Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn - Thời Kim

Chương 29: Tôi không tốt cho lắm



Edit:Lâm Hạ Linh

Tim đập nhanh đến mức đầu óc Lý Ưng nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng cơ thể lại phản xạ có điều kiện mà lăn một vòng trên mặt đất để tránh tổn thương cột sống, ngẩng đầu nhìn về phía người mặt mày mơ hồ đang đứng bên cửa sổ, lên tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”

Đụng phải miệng vết thương, âm thanh hắn ta tràn đầy vẻ đau đớn thống khổ, nhưng lại cố hạ thấp âm lượng, sợ bị người trước mặt phát giác.

Từ cầu thang đã truyền đến tiếng bước chân, Giang Vu Tận không trả lời câu hỏi của Lý Ưng, khom người trực tiếp kéo đối phương đứng dậy, nói: “Chúng ta cần đi nhanh một chút.”

Lý Ưng nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, cũng biết không thể ở đây cãi cự, mặc kệ miệng vết thương rách ra đau đớn, vẫn cứ chạy theo sau.

Giang Vu Tận ngay từ lúc tiến vào tòa nhà đã nhìn qua đại khái cấu tạo của nó, mang theo người phía sau vòng qua mấy cái hành lang cuối cùng kéo ra cửa nhỏ đã được mở từ trước, cho Lý Ưng đi qua trước.

Ngoài cửa là một con đường đi đến cầu thang phía dưới, rất dài, bởi vì ở mặt khác tòa nhà lại gần sát một đống tòa nhà, nếu từ ngoài nhìn vào rất khó phát hiện.

Tiếng bước chân xuống cầu thang bị tiếng mưa đánh xuống nền đất che đậy, yên lặng không tiếng động hòa cùng tiếng mưa to bên ngoài.

Cho dù là lúc này, Giang Vu Tận vẫn nỗ lực bảo vệ ngỗng lớn, dùng áo sơ mi của mình che lại ngỗng lớn.

Lý Ưng cong người một bên che miệng vết thương một bên vừa đi xuống dưới, lúc gần đến cuối cầu thang, dưới chân bỗng trơn trượt, kết quả phía sau có người đỡ lấy, tốt xấu gì cũng không có ngã lăn trên mặt đất.

Thành công trở lại mặt đất, hắn quay đầu nhìn về người phía sau còn đang bảo vệ hai con ngỗng nhồi bông, trong lúc nhất thời không biết đi thế nào.

Đem ngỗng lớn che đến kín mít, Giang Vu Tận lúc nhìn về con đường phía trước, nói: “Quay về trước.”  

Lý Ưng: “Về đâu?”

Quay về chính là quay về cửa quán bar.

Giang Vu Tận vẫn còn nhớ cây dù giá 32 tệ* của mình, lấy lại cây dù từ giá để dù rồi mở ra.

*32 NDT là khoảng 110949,10 đồng tiền Việt (111 nghìn) tính theo tỉ giá quy đổi tiền ngày 28/01/2024

Lúc này chỉ cần mở dù là có thể dễ dàng trộn lẫn vào biển người.

Nhưng Giang Vu Tận vẫn chưa che cho Lý Ưng mà lựa chọn che cho hai con ngỗng nhồi bông lớn.

_____

Người đuổi theo Lý Ưng lên lầu xuống tầng dưới xem xét, cũng không tìm được thi thể sau khi đối phương nhảy lầu, hiện trường cũng không có vết máu hay dấu vết va chạm nào.

Người điều tra ở trong tòa nhà cũng không có phát hiện bất kì kẻ nào, từ một tầng lại một tần cuối cùng đến tận dưới lầu, cuối cùng đành cùng hội họp với người dưới lầu.

Người dẫn đầu cúi đầu, lát sau lấy điện thoại ra, nói:

“Đội trưởng Từ, người chạy rồi.”

Giang Vu Tận mang theo Lý Ưng đi vào một cửa hàng hai tầng trong con ngõ nhỏ, tầng hai hiện lên một bầu không khí khiến người ta không khỏe, ánh đèn tối mờ, sau khi ngồi xuống cậu liền lấy điện thoại ra.

Lý Ưng nhìn thấy con số phía trên, trong nháy mắt nâng cao cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”

Giang Vu Tận hỏi gì đáp nấy: “Gọi điện cho người ủy thác.”

Lý Ưng nhớ rõ dãy số này, đây cũng là số điện thoại người đeo nhẫn muốn bắt hắn thường dùng.

Hai chữ liên hệ “Người uy thác”, hắn không tính là thông minh nhưng vẫn có thể hiểu được quan hệ trong đây, duỗi tay muốn ngăn cản động tác Giang Vu Tận: “Không thể gọi cho hắn!”

“Hắn là Linh… Người của một tổ chức rất khủng bố, người trong đó đều làm việc không từ thủ đoạn… Bọn họ, ba người bọn họ là tội phạm đang bị truy nã!” Lý Ưng cầu xin nói: “Hắn mà tới ta sẽ chết.”

Giang Vu Tận ôm hai con ngỗng nhồi bông nhìn hắn một cái, động tác trên tay vẫn không ngừng, nhấn về biểu tượng gọi điện.

Trái tim Lý Ưng đột nhiên nhảy lên, nhanh chóng nói: 

“Ta đây cũng ủy thác ngươi một việc!”

Giang Vu Tận giương mắt, ấn gọi.

Dưới trời mưa to, mấy người cầm ô nhanh chóng từ bên đường chạy qua, người đi đường không kịp tránh đi, bị đâm cho lảo đảo té sang một bên.

Chạy đến đầu ngõ, đeo nhẫn ngọc tốc độ dần chậm lại, nhìn vào bên trong.

Có mấy tấm biển quảng cáo đỏ thẫm, đây là con ngõ nhỏ nơi người trong điện thoại hẹn gặp mặt.

Ngày hôm qua mới vừa ủy thác đối phương tìm Lý Ưng, không ngờ hôm nay đối phương đã tìm được.

Nhấc chân đi vào ngõ nhỏ, dừng lại trước một cửa hàng, hắn trực tiếp đi lên lầu.

Cửa hàng này có vị trí hẻo lánh, chỉ có vài ba vị khách linh tinh ở lầu một, lầu hai không có ai khác, sau khi bọn họ lên lầu liền thấy người hôm qua cùng gặp mặt ngồi bên bàn gỗ cạnh cửa sổ, ở phía sau cậu là một người đàn ông im lặng không tiếng động.

Là Lý Ưng, vết sẹo trên mặt không thể làm giả được.

“Lý Ưng! Ông đây cuối cùng cũng tìm được ngươi!”

Đeo nhẫn ngọc tiến lên, nhưng bị ngỗng lớn chặn lại, Giang Vu Tận sau khi đứng lên báo ra con số: “Người ngươi muốn tìm được rồi.”

Đây rõ ràng là muốn phí ủy thác.

Đeo nhẫn ngọc nhìn về Lý Ưng phía sau, bàn tay không tự giác nắm chặt, cuối cùng lựa chọn chịu đựng, nhẫn nại móc ra phí ủy thác.

“Hiện tại có thể đưa…”

Trong nháy mắt khi phí ủy thác được giao ra, Lý Ưng vẫn luôn yên tĩnh ngồi bên cửa sổ nháy mắt nhảy ra.

Giang Vu Tận cũng cười cười vẫy tay: “Tôi mới nhận ủy thác mới, là bảo vệ cho người ủy thác không bị các ngươi bắt được, cho nên xin lỗi.”

Người ủy thác rất hiển nhiên là Lý Ưng.

Nội dung ủy thác ban đầu của hắn là tìm được Lý Ưng, cũng không bao gồm giúp đỡ bọn họ bắt Lý Ưng, nên hiện tại nhìn thấy mặt liền tính là hoàn thành ủy thác, thuận lý thành chương* có thể lại tiếp tục nhận ủy thác mới.

* Thuận lý thành chương (*):  cứ thế mà thành

Uỷ thác mới còn gấp đôi phí ủy thác.

Cậu liền như vậy lướt qua trên bàn, từ cửa sổ nhảy xuống.

Lúc phản ứng lại, ba người đeo nhẫn trực tiếp phá ghế dựa vọt tới bên cửa sổ, cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người biến mất ở cuối ngõ.

Lồng ngực tên đeo nhẫn phập phồng kịch liệt, tay để trên thành cửa trong nháy mắt bóp nát khung cửa, thanh âm cứ như từ tận cổ họng hét ra: “Đuổi theo!”

Giang Vu Tận mang theo Lý Ưng tiếp tục chạy qua dòng người, lần này cậu cứ như lương tâm trỗi dậy, rốt cuộc cũng biết chọn đường có thể che mưa khiến người đi sau thoải mái hơn không ít.

Chỉ là vừa rồi từ trên lầu nhảy xuống miệng vết thương đã hoàn toàn rách ra, máu chảy ướt sũng cả một đoạn băng gạc, miễn cưỡng còn chưa thấm ra áo gió.

Giang Vu Tận thành công phát huy ưu thế người địa phương, vòng qua vòng lại, lên lên xuống xuống vài vòng, thành công cắt đuôi ba người đeo nhẫn.

Phòng ốc hai bên càng đi càng thấp dần, cũng ngày càng cũ kĩ, người đi đường cũng ít dần. Lý Ưng không ngừng nhìn xung quanh, không phát hiện nơi nào có thể trốn được.

Vào một khu phố cũ, Giang Vu Tận dọc đường đi, vừa đi vừa nhìn sang một con đường khác bên cạnh, cứ như đang chờ đợi gì đó.

Giữa một loại cửa cuốn cổ xưa xuất hiện một cái cửa cuốn vẫn còn mới.

Cậu đi xuyên qua đường cái đến đối diện, Lý Ưng theo sát ngay sau, sau đó liền nhìn thấy cậu cong lưng, dùng sức kéo mở cửa lớn.

Sau khi kéo ra cửa lớn, đập vào mắt là một bàn ăn cũ nát, con đường ở giữa còn có một loạt dấu chân.

Không ngờ tới còn nơi như này, Lý Ưng hỏi: “Đây là nơi nào?”

Giang Vu Tận lại lần nữa đem cửa cuốn kéo lên.

Nơi này là nơi lúc trước người thu thập ẩn nấp một thời gian. Dấu chân phía trên là do người của Đội Điều tra để lại. Vì để tiện ra vào, lúc ấy bọn họ đã trực tiếp phá cửa, sau thay lại cái mới, nhưng không liên hệ được chủ nhà, cửa lớn vì thế không khóa, hiện tại lại thuận tiện cho cậu.

Ngoài phòng tiếng mưa rơi nặng hạt, cậu tìm nơi tùy ý ngồi xổm xuống, thoải mái gối đầu lên ngỗng lớn, làm cái ngáp, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: “Người anh em, anh làm sao mà thành như này? Mấy ngày nay cũng đủ kích thích đi.”

Lý Ưng cũng chọn một chỗ ngồi bên cạnh, hơi hơi điều chỉnh tư thế, che đi miệng vết thương, giọng điệu mệt nhọc mà thở hỗn hển, kể ra chuyện lúc trước.

Hắn kể hắn ta lúc trước làm ở một cơ quan, tạm gọi là Tiểu Đặc, lúc hắn làm ở Tiểu Đặc thì lại bị Tiểu Linh dụ dỗ hắn ăn sang máng khác, hắn liền mang theo thành quả nghiên cứu ở Tiểu Đặc chạy sang Tiểu Linh, sau lại phát hiện Tiểu Linh còn khủng bố hơ hắn nghĩ, vì thế lại mang theo thành quả nghiên cứu đấy chạy đi.

Cho nên hiện tại người hai phe đều muốn bắt hắn, gặp được ở tòa nhà là người của Tiểu Đặc, còn ba người đeo nhẫn ngọc là người của Tiểu Linh.

Giang Vu Tận: “…”

Giang Vu Tận hiếm có mà trầm mặc một chút.

Tiểu Đặc là cục Điều tra Đặc biệt, Tiểu Linh là tổ chức Linh, người này giống như dùng tên giả, nhưng lại không hoàn toàn dùng tên giả.

Cuối cùng cậu cho một lời nhận xét ngắn gọn: “Đỉnh đấy.”

Vừa nói xong, cậu một lần nữa móc ra điện thoại, lại lần nữa mở lịch sử trò chuyện.

Lý Ưng nhìn cậu lấy ra điện thoại thì mí mắt liền giựt giựt, Giang Vu Tận trấn an hắn: “Đừng sợ, tôi chỉ là gọi cho bạn trai cũ thôi.”

“…”

Lý Ưng không sợ nhưng đã bị làm cho chấn động.

Giang Vu Tận nói: “Chúng ta không thể ở đây mãi, tôi gọi anh ấy lại đây đón, ở chỗ anh ấy đảm bảo an toàn.”

Người này giọng nói nghiêm túc, ánh mắt chính trực, Lý Ưng có chút sửng sốt, lát sau gật đầu, nhìn người này gọi điện thoại.

Xem ra quả thật là bạn trai cũ, đến cả số điện thoại cũng không có một cái ghi chú.

Sau hai tiếng vang điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, một tiếng lại một tiếng khiến màng nhĩ cũng muốn rung động.

Giang Vu Tận biểu cảm không đổi, giảm âm xuống hai nấc sau đó hỏi: “Tan làm rồi à?”

Từ Đồng Quy nói chưa.

“Thật trùng hợp,” Giang Vu Tận bắt đầu diễn, “Em đang ở cửa hàng bán lẻ, số 137 phố thứ ba trong khu phố cũ, tóm lại là ở đây có người xấu, còn đặc biệt đáng sợ, mau tới cứu em.”*

* Thật ra đoạn này editor cũng cấn vụ xưng hô lắm, kiểu để ‘tôi’ thì nó hơi ngang mà để ’em’ thì thấy sến quá QAQ

Đầu bên kia rõ ràng có hơi sửng sốt, lúc sau đáp lại, nhắc cậu chú ý an toàn, hắn lập tức chạy tới.

Cúp điện thoại, Giang Vu Tận vừa nhấc mắt, liếc thấy biểu cảm có chút khó hình dung của Lý Ưng, đuôi lông mày cậu khẽ nhếch, hỏi: “Làm sao?’

Lý Ưng: “…Không có gì.”

Hắn ta tuy không thể nói kiến thức sâu rộng nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người mặt không biểu cảm nói ‘đặc biệt đáng sợ’.

Người dân Giang đặc biệt sợ hãi sau khi cúp điện thoại liền thuận tay click mở Anipop, còn nhân tiện nhìn pin điện thoại.

Rất tuyệt, là cảm giác tràn đầy hết sức an toàn.

Âm thanh vật nhỏ tiêu diệt bị tiếng mưa rơi chặn lại, thiếu thể lực, Giang Vu Tận theo thói quen muốn tìm bạn tốt lấy tinh lực, sực nhớ ra mình còn đang đợi bạn tốt tới cứu viện, vì thế yên lặng thu lại cái tay, cũng cất điện thoại đi.

Giữa tiếng mưa rơi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, rất hỗn độn, lát sau truyền đến âm thanh nói chuyện.

Là âm thanh rất quen thuộc, trước đó không lâu còn mới nghe qua lúc ở trong tiệm.

Thân thể Lý Ưng nháy mắt ngồi thẳng: “Sao bọn họ lại tìm được tới đây?”

Thời gian cũng đã trôi qua một khoảng, đối phương hẳn không tìm được nơi này nữa mới đúng.

Giang Vu Tận nhìn qua cũng không quá kinh ngạc, tầm mắt nhìn về người bên cạnh với miệng vết thương còn đang rỉ máu cùng với khuôn mặt tái nhợt.

Lý Ưng dường như cũng ý thức được gì đó, lập tức cúi đầu, dựa vào ánh sáng nhỏ nhoi từ bên ngoài chiếu vào thấy được vết máu trên mặt đất nơi bản thân vừa đi qua.

Máu lẫn với nước mưa thì không thể phân biệt, nhưng vừa nãy hắn đi qua mặt đất sạch sẽ không có nước mưa.

Giang Vu Tận nói thẳng vào trọng tâm: “Máu của anh để lại giống như đồng hồ đếm ngược, là người bình thường thì đều có thể tìm được.”

Lý Ưng trừng mắt: “Ban nãy cậu đã chú ý tới!”

Người dân Giang thành thật gật đầu.

Nhưng nếu cậu nói cho đối phương thì đối phương cũng thể làm miệng vết thương đừng rách ra, cho nên trực tiếp lựa chọn không nói. Quá ấm áp, thật là tri kỉ.

Lý Ưng thống khổ che mặt.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lý Ưng đứng lên che miệng vết thương rồi bắt đầu tìm kiếm lối thoát từ cửa sổ hay cửa sau.

Nghe tiếng bước chân lẫn với tiếng mưa, Giang Vu Tận cũng đứng lên.

Tiếng bước chân ở cửa ngừng lại, đột nhiên yên tĩnh trong nháy mắt, lát sau cửa cuốn bị một quyền nện xuống, ở giữa bị lún thành một lỗ to, cửa cuốn nhìn qua như muốn lung lay sắp sập.

Thân thể Lý Ưng run lên, tạm thời buông ra cái tay vẫn luôn che miệng vết thương, duỗi tay với tới cửa sổ thông khí ở nhà vệ sinh, có lẽ là muốn từ nơi này bò ra ngoài.

Sau cửa cuốn lại lần nữa truyền đến âm thanh, lần này cửa cuốn trực tiếp sập, tiếng mưa bên ngoài trong nháy mắt tiến vào trong nhà.

Cùng lúc đó còn có tiếng xe phanh gấp vang lên.

Đeo nhẫn ngọc một chân vừa bước một chân vào tiệm, đột nhiên có khí lạnh truyền đến bên người, sau lưng trong nháy mắt truyền đến cảm giác đau nhức, giữa cảm giác đau nhức còn như có thêm cảm giác xương cốt vỡ vụn.

Cánh tay hắn bị mạnh mẽ bẻ qua một bên, một âm thanh kim loại thanh thúy vang lên, một phần cổ tay trở nên lạnh lẽo.

Hắn vừa quay đầu, đối diện là một người đàn ông lạnh băng với đôi đồng tử màu xám tro.

Từ Đồng Quy trở tay trực tiếp đem hắn ta quăng xuống đất, quần tác chiến màu đen quét một đường trên không trung, hai người khác không tránh được, bị một chân đá văng đến ven tường, mạnh mẽ nện vào nền xi măng.

Lý Ưng vừa rồi còn định leo cửa sổ thông gió dừng lại, giữa một mảnh yên tĩnh, hắn quay đầu nhìn về phía Giang Vu Tận: “Bạn trai cũ này của cậu… đánh đấm cũng rất giỏi nha.”

Ánh đèn ven đường lóe lên, chiếu lên một thân đồng phục tác chiến màu đen, phía trên còn có biểu tượng Đội Điều tra Đặc biệt cùng với số thứ tự có thể dễ dàng thấy được.

Lý Ưng: “…”

Lý Ưng tiếp tục bò cửa sổ, thậm chí còn nỗ lực hơn ban nãy một chút.

Giải quyết xong ba người bên ngoài, Từ Đồng Quy đi vào trong tiệm, hắn mở đèn pin, đập vào mắt là Giang Vu Tận hoàn toàn không có một vết thương nào còn đang kẹp hai con ngỗng nhồi bông lớn, lát sau quay đầu về phía Lý Ưng còn đang gắng sức trèo cửa sổ.

Lý Ưng cũng bị bắt, trên tay đeo còng bạc. Hắn quay đầu nhìn về phía Giang Vu Tận, trừng lớn đôi mắt: “Cậu lừa tôi!”

Giang Vu Tận vỗ vỗ ngỗng lớn trong tay: “Tôi lừa anh hồi nào.”

Cậu quả thật đảm bảo đối phương không bị người của Linh bắt đi, bên phía Từ Đồng Quy cũng rất an toàn, không những trị thương cho đối phương còn bao ăn bao ở, không cần lo lắng lại bị người khác bắt.

Đứng bên cạnh Từ Đồng Quy, Giang Vu Tận nghiêng đầu hỏi: “Tôi nhớ rõ tố giác tội phạm truy nã có thưởng.”

Bị truy nã không chỉ ba người ngoài kia, Lý Ưng trong này cũng xem như một người.

Lúc đối phương nói cho cậu ba người đeo nhẫn ngọc là tội phạm truy nã, cậu tiện tay tìm kiếm tên Lý Ưng.

【Lý Ưng, nam, 35 tuổi, tiết lộ thông tin cơ mật, trọng thương hai nhân viên canh gác.】

Từ Đồng Quy gật đầu: “Có.”

Người dân nhiệt tình cười một cái.

Cậu cười, Lý Ưng trong nháy mắt liền hiểu rõ, lần này hiểu là hiểu một lần toàn bộ câu chuyện.

Người này ngay từ đầu đã không muốn hắn có thể thành công thật sự đào tẩu, cũng không muốn buông tha ba người đeo nhẫn ngọc, sở dĩ tốt tính dẫn hắn đi đường không bị mưa tạt trúng là vì muốn để lại vết máu, dụ dỗ ba người đeo nhẫn ngọc chạy đến đây, sau đó liền lập tức đóng gói ba người kia cùng với hắn đưa cho Đội Điều tra, vừa tránh được một loạt phiền phức sau này hơn nữa còn có thể kiếm phí tố giác.

Đồng thời còn kiếm được thêm phí ủy thác của cả hai bên.

Càng ngẫm lại, đôi mắt Lý Ưng ngày càng trợn to, mãi tới lúc này mới muộn màng nhận ra người duy nhất điều khiển mọi thứ chính là người này. Bọn họ bị bắt thì chắc hẳn cả đời đều không ra được, đương nhiên không thể làm phiền tới người này.

Từ Đồng Quy đem Lý Ưng và cả đám người đeo nhẫn nhét vào trong xe, lúc trước khi xe rời đi, Giang Vu Tận hơi tự hỏi, cuối cùng đem một con ngỗng lớn ban đầu tính đưa về cho con trai ngoan nhét vào ngực đối phương, làm đồ cảm ơn hôm nay Đại Đội trưởng Từ kịp thời tới cứu viễn.

Cậu vỗ vỗ đầu ngỗng trắng lớn, thái độ luyến tiếc: “Đại Bạch à, không có anh thì cưng cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nha.”

Tên này chắc hẳn vừa nghĩ ra ở giây trước.

Từ Đồng Quy: “…”

Từ Đồng Quy trước tiên là hơi dừng lại, lát sau đem ngỗng Đại Bạch đặt trên ghế phó lái, còn tri kỉ cài giúp dây an toàn.

Rất tốt, Đại Bạch nhìn qua rất an toàn.

Giang Vu Tận cầm ô đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe đi xa.

_____

Từ Đồng Quy ra ngoài một chuyến, trực tiếp mang về bốn tên tội pham truy nã cộng thêm một con ngỗng Đại Bạch.

Đám người đeo nhẫn cùng Lý Ưng, tổng cộng bốn người được giao cho bộ phận xử lí đặc biệt, Lý Ưng bị đưa đến bệnh viện gần đó để xử lí miệng vết thương, ba người còn lại tạm thời bị bắt giam, sau khi lục soát người Lý Ưng tìm ra một cái đĩa từ cùng một ống nghiệm đã qua đóng gói đặc biệt.

Ống nghiệm cùng với ổ đĩa từ được bộ phận nghiên cứu cầm đi tiến hành phân tích, Từ Đồng Quy ở lại nơi tạm giam cùng đi tra hỏi.

Lúc cùng những người khác đi tra hỏi, ngỗng Đại Bạch tạm thời được đặt ở ghế ngồi tại bàn làm việc.

Đã là buổi tối, nếu không có gì đặc biệt thì chắc hẳn một đám người ở văn phòng đã sớm tắt đèn tan làm, nhưng buổi tối hôm nay lại không như thế, cũng chỉ đi WC một chuyến, mấy người ở đội một sau khi quay về lại nhìn thấy ở nơi ngày thường chỉ chất đầy giấy tờ đột nhiên lại nhiều thêm một con ngỗng yên vị nằm trên ghế ngồi.

Trắng trẻo mập mạp, cái miệng lớn, còn khá đáng yêu.

Nhìn quanh hành lang, phát hiện đội trưởng Từ còn chưa có dấu hiệu trở về, mấy người nháy mắt vây quanh ngỗng lớn giở trò, có người từ ngoài cửa đi ngang qua, rốt cuộc người càng ngày càng nhiều.

Cho đến khi Từ Đồng Quy trở về, phát hiện hành lang ngày thường không có bao nhiêu người qua lại bây giờ lại đặc biệt náo nhiệt, không ít người còn ở cửa phòng làm việc ló đầu vào xem.

Lúc hắn tiến vào phòng làm việc, có vài người còn chưa phát giác, còn đang hô hào: “Cho tôi sờ với, cho tôi sờ với!”

Sau đó cả phòng làm việc liền trở nên yên tĩnh.

Tiếp đó người trong phòng làm việc nhanh chóng giải tán, người đội một cũng trở lại bàn làm việc của mình, làm bộ làm tịch đứng đắn trò chuyện.

Những người khác rời đi, Từ Cao mới vừa hoàn thành một đống công việc, lần đầu tiên không kịp chạy tới ăn dưa, từ ngoài cửa ngó vào, vừa liếc mắt liền nhìn thấy ngỗng Đại Bạch, đôi mắt lập tức sáng ngời, hỏi: “Con ngỗng lớn này lấy ở đâu vậy?”

Từ Đồng Quy nói là Giang Vu Tận đưa.

Đôi mắt Từ Cao trợn trắng: “Ngay cả anh cũng có, tôi vậy mà lại không có!”

Nói rồi anh ta liền chạy đi gọi điện thoại chất vấn người dân Giang.

Nhìn bóng dáng đối phương biến mất, Từ Đồng Quy thu lại ánh mắt, nhận được thông tin từ bộ phận nghiên cứu, lát sau vừa chuyển hướng, liền đi tới bộ phận nghiên cứu.

Khác với bên này một mảnh náo nhiệt, bộ phận nghiên cứu lại rất yên tĩnh, cả không khí đều có thể ngửi thấy mùi nước sát trùng, sau khi vào cửa cũng cần đi qua một lần sát khuẩn.

Trong phòng nghiên cứu đã có người chờ hắn, sau khi nhìn thấy hắn tiến vào liềm đem ổ đĩa đã phân tích ra, sau đó duỗi tay chỉ về phía hình ảnh có dạng tế bào trên màn hình lớn, nói: 

“Đây là thứ lấy từ ống nghiệm của Lý Ưng giữ, thứ nuôi dưỡng bên trong đó là thứ này.”

Tế bào còn sống đang động đậy, bên trên có thứ gì đó nổi lên, cũng đang thong thả chuyển động giống như là đang tìm kiếm mục tiêu.

“Đây là số liệu mà Lý Ưng lấy được từ phòng thí nghiệm của căn cứ tổ chức Linh.” 

Người ngồi cạnh máy tính nhấp con chuột, nói: “Cái ổ đĩa có lưu lại.”

“Đây là sinh thể A1*, có tính linh hoạt cùng với khả năng phục hồi cao, có thể chữa trị phần lớn bộ phận tứ chi của dị chủng hoặc cơ quan khiếm khuyết, nhưng không thể điều khiển khả năng, nếu có thể chữa trị hoàn toàn, cũng xem như là tạo ra một con quái vật.”

*Sinh thể hay còn gọi là thể sống (là từ ít dùng, thường nói về con người) (Theo Wikitionary)

Anh ta nói: “Linh đã thất bại rất nhiều lần, cũng thành công hai lần, dựa theo miêu tả so sánh, một trong hai con đó là dị chủng lúc trước xuất hiện ở trang viên.”

Sau đó bọn họ lại lần nữa kiểm tra thi thể liền phát hiện, cánh dị chủng hẳn phải bị bẻ gãy bằng bao lực rất lâu trước đó, bộ dạng lúc đó hoàn toàn không có khả năng mọc ra cánh mới.

Nhưng cố tình nó lại có, hơn nữa vết thương còn khôi phục rất khá.

Từ ổ đĩa vẫn chưa thể biết mục đích nghiên cứu A1 của Linh, nhưng lại có thể biết tiến độ nghiên cứu trước mắt của đối phương cũng có thể làm người ta thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là không tới mức như bọn họ dự đoán trước đó, áp lực cũng giảm bớt không ít.

Từ Đồng Quy ở bên cạnh không lên tiếng, thu lại tầm mắt.

_____

Giang Vu Tận cầm ô trở về vào đêm khuya.

Lúc cậu trở về trong nhà vẫn còn sáng đèn, học sinh trung học đang ngồi làm bài tập ở phòng khách, nghe được tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn cậu, thu gọn bài tập, hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Giang Vu Tận nói chưa.

Sau đó đối phương liền đứng dậy đi vào phòng bếp.

Con trai lớn quá mức ngoan ngoãn hiểu chuyện, cái chân đang bước vào cửa của Giang Vu Tận hơi dừng lại, nhìn người trong phòng bếp đã bắt đầu nấu cơm, lại nhìn ngỗng Đại Bạch trong tay.

Cậu do dự rồi lại do dự, sau khi rút ra kinh nghiệm xương máu, cuối cùng quyết định sau khi ăn xong đem ngỗng lớn đưa cho học sinh trung học.

Đuôi lông mày Trần Cảnh nhướng lên, lát sau duỗi tay nhận lấy, một tay cầm bài tập một tay ôm ngỗng lớn về phòng.

“…”

Ánh mắt phía sau quá mực nóng rực, đã gần tới cửa phòng, cậu ta lại dừng bước, quay người lại, vừa liếc mắt liền nhìn thấy người kia vẫn đang nhìn chằm chằm ngỗng lớn.

Trộm nhìn chăm chú đến nỗi bị phát hiện, Giang Vu Tận đánh mắt sang chỗ khác, làm như không có việc gì xua xua tay: “Cậu mau mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

Mặt mày Trần Cảnh dãn ra.

Cuối cùng, học sinh cao trung nói rằng phòng không đủ chỗ chứa, ngỗng lớn được để lại phòng khách, không lớn không nhỏ vừa vặn lại tốt.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.