Edit: qinyi
Beta: EnochRu
Sao Lại Bị Thương?
Sở Diễn cảm giác thân thể mình thực nặng, còn có một loại cảm giác đáng sợ hít thở không thông rất kinh khủng.
Y chậm rãi mở mắt.
Bởi vì nhìn không rõ lắm, mới đầu y còn tưởng mình đang bị thứ gì bao trùm, nhưng khi y chậm rãi nâng mắt lên lập tức cả người bị dọa cho cứng còng, đại não ầm một tiếng vô pháp tự hỏi.
Đối diện là Lăng Phong tử khí âm trầm không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm y, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh băng, trong mắt mang theo tia vặn vẹo khác thường.
Sở Diễn bị dọa cho nổi da gà, cả người co rúm lại suy nghĩ xem có nên chạy trốn khỏi Lăng Phong có chút không bình thường này hay không.
Nhưng không đợi y bò dậy chạy trốn, Lăng Phong cả ngươi hàn ý đã nhanh tay túm lấy mắt cá chân y.
Lạnh lẽo tận xương.
Nửa khuôn mặt Lăng Phong vùi vào bóng tối, khóe miệng câu lên nhìn y, ôn thanh tế ngữ* nói: “Biệt lai vô dạng Đại điện hạ, hoặc là nói….”
*nhẹ giọng
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, bóp chặt yết hầu yếu ớt của Sở Diễn, lạnh giọng nói: “Điêu dân dám cướp thân phận của ta.”
Lăng Phong cắn răng, gằn từng chữ: “Ngươi đáng chết.”
Ở thời khắc tuyệt vọng kia, Sở Diễn cảm thấy Lăng Phong thật sự muốn giết y.
Môi y run rẩy, không biết nên nói cái gì, y vô lực phản bác, cũng vô pháp giải thích.
Một tiếng nổ lớn vang bên tai Sở Diễn, đồng thời cũng tàn nhẫn phá tan phòng tuyến trong lòng y.
“Thực xin lỗi… Lăng Phong.”
Y khóc: “Tôi không muốn, Lăng Phong, tôi không có cách nào cả, tôi…”
Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…
“Tỉnh tỉnh, Sở Diễn, tỉnh tỉnh, cậu sao vậy?”
Sở Diễn kinh hoảng thất thố bừng tỉnh, cả người căng chặt như dây cung cuộn người bên chân giường.
Nước mắt lăn xuống miệng vết thương vừa được xử lý, đau xuyên tim.
Lăng Phong lộ ra vẻ ưu sầu, vươn tay muốn chạm vào người còn đang run rẩy, ổn định cảm xúc của y.
Nhưng Sở Diễn vừa nhìn thấy hắn đã hoảng sợ mà trốn đi, giống như gặp quỷ.
Thấy y như thế, động tác Lăng Phong đình trệ.
Nhưng rất nhanh, Sở Diễn lại lộ ra vẻ buồn bã, đôi mắt khóc đến sưng lên giống như phạm sai lầm.
Lăng Phong nhìn mà đau lòng.
Hắn duỗi tay ôm lấy Sở Diễn còn đang run rẩy, trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài:
“Sở Diễn, đừng sợ tôi.”
“Tôi sẽ không tổn thương em.”
Tuy rằng Sở Diễn còn chưa quên ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Phong trong mộng, nhưng y càng thêm tin tưởng cái ôm đang vây lấy y rất ấm áp.
Y thật cẩn thận cuộn người trong lồ ng ngực Lăng Phong, trong mắt còn chứa đầy nước mắt chưa kịp rơi, dưới ánh trăng lập loè phản quang.
***
Sở Diễn không đem việc mình bị thương truyền ra, bởi vì chuyện này một khi làm lớn, Hồ Anh Anh chắc chắn sẽ phải vào ngục giam.
Sở Diễn cũng không muốn làm khó cô, bởi vì về chuyện này y cũng không quá tự tin.
Y vốn định tĩnh dưỡng mấy ngày, ở bệnh viện chờ cho khỏi hẳn.
Nhưng rất nhiều chuyện không phải cứ muốn là được, giống như hiện tại, y nhận được một tin nhắn, ông cha tiện nghi của y muốn gọi y tiến cung nói có chuyện quan trọng cần thương nghị.
Y thật sự không thể nghĩ tới Sở Thiên Khoát ngoại trừ ăn nhậu chơi bời bên ngoài còn có thể có chuyện quan trọng gì muốn thương lượng.
Nhưng mệnh lệnh như vậy y cũng không có biện pháp cự tuyệt, chỉ có thể lấy lý do bị cảm đeo khẩu trang tiến cung.
Không có biện pháp, phải che mặt lại thôi.
Phi hành khí thời đại tinh tế tốc độ rất nhanh, không quá mười lăm phút, y đã ngửa cổ nhìn tòa kiến trúc Hoàng gia cao ngất trong mây.
Vàng bạc kim cương, đá xanh ngọc đỏ giống như không cần tiền mà được khảm ở đủ loại ngóc ngách, phô bày sự xa hoa của oàng gia.
Sở Diễn nghĩ tới khi nào thân phận của y bại lộ sau đó bị đuổi đi sẽ moi kim cương ra làm giàu.
Tuy nhiên, hành vi như vậy thật sự hơi quá, y có chút sợ, không dám làm.
Dưới sự dẫn dắt của người hầu, Sở Diễn một đường thông suốt tiến vào cung điện, ngẫu nhiên có người hầu đi qua còn sẽ cung kính khom lưng cúi đầu 45 độ với y.
Nhưng người ta nói lợn rừng không ăn được trấu, Sở Diễn đối với loại lễ tiết này luôn không quá quen.
Y còn chưa đi tới phòng nghị sự vốn không thường được sử dụng đã thấy Sở Thiên Khoát đang cùng Chương Tuyển dáng người thon dài nói cười oanh oanh yến yến.
Thấy Chương Tuyển, Sở Diễn liền cứng đờ bất động.
Chương Tuyển cử chỉ hào phóng, thấy Sở Diễn liền hướng y cười vẫy tay: “Tiểu Diễn, lại đây.”
Gọi thật thân mật.
Sở Diễn nhấp môi, đánh bạo đi qua, y cảm thấy mình sắp bị bức* hỏng rồi…. Trái tim đang nhảy nhót loạn xạ của Sở Diễn nói.
*áp bức
Chờ đến khi Sở Diễn đến gần, Sở Thiên Khoát cau mày hỏi: “Thấy khách sao lại mang khẩu trang? Thật không lễ phép, mau tháo xuống cho ta.”