷ Bắc Thừa!
“Anh bị điên à!”
Kỷ Bắc Thừa hơi ngạc nhiên.
“Tuế Tuế, anh làm em sợ à?”
Tôi bực mình nhìn, chờ lần sau tôi tìm một người đàn ông thô kệch cao 2m kẹp cổ anh xem anh có sợ hay không!
Tôi hất tay của anh ta ra, sải từng bước lớn trở về.
Kỷ Bắc Thừa bình tĩnh đi ở đằng sau, giọng nói vô cùng khó chịu còn có chút chua chát.
“Kiều Tuế Nhiên, trước đây mắt nhìn của em thật tệ!”
Tôi không thèm để ý tới anh ta, anh ta lại vụng trộm thăm dò.
“Chỉ là bây giờ tốt hơn rồi, có một người đàn ông trong sạch, phóng khoáng lại yêu vợ như mạng như anh ở trước mặt em, chắc hẳn trong mắt em sẽ không chứa thêm được người khác.”
Bước chân tôi dừng lại.
Lập tức nghĩ đến gì đó, thở dài, lại tiếp tục đi về phía trước.
Kỷ Bắc Thừa không tin được, bước từng bước lên giữ chặt tôi.
“Kiểu Tuế Nhiên, ý em là sao? Anh như vậy vẫn chưa đạt sao? Từ khi ra mắt đến nay chưa từng có hành động mờ ám với phụ nữ, anh chắc chắn là một người đàn ông tốt!”
Tôi liên tục gật đầu, tất nhiên tôi tin.
Kỷ Bắc Thừa chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Đã như vậy vì sao em không đáp lại anh?”
Tôi nhíu chặt lông mày, đôi mắt không tự chủ được nhìn biểu cảm của anh ta.
Tôi rầu rĩ nói: “Đúng vậy, vì anh không có scandal nào nên em mới lo lắng.”
Giọng của Kỷ Bắc Thừa run lên: “Em, trong lòng em nghĩ anh là loại người gì?”
Tôi nuốt nước bọt.
Cảm thấy tôi thực sự cần nói xin lỗi với anh, dù sao chính tôi đã hủy hoại một thẳng nam.
“Thật xin lỗi, Kỷ Bắc Thừa, trước đây là do em không hiểu chuyện, loại chuyện này em sẽ không kỳ thị anh. ”
Tôi nhìn anh ta kích động đến mức đỏ cả mặt, vô vỗ vai của anh.
“Em hiểu anh mà, anh yên tâm, anh muốn đàn ông kiểu nào em cũng sẽ tìm giúp anh!”
Tôi đang định nói thêm thì đôi môi hồng nhuận của người đàn ông dán lên môi tôi.