Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn - Thời Kim

Chương 7: 001



Sau đó Giang Vu Tận thông qua camera giám sát thì thấy một người qua đường chạy xe điện đi ngang qua, anh ta nhìn thấy chiếc mũ bảo hiểm trên con xe điện của cậu nên dừng lại bên đường, nhìn xung quanh, do dự hai giây rồi cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm, mang nó và lên xe phóng đi.

Đêm hôm đó, cảnh sát có mặt tại hiện trường đã an ủi Giang Vu Tận, một người dân vô tội đau buồn do bị mất trộm mũ bảo hiểm, họ hứa sẽ cố gắng hết sức để bắt được kẻ đã lấy trộm mũ bảo hiểm, nhân tiện còn phụ trách đưa cậu về nhà.

Cậu về đến nhà cũng không còn sớm, đường phố vốn náo nhiệt ban ngày lúc này đã yên tĩnh trở lại. Tì𝗺‎ tr𝘂𝙮ệ𝒏‎ ha𝙮‎ tại‎ —‎ t‎ r‎ ù‎ 𝗺‎ t‎ r‎ 𝘂‎ 𝙮‎ ệ‎ 𝒏.v𝒏‎ ‎ —

Giang Vu Tận vừa đi vừa suy nghĩ, cậu luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó, nhưng sau một ngày mệt mỏi, đầu óc cậu có chút nặng nề, cộng thêm việc đang rất buồn ngủ nên quyết định không nghĩ đến nữa.

Khi Trần Cảnh – người mượn cớ đến nhà bạn cùng lớp để học – trở về, cậu ta thấy đèn trong nhà vẫn sáng.

Đèn vẫn sáng, nhưng người trong nhà đã ngủ say, người đó nằm trên sofa ngủ với tư thế dang rộng hai tay, một tay còn buông xuống sàn, chắc là do bị lạnh, ngón tay khẽ cử động một cái và sau đó lại không chuyển động.

Trần Cảnh ngồi xổm xuống, nhấc lên bàn tay đang buông xuống đất lên, mới nhấc được một tí, cậu ta nhìn thấy sợi tơ trắng như tơ nhện quấn quanh sợi dây đỏ giấu trong tay áo đối phương, liền muốn giúp lấy nó ra.

Cậu ta vừa đưa tay kia ra, nhưng trước khi ngón tay kịp chạm vào sợi dây đỏ, người nằm trên sofa đang ngủ say như chết đã rút tay lại, hơi mở mắt.

Đánh một cái ngáp dài, Giang Vu Tận vuốt tóc ngồi dậy nói:”Cậu về rồi à.”

Cậu vừa mới tỉnh lại, lúc nói chuyện giọng còn khàn hơn bình thường.

Trần Cảnh rút tay lại, nói:”Ừ.”

Đặt xuống cặp sách, cậu ta hỏi:”Ăn tối chưa?”

Giang Vu Tận thoáng nghĩ về con nhện mặt người mà cậu nhìn thấy hôm nay rồi nói:”Tôi muốn ăn cua.”

Trần Cảnh:”?”

Một gia đình nghèo đương nhiên không liên quan gì đến cua, Giang Vu Tận được cho ăn mì cùng hai lát rau xanh vào đêm khuya.

Bỏ qua những gì diễn ra trong tòa nhà, dưới ánh đèn vàng ấm áp, cậu tập trung nói lại trải nghiệm đau đớn khi bị mất trộm mũ bảo hiểm.

Cậu diễn tả một cách rất chân thật, có thể thấy rằng trong lòng cậu vẫn đang còn rất kích động.

Trần Cảnh im lặng, nghe xong mới nói:”Tuần này sau kì thi cuối kì sẽ có hai ngày nghỉ.”

“Rất tuyệt.” Giang Vu Tận hỏi:”Muốn cùng nhau ra ngoài chơi một chuyến không?”

Trần Cảnh lắc đầu bởi cậu ta đã hứa đi chơi với các bạn cùng lớp.

Giang Vu Tận khoa trương thở dài:”Vậy thì tôi ra ngoài chơi một mình.”

Sau cuộc trò chuyện dài, cậu liền đứng dậy đi tắm rửa và tiếp tục ngủ sau khi ăn xong bữa ăn nhẹ giữa đêm.

Trần Cảnh ở lại rửa bát xong, dừng một chút rồi mới trở về phòng, thấy đèn phòng bên cạnh dần mờ đi, liền bước vào phòng mình, khéo léo trèo qua cửa sổ.

Khi Giang Vu Tận thức dậy và đi xuống tầng dưới để chuẩn bị đi làm vào ngày hôm sau, cậu nhìn thấy cửa tiệm cắt tóc vẫn đóng, cuối cùng cũng cậu cũng nhớ ra mình đã quên thứ gì.

Cậu để quên người bạn cắt tóc của mình ở lại cửa hàng, còn quên đưa chìa khóa cho anh ta.

Không có chìa khóa thì không có cách nào đóng cửa, tan làm và rời đi.

Tiết trời buổi sáng sớm lạnh đến mức khiến người ta ớn lạnh.

Giang Vu Tận dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua non nửa cái thành phố để chạy tới cửa hàng tiện lợi.

Ông chủ tiệm cắt tóc quả nhiên vẫn còn ở trong tiệm, đứng sau quầy với đôi mắt tối sầm, trong cửa hàng không thể hút thuốc, anh ta cả người đều tràn đầy nôn nóng và thiếu kiến nhẫn.

Giang Vu Tận:”….”

Giang Vu Tận thận trọng từng bước đi vào cửa hàng, vẫy tay chào một chút, nói:”Chào buổi sáng.”

Ông chủ tiệm cắt tóc lập tức nhìn sang.

“…”

Khi Tiểu Lý từ bệnh viện đến nơi làm việc, cậu ta tình cờ nhìn thấy ông chủ tiệm cắt tóc rời đi với điếu thuốc chưa châm trong miệng.

Sau khi vào cửa hàng, người nằm trên quầy giả làm thi thể che đầu lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta, nói một cách yếu ớt:”Buổi sáng tốt lành.”

Tiểu Lý:”… Buổi sáng tốt lành.”

Cậu ta vẫn khá tốt, nhưng người trước mắt cậu ta hình như trông không ổn cho lắm thì phải.

Sống sót qua giờ cao điểm buổi sáng, Giang Vu Tận đội túi trên đầu cuối cùng cũng tìm được cơ hội trò chuyện với Tiểu Lý.

Tiểu Lý kể cậu nghe một số tin tức mới nhất mà cậu ta nghe ngóng được:”Các bệnh nhân trong bệnh viện đều đã tỉnh lại, tôi nghe người ta nói rằng họ đều đã ổn.”

Lúc cậu ta nhắc đến những bệnh nhân trong bệnh viện một lần nữa, giọng điệu cậu ta có thể dễ dàng nhận ra là đã hoàn toàn khác từ sau chuyến tham quan nửa ngày đến tòa nhà.

Lúc này như nhớ ra điều gì đó, cậu ta nói thêm:”Hôm qua tôi nghe đội phó của Đội điều tra đặc biệt những người này sẽ không còn hy vọng tỉnh lại.”

Lúc ấy có người nói rằng nếu đội trưởng Từ ở đây có lẽ có thể cứu được hai người nữa, nhưng đối phương đã đi vào rừng núi sâu tìm người, thời gian ngắn cũng không thể quay lại.

Giang Vu Tận gật đầu.

Những con Nhện Mặt Người chưa bao giờ có thói quen dự trữ thức ăn, nó sẽ ăn bất cứ con nào nó bắt được. Lần này nó lại hiếm khi tiết kiệm thức ăn, cũng không hề di chuyển dù đã tiêu tốn năng lượng bằng cách điên cuồng quay tơ, như thể nó đang đặc biệt chuẩn bị cho việc gì đó, thực sự rất bất thường.

Nhưng đây không phải là những điều cậu nên cân nhắc, cậu chỉ là một chủ văn phòng bình thường.

Trong cửa hàng tạm thời không có khách hàng, trò chuyện cũng kết thúc. Tiểu Lý tiếp tục làm việc, ông chủ văn phòng bình thường cúi đầu nghỉ ngơi.

Cậu cúi đầu, nhưng Tiểu Lý đã đi ra ngoài được nửa bước vừa quay đầu lại, kinh ngạc nói:

“Cậu có tóc bạc rồi sao?”

Người này thân hình cao lớn nên cậu ta hiếm khi thấy đỉnh đầu đối phương. Vừa rồi cậu ta chợt nhận ra người kia có rất nhiều sợi tóc trắng mọc ra từ đỉnh đầu.

“Thật sao?”

Giang Vu Tận ngước mắt lên, đưa tay xoa xoa mái tóc của mình, sau đó cười nói:”Việc này cũng bình thường thôi, chắc tôi già rồi.”

Cậu nói nghiêm túc như thật.

Tiểu Lý liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới, như muốn dùng mắt thường để xác định tuổi tác của cậu, trong mắt cũng hiện lên vẻ khiếp sợ.

_____

Quận Trung, tại một ngôi làng hoang vắng trong thành phố.

Trước thi thể to lớn của dị chủng, một thành viên khác của văn phòng bình thường thu lại súng trong tay, cô gái tóc ngắn ngồi cách tàn tích không xa, một tay cầm ô, tay còn lại giơ lên, một ngọn lửa đỏ bùng lên, thi thể to lớn trong nháy mắt đã biến thành tro bụi.

Một anh chàng mũm mĩm đeo kính chạy tới, gọi Trần Cảnh, rồi nói:”Chúng tôi đã tìm thấy manh mối về 001.”

001, người chơi đứng đầu trong bảng xếp hạng, người đã không có bất kì tin tức nào kể từ khi trò chơi sụp đổ.

Theo hầu hết người chơi lúc đó kể lại, trò chơi bắt đầu sụp đổ sau khi đối phương một mình tiến vào phó bản cuối cùng, họ muốn điều tra chuyện gì đã xảy ra khi đó và điều gì dẫn đến tình hình hiện tại, chỉ khi tìm thấy 001, họ mới có biết được.

Nhưng vấn đề là hiểu biết của họ về 001 gần như bằng không. Trong hệ thống trò chơi bắt buộc sử dụng tên thật, tên của mọi người đều có thể được tìm thấy trên bảng xếp hạng. Tuy nhiên, ba người chơi có điểm cao nhất lại được phép đổi tên, 001 đã sử dụng quyền này và cậu cũng vào trò chơi từ rất sớm, do đó không có nhiều người còn sống biết được tên của cậu ta. Và nếu biết họ cũng sẽ không dễ dàng nói ra.

Không rõ tên, không rõ tuổi, ngoại hình cũng không nốt, tất cả những gì họ biết là 001 có một mái tóc màu trắng, thông tin này được một số người lưu truyền nhưng họ vẫn chưa thể xác định tính chính xác của tin tức này.

Đã quá lâu từ khi bọn họ ra khỏi trò chơi, và đây là lần đầu tiên họ tìm thấy manh mối liên quan đến 001.

“Người xếp hạng số 69 trong bảng xếp hạng, Lưu Thừa, một người buôn bán thông tin. Anh ta dám cung cấp thông tin anh ta có được nếu được trả tiền hoặc nếu có thứ trao đổi với giá trị tương đương. Anh ta vào trò chơi sớm hơn 001. Nếu biết được tên của cậu ta, những thông tin khác cũng sẽ dễ tra hơn nhiều.”

Tiều Bàn lấy ra một tờ giấy có viết một dãy địa chỉ, nét chữ có hơi mờ do bị ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn có thể đọc được.

【Thôn Tùng Sơn, Thị trấn G, Thành phố B】

Không để cho cậu ta quá nhiều thời gian vui mừng, Tiểu Bàn nói thêm:”Nhưng Lư Thừa đã bán thông tin của cục điều tra đặc biệt và đang bị truy nã. Hiện tại đội trưởng của Đội tìm kiếm đặc biệt đang truy tìm anh ta. Chúng ta phải nhanh chóng giao dịch với anh ta trước khi anh ta bị bắt.”

Cô gái tóc ngắn nhảy khỏi bức tường thấp và hỏi:”Khi nào chúng ta sẽ khởi hành?”

Sau khi liếc nhìn địa chỉ trên tờ giấy, Trần Cảnh nói:”Ngay bây giờ.”

Trong khi một số bạn trẻ vị thành niên đang đi điều tra chân tướng thì có người trưởng thành lại ở cửa hàng tiện lợi sờ cá* chơi game.

*Sờ cá (摸鱼): là một từ lóng thường dùng trong tiếng Trung để chỉ việc lười biếng. (Do tác giả sử dụng từ này nên tui sẽ để nguyên y như bản gốc nha).

Giang Vu Tận đang chơi vui vẻ thì nhận được cuộc gọi từ Trần Cảnh để thông báo hành trình hiện tại, cậu có lệ nói qua loa vài tiếng, cũng không hỏi đi nơi nào, nói một câu “Chú ý an toàn” rồi cúp điện thoại.

Không có học sinh trung học thì không có buổi tối, vẫn luôn sờ cá đến tôi, Giang Vu Tận tiện tay mua một hộp cơm tại cửa hàng tiện lợi rồi mang về nhà.

Cầm hộp cơm đi lên lầu, cậu vừa lấy chìa khóa ra tính mở cửa thì có thứ gì đó như phong bì rơi ra khỏi khe cửa.

Tên của cậu chỉ được viết đơn giản trên đó, ngoài ra cũng không còn thông tin gì khác.

Cậu một tay cầm phong bì, một tay cầm cơm hộp, đẩy cửa bước vào phòng khác, bật lên TV sau đó mở hộp cơm, trong khi ăn mới chậm rãi dùng một tay mở phong bì.

Đó là một lá thư mời. Tên của cậu được viết ngoài phong bì nhưng dòng đầu tiên sau khi mở phong bì lại là 【Dear 001】.

Âm thanh từ TV vẫn đang phát, Giang Vu Tận nhắm mắt lại một lúc, sau khi mở mắt ra, lông mi cậu hơi rũ xuống, cậu tiện tay ném đi phong bì, nhét lá thư vào túi, tiếp tục nhìn lên TV.

Sáng sớm hôm sau, cậu bắt xe đi đến thành phố B.

Thành phố A và Thành phố B cách nhau không quá xa, có thể đi tới bằng ô tô chỉ trong vài giờ, ngược lại, di chuyển từ Thành phố B đến Thị trấn G sẽ mất một khoảng thời gian*.

*Khúc này chắc sẽ là đi từ Quận Trung đi đến Thị trấn G do tuyến đường phải đi lòng vòng nên đi lâu hơn đi?

Thực tế cậu cũng đang rất đói vì chưa kịp ăn sáng nên Giang Vu Tận đã ghé lại bên đường mua hai chiếc bánh bao hấp.

Hôm nay là ngày họp chợ*, trong trấn có rất nhiều người, đặc biệt là trong chợ, dòng người đông đúc tấp nập mỗi bước đi đều khó khăn.

*Cái này có thể nhiều bạn biết rồi nhưng tui vẫn sẽ phổ cấp kiến thức một chút, ở mấy vùng ngoại thành thì có vài chỗ không phải ngày nào chợ cũng mở như ở trên thành phố; bởi cách vài ngày có khi là cả tuần mới đi chợ một lần nên mấy phiên chợ kiểu này thường đặc biệt đông, nếu mà chợ đó có bán mấy món đồ lạ lạ thì cũng có nhiều người từ nơi khác đến chơi thì lại càng đông hơn nữa.

Từ Đồng Quy đi giữa đám đông, đôi mắt màu xám nhạt liên tục quan sát xung quanh, không ngừng tìm kiếm.

Có người đi thẳng vào tầm mắt của anh, chiếc bánh bao đung đưa trong tay, máu tóc rối bù theo chuyển động khẽ đong đưa, trông rất thư thái.

Đám đông hỗn loạn dường như không ảnh hưởng gì đến cậu, cũng không ngăn cản được cậu, cậu chỉ nhẹ nhàng xuyên qua đám đông, đến nhanh mà rời đi cũng nhanh.

Có người vỗ nhẹ vào cánh tay anh, Từ Đồng Quy thu hồi tầm mắt, rũ mắt xuống, anh nhìn thấy bác gái mà anh hỏi thăm trước đó đang chật vật chen đến bên người anh, nói:

“Tôi nhớ người mà anh đã hỏi, cậu ấy đã đến thôn Tùng Sơn vài ngày trước, chồng tôi đã nhìn thấy cậu ấy lên xe.”

Người dì ân cần nói:”Có chuyến xe qua thôn đó sẽ rời đi trong chốc lát, nếu muốn con có thể đến đó bây giờ.”

Giang Vu Tận dùng khả năng luồn lách của mình để chen qua đám đông và đi đến nhà ga.

Nơi anh đến có tên là thôn Tùng Sơn, nơi này chưa phát triển lắm, theo lời kể của vài người dân địa phương, con đường vào làng vẫn còn là con đường đất, mỗi ngày cũng chỉ có hai chuyến xe đi qua thôn.

Còn mười phút nữa là chuyến tàu đầu tiên khởi hành, thời gian còn nhiều, cậu vừa thong thả ăn bánh bao vừa đi bộ đến nhà ga.

Ngoài dự đoán, chuyến xe này lại chật kín chỗ, hàng ghế cuối cùng chỉ còn dư lại hai ghế không có cửa sổ.

Giang Vu Tận cầm chiếc bánh bao của mình và ngồi vào ghế trong cùng.

Cậu vừa ngồi xuống, gặm thêm được hai miếng bánh bao thì đã có người ngồi xuống bên cạnh. Tuân thủ nguyên tắc luôn thân thiện với người khác, cậu lên tiếng chào hỏi:”Xin chào.”

Từ Đồng Quy đáp lại lời chào hỏi của cậu một cách ngắn gọn, ánh mắt cũng vô thức di chuyển đến chiếc bánh bao hấp trắng lớn trong tay cậu.

Giang Vu Tận rất hào phóng, cậu chú ý đến ánh mắt của người bên cạnh, hào phóng hỏi:”Muốn ăn không?”

Từ Đồng Quy lắc đầu, nhắc nhở:”Nếu giờ ăn quá nhiều lát nữa có thể bị say xe.”

Giang Vu Tận xua tay, tràn đầy tự tin:”Không sao, không sao.”

Xe khởi động, những chiếc bánh xe chậm rãi di chuyển trên con đường đất.

Đường đất không hổ là đường đất, rất lắc lư và cũng có rất nhiều khúc cua lớn.

Sau khi xe rẽ vào một vòng cua lớn, trong tay đột nhiên xuất hiện thêm một thứ gì đó, Từ Đồng Quy cúi đầu liền phát hiện đó là nửa cái bánh bao đang ăn dở.

“Từ Đồng Quy.”

Giang Vu Tận mở to đôi mắt cá chết, khách quan nói ra sự thật:”Tôi muốn nôn.”

Từ Đồng Quy:”…”

Quả nhiên, vẫn là bị say xe.

Từ Đồng Quy nhìn xuống chiếc bánh bao hấp trong tay và dừng lại.

Quả nhiên?

Anh quay đầu sang một bên, tình cờ nhìn thấy người bên cạnh đang mở điện thoại di động chơi Anipop. Dù cho cơ thể có lắc lư loạng choạng theo chiếc xe nhưng tay thì vẫn không run dù một chút, vài sợi tóc trắng đen lẫn lộn với nhau trên đỉnh đầu, từ từ nâng lên rồi hạ xuống.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.