Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn - Thời Kim

Chương 22: Đây là 001



Công việc điều tra duy trì liên tục trong nửa buổi tối cuối cùng cũng kết thúc, sau khi tiến hành thu nhặt, dị chủng chưa được xác định được giao cho bộ phận chuyên xử lý, tang vật của dị chủng toàn bộ được ném cho bộ phận kiểm tra.

Cũng không có ý định tiếp tục công việc đi tìm người ch* m* không có manh mối nào, Từ Cao dựa vào thân phận giả mà trốn tại bộ phận kiểm tra, nghe anh ta nói là hỗ trợ phá án.

Anh ta cũng không có hỗ trợ bao nhiêu nhưng còn chôm được không ít đồ ăn vặt, buổi chiều còn tình cờ gặp được Hồ Lịch đúng giờ lại đây thưởng trà chiều.

Một số ít đồ vật thường thấy có giá trị đã được mang ra kiểm kê và phân loại, vài thứ có thể bị dị chủng đánh cắp từ nhiều nơi, cần phải ra thông báo để trả về với chủ nhân.

Còn các loại đồ vật khác không biết được giá trị cụ thể, liếc mắt nhìn qua một cái, giống như một bãi rác.

Rất tự nhiên chôm lấy một phần bánh ngọt nhỏ của Cục kiểm tra, Hồ Lịch cầm đĩa đi đến bàn để đồ, lia một vòng từ trái sang phải, chợt dừng lại ở phía cuối.

Đem đĩa bánh ngọt nhỏ đặt xuống, anh ta cầm lên mấy mảnh vỡ pha lê, hỏi: “Cái này cũng được tìm thấy ở đó à?”

Rõ ràng là một câu hỏi vô nghĩa, Từ Cao gật đầu. Nhân viên kiểm tra ngồi một bên nói: “Lúc trước chúng tôi có xem qua cái này, chính là một khối pha lê có kết cấu đặc thù, lát nữa sẽ được mang đi làm sạch.”

Hồ Lịch không có đáp lại cách nói này, quay đầu hỏi Từ Cao: “Thứ này ban đầu đã bị vỡ sao?”

Khối pha lê này là đồ vật trong trò chơi, xem như một loại phương tiện lưu trữ, ngẫu nhiên hình thành, không phải phó bản nào đều có, cũng không thể bị phá hủy bởi đạo cụ cùng năng lực có được trong trò chơi, muốn phá hủy nó chỉ có thể phá hủy bằng phương pháp vật lí. Nó có thể tùy lúc ghi lại hình ảnh diễn ra trong phó bản, là công cụ đặc thù dùng để ghi nhớ.

Những hình ảnh được ghi lại có khả năng không hề có ý nghĩa nào, cũng có thể đối với người chơi có được sự trợ giúp từ người vào phó bản trước đó, đôi khi lại là hình ảnh người vào trước đó chết đi trong tuyệt vọng.

Không ít người muốn tìm được thứ này, không ngờ bị Người thu nhập nhặt về một cái.

Từ Cao gật đầu: “Ừ.”

Thứ này quá nhỏ, anh ta ban đầu cũng không chú ý, cũng không nhớ dẫm phải thứ nào như này.

Hồ Lịch cúi người ghép các mảnh vỡ, nói: “Nghe nói đêm qua còn có người đi cùng cậu.”

“Cậu ta?”

Dường như biết đối phương đang nghĩ gì, Từ Cao xua tay: “Không có khả năng là cậu ta phá hủy, ngày hôm qua cậu ta ở cạnh tôi còn không muốn động tay động chân chút nào, ban đầu còn không có ý định vào trong kia kìa.”

Hồ Lịch cũng chỉ thuận miệng hỏi, lấy miếng vải đem các mảnh vỡ gom lại, nhìn về phía nhân viên kiểm tra, nói: “Thứ này tôi cầm đi trước, lát nữa sẽ thông báo cho Trưởng bộ phận của cậu.”

_____

Khi Giang Vu Tận tỉnh lại vào ngày hôm sau, thời gian đã là tận giữa trưa, học sinh trung học cũng đã đi đến trường.

Giang Vu Tận rời giường lờ mờ rửa mặt, mắt nhắm mắt mở đi vào phòng bếp kiếm cái ăn, mang bữa sáng do học sinh trung học vĩ đại chuẩn bị đến phòng khách, cuối cùng lúc mở ra TV cũng mở mắt.

Đang trải qua thời gian xem TV tốt đẹp thì có người gọi tới.

Đem loa ngoài của điện thoại mở sau đó để lên bàn, cậu một bên xem TV một bên nghe điện thoại, trong miệng còn không quên nhai nuốt cơm.

Nội dung trong điện thoại khá phức tạp, nói đơn giản là bạn của bạn của hàng xóm liên hệ cậu, nói hiện tại bên họ đang thiếu một người, hi vọng cậu có thể tới giúp.

Cậu trong lòng tự hỏi lần cuối tiếp nhận ủy thác là khi nào, sau đó cảm thấy chính mình cũng nên có thời gian nghĩ ngơi, vì thế Giang Vu Tận quả quyết từ chối.

“Cậu làm một ngày, tôi trả cậu nửa tháng lương.”

Cầm lấy điện thoại di động đem tới bên tai, Giang Vu Tận lễ phép hỏi: “Ở đâu?”

Đối phương bên kia nói ra một địa chỉ.

Giang Vu Tận xé giấy ghi lại, cảm thấy nơi nơi có chút quen thuộc.

Trưa hôm đó, học sinh trung học về nhà rất sớm, thái độ còn hơi khác thường, sau khi trở về liền nói: “Tôi ngày mai sẽ không về nhà, đi học ở nhà bạn cùng lớp.”

Công dân họ Giang từ trước đến nay đều là một vị phụ huynh thoải mái, gật đầu đồng ý, còn dặn dò đối phương đi sang nhà người khác phải lễ phép.

Trần Cảnh gật đầu.

Đêm đó hai người cùng ăn cơm tối, ngày hôm sau học sinh trung họ đến trường, Giang Vu Tận làm một giấc đến khi tự mình tỉnh dậy, sau đó cưỡi xe điện ra ngoài.

Xe máy điện càng chạy càng xa, cây xanh ven đường cũng càng ngày càng nhiều, những biệt thự xa hoa cũng bắt đầu xuất hiện.

Điểm dừng là một trang viên rộng lớn với bãi cỏ rộng và cổng thành trang nghiêm, tỏa ra cảm giác phú quý khác hoàn toàn với xe máy điện.

Trước cổng có người, vừa thấy liền mở cửa.

Giang Vu Tận vỗ nhẹ vào chiếc xe điện, hỏi: “Xin hỏi, tôi nên đỗ cái này ở đâu?”

Thế là xe điện đã thành công đậu vào bãi đậu xe và có một chỗ đậu riêng giữa những chiếc xe sang trọng.

Sau đó Giang Vu Tận đã gặp được người phụ trách đã liên lạc với cậu.

Người phụ trách dẫn cậu làm quen với hoàn cảnh, nói: “Ông chủ hôm nay tổ chức tiệc sinh nhật vào buổi tối, ban đầu người đã vào một tháng trước chuẩn bị tốt, nhưng có vài người tạm thời gặp vấn đề.”

Anh ta đã nhanh chóng tìm vài người, nhưng còn chưa đủ, cũng không có ý định tùy ý tìm vài người góp cho đủ số, tùy tiện nói với người bạn, thì người bạn ấy giới thiệu đến văn phòng cậu, và thế là chỗ trống cuối cùng được lấp đầy.

Giang Vu Tận nhìn vào đại sảnh, mọi người tất bật qua lại, có thể cảm nhận được tầm quan trọng của bữa tiệc này.

Cậu đối với tiền lương của mình cũng rất coi trọng, vì thế nghe lời người phụ trách, sau đó còn thay vào đồng phục.

Đồng phục đi làm là áo sơ mi trắng cổ điển, quần tây đen và cà vạt, trông nghiêm túc đến lạ.

Người đàn ông trưởng thành có thể tự mặc quần áo nhưng chưa bao giờ đụng tới cà vạt, sau khi cậu rời khỏi phòng thay đồ, người phụ trách nhìn chiếc cà vạt được thắt theo kiểu khăn quàng đỏ thì im lặng rồi giúp đỡ chỉnh lại.

Sau khi thắt xong cà vạt, người phụ trách nhìn Giang Vu Tận từ trên xuống dưới vài lần, dường như có chút kinh hỉ, suy nghĩ hai giây rồi nói: “Cậu đến lúc đó phụ trách tiếp khách đi.”

Chỉ cần tiền lương đầy đủ thì vị trí nào cậu đều có thể làm, Giang Vu Tận gật đầu.

“Chỉ là cậu biểu cảm không tốt lắm.”

Người này mí mắt lúc nào cũng gục xuống, giống như đối với mọi thứ đều không có hứng thú, lại giống như ai ai cũng coi thường.

Người phụ trách dùng tay giúp Giang Vu Tận nâng mí mắt lên, tay vừa buông mí mắt cũng theo đó rũ xuống, cứ như thế mà lặp đi lặp lại vài lần.

Người phụ trách: “…”

Người phụ trách: “Lúc đó cậu vẫn nên ở sau bếp phụ trách mang đồ ăn đi.”

Giang Vu Tận không có phản đối, gật đầu rồi đi vào bếp làm quen với môi trường và quy trình trong đó.

Trong bếp cũng có một người được thuê làm nhân viên thời vụ như cậu, hai người lập tức nảy sinh tình cảm thân thiết, Giang Vu Tận còn thân thiết gọi người ta là Triệu Lục, phía bên này tạm thời không có công việc của bọn họ, hai người liền ngồi xổm nói chuyện ở một góc.

Triệu Lục nói rằng tối nay sẽ có rất nhiều nhân vật lớn, ban đầu cậu ta còn có ý định ra ngoài tiếp khách để mở rộng tầm mắt, nhưng bởi vì quá ngại giao tiếp thế nên vẫn quyết định ở lại sau bếp.

Giang Vu Tận ngồi xổm ở một bên nghe cậu ta nói không ngừng, lúc nghe được từ “ngại giao tiếp” đuôi lông mày còn hơi nhướng lên. Cậu vừa muốn nói gì đó, đột nhiên cảm giác mặt đất chấn động.

Triệu Lục hiển nhiên cũng cảm nhận được, nhìn về phía cậu, giọng nói run rẩy, nói: “Lúc nãy có chấn động phải không?”

Giang Vu Tận gật đầu: “Nếu tôi cảm giác không sai đi.”

Người phụ trách từ cánh cửa đi ngang qua, nhìn thấy hai người bọn họ ngồi xổm trong góc, vì thế nói: “Đừng lo lắng, chỉ là lầu dưới đang thi công.”

Nhìn người phụ trách dần dần đi xa, Triệu Lục quay đầu, nhỏ giọng nói với Giang Vu Tận: “Tôi nghe nói chủ nhân của trang viên này có nuôi một quái vật làm thú cưng.”

Giang Vu Tận: “Thật à?”

Sảnh ở sau bếp vẫn luôn tất bật rộn ràng, thời gian gấp rút, cho đến khi Giang Vu Tận chơi xong hai màn Anipop ở WC lúc ra ngoài đã có thể thấy đèn đường trong sân sáng lên, còn có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên ngoài.

Các vị khách đã lần lượt đi đến, xe máy điện trong bãi đậu xe được một loạt xe hơi sang trọng vây quanh.

Có người gọi cậu từ phía sau, Giang Vu Tận hơi kéo kéo lại cà vạt, xoay người đi vào nhà bếp.

_____

Tổng bộ của Cục Tìm kiếm Đặc Biệt.

Hồ Lịch, đội phó của Đội Tìm kiếm Đặc Biệt hiếm khi không tan làm và đi lang thang với chiếc áo sơ mi hoa hòe của mình.

Từ Cao giúp bộ phận kiểm tra đến thu kết quả báo cáo như đã hứa trước đó thì phát hiện ra anh ta vẫn đang mày mò những mảnh vỡ pha lê mà anh ta đã mang đi lúc trước.

“Cậu đến vừa kịp lúc.”

Thấy anh ta đi vào, Hồ Lịch vẫy tay nói: “Tới đây giúp tôi giữ mấy mảnh vỡ này.”

Yêu cầu của anh ta thật sự quá tự nhiên, Từ Cao đến gần, đeo găng tay vào và làm theo lời anh ta.

Nhiệm vụ ghép một đống mảnh vỡ pha lê với Hồ Lịch dường như không thích hợp, nhưng ngoài ý muốn anh ta lại làm nó hết sức nghiêm túc và sau đó anh ta thực sự ghép được chúng lại với như, các mảnh kính vỡ đã về đúng vị trí của nó, chỉ có những vết nứt không thể sửa được.

Khối pha lê miễn cưỡng ghép lại được với nhau, Hồ Lịch chậm rãi thu tay, quay về bàn làm việc của chính mình lục lọi trong ngăn kéo một hồi.

Anh ta tìm được một mảnh thủy tinh lớn hơn khối pha lê một chút, và nó cũng có hình tròn.

Từ Cao lần đầu tiên biết người này còn giữ thứ này ở bàn làm việc của mình, hỏi: “Đây là gì vậy?”

“Một loại phương tiện.” Hồ Lịch đặt cái đĩa tròn lên bàn, nói: “Cậu cũng có thể tưởng tượng thứ này giống như máy chiếu.”

Từ Cao: “?”

Từ Cao vẫn không hiểu lắm nhưng cũng không ngăn cản anh ta muốn nhìn xem người này rốt cuộc muốn làm gì.

Hồ Lịch di chuyển khối pha lê lên phía trên đĩa tròn.

Có lẽ thứ này thật sự là một cái máy chiếu không chừng.

Từ Cao cứ như vậy nhìn cái đĩa tròn ban đầu vốn tỏng suốt dần biến đen, cuối cùng lúc đĩa hoàn toàn biến thành màu đen, có hình ảnh bắt đầu xuất hiện.

Nhìn qua giống như ở một cánh đồng bát ngát nhưng nó khác với thế giới mà anh ta biết.

Bầu trời đỏ như máu – có lẽ không phải, chỉ là anh ta cho rằng nó là bầu trời, còn có vô số cỏ dại màu đỏ vàng đan xen trải dài ngút tầm mắt.

Mặc dù trên màn hình vẫn không có thứ khác xuất hiện nhưng lại có một cảm giác khó tả khiến anh ta vô thức thở dốc, tim Từ Cao cũng đập nhanh hơn, một loại cảm giác hoảng sợ không giải thích được tràn ngập khắp lồng ngực.

Chỉ nhìn vào hình ảnh, anh ta vẫn có thể cảm nhận được áp lực cùng sự tuyệt vọng mà không gian này mang lại.

Có lẽ do bị hư hỏng nên hình ảnh cũng không ổn định, cứ giật liên tục, rất nhiều hình ảnh trở nên mờ ảo, còn có phần bị mất đi, không liền mạch. Trong nháy mắt trên bãi cỏ có thêm một cơ thể dị chủng bị đánh nát, xương đen màu đen lởm chởm trồi ra ngoài còn đang có giật nhẹ.

Từ ca có một bóng người đang chậm rãi đi tới, hình ảnh rất mờ, còn nhìn không rõ bóng người.

Biểu cảm trên mặt Hồ Lịch hơi thay đổi, Từ Cao mở to hai mắt, đến gần cố nhìn rõ, khi anh ta tới gần hình ảnh được chiếu lại bị bóp méo, vài khoảnh khắc nhanh chóng bị nhảy qua, cùng với một màn đen ngắn ngủi, khi hình ảnh lại rõ ràng, đồng cỏ hoang dã tràn ngập màu đỏ vàng đan xen ban đầu đã bị một núi thi thể chất đống che phủ.

Đôi mắt mở to của thi thể đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta, Từ Cao sợ hãi đến mức nhảy ngược về sau.

Bóng dáng ban đầu lại xuất hiện trên màn hình, cách đó không xa là nhiều loài dị chủng chưa được biết đến, ngày nay người ta đã thận trọng ước tính rằng bất cứ loại dị chủng trong số này đều có mức độ nguy hiểm cao.

Chỉ trong nháy mắt, người trong ảnh di chuyển với tốc độ phi nhân loại, con quái vật khổng lồ ngã xuống, máu bắn ra.

Thân ảnh đứng lên từ đống xác chết, bóng dáng mờ ảo trông có vẻ gầy gò, nhấc chân chậm rãi rời đi.

Hình ảnh trở nên rõ ràng trong giây lát trước khi đối phương hoàn toàn biến mất.

Gió hoang thổi qua, Từ Cao nhìn thấy mái tóc trắng bị gió thổi bay, đuôi tóc nhuộm một màu đỏ máu, hoàn toàn lặng lẽ.

Hồ Lịch nói: “Đây là 001.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.