Mỹ Nhân Thảm Hề Hề
Hôm nay lúc kiểm tra lại mấy chương cũ mới phát hiện có vài chương bị mất ảnh mn ạ. Wp làm ăn chán quá😔 Còn nhớ có lần Wp cập nhật còn bị mất truyện đã lưu nữa cơ. Ổnn”t🙂
Ánh mắt Thiệu Lai lỏa lồ nhìn chằm chằm vào Sở Diễn, ánh mắt kia phảng phất hận không thể lập tức nuốt luôn thanh niên vào bụng.
Khách nhân xung quanh rất nhanh ý thức được tên lưu manh này có mục tiêu mới, hơn nữa mục tiêu này còn là người vừa rồi bọn họ cực kỳ muốn tiếp cận, không khỏi cảm thấy đáng tiếc, trong lòng yên lặng vì thanh niên kia mà lau mồ hôi.
Nhìn nhìn lão già không có hảo ý chống quải trượng, đi từng bước một tới gần mình, đôi mắt Sở Diễn hơi mị lên, ly rượu trong tay cũng bị niết chặt.
Thiệu Lai không dò hỏi y đã tự mình ngồi xuống, còn nghênh ngang châm thuốc lại rêu rao nhả khói, tựa hồ đã hoàn toàn xem nơi này thành khu vực săn bắn của mình.
Thấy khuôn mặt Sở Diễn tuấn tiếu mê hoặc nhân tâm, nụ cười Thiệu Lai dần dần biến chất, thiếu chút nữa không trụ nổi. Bất quá hắn đối với mỹ nhân phá lệ kiên nhẫn, nguyện ý từng bước một lừa y tiến vào bẫy rập.
Bước đầu kế hoạch của đám đàn em đúng là như thế này.
Rượu thính là nơi phồn hoa ầm ĩ, nếu ẩu đả ở chỗ này rất dễ phải vào cục cảnh sát, ít nhất cũng được ăn mấy bữa cơm nhà nước, cho nên thủ đoạn ít tổn hại nhất là dùng Sở Diễn dụ Thiệu Lai đơn độc ra ngoài, sau đó trùm bao tải, vung gậy, trực tiếp biểu diễn cho mọi người thấy như thế nào gọi là đột nhiên bất tỉnh nhân sự, hoàn mỹ.
Lý thuyết chính là như vậy.
Nhưng sau khi Thiệu Lai tuỳ tiện giới thiệu xong, tay chân lão ta bắt đầu không sạch sẽ, luôn muốn động tay động chân với Sở Diễn. Lúc thì muốn dùng bàn tay thô ráp vuốt v e ngón tay Sở Diễn, lúc thì muốn dùng giày da cọ lên cẳng chân Sở Diễn.
Sở Diễn đều bất động thanh sắc tránh đi.
Đại khái là quá tam ba bận, Thiệu Lai rốt cuộc hao hết kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Mày tốt nhất nên thức thời một chút, tao cũng không phải là kiểu người ôn nhu gì.”
Thanh niên trước mắt tựa hồ bị dọa rồi, nháy mắt nghe lời hơn không ít, thậm chí còn chủ động đứng dậy rót rượu cho lão.
Nhìn mỹ nhân nhẹ rũ mi, gương mặt ửng đỏ( vì tức), hô hấp của Thiệu Lai thô nặng thêm vài phần.
Các khách nhân nhìn nam nhân xinh đẹp vừa rồi chỉ có thể xem mà không thể dâm loạn bị bắt cho bưng trà rót rượu cho người ta, nhẫn nhục chịu đựng, không khỏi sôi nổi nhíu mày, cảm thấy thói đời bây giờ đạo đức suy đồi, khiến người lo lắng.
Thiệu Lai thấy Sở Diễn thuận theo như vậy, nhịn không được duỗi tay sờ s0ạng mấy cái lên cánh tay trắng nõn của y, cảm xúc tinh tế kia khiến lão thập phần sung sướng.
Nhìn cảnh tượng này, đám đàn em bị khiếp sợ.
Đại ca bị ăn đậu hủ!
Đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu!
Việc này có thể nhẫn sao! Không thể!
Cả người Sở Diễn cứng đờ, mặt đầy hắc tuyến.
Tên Thiệu Lai này, thích mỹ nhân cứng rắn không chịu khuất phục, cũng thích loại mỹ nhân mặc người bài bố, nhưng mà lão cho rằng người trước mắt càng thú vị hơn, bởi vì lão có thể cảm nhận được h@m muốn chinh phục nồng đậm.
Hơn nữa lão còn cực kỳ thích cảm giác mở rộng hậu cung, cơ hồ mỗi tháng lão đều sẽ săn về từ bên ngoài một cái mỹ nhân, sau đó tựa như đồ vật chất đống càng tích càng nhiều, mỗi ngày đắc ý dạt dào xem bọn họ tranh sủng.
Nhưng là lão vạn lần không ngờ tới chính là, những mỹ nhân vốn nên tranh đoạt sự sủng ái của lão vậy mà liên hợp lại, ở thời điểm lão ngủ đem lão đánh tơi bời một trận, bọn họ xuống tay không biết nặng nhẹ, đánh què cả một chân của lão, về sau không thể không dựa vào quải trượng.
Cho nên lão hạ quyết tâm, về sau nhất định phải giáo huấn những mỹ nhân không biết điều đến dễ bảo, giống như một con rối, vì lão mà khóc, vì lão mà cười, vì lão mà sống.
Lão tự tin nâng mắt lên, quyết định phải dùng tiền tài dụ hoặc thanh niên trước mắt, làm y khuất phục, Sở Diễn mỉm cười nhìn lão, sau đó đột nhiên đem ly rượu trong tay rượu toàn bộ hất lên mặt Thiệu Lai.
Chưa từng bị đối đãi như thế, Thiệu Lai lâm vào mộng bức.
Lão vẻ mặt mộng bức lau đi vết rượu trên mặt, lại vẻ mặt mộng bức nhìn thanh niên trước mắt nhanh chân bỏ chạy, cho đến khi biến mất.
Sự phẫn nộ chậm rãi từ ngực đi lên, xông thẳng lên đ ỉnh đầu lão.
Trong yết hầu lão phát ra âm thanh cực kỳ kh ủng bố: “Vật nhỏ, mày xong rồi!”
***
Ở đầu ngõ- thánh địa đánh lén, đám đàn em cầm vũ khí cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, đều từ trong mắt nhau thấy được một chút không tự tin.
Bởi vì bọn họ trăm triệu không nghĩ tới, Thiệu Lai vậy mà lại là đại cổ đông của quán rượu này, là đại cổ đông đó!
Cho nên khi đám đàn em mày bao tải, tao chày gỗ muốn ép Thiệu Lai vào trong góc đánh một trận, bọn họ cũng bị một đám người cơ thể cường tráng giống như bảo tiêu bao vây.
Giờ khắc này, Thiệu Lai thảnh thơi vỗ vỗ tro bụi trên người, sau đó há mồm uy hiếp Sở Diễn: “Không nghĩ tới mày lại cứng rắn như thế, nhưng không sao, ta đã thuần phục qua rất nhiều kẻ như vậy.”
Có tên đàn em định buột miệng thốt ra: Nhưng người này không thể thuần được nha, y chính là Đại hoàng tử.
Nhưng vì hình tượng quốc gia, cậu ta cuối cùng cũng không nói ra.
Thiệu Lai hưởng thụ cảm giác từng bước từng bước một đem con mồi bức đến tuyệt cảnh, lão chậm rãi tới gần Sở Diễn, tham lam li3m môi, hận không thể lập tức nuốt luôn thanh niên vào bụng.
Lão không an phận muốn ôm lấy vòng eo Sở Diễn, đem y hợp vào lồ ng ngực của mình, ở trước mặt mọi người tùy ý giẫm đạp, muốn phá hủy một linh hồn quật cường biện pháp tốt nhất chính là phải phá huỷ đi tôn nghiêm của y.
Sở Diễn không cho lão mặt mũi, thuần thục dùng kỹ xảo thực chiến Tiêu Mục dạy mình toàn bộ dùng trên người tên này, trong chớp mắt, khi người ngoài còn chưa kịp thấy rõ y đã nắm lấy cánh tay Thiệu Lai, hung hăng vặn về phía sau, không chút lưu tình vật ngã lão trên mặt đất.
Người của Thiệu Lai thấy lão đại nhà mình bị vật ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi, một bên kinh ngạc cảm thán với thân thủ của mỹ nhân này, một bên lại phòng ngừa lão đại nói bọn họ là ăn cơm trắng*, không chuyên nghiệp, chỉ có thể ép xuống tâm tư thương hoa tiếc ngọc, bao vây lấy Sở Diễn.
*vô tích sự
Thiệu Lai dù đang thống khổ cũng không quên hô: “Đừng đánh vào mặt y!”
Các thủ hạ: “…..”
Tuy rằng cố sức giãy giụa, nhưng Sở Diễn vẫn bị đám người kia chế phục, hai tay của y bị hai gã tráng hán trói lại, không thể động đậy, tóc mái trên trán che khuất hốc mắt ửng đỏ của y, thoạt nhìn lăng liệt lại quạnh quẽ.
Bởi vì vừa mới trải qua một trận đánh nhau thô bạo, đám đàn em của Sở Diễn đã mặt mũi bầm dập ngã xuống bên góc tường, tuy rằng trên mặt Sở Diễn không có vết thương, nhưng làn da trắng nõn ban đầu cũng chuyển màu, lồ ng ngực phập phồng, suy yếu th ở dốc.
Hồi tưởng lại tư thế đánh nhau oai hùng ban nãy của Sở Diễn, đám thủ hạ của Thiệu Lai cũng không thể không thừa nhận trong lòng đây là một mỹ nhân có lang tính*, từ trong lòng bọn họ tôn kính một đối thủ như vậy, người này cùng với những người bán nhục cầu vinh trước kia bên người lão đại không giống nhau, nhưng bọn hắn lại không quyền lên tiếng, chỉ hy vọng lão đại đừng đối xử quá mức với y.
*tính cách hoang dã, ương ngạnh như sói
Nhưng Thiệu Lai mặc kệ, lão móc từ trong ngực ra một con dao nhỏ tùy thân, âm hiểm cười cười đem sống dao chậm rãi niết lên mặt Sở Diễn.
Lão ác liệt nói: “Phục chưa bảo bối.”
Sở Diễn cho lão một cái liếc mắt, bĩu môi, nghiêng mặt đi, không hề nhìn khuôn mặt khiến người ta buồn nôn của lão.
Thiệu Lai bị loại thái độ không phục này của y làm nổi giận, kéo tóc y, thô bạo lôi kéo, hung hăng đẩy y đến bức tường phía sau, khiến cho đầu y choáng váng, đại não nổ vang, thống khổ mà nhắm chặt hai mắt, dùng một tay che lại trán, sau lưng dựa vào tường suy yếu trượt xuống.
Trong mắt Thiệu Lai lập loè bi3n thái âm hiểm, lão dùng mũi dao nâng cằm Sở Diễn lên, rất có hứng thú thưởng thức mỹ cảm làm nhục thanh niên.
Khi lão còn đang dạt dào đắc ý, muốn dùng mũi đao cắt đứt cúc áo sơmi của Sở Diễn, một tiếng động như thể giết heo đột nhiên truyền đến từ sau lưng.
Sở Diễn nâng lên cái đầu mịt mờ liền thấy Chương Tuyển mang theo một thân sát khí dày đặc, giống như ác quỷ Tu La bò lên từ địa ngục, bước qua thi thể của một người trong đám thủ hạ của Thiệu Lai, ánh mắt lạnh lùng nhìn con dao ngắn mà Thiệu Lai đang uy hiếp Sở Diễn, con ngươi màu đen tràn đầy thương hại.
Phảng phất như đang nhìn một người chết.
Tác giả có lời muốn nói:
Không cẩn thận lại viết nhiều, anh anh anh