Phân tán sự chú ý, có thể chịu đựng được.
Thời gian ước chừng uống một chén trà, sau lưng hai người có tiếng ‘Soạt’ một giọng nói bực tức vang lên:
“Đừng lắc nữa, dừng lại, đừng rung nữa!”
Chiếc trượng Tử Kim nghe thấy tiếng động liền dừng lại, hai người quay đầu nhìn lại, thấy một cây Hồ Dương đang rung cành lá, xào xạc, âm thanh dường như phát ra từ bên trong phiến lá.
Hồ Dương là loại cây có sức sống mạnh mẽ, chịu đựng được thời tiết khắc nghiệt, vẻ ngoài ít nhất cũng từ ba đến bốn trăm năm tuổi, là cây lớn nhất gần đó.
Thanh niên mặc áo bào trắng lên tiếng trước: “Ngươi là người ở núi này?”
“Ta là Hồ Dương Sơn Trạch của núi Hồ Dương, đã được phong chức từ hai trăm năm trước.
Bây giờ nơi này được gọi là núi Hồ Lô.” Giọng nói của Hồ Dương rất kỳ lạ, giống như sự ma sát của nhiều phiến lá phát ra âm thanh, lúc đầu còn chút mơ hồ, về sau càng nói càng trôi chảy…
Giống như một người đã nhiều năm không nói chuyện, tập nói một lần nữa: “Ta đã ngủ rất lâu, ngay cả quan viên ở đây cũng không thể đánh thức ta.
Các ngươi là ai?”
Lúc này mới cảm giác được đồng tiền trong con thú trên đầu trượng Tử Kim, vô cùng kinh ngạc: “A, đây là tiền của vương triều, hình như gọi là…!cái gì Diên?”
“Đồng tiền Diên quốc.” Người đàn ông mặc áo xám vỗ nhẹ đầu con vật, đồng xu màu xanh rơi vào lòng bàn tay hắn.
Nếu ai rảnh rỗi quan sát, sẽ thấy vật này lớn hơn so với đồng tiền bình thường một chút, phía trên có một cái lỗ, để tiện buộc dây vào.
Hình con diều bay được chạm nổi trên cả hai mặt của đồng tiền.
Đồng tiền có màu xanh, con diều này cũng là con diều màu xanh.
“Đúng vậy, loại xã tắc lệnh này được phân theo màu sắc.” Hồ Dương Sơn Trạch đột nhiên nhớ ra: “Không đúng, đồng tiền nước Diên màu xanh này không phải của ngươi!”
Thanh niên áo trắng nói: “Ta mượn của Sa tiên sinh.”
Hồ Dương Sơn Trạch nói một cách chậm rãi, người mặc áo xám lại không kiên nhẫn: “Ngươi đã ra đây, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi trả lời nhanh, ta sẽ lập tức rời đi.”
“Ngươi hỏi đi.”
Sơn Trạch là thần núi, ở một số nơi còn được gọi bằng cái tên dễ hiểu hơn:
Thổ Địa Công.
Nơi nào linh khí hội tụ, sinh linh dồi dào, từ từ sẽ trở thành Sơn Trạch.
Nếu được hoàng đế của nhân gian sắc phong, Sơn Trạch có thể điều khiển và phát huy sức mạnh, từ đó quản lý khí hậu của một phương.
Nếu đế quốc biến mất hoặc sắc phong quá thời hạn, sức sống của sơn trạch cũng sẽ giảm đi, cuối cùng sẽ quay lại thời kỳ hoang dã.
Hồ Dương Sơn Trạch mặc dù từng được Diên quốc sắc phong, nhưng đến tòa miếu Sơn Thần cũng không có, nguyên nhân chủ yếu là nhiều năm trùm đầu ngủ say, không để ý đến việc nhỏ nhặt trên địa bàn.
Không đáp trả khẩn cầu của sinh linh bản địa, dần dần họ cũng phớt lờ đi.
Nhưng trước lời kêu gọi của thanh niên áo xám, nó nhất định phải đáp trả.
Hồ Dương Sơn Trạch vẫn có chút tức giận, nhưng lý trí mách bảo nó, không nên đắc tội với người trước mặt.
“Bốn năm mươi ngày trước, có một sa báo tới đây, ta điều tra tung tích của nó.” Người mặc đồ xám thẳng thắn nói: “Thứ đó chỉ làm tổ ở Tây Sơn, ở đây hẳn là rất hiếm.”
“Sa báo? Ừm…” Hồ Dương Sơn Trạch kéo dài giọng điệu: “Để ta tìm xem.”
Hai người im lặng chờ hơn mười lăm phút.
Đột nhiên một con nai nhỏ từ trong bụi cỏ chui ra, không hề sợ hãi, thậm chí còn lắc đầu trước mặt hai người.
Hồ Dương sơn trạch nói: “Đi theo nó.”
Con nai quay đầu bỏ chạy, hai người cũng theo sau.
Sau khi leo qua hai đỉnh núi, con nai tiến về phía một vách đá, cuối cùng dừng lại ở rìa dốc một tảng đá dựng đứng.
“Sa báo ở đây sao?” Thanh niên áo bào trắng ngồi xổm xuống, phát hiện trên đá có mấy vết đen.
“Vết máu, nhưng đã lâu rồi.”
Con nai thò đầu ra khỏi tảng đá lớn dò xét.
“Nó nhảy à?”
Nai con gật đầu.
Kỳ lạ, ngay cả khi sa báo bị trọng thương cũng chạy tới đây, sao lại muốn nhảy xuống núi tìm cái chết? Hai người nhìn nhau rồi trèo xuống tảng đá, đi bên cạnh khe suối.
Khí hậu ở đây ẩm thấp, mát mẻ hơn nhiều so với trên núi, nên thảm thực vật dày đặc hơn.
Hai người tìm kiếm rất lâu dưới khe suối, nhưng không thấy xác con báo.
Thanh niên mặc áo trắng ngẩng đầu nhìn vách đá: “Nó bị thương nặng, nhảy xuống từ vách đá cao như vậy, không thể nào nó còn sống được.” Dưới vách đá không có cây lớn, nên sa báo không thể dùng lá hoặc dây leo làm đệm được.
“Hồ Dương Sơn Trạch, nó còn trong núi không?”
“Nếu các ngươi muốn tìm ra tung tích của nó, ta sẽ chỉ cho ngươi.” Một cái cây khác bên cạnh lên tiếng, lần này là một cây sồi: “Nó không ở trong núi.”
Một cơn gió núi thổi qua, trên mặt đất xuất hiện một cơn lốc xoáy nhỏ, cành lá bùn đất cuốn lên, thế mà lại xoay thành hình thành dạng.
Bùn lá bị gió tạo thành hình dạng, ngoài con báo ra, còn có một sinh vật có tứ chi!