Chương 35: Tìm một bạn trai mới cao và đẹp trai!
Edit:〆Lâm Hạ Linhヤ
Tiếng chuông cảnh báo vang đột nhiên vang lên khiến tất cả những người đang làm việc đều sững sờ trong giây lát, lúc sau mới nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng, đi đến nơi an toàn.
Về mặt lý thuyết, những người trong phòng thí nghiệm nên thu gọn tất cả tài liệu trước để tránh bị rò rỉ, nhưng trên thực tế, không có gì quan trọng hơn mạng sống của chính mình nên phần lớn mọi người đều buông hết công việc và trực tiếp rời khỏi.
Tuy vậy, vẫn còn một ít người để tâm đến thành quả lao động của mình, sợ dữ liệu bị hư hỏng nên muốn tạm thời sao lưu vào USB, vừa mới quay người thì phía sau liền xuất hiện hai người mặc quần áo màu đỏ sẫm.
Người đang sao lưu dữ liệu thoáng giật mình, nhưng sau đó anh ta nhận ra đó là đồng bọn của mình, liền thở phào nhẹ nhõm, nói: “Việc này sẽ xong nhanh thôi, lát nữa có thể phiền anh đưa tôi đến lối ra tạm thời được không?”
Quy định của căn cứ là ưu tiên bảo vệ nhân viên nghiên cứu nên việc anh ta đưa ra yêu cầu như vậy cũng hợp lý.
Hai người đứng phía sau không nói gì, nhưng cũng không rời đi, họ im lặng chờ đợi, đó xem như là ngầm đồng ý.
【Truyền dữ liệu thành công】
Từ máy tính truyền đến một tiếng bíp, nhân viên nghiên cứu vội vàng nhét USB vào túi, nói: “Có thể đi…..”
Anh ta vừa nói, sau cổ đã truyền đến một cơn đau nhói, đầu óc tối sầm trong nháy mắt, mềm nhũn ngã xuống bàn thí nghiệm, sau đó được người nào đó đỡ lấy, mạnh mẽ bị dựng dậy như đang tỉnh táo.
Trần Cảnh đỡ lấy người đó, Tiểu Bàn lấy chiếc USB từ trong túi đối phương, sau đó rời đi trước, một loạt tiếng bước chân dồn dập đến gần, nhanh đến mức không kịp xử lí nhân viên đã ngất xỉu bên cạnh
Trần Cảnh nhanh chóng quyết định trực tiếp cõng nhân viên nghiên cứu đang định vứt đại đâu đó lên, Tiểu Bàn cũng nhanh chóng hiểu ra, liếc nhìn người vừa xuất hiện ở hành lang, sau đó hoảng hốt nói: “Mau đưa anh ta đến phòng y tế đi!”
Bên ngoài cửa kính có một nhóm người đi ngang qua. Có người nhìn thấy tình huống xảy ra bên trong, nhìn sang hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiểu Bàn nói: “Lúc chúng tôi đến đây thì người này đã ngã trên mặt đất, có thể đã bị tấn công.”
Người dẫn đầu liền yêu cầu nhanh chóng đưa người đến phòng y tế, sau đó cả đội nhanh chóng rời đi.
Công cuộc giao tiếp toàn bộ đều dựa vào kỹ năng diễn xuất.
Một lợi thế của việc ở trong một chi nhánh lớn với nhiều nhân viên là không phải ai cũng biết nhau nên khá dễ trà trộn.
Dọc đường có người truy tìm kẻ đột nhập, bọn họ khiêng theo đạo cụ bằng người trên lưng, cả đường đi từ lầu trên đến tận khi xuống phòng y tế đều rất suôn sẻ.
Diễn kịch cũng phải diễn cho trọn, bọn họ thật sự đem người bị bản thân đánh ngất đến tận phòng y tế
Trong phòng y tế không có người, một bên vách tường để mấy cái tủ kính lớn bằng thủy tinh, bên trong treo vài bộ đồng phục bảo hộ màu trắng, chắc là để cho người trong phòng y tế dùng.
Trần Cảnh liếc mắt sang Tiểu Bàn.
Hai bộ quần áo màu đỏ sẫm bị ném vào thùng rác, hai người mặc quần áo bảo hộ màu trắng bước ra khỏi phòng y tế.
Tiện tay chặn người đàn ông mặc áo đỏ sẫm đang đi ngang qua, Trần Cảnh nói: “Chúng tôi đang giữ vài tài liệu quan trọng, vui lòng hộ tống chúng tôi đến lối ra tạm thời.”
Bọn họ cứ như vậy được hộ tống qua cây cầu sắt, đi đến trước một cánh cửa nhỏ có màu hệt như hòa làm một với vách tường.
Cũng có những người giống như họ, mặc bộ đồ bảo hộ màu trắng đang xếp thành hàng dài để rời đi.
Người có rất nhiều, nhưng nhân viên nghiên cứu ở đây phần lớn đều quen biết nhau, thế nên sau khi đến đây, Trần Cảnh và Tiểu Bàn không nói gì nữa, im lặng đi về phía trước.
Cũng may chắc là sợ có kẻ lạ đột nhập nên dọc đường không ai nói gì, cho đến khi đến gần cửa chính, bọn họ mới phát hiện cạnh cửa có một thiết bị, mọi người đều tháo găng tay trước rồi mới bước vào, quét qua thiết bị nhận dạng.
Hóa ra những người này ai cũng có khắc mã vạch trên tay, chắc là để đánh dấu thân phận dành riêng cho nhân viên ở bộ phận nghiên cứu và phát minh.
Và đương nhiên là Trần Cảnh và Tiểu Bàn không có thứ này. Khoảng cách càng ngày càng gần, bọn họ đã có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vệ tay cầm súng ống đứng ở cửa.
Chỉ còn cách mấy bước chân, từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn, giống như có thứ gì đó bị mạnh mẽ dùng lực làm nổ tung, hoặc cũng có thể tiếng vật gì đó rơi xuống.
Cảm giác bất an lập tức lan tỏa, đám đông vốn yên tĩnh trong nháy mắt trở nên sôi sục, ầm ĩ hỗn loạn thành một đám, mọi người không tiếp tục xếp hàng mà trực tiếp lao thẳng ra cửa.
_____
Vào buổi tối, Cục cảnh sát đã tổng hợp tất cả manh mối có được, kiểm tra rất nhiều camera giám sát, thẩm vấn không ít người, cuối cùng cũng tìm ra thủ phạm trong vụ án người dân mất tích lúc trước, dựa trên đặc điểm nhận dạng để tra cứu thông tin, họ phát hiện ra thủ phạm cũng đã mất tích vài năm trước đó.
Quay về sau nhiều năm mất tích, những người không có tiền án tiền sự lại bắt đầu phạm pháp, cộng thêm các loại yếu tố kết hợp lại, bọn họ đã chuyển giao vụ án cho Cục Điều tra Đặc biệt.
Nếu đã có manh mối thì muốn bắt được một người không khó, sau khi biết địa điểm cụ thể Cục liền điều người đi hành động, sau đó tìm được Hoàng Mao chuẩn bị thực hiện kế hoạch phạm tội tiếp theo ở một chung cư cũ nát.
Trong căn phòng bẩn thỉu chứa các loại giấy tờ cùng với thải chất ngổn ngang, trên bàn bày một đống giấy tờ chứa đủ loại thông tin, có ảnh một người phụ nữ bị khoanh vài vòng lên mặt, có lẽ là mục tiêu tiếp theo.
Hoàng Mao phản kháng tại chỗ, vừa định nhảy qua cửa sổ chạy đi nhưng bị chặn lại, cuối cùng vẫn không thoát được, ngồi trên xe đặc thù được chuẩn bị cho loại phạm nhân như bọn họ, bị áp giải vào Cục Điều tra.
Từ Đồng Quy cũng trùng hợp ở đó, Hoàng Mao ban đầu còn dông dài nói đông nói tây mãi không chịu thành thật, kết quả đối phương vừa ngồi xuống, cảm giác áp bức liền đập vào mặt, gã nháy mắt liền trở nên thành thật.
Gã giải thích bản thân là thành viên của một tổ chức, cong việc thường ngày chính là tìm kiếm những thứ mà bên phòng thí nghiệm của tổ chức cần, những thứ đó bao gồm vật chết, dị chủng và cả người.
Từ Đồng Quy hỏi gã tổ chức ở đâu.
“Trung tâm mai mối,” Hoàng Mao nói, “Cái trung tâm đó ở phía bắc thành phố.”
Đã có được vị trí căn cứ, dù sao cũng phải chết, Hoàng Mao chỉ cân nhắc một chút, sau đó nói ra một loạt thông tin.
Gã tự thú nhận bản thân đã giết tổng cộng năm người, tất cả đều là vì phòng thí nghiệm yêu cầu, bởi vì lười tìm kiếm mục tiêu thế nên gã trực tiếp lựa chọn ra tay với mấy người ở trung tâm mai mối.
Từ Đồng Quy hỏi: “Chủ trung tâm mai mối đó có biết không??
Hoàng Mao gật đầu rồi lại lắc đầu.
Đối với chuyện có cửa ra vào căn cứ tổ chức ở trong trung tâm, bà dì thân là bà chủ chỉ biết tổ chức này không chọc nổi, bị uy hiếp không thể gọi được cảnh sát, cũng không dám từ chối, chỉ có thể đồng ý, cho nên xem như biết có tổ chức, nhưng không biết gã tìm kiếm mục tiêu ở trung tâm mai mối. Hai lần trước gã vì nhanh chóng tìm kiếm đối tượng cho phòng thí nghiệm nên đều trực tiếp ra tay ở trung tâm mai mối. Khi đó bà dì vẫn luôn thỏa hiệp lại kiên quyết phản đối, không muốn gã phá hủy danh tiếng nơi này.
Người phụ nữ này sợ bọn họ, nhưng xét về mặt nào đó cũng cố chấp đến sợ, nói nếu cứ như vậy cô ta sẽ không giúp bọn chúng che giấu nữa.
Từ đấy về sau, gã đều tìm kiếm mục tiêu ngoài trung tâm sau đó đưa về căn phòng thứ nhất ở tầng hai thuộc về tổ chức rồi xử lí, đôi khi cũng là do những người khác giúp dụ về, còn gã tới xử lí.
Bà chủ của trung tâm mai mối đương nhiên không thể không biết, nhưng cũng không tính là biết gì nhiều, chỉ biết đôi khi sẽ có người được đưa đến nhưng đến nay vẫn không biết mấy người được đưa vào căn phòng đó đã xảy ra chuyện gì.
Có người hỏi Hoàng Mao phòng thí nghiệm của tổ chức gã đang nghiên cứu thứ gì, Hoàng Mai lại lắc đầu.
Trong tổ chức mỗi người đều có nhiệm vụ của riêng mình, ngoại trừ nhiệm vụ của chính mình, không ai biết gì về nhiệm vụ của người khác, gã biết bản thân đang tìm nguyên liệu cho phòng thí nghiệm đều là vì người khác lỡ miệng nói ra.
Hoàng Mao nói: “Tôi đã khai hết những gì tôi biết, mấy người nhất định phải đảm bảo an toàn cho tôi!”
Câu này là gã nói với người của Cục nhưng đôi mắt lại liếc nhìn Từ Đồng Quy.
Từ Đồng Quy không nhiều lời, đứng dậy nhìn về phía Cục trưởng thành phố đứng một bên, nói: “Chuyện này bên Tổng Cục sẽ xử lí.”
Đội Điều tra Đặc biệt của Tổng Cục trực tiếp tập hợp vào ban đêm, nhanh chóng di chuyển đến thành phố F.
Tiếng động cơ cánh quạt vang lên ở Cục Điều tra thành phố vào đêm khuya, những người mặc đồng phục chiến đấu lần lượt leo xuống từ trực thăng, vừa lặng lẽ lại có trật tự, nhanh chóng tập hợp đầy đủ, lái xe tới trung tâm mai mối.
Bọn họ bước vào căn phòng đầu tiên bên trái của tầng hai, trong phòng phát hiện hai người hoàn toàn bất tỉnh trong ngăn tủ. Một tủ khác cũng có người, nửa người thò ra ngoài, trên tai có một loại khuyên tai, đã tử vong. Gã là tự cắn lưỡi tự sát, đôi mắt mở to, đồng tử giãn ra, như thể trước khi chết gã đã giãy giụa bò ra khỏi tủ, kết quả nhìn thấy thứ gì đáng sợ nên trực tiếp kết thúc mạng sống.
Bốn tổ đội vừa đến dọc theo cầu thang xuống bên dưới, một đội đi trước mở đường, vừa xuống liền gặp được một người canh gác trong tay cầm vũ khí, giải quyết xong người này liền bắt đầu dọn sạch con đường đối diện.
Lần này nhiệm vụ của bọn họ không phải là lẻn vào mà chỉ đơn giản là dọn đường.
Trên cây cầu làm từ kim loại lớn liên tục không ngừng có người mặc quần áo đỏ sẫm rớt xuống, trực tiếp rơi vào vực sâu sâu không thấy đáy bên dưới.
Đó gần như là một cuộc dọn dẹp hoàn toàn áp đảo. Nhân viên căn cứ không hề có đường, vốn dĩ còn tính tự sát, cuối cùng lại bị một nhóm người trực tiếp đánh bất tỉnh, mất đi khả năng tự quyết định mạng sống của bản than. Lát sau, vài đội tản ra, nhanh chóng chạy lên lầu thu thập tài liệu đồng thời ngăn lại một loạt nhân viên nghiên cứu liên tục chạy ra từ lối thoát hiểm.
Tòa nhà sụp đổ, cây cầu kim loại cũng sập, thành phố ngầm dưới lòng đất dần dần bị phá hủy. Có người trước đó chạy lên tầng cao nhất, định tìm chi bộ trưởng, kết quả chỉ thấy một thi thể khô quắt, người không ra người quỷ không ra quỷ.
Không có chi bộ trưởng, tất cả nhân viên đều bị tóm, thành phố ngầm to như vậy nhưng thật ra để dẹp gọn hoàn toàn cũng chỉ mất hơn nửa buổi tối.
Sau khi dọn dẹp xong, một lượng lớn tài liệu sau khi được lưu lại đã bị tiêu hủy, phòng thí nghiệm bị niêm phong, thi thể chi bộ trưởng đã bị chuyển tới Cục Điều tra Đặc biệt ngay trong đêm, công việc cần xử lý chồng chất, hơn nửa còn có rất nhiều người phải áp giải, trong cục không có người nào được ngủ một giấc trọn vẹn mà lại càng có nhiều người thức cả đêm.
Giang Vu Tận sau khi ra khỏi trung tam mai mối liền đánh một giấc ngon lành, chắc là bởi phải leo lên cái cầu thang chết tiệt, hôm nay vận động đủ nhiều thế nên cậu đặc biệt ngon giấc.
Ngày hôm sau, cậu lên xe trở về thành phố A.
Giống như lúc trước đến đây, lúc về trên xe cũng ngập tràn đủ loại âm thanh khác nhau lẫn với mùi đồ ăn vặt, cả đường mơ màng trở về thành phố A. Nếu để so với chuyến đi lần trước, chỗ tốt duy nhất có lẽ là hôm nay không có chiếc xe nào chở đầy heo con.
Lần nữa về đến nhà, sau khi chào hỏi thân thiện với ông chủ tiệm cắt tóc tầng dưới, cậu thong thả đi lên lầu.
Đêm đó, học sinh trung học mới trở về, cậu ta mặc một cái áo khoác dài, che khuất toàn bộ cánh tay.
Cậu ta đóng cửa, vừa ngước mắt lên, đập vào mắt lại là một người đang nằm trên ghế sô pha vừa ôm ngỗng lớn vừa cắn hạt dưa xem TV. Đối phương hình như xem rất vui, trên TV chiếu tới cảnh nào đó buồn cười, người nằm trên sô pha cũng cười lớn, nhìn qua thập phần nhàn nhã.
Chú ý tới tiếng động ở cửa, người cha già Giang quay đầu nhìn sang, sau khi nhìn thấy cậu ta thì đôi mắt hơi mở to, kinh ngạc nói: “Hóa ra cậu còn chưa về?”
Người đàn ông này thật sự rất ngạc nhiên, giống như thật sự quên mất con trai mình, cả đường về cũng không phát hiện thiếu thiếu ai đó.
Trần Cảnh: “…”
Trần Cảnh im lặng một lúc, nói: “Hoạt động trải nghiệm của tôi kết thúc rồi.”
Người nằm trên sô pha thuận miệng nói một câu “Chúc mừng”, lát sau nhìn sang áo khoác trên người cậu ta, ngước mắt lên nói: “Thời tiết này mà cậu còn mặc thêm áo khoác?”
Trần Cảnh nói trên xe lạnh, Giang Vu Tận gật đầu, sau đó quay đầu tiếp tục xem TV.
Học sinh trung học xách cặp trở về phòng.
Đi vào phòng, Trần Cảnh sau khi bỏ cặp xuống thì tiện tay cởi áo khoác, cúi đầu nhìn cánh tay của mình.
Trên cánh tay quấn vài vòng băng gạc, thời gian quấn dường như cũng khá lâu, đã có thể thấy vết máu hơi thấm ra ngoài.
Cái này bị tạo ra lúc từ căn cứ hỗn loạn chạy ra. Đêm qua cậu ta cũng không ngờ người của Đội Điều tra sẽ xuất hiện vào thời điểm mấu chốt, thế nên lợi dụng lúc hỗn loạn hơn nữa lúc ấy người canh gác đều bị thu hút bởi sự xuất hiện của Đội Điều tra Đặc biệt, bọn họ trà trộn vào đám đông để chạy ra cửa, sau khi ra ngoài lại bị người của Đội Điều tra Đặc biệt chặn lại, phải trả một chút giá đắt mới chạy thoát.
Ngoại trừ vết thương ngoài ý muốn, còn lại mọi thứ đều ổn, USB đã thành công mang ra ngoài, hiện tại đang nằm trong tay Tiểu Bàn, cậu vẫn đang bẻ khóa mật khẩu, phải mất một thời gian mới có thể xem được nội dung bên trong.
Khi tiếng TV từ bên ngoài truyền đến, Trần Cảnh lấy ra cồn cùng băng gạc để thay lại.
Học sinh trung học trong phòng tự mình thay băng, người dân Giang xem TV đến nửa đêm trực tiếp ngủ trên sô pha, sáng sớm hôm sau bị lạnh đến tỉnh cả ngủ.
Thời tiết dạo gần đây thay đổi nhanh, tối hôm qua còn rất nóng, sáng nay nhiệt độ đã nhanh chóng hạ thấp.
Việc đầu tiên khi cần làm rời giường là ngáp vài cái lấy tinh thần.
TV mở suốt đêm qua đã tắt, cạnh sô pha còn có cái chăn bị đạp rớt, chắc là học sinh trung học mang đến nhưng bị chính cậu đạp xuống đất.
Học sinh cấp ba còn chưa tỉnh, Giang Vu Tận sau một hồi do dự giữa việc đánh thức đối phương và tự chuẩn bị bữa sáng thì lựa chọn ra ngoài ăn sáng.
Quán ăn sáng cách đó không xa, ở ngay gần đây, cậu nhìn bộ đồ ngủ trên người, Giang Vu Tận chọn khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Trời đất chứng giám lương tâm, ban đầu cậu muốn mang về một phần bữa sáng yêu quý cho học sinh trung học, kết quả có nhóm bác trai bác gái đi ngang qua, nhiệt tình mời cậu gia nhập cuộc trò chuyện.
Thế là hắn theo các cô các chú vừa ăn bánh bao vừa tán ngẫu, lát sau lại biến thành vừa ngồi cắn hạt dưa vừa nhiều chuyện.
Cho đến khi một ông chú nhìn thời gian, vỗ đùi, nói: “Chết rồi, tôi còn phải về nhà nấu cơm trưa!”
Lúc này những người còn lại mới nhận ra đã muộn, sau đó nhanh chóng giải tán.
Giang Vu Tận cũng nhìn đồng hồ, ngồi xổm bên đường hơi tự hỏi một lát rồi gọi cho học sinh trung học.
Đối phương rõ ràng đã tỉnh, cậu ngồi xổm ở ven đường ân cần hỏi: “Cần tôi mang bữa sáng qua không?”
“…”
Sau một lúc im lặng, người ở đầu dây bên kia nói rất cảm ơn nhưng không cần.
Không thể trở thành người tốt bụng, thế nên Giang Vu Tận đành cúp điện thoại. Vừa mới ngắt cuộc gọi đã vang lên tiếng thông báo điện thoại, cậu nhìn thoáng qua, phát hiện là tin nhắn của thanh niên thích ăn dưa Từ Cao.
Đối phương vừa đi làm nhiệm vụ ở thành phố khác về, có chuyện vội vàng muốn nói với cậu.
Giang Vu Tận leo lên con xe điện của mình đi gặp thanh niên thích ăn dưa.
Lúc cậu đến cổng Cục Điều tra Đặc biệt thì thời gian vẫn còn sớm, còn hơn mười phút nữa mới đến giờ cục nghỉ trưa, khi này hẳn là tên kia đã chuồn ra sớm, nhưng hôm nay lại có chút ngoài ý muốn.
Đúng mười hai giờ trưa, Từ Cao chạy ra từ cục, vừa chạy vừa vẫy tay hệt như học sinh tiểu học tan trường.
Thuần thục xoay người kéo học sinh tiểu học đi về phía tiệm cơm, Giang Vu Tận nghe đối phương giải thích: “Hôm nay lãnh đạo ở văn phòng, không thể ra sớm được”.
Bậc thầy về sớm cuối cùng vẫn không thể chiến thắng lãnh đạo.
Giang Vu Tận ánh mắt thương cảm, nói: “Thật khổ.”
Lại là tiệm cơm quen thuộc, ông chủ quen thuộc, còn cả chiếc quạt quen thuộc trên đỉnh đầu, Từ Cao sáp lại gần và nói: “Hai ngày trước tôi đang đi làm nhiệm vụ rồi bị bắt đi để dẹp gọn một tổ chức ở thành phố khác”.
Anh ta không nói đó là tổ chức gì, cũng không nói rõ nó được dẹp gọn như nào, nhưng đây không phải là trọng điểm.
Từ Cao nói: “Tất cả những thông tin liên quan đến tổ chức kia cũng được gửi đến vào hôm nay.”
Giang Vũ Tẫn gật đầu, tỏ vẻ đang nghe.
“Hôm nay tôi thấy đội trưởng Từ xem qua thông tin.”
Từ Cao ho hai tiếng.
Cùng với những tài liệu khác, các đơn đăng ký của trung tâm mai mối trong hai tuần qua cũng được gửi đến, có lẽ do một số nạn nhân là người đã đăng ký ở trung tâm mai mối thế nên người chịu trách nhiệm thu thập tài liệu đã tiện thể gửi qua.”
Đội trưởng Từ đang nhìn một trong số đó, lúc anh ta đi qua trùng hợp thấy được, người trên ảnh nhìn có vẻ quen mắt.
Khác với bộ dạng thường ngày, người trong ảnh chụp trên phiếu đăng ký đang mỉm cười, cười rất đẹp, nhìn một lúc lại rất khó dời mắt, mười phần mang vẻ lừa gạt.
Từ Cao chân thành khen: “Lúc cười rộ lên cậu còn rất đẹp”.
Lúc nghe thấy phiếu đăng ký, nụ cười ăn dưa vốn đã xuất hiện trên mặt người dan Giang dần dần biến dạng.
Từ Cao nói, cũng không chú ý đến thay đổi biểu cảm của người đối diện, tiếp tục nói: “Là thật, đẹp thật đấy. Lúc ấy đội trưởng Từ cũng nhìn rất lâu.”
Lúc đó anh ta ở bên cạnh lặng lẽ nhìn bao lâu, đội trưởng Từ cũng nhìn bấy lâu.
Cũng không biết vì cái gì mà biểu cảm đột nhiên cứng đờ, nhìn từ trên xuống dưới đơn đăng kí vài lần.
Giang Vu Tận: “… Cám ơn.”
Từ Cao cuối cùng cũng chú ý tới biểu cảm của cậu, quan tâm hỏi: “Trông cậu có vẻ không khỏe lắm, có sao không?”
“Không có gì,” Giang Vu Tận cố gắng đỡ mí mắt nặng trĩu, nói: “Tối qua tôi không đắp chăn, có lẽ là bị cảm.”
Từ Cao: “Cậu phải chú ý đến sức khỏe của mình.”
Giang Vu Tận cảm ơn anh ta đã quan tâm.
Đồ ăn được mang lên, Từ Cao ăn hai miếng, tiếp tục câu chuyện trước đó: “Nếu cậu muốn tìm bạn trai sao không nói sớm, trong cục chúng ta có rất nhiều anh đẹp trai, tôi có thể giới thiệu vài người cho cậu.”
Ngoài cửa xuất hiện một bóng người, còn cố gắng để người khác không chú ý, chuyên tâm nói chuyện của mình.
Giang Vu Tận ăn một thìa cơm, thuận miệng nói: “Vậy tôi muốn một người cao ráo lại đẹp trai.”
Sau đó cậu liên tục hắt hơi hai cái, may mắn tay nhanh chóng rút hai tờ khăn giấy che miệng.
Tốt lắm, bây giờ thật sự bị cảm rồi.
Từ Cao đứng dậy vỗ vỗ lưng cậu.
Tuy anh ta cũng không biết lúc hắt hơi thì vỗ lưng có tác dụng gì, thế nhưng anh ta vẫn làm, nhìn qua có vẻ không hề có tác dụng.
Giang Vu Tận rũ mi, lấy ra thêm hai tờ giấy, trên bàn còn dư một cốc nước nóng. Cái tên chuyên ăn dưa kia còn vỗ vỗ lưng cậu một cách vô ích, hẳn không phải là nước của đối phương đưa cho cậu.
Ngước mắt nhìn lên, cậu thấy ai đó đang đứng cạnh bàn.
Người này mặc áo ngắn tay và quần dài màu đen đơn giản, cơ bắp săn chắc, vừa cao vừa đẹp.
Bàn tay Từ Cao vừa rồi còn định vỗ lưng dừng lại, lúc sau lên tiếng chào hỏi: “Trùng hợp quá, đội trưởng Từ.”
“…”
Giang Vu Tận nhận lấy nước ấm, tỏ vẻ cảm ơn.
Cậu nhấp một ngụm nước đun sôi để nguội, nói: “Mà này, ban nãy anh nghe được gì thế?”
Từ Đồng Quy rũ mắt, nói ngắn gọn: “Cao và đẹp trai.”
Giang Vu Tận lại ho hai tiếng, ho như thể tê tâm liệt phế*, dường như có thể lập tức chuẩn bị tạm biệt thế giới tươi đẹp này.
*Tê tâm liệt phế: đau đớn tột cùng