Chương 41: Cây La Sa (3)
Edit:〆Lâm Hạ Linhヤ
Chủ đề tiệm cơm thật sự là dành riêng cho các cặp đôi trẻ, sau khi bị nhân viên cửa hàng uyển chuyển phủ định việc một người có thể ăn đến hai phần cơm, Giang Vu Tận lúc đi ra định gọi một người bạn tạm thời đến cùng ăn tạm.
Người bạn cùng hóng chuyện vẫn còn đang bận làm việc mà tên ngốc Thạch Bố mà tới thì chỉ cản trở công việc của cậu, Giang Vu Tận hoàn toàn không để ý tới tên này. Trước tiên cậu gọi điện cho ông chủ tiệm cắt tóc, đối phương kiên nhẫn nghe cậu nói vài câu, kết quả lúc nghe tới tên tiệm cơm thì trực tiếp cúp điện thoại, không mảy may thương tiếc.
Thật là một tình bạn đẹp. Giang Vu Tận chân thành chúc đối phương hút nhiều một điếu, tang lễ gần thêm một ngày.
Cậu tức giận mà buông điện thoại, cậu quyết định từ trong đám đông chọn đại một người qua đường may mắn cũng muốn ăn ở tiệm cơm theo chủ đề, nhưng người đi đường đều có đôi có cặp, có vẻ hơi khó khăn.
Cậu đứng ở cửa ngó nghiêng, có người đang nhìn cậu, một lúc sau, có lẽ cuối cùng đã hạ quyết tâm, có một người từ trong đám đông đi đến gần cậu, hỏi: “Anh đi một mình à?”
Giọng nói có vẻ khá lo lắng.
Đột nhiên có người lạ từ đâu chui ra đứng bên cạnh, Giang Vu Tận đang định thành thật trả lời thì thấy người đàn ông mặc đồ đen trong đám người, thế nên nói: “Bây giờ thì không phải.”
Cậu nhìn Từ Đồng Quy cùng một người đồng nghiệp quen thuộc đứng cách đó một khoảng rất xa, đầu óc cậu liền hoạt động.
Từ Đồng Quy và Hồ Lịch cứ như vậy nhìn người bước nhanh tới đây, tóc bay lên theo động tác, nụ cười dưới ánh sáng trở nên kỳ dị.
Nhìn biểu cảm rõ ràng là đang tính toán gì đó.
Lúc cậu tới gần, cổ tay đội trưởng Từ liền có cảm giác lạ, một loại xúc giác kỳ dị truyền đến.
Trong tay nắm lấy cổ tay người nọ, Giang Vu Tận vẫy tay về phía Hồ Lịch: “Tôi mượn anh ấy một chút, hai phút thôi.”
Từ Đồng Quy thực sự bị mượn đi rồi, người này bị đưa đi trong im lặng, hoàn toàn không có phản kháng, hơn nữa người cao chân dài, rất dễ dàng đuổi kịp bước chân của đối phương.
Hồ Lịch nhướng mày nhìn hai người rời đi, lúc sau mới phản ứng lại, mỉm cười vẫy tay.
Thật tuyệt, tên điên cuồng công việc đi rồi, đã đến giờ nghỉ trưa.
Từ Đồng Quy không phải là tên điên cuồng công việc, chỉ là một công cụ đa năng bằng người. Người bên cạnh lôi kéo cổ tay hắn thành công trà trộn vào tiệm cơm chủ đề, chọn một nơi ở cách cặp đôi tóc xoăn kia không xa ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống lấy thực đơn tùy tiện gọi vài món, tầm mắt của công dân Giang vẫn không rời khỏi cặp đôi tóc xoăn, chờ đến khi cậu ý thức được mới phát hiện công cụ bằng người trước mặt còn chưa rời đi, vừa mới chuẩn bị nói đối phương có thể rời đi lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của đối phương.
Là đồng nghiệp Hồ gọi điện thoại tới, nói cây con bởi vì bữa trưa quá nóng đến mức sống không nổi muốn chết nên đã tạm thời cắt đứt liên hệ với cây mẹ, kêu hắn không cần phải gấp gáp đi tìm mà đi ăn cơm chút rồi hẳn quay lại làm việc tiếp.
Đi ăn chút cơm nghĩa là đối phương đã nhân cơ hội này chạy đến gọi một bàn tiệc hải sản lớn, không ăn xong thì tuyệt đối không làm việc, nhất định phải bảo vệ thời gian ăn trưa khó lắm mới có được.
Hôm nay người này đi tìm cây mẹ mới nửa ngày đã bắt đầu không kiên nhẫn, đi đường không ngừng lười biếng, cuối cùng cũng có thời gian liền lập tức nhanh chóng nghỉ ngơi.
Âm thanh từ điện thoại không lớn nhưng trong không gian yên tĩnh lại rất rõ ràng, Giang Vu Tận vốn đang định nói gì đó liền ngậm miệng, quyết định tiếp tục quan sát tên đàn ông tệ bạc và một người bạn gái khác của hắn.
Từ Đồng Quy yên lặng nhìn cậu, đôi đồng tử màu xám tro hơi giãn ra.
Nhiệm vụ quan sát thực hiện được một nửa thì đồ ăn lên bàn, thế nên Giang Vu Tận quay lại, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt người đối diện, thế nên hỏi: “Anh có gì muốn hỏi à?”
Cậu cũng đoán được đối phương nghĩ gì trong đầu.
Từ Đồng Quy: “Vừa nãy thấy cậu gọi điện thoại.”
Giang Vu Tận trực tiếp gật đầu: “Đúng vậy.”
Sau đó thì không có sau đó nữa. Cũng không nói gọi làm gì, cũng không nói rõ là gọi cho ai.
Từ Đồng Quy cúi đầu nhìn xuống.
Nghĩ rằng hắn cúi xuống nhìn đồ ăn, ông chủ Giang vì thế liền hào phóng nói: “Anh ăn trước đi, muốn ăn cái gì thì gọi.” Cậu còn phải lưu lại bằng chứng quyết định, để sau này khi thật sự chia tay thì còn chiếm được ưu thế về mặt đạo đức.
Ông chủ Giang có đôi khi hiểu rất nhanh, nhưng phần lớn mạch não đều không giống người bình thường.
Lúc bọn họ ở bên này nói chuyện, một bạn gái khác của tóc xoăn đã chú ý tới họ, ngạc nhiên vẫy tay.
Một bạn gái khác của tóc xoăn gọi là Tiểu Lệ, khá xinh đẹp hơn nữa tính cách cũng rất nhiệt tình, lại gặp phải người dân Giang cũng hướng ngoại không kém, hai người liền thân thiết với nhau, từ hai bàn gộp chung thành một, buổi hẹn hò trực tiếp biến thành tiệc liên hoan.
Có ấn tượng từ người dân Giang bù vào, mặc dù người này nhìn qua không giống dạng người dễ chọc nhưng Tiểu Lệ cũng không sợ mà cười nói: “Thì ra đây là bạn trai cậu.”
Nghe giọng điệu còn tự nhiên đến lạ.
Trước khi Từ Đồng Quy kịp lên tiếng, Giang Vu Tận đã mỉm cười gật đầu trước: “Ừ, đúng vậy.”
Từ Đồng Quy cúi đầu nhìn mu bàn tay mình bị người bên cạnh lặng lẽ nhéo một cái, cuối cùng lựa chọn tiếp tục im lặng.
Một bàn bốn người, Giang Vu Tận trò chuyện đến hăng say, ăn cũng không được bao nhiêu, phần lớn đều là uống nước, đem ly rỗng đẩy đến trước mặt bạn trai tạm thời liền thành công đổi lại được một ly đầy.
Cậu còn tốt bụng giúp hai người kia chụp không ít tấm ảnh ngọt ngào, đối phương vui vẻ cười, cậu cũng cười.
Đối phương có được ảnh chụp ngọt ngào, cậu cũng có được chứng cứ đẹp, bọn họ đều có tương lai tốt đẹp. Một bữa cơm còn chưa kịp ăn xong, điện thoại Từ Đồng Quy lại vang lên, hắn rời khỏi chỗ sang chỗ khác bắt máy, lúc trở về cúi đầu nhìn người dân Giang ban nãy nói nhiều nên nghỉ ngơi uống miếng nước, cong lưng cúi đầu rồi nói: “Có nhiệm vụ.”
Giang Vu Tận hiểu ý hắn, tiện tay vỗ vỗ lên đầu hắn: “Anh đi trước đi.”
Trên đầu truyền đến cảm giác lạnh lẽo, động tác Từ Đồng Quy hơi ngừng một nhịp, lát sau thân thể lại đứng thẳng, bước ra cửa tiệm cơm. Người hắn thân cao chân lại dài, đi đường cũng rất nhanh, trong chốc lát đã biến mất ở cửa tiệm.
Tiểu Lệ tò mò hỏi: “Nhiệm vụ là sao?”
Giang Vu Tận buông tay, lại bắt đầu chạy xe lửa* một cách nghiêm túc: “Anh ấy là người của trạm cứu hộ động vật nhỏ, mỗi lần muốn đi tìm động vật nhỏ đều nói là đi làm nhiệm vụ.”
*开火车 (kāi huǒchē): có nghĩa là “nói dối” hoặc “bịa chuyện”. Thường được dùng để chỉ việc một người nói chuyện không thật, thường là phóng đại hoặc thêu dệt câu chuyện của mình.
Hai người đối diện gật đầu, còn có chút ngạc nhiên, không ngờ tới người nhìn qua lạnh lùng như vậy mà lại là một người yêu động vật.
Kết thúc bữa cơm, mục đích của mỗi người đều hoàn thành, gã đàn ông tệ bạc cùng Tiểu Lệ cùng nhau đi tới bãi đỗ xe lấy xe, Giang Vu Tận cũng đi lấy xe điện của mình, nhóm người đành phải chia tay.
Nhiệm vụ hoàn thành, ăn uống no nê, mọi việc đến đây vẫn thuận lợi, tâm trạng của người dân Giang cũng rất tốt.
Tâm trạng vui vẻ nhờ mọi việc thuận lợi đều biến mất vào lúc nhìn thấy mũ bảo hiểm treo trên xe điện biến mất không thấy đâu.
Giang Vu Tận: “…”
Mí mắt gục xuống của người dân họ Giang nào đó từ từ nâng lên.
Cuộc gọi Từ Đồng Quy nhận là do Hồ Lịch gọi tới, đối phương đã xử lí xong bàn tiệc hải sản lớn, giọng nói phát ra từ trong điện thoại đều tràn đầy cảm giác thỏa mãn, hơn nữa sau khi được điều hòa trong cửa tiệm cứu vớt, nhánh cây con sống dở chết dở cũng sống lại, lần nữa hướng về cây mẹ.
Nhìn theo hướng nhánh cây con chỉ, Hồ Lịch hơi híp mắt lại, nói: “Bên kia là hầm để xe.”
Việc này rắc rối rồi.
Hầm để xe của quảng trường Daigo có thể xem như là bãi đỗ xe lớn nhất quanh đây, tổng cộng có rất nhiều tầng, hơn nữa cũng chứa không ít xe của các hộ dân quanh đó, mỗi tầng gần như đều bị lấp đầy, việc sơ tán ở đây cũng không đơn giản chút nào.
Cởi chiếc áo sơ mi sặc sỡ bên ngoài nhét vào túi, Hồ Lịch nói: “Dù sao thì chúng ta cũng phải đi xem trước đã.”
Đi xem có nghĩa là đi kiểm tra từng tầng một.
Địa hình ở đây khác với nhiều nơi khác, lúc bước vào là tầng cao nhất, nếu muốn đi xuống tầng thấp hơn thì chỉ có thể liên tục phải đi xuống dưới. Nói là tầng ngầm nhưng trên thực tế ánh sáng ở đây cũng khá tốt. (Cảm giác khá giống địa hình của Trùng Khánh ấy:D)
Cây con bắt đầu dùng cách thức đặc biệt của cây cối mà lay động, những phiến lá như có như không nhanh chóng sinh sôi, chuyển động trong không khí cứ như đang vui mừng lại như đang có vẻ bồn chồn lo lắng. Càng đi xuống bên dưới, cảm giác đó lại càng rõ ràng.
Nhánh cây chuyển động ngày càng dữ dội, Từ Đồng Quy ở một bên trực tiếp duỗi tay bẻ gãy nhánh cây con, nhánh cây vốn đang khôi phục lại sức sống lại rơi vào trạng thái sống dở chết dở.
Hắn ra tay không chút do dự, và cũng rất hiệu quả, cảm giác như không khí cũng trở nên yên tĩnh hơn hẳn ra.
Cây La Sa khả năng cao là ở phía dưới, thay vì đi dò từng tầng một, bọn họ trực tiếp nhảy xuống tầng dưới, vừa tiện lại nhanh chóng. Có người đang lái xe ra vào hầm để xe như thường lệ đột nhiên nhìn thấy có hai người như đang nhảy từ trên lầu xuống bị dọa sợ tới mức tim muốn nhảy dựng.
Tầng cuối cùng của hầm để xe mới có thể xem như một tầng hầm đúng nghĩa, rất ẩm ướt, trên vách tường lẫn dưới mặt đất đều có vệt nước, bên trên đã phủ đầy rong rêu xanh đen đủ loại, lúc bước trên mặt đất còn nghe thấy tiếng nước như có như không.
Tầng cuối cùng ẩm ướt, xe cộ cũng khó mà xuống được đây, mặc dù được quy hoạch để làm hầm để xe nhưng trên thực tế ở đây không có lấy một chiếc xe bình thường nào, chỉ có vài chiếc xe cũ đã rỉ sắt còn đỗ lại ở chỗ này, chủ xe rõ ràng đã bỏ quách những chiếc xe đó từ lâu. Phần lớn chỗ này đều đã bị sập, ở giữa còn sập thành một cái hố lớn, cạnh đó còn có mấy chiếc ô tô chênh vênh gần miệng hố, bị ném sang một bên.
Bởi ở đây không thường có người tới nên cho dù xuất hiện hiện tượng kỳ quái cũng sẽ không có ai biết, hoặc cũng có thể đã phát hiện nhưng họ không thèm quan tâm đến, cũng không báo cáo lại.
Lúc bật đèn pin chiếu xuống từ miệng hố để quan sát đã có thể thấy một bộ rễ phức tạp ăn sâu xuống mặt đất.
Hồ Lịch không nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong, thế nên hỏi: “Thế nào, chúng ta có cần yêu cầu sơ tán hết người và xe trong bãi đỗ xe không?”
Từ Đồng Quy ngước mắt lên: “Không phải bãi đỗ xe, mà là toàn bộ quảng trường.”
Hồ Lịch lông mày chậm rãi nhướng lên.
Đến buổi chiều, tất cả loa phát thanh của quảng trường Daigo đều được mở ra, nhanh chóng hướng dẫn tất cả người dân trong quảng trường, kể cả các nhân viên của các cửa hàng đi sơ tán. Trong loa phát thanh không nói cụ thể có chuyện gì đã xảy ra, nhưng rõ ràng là đã xuất hiện sự kiện đặc biệt, tất cả mọi người đều nhanh chóng rời đi.
Chưa đến một giờ, việc sơ tán toàn bộ người có mặt ở quảng trường đã hoàn tất, xe của Đội Điều tra Đặc biệt cũng đã tới bên ngoài quảng trường nhưng không trực tiếp tiến vào mà chỉ dừng ở bên ngoài chờ lệnh.
Sau khi nhận được báo cáo tất cả mọi người đều đã được sơ tán, Từ Đồng Quy và Hồ Lịch liền nhảy xuống hố.
Hồ Lịch vốn không cần đi theo nhưng nghĩ đến công việc thu dọn hiện trường vừa rườm rà lại vừa nhàm chán sau đó lại cảm thấy đi xuống dưới hỗ trợ vẫn tốt hơn.
Từ lúc ở trước miệng hố họ đã không dùng đèn pin được nữ.
Phía dưới bãi đỗ xe là một không gian rất lớn, bên dưới đó là hệ thống rễ cây ngoằn ngoèo chồng chất lên nhau, phía trên là các bào tử huỳnh quang bay lơ lửng, số lượng bào tử vừa giảm xuống thì lập tức lại có không ít bào tử mới được sinh ra. Các cành cây La Sa ẩn mình trong bóng đêm, dựa vào chấm huỳnh quang không thể chiếu sáng toàn cảnh có thể lờ mờ mường tượng ra kích thước của nó vượt xa các nhánh cây trưởng thành lúc trước.
Hồ Lịch vừa nhìn vừa nói: “Tổ chức Zero này thích giấu đồ nhỉ.”
Hơn nữa dường như có niềm đam mê nào đó, thứ gì cũng nhét được xuống dưới tầng ngầm, còn không sợ làm sập cả mấy tòa nhà phía trên.
Mà quan trọng là bọn họ thực sự có thể tìm được mấy nơi như vậy.
Lời nói anh ta không hề được bất cứ ai đáp lại, nhưng có vẻ như chúng lại đánh động đến đám bào tử, làm bọn chúng nhận ra sự hiện diện của kẻ ngoại lai. Đám bào tử vốn đang phiêu đãng không có mục đích lại hợp thành một đám huỳnh quang, trong nháy mắt đánh thẳng xuống bên dưới, Hồ Lịch giơ tay, đám bào tử bị gió gạt phăng, lát sau đập mạnh vào vách tường phủ đầy rễ cây.
Càng đi về phía thân cây, trên mặt đất ngày càng có nhiều dấu vết hoạt động của con người cùng với những thứ vốn không thuộc về nơi này. Lối đi bằng kim loại từ một phía kéo dài đến cạnh thân cây, hơn nữa còn được bao bọc bằng lớp kính dày nhìn qua khá kiên cố, có lẽ là để ngăn chặn sự xâm nhập của bào tử. Trên đường đi đến cạnh thân cây, con đường đi phía cuối được kéo dài tạo thành một cái thang treo, nơi đó có vài nhánh cây không khác mấy so với mấy nhánh cây lúc trước, đây có lẽ là nơi người của Zero thu thập nhánh cây.
Nhưng tiếc là trên mặt kính xuất hiện một cái lỗ thủng không lớn không nhỏ, chỉ bằng một đầu ngón tay, giống như đường kính của một viên đạn, có lẽ là chẳng may bị cướp cò. Ở nơi như thế này, bất cứ lỗ hổng nào để cho bào tử lọt qua đều là trí mạng, lối đi chồng chất một đống một màu đen, có lẽ là các xác chết đã bắt đầu phân hủy chồng chất lên nhau.
Ngoài trừ lối đi, trên mặt đất cũng có rất nhiều chiếc lá non màu xanh mơn mởn nhú lên từng cụm, trông tràn đầy sức sống.
Nhìn thì rất đẹp đẽ, nhưng đó là nếu bỏ qua chuyện những chiếc lá non ấy mọc ra từ cơ thể người. Đá văng thi thể đang bắt đầu mọc ra mầm cây nằm trên mặt đất, Hồ Lịch nói: “Nhìn có vẻ như là vừa mới chết.”
Chắc là xảy ra vào thời điểm đám đông đang được sơ tán.
Từ Đồng Quy trực tiếp đâm thẳng một dao vào thân cây đen nhánh.
Thân cây theo hướng chuyển động của con dao nhanh chóng xuất hiện một vết rạn nứt thật dài; chất lỏng màu xanh lục cũng theo đó không ngừng chảy ra, gần như là muốn trào ra ngoài, mỗi nơi chất lỏng ấy chảy qua đều khiến tất cả sự sống biến mất, chỉ còn lại cây cối là nhanh chóng sinh sôi. Vết rạn không có dấu hiệu ngừng lại, hơn nữa còn tiếp tục kéo dài, bộ rễ vốn nằm yên bắt đầu vặn vẹo không theo quy luật, làm toàn bộ cây không còn hoàn chỉnh, mặt đất quanh đó cũng dần dần được nâng theo.
———
Giang Vu Tận vẫn đang tìm chiếc mũ bảo hiểm của mình, không ngừng tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách, xó xỉnh có thể tìm được.
Tên trộm nếu trộm mũ bảo hiểm của cậu, vậy thì cũng là đi xe máy điện hoặc đi motor nhỏ, trong quảng trường này không tìm được mũ bảo hiểm 2.0, cậu liền đi tìm ở hầm để xe, nơi tên trộm đó có khả năng đậu xe máy điện hoặc motor nhỏ.
Lúc cậu ở trên quảng trường bên ngoài còn có rất nhiều người, đi xuống dưới đây lại không có ai, hoàn toàn là một mảnh vắng vẻ.
Nhưng những điều này chẳng liên quan gì đến cậu, bây giờ trong đầu cậu chỉ có mũ bảo hiểm 2.0 của mình.
Hầm để xe không có ai, xe cũng rời đi hơn phân nửa, nhìn có vẻ trống trải hơn nhiều, liếc mắt nhìn quanh một cái, không có một chiếc xe máy điện hay cái mũ bảo hiểm nào.
Đi hết từng tầng một thì rất lãng phí thời gian, chủ yếu là vì tốn không ít sức lực, hầm để xe là dạng hình xoắn ốc đi xuống, Giang Vu Tận trực tiếp nhoài người ra lan can để nhìn toàn cảnh bên dưới.
Cậu nhìn liên tục mấy tầng, vẫn không thấy cái mũ bảo hiểm quen thuộc, trong lòng cũng đã nguội lạnh gần hết.
Không có mũ bảo hiểm, nhưng lại có tiếng nói chuyện của những người khác. Trong chiếc xe đậu ở tầng dưới còn có hai người, cửa kính xe đang hé mở một khe nhỏ, có tiếng nhạc truyền ra từ bên trong.
Khách quan mà nói thì âm thanh rất lớn, cậu ở xa như vậy nhưng cũng loáng thoáng nghe được một chút, thì âm thanh bên trong xe có lẽ làm người ta muốn điếc tai đến nơi.
Lúc cậu nhìn sang người trong xe cũng cùng lúc quay đầu lại. Là Tiểu Lệ với gã đàn ông tệ bạc kia, hai người họ cùng nhau ngồi trên xe, nhìn thấy cậu thì hạ cửa xe xuống, hỏi: “Sao anh lại ở đây…”
Bọn họ còn chưa dứt câu, mật đất đột nhiên chấn động liên tục không ngừng. Tưởng là động đất bất ngờ hoặc là tòa nhà xảy ra vấn đề, hai người vội vội vàng vàng chạy khỏi xe, gấp đến độ đứng cũng đứng không vững.
Không phải là động đất hay tòa nhà có vấn đề. Ánh sáng mặt trời dần dần bị chặn lại, bốn phía chìm vào trong bóng tối, một âm thanh thật lớn từ cách đó không xa truyền tới, bọn họ ngẩng đầu, thấy được một cái cây khổng lồ che khuất bầu trời, quanh cái cây bị ngoại lực mạnh mẽ tạo ra một lối đi quanh co.
Những thứ này đều đột ngột xuất hiện, hoàn toàn vượt khỏi phạm vi nhận thức của họ.
Gió mạnh từ trên trời thổi tới làm bay lên không ít cây cối xung quanh, Giang Vu Tận đứng đó, vạt áo bị gió mạnh thổi tung, hai người phía sau không có cách nào đứng vững được mà ngã lăn ra đất, chỉ biết hoảng sợ mà trợn mắt nhìn, không nói nên lời.
Trên gốc cây to lớn có người, Hồ Lịch đứng ở bên trên nhìn về phía hầm để xe, thấy được có người đang đứng nhìn, bên cạnh còn có hai người ngã lăn trên mặt đất.
Sau khi lên đến không gian rộng hơn, cây La Sa vốn đã quấn chồng lên nhau bắt đầu tỏa ra tứ phía, chậm rãi mà lại phô trương, từ từ bao bọc lấy toàn bộ hầm để xe.
Lúc rễ cây khổng lồ vươn tới bên này, có thứ gì đó lăn xuống, trùng hợp dừng lại trước mặt gã đàn ông tệ bạc và Tiểu Lệ.
Là một người, nhưng nhìn cũng không giống lắm, có lẽ gọi là quái vật thì đúng hơn. Trên người đó mặc một bộ quần áo màu đỏ sẫm, nhưng quần áo đã rách nát, từ bên trong có mầm non nhú lên. Dây khóa kéo trên đầu đã bị kéo ra, có thể nhìn thấy làn da trên mặt bị chồi non đâm thủng, đôi mắt mở to cùng với đồng tử tan rã, tơ máu tràn ngập tròng mắt, một cái mầm nhỏ màu vàng nhạt còn đâm lên từ ngay giữa con mắt.
Đây chính là nguồn dinh dưỡng của cây La Sa.
Thân cây vốn đã nứt ra một nửa lan trên mặt đất bắt đầu sinh trưởng với tốc độ quỷ dị, hơn nữa dùng mắt thường có thể nhìn thấy nó ngày một to lớn, số lượng bào tử cũng tăng gấp bội.
Một mình Từ Đồng Quy hoàn toàn có thể xử lý hiện trường, Hồ Lịch đi theo sau chặt đứt rễ cây đang lan rộng, trước mắt định đem người trong hầm để xe ra ngoài.
Bào tử đã lan đến hầm để xa, sắc xanh âm u một mảng, làm con người ta cảm thấy u ám. Trong cơn hoảng loạn, bản năng sinh tồn cũng trỗi dậy, đôi chân gã đàn ông tệ bạc vốn đã mềm nhũn đột nhiên dùng sức đẩy Tiểu Lệ đang ôm mình, xoay người chạy vào trong xe, đóng cửa “Cạch” một tiếng, thậm chí còn khóa lại.
Tiểu Lệ không thể tin vào mắt mình.
“Nén bi thương,” Giang Vu Tận ngồi xổm bên cạnh cô, “Nhân tiện nhắc cô anh ta còn có một bạn gái khác.”
“Tôi đã nói rồi mà, trong xe anh ta sao lại có loại son môi mà tôi không dùng được cơ chứ!”
Tiểu Lệ trực tiếp tạo nên kỳ tích y học, lập tức vượt qua phản ứng sinh lý, nhanh chóng bật dậy từ mặt đất nhào lên muốn sống mái một trận với người trong xe.
Chờ cho đến khi Hồ Lịch chạy tới hiện trường đã là một đống hỗn loạn, người nhìn có vẻ bình tĩnh nhất lại đang cụp mắt đứng một bên nhìn, áo sơ mi hơi vén lên, tư thế thoải mái nhẹ nhàng, dường như còn rất thích thú.
——————————
Góc nhỏ của editor: Bài học rút ra ở đây là không được coi thường phụ nữ:D
Hoặc đơn giản hơn là Không yêu đương, bớt đau khổ 👏