Đến thiên sảnh, hai người ngồi xuống, Hào thúc đi tới cửa đứng canh, bán kính năm trượng trong khuôn viên không ai được đến gần.
Hạ Việt cầm ra một bộ ấm trà, sờ vào chiếc cốc lạnh ngắt: “Quốc sư và người của Tầm Châu Mục tìm đến gây phiền phức à?”
Hạ Linh Xuyên ngáp một cái, uể oải nói: “Bọn họ cũng không phải phiền toái nhất.
Đứng sau hậu trường chính là nhạc phụ của Hoàng Đế.”
“Đại Tư Mã?” Sắc mặt Hạ Việt đột nhiên thay đổi: “Ngươi đang nói về…Đông Hạo Minh?”
“Ừm, chúng ta còn có bao nhiêu quốc trượng đâu?” Hạ Linh Xuyên suy nghĩ một chút, phụ thân chỉ nói không được nói cho Ứng phu nhân biết, cũng không đề cập tới việc giữ im lặng với Hạ Việt.
Tiểu tử này từ chín tuổi đã giúp xử lý quân vụ, có lẽ bây giờ chuyện quan trọng này cũng không cần giấu hắn nữa, dù sao mấy ngày nữa Hạ Thuần Hoa sẽ phái người vào sa mạc, Hạ Việt nhất định sẽ biết.
Nên hắn sẵn sàng giải thích mục đích hai người bọn Tôn quốc sư đến, kể lại từ đầu đến cuối.
Hạ Việt chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào hỏi vài câu, phần lớn thời gian đều nâng ấm nấu nước.
Ca ca hắn quá lười, hắn chỉ có thể tự mình làm thôi.
Sau khi hắn đun nước, pha trà, Hạ Linh Xuyên cũng nói đến miệng khô khốc, tiện tay bưng trà nóng uống hai ngụm lớn.
“Lão nhị, ngươi thấy thế nào?”
“Đại Tư Mã muốn lấy chúng ta làm đao kiếm, nhưng phụ thân chắc chắn sẽ đồng ý, chúng ta phản đối cũng vô dụng.” Hạ Việt phân tích: “Với tuổi tác, trình độ của phụ thân, vẫn còn rất nhiều cơ hội trở lại Đại Đô.”
Cả hai người con trai đều sắp trưởng thành, Hạ Thuần Hoa còn chưa đến ba mươi lăm tuổi, thân thể khỏe mạnh, tinh lực dồi dào tráng niên.
Ông ta đã đem hai mươi năm đẹp đẽ nhất cuộc đời gắn với vùng đất cằn cỗi sỏi đá này, sao có thể dễ dàng để bản thân tiếp tục bị xem nhẹ, chôn vùi?
“Cũng may tín vật của Chung Thắng Quang còn chưa rõ tung tích, nếu tìm suốt mười ngày nữa vẫn không có kết quả, bọn họ cũng sẽ không đến sa mạc Bàn Long được.”
Hạ Linh Xuyên ho nhẹ: “Thực ra, đã tìm được tín vật.”
“Cái gì? Ở đâu?” Hạ Việt giật mình, ánh mắt càng nghi ngờ nhìn về phía đại ca: “Ngươi, sao ngươi lại biết rõ?”
“Ở chỗ này của ta.” Hạ Linh Xuyên vỗ ngực, chậm rãi nói: “Thật ra chuyện này bắt đầu từ lúc ta bị thương nặng hơn một tháng trước…”
Lần này lập tức kể chuyện ngắn gọn nhất có thể.
“Niên Tùng Ngọc chỉ nói đi tìm báo yêu, lại không nhắc tới việc sẽ đột kích ổ và tiêu diệt tộc của nó.” Hạ Việt cau mày: “Lại phải nói, Tầm Châu Mục phái hắn đến làm cái quái gì? “
“Nghe nói hắn đang trợ giúp Tôn quốc sư.” Hạ Linh Xuyên sờ sờ cằm: “Xem ra, phụ thân sẽ sớm tìm ta để lấy bảo vật của sa báo.”
Hạ Việt nhắc nhở hắn: “Hồng Bạch đạo còn giam giữ hai tên thị vệ của phủ Đông Lai.
Bây giờ ngươi đã biết mục đích của bọn họ, ngươi định xử lý thế nào?”
“Còn xử lý thế nào được? Đương nhiên là thả đi rồi.”
“Thả ra?” Hạ Việt có chút kinh ngạc: “Ta còn tưởng ngươi muốn tiêu hủy thi thể không để lại dấu vết.”
Cách tốt nhất không đắc tội với phủ Đông Lai chính là không để bọn họ biết người của mình bị xúc phạm.
“Không cần thế chứ?” Hạ Linh Xuyên gãi đầu: “Chỉ là hai tên thị vệ nhị đẳng mà thôi, đối với phủ Đông Lai bọn họ chẳng là gì?”
“Ừm, ngươi nói đúng.” Hạ Việt thầm nghĩ, tung tích của hai người này rốt cuộc sẽ là một phiền phức, chẳng may Hồng Bạch đạo để lộ sơ hở gì thì sao? Nếu phụ thân quyết định giúp bọn họ lấy lại hồ Đại Phóng, thời điểm này tốt nhất nên lấy ra chút thành ý, miễn sao đến cuối cùng luận công ban thưởng cũng không bị làm khó dễ sau lưng.
Dù gì cũng chỉ là hai tên thị vệ, chuyện nhỏ không tính.
Phủ Đông Lai đang lợi dụng chúng ta, nghĩ đến cũng không nên lợi dụng chuyện này.
Hạ Linh Xuyên nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Ngươi dùng ánh mắt này nhìn ta làm gì?”
So với trước đây, ca ca có vẻ đã thay đổi, nhưng vẫn không hoàn toàn.
Hạ Việt điều chỉnh lại suy nghĩ: “Việc này có rất nhiều điểm đáng nghi, tiến vào sa mạc Bàn Long là cửu tử nhất sinh, cho dù ngươi thật có sự tín vật trong tay.
Cứ để bọn họ vào chốn nguy hiểm là tốt nhất, ngươi và phụ thân không nên nhúng tay vào vũng lầy này.”
“Biết rồi.”
Lúc này Hào thúc tới báo, Hồng Bạch đạo phái người tới.
Hạ Linh Xuyên gặp người đó tại hoa viên.
Hạ Việt nhìn qua cửa sổ, thấy huynh trưởng ngồi trên ghế dài trong vườn, bắt chéo chân hỏi: “Hai thứ đó còn sống không?”
“Còn sống.” Người này chính là thành viên của Hồng Bạch đạo lần trước đã báo tin cho hắn: “Đại thiếu gia có dặn dò gì?”
“Mang ra khỏi nhà lao, dọn sạch một chút.”
“Dọn sạch?” Người này hiểu theo ý: “Muốn đốt thành tro hay biến thành nước?”
“Ta nói là dọn sạch, chứ không phải giết người!” Trong đầu mấy người này chứa cái gì vậy? “Người chống lưng cho bọn họ đều ở đây, e rằng một hai ngày tới bọn họ sẽ phải thả ra, còn sống thì mau!”
Tên này “A” lên một cái: “Thả?”
“Thế nào, bộ phận của bọn họ không hoàn chỉnh à?” Hạ Linh Xuyên cau mày.
Điều này không tốt, nếu người về phủ Đông Lai bị cụt tay chân, thì đó không phải thành ý, mà là kết thù.