Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 44: Thuế IQ



“Phong Thừa, ngu xuẩn cũng phải có chừng mực.” Diệp Thanh Trúc thấy Tu Từ nói xong thì mở miệng, âm thanh lạnh lẽo buồn tẻ: “Ra ngoài.”

Người yêu đơn phương lúc nào cũng có chỉ số IQ bằng 0, huống chi Phong Thừa còn đang ở cái độ tuổi dễ bốc đồng và xúc động nhất. Cậu ngơ ngác đứng đó, nhìn bóng lưng xinh đẹp thướt tha của Diệp Thanh Trúc, nửa ngày mới đi theo.

Lúc đi qua người Tu Từ, cậu thấy Tu Từ đáp lại đầy ác ý: “Cô ấy có người trong lòng rồi, cậu cùng lắm cũng chỉ là một kẻ thế thân mà thôi, lại mơ tưởng đòi tranh được với chính chủ — cậu xứng sao?”

Tu Từ không quan tâm đến người khác không có nghĩa là cậu không hay biết gì.

Rất nhiều việc chỉ cần tự ngẫm một giây thì những cảm xúc ẩn giấu sau đó rất dễ dàng lộ ra, cậu chỉ là không thèm để ý người khác thôi.

Tu Từ không để tâm đến bóng dáng thất hồn lạc phách của Phong Thừa, cậu nhìn cánh cửa phòng nghỉ đóng chặt, không tự chủ được nhéo lòng bàn tay.

Cậu không rõ Merlin sẽ nói gì cho Phó Sinh, cũng không biết câu “trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu” của Phong Thừa có làm Phó Sinh để tâm không.

Tư lợi của cậu không cho phép Phó Sinh gặp mặt Merlin, nhưng cậu hiểu rõ bản thân mình không thể ngăn cản hai người họ qua lại.

Nếu như Merlin nói cậu rất tồi tệ…

Phó Sinh sẽ không cần cậu nữa ư? Liệu có bắt đầu xa lánh cậu, sẽ không còn yêu cậu nữa…

Tu Từ chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy tức ngực khó thở, gió bão đen kịt trong đầu nổi lên.

Cậu kiềm chế bản thân không xông vào kéo Phó Sinh ra ngoài để Merlin biến đi, nhanh chóng rời khỏi phòng nghỉ…

Đau…

Đau đớn trong tim là nỗi đau khó chịu đựng nhất, ngay cả hô hấp cũng phảng phất như trộn lỗ kim.

Tu Từ khóa mình trong phòng vệ sinh, trong tay xuất hiện một lưỡi dao mảnh.

Cậu nhìn những vết sẹo xấu xí che kín cánh tay trái của mình, cổ họng nghẹn ra một âm thanh nức nở.

Cậu có thói quen lấy đau giảm đau, 700 ngày đêm đã qua ấy, chỉ có khi lưỡi dao cứa xuống, cậu mới có thể cảm nhận rõ ràng được rằng mình còn sống.

Cậu dùng đau đớn để tự chống đỡ bản thân đi đến ngày hôm nay, chờ đến khi Phó Sinh trở về.

Nhưng không được…

Phó Sinh không thích cậu như vậy, anh sẽ tức giận…

Lý trí và tuyệt vọng đan xen lẫn nhau, tựa như trận chiến giữa ác ma và thiên sứ, mãi không phân thắng thua.

Mũi dao cách da thịt ngày càng gần, tay Tu Từ run lên khe khẽ, mắt thấy da thịt trắng nõn sắp rỉ máu…

“Cộp… cộp…”

Tu Từ nghe tiếng bước chân từ xa đang đến gần thì bừng tỉnh, theo bản năng thả lỏng tay, lưỡi dao rơi xuống đất. Sau đó cậu tỉnh táo nhặt nó lên ném vào bồn cầu, lưỡi dao theo âm thanh xả nước cuốn vào cống ngầm.

“Tu Từ?” Phó Sinh thấy tiếng xả nước, gọi tên cậu, âm thanh càng lúc càng rõ.

“Bé con, có đây không em?”

Phó Sinh nhìn gian riêng ở cuối, tiếng xả nước vừa rồi truyền ra từ nơi này.

Anh kiên nhẫn chờ đợi, qua hồi lâu mới nghe được một tiếng lạch cạch, cửa buồng riêng bị mở ra, Tu Từ cúi đầu đi ra: “Em đây.”

Phó Sinh yên lặng thở phào nhẹ nhõm, ôm người vào lòng: “Trước đã nói em thế nào? Đi đâu cũng phải báo với tôi một tiếng.”

“…” Tu Từ chôn mặt trong ngực anh không chịu mở miệng.

Phó Sinh xoa xoa gáy cậu: “Điện thoại cũng không cầm, muốn tôi gấp đến chết sao?”

“… Xin lỗi.”

“Không sao, nhưng lần sau nhớ nói cho tôi một tiếng.” Phó Sinh buông người ra, nắm cằm cậu nhìn một chút, không có dấu hiệu khóc lóc, hai tay cũng rất tự nhiên buông thõng hai bên, hẳn là không có làm chuyện gì khác người.

Anh không nói mình sau khi trò chuyện xong với Merlin đi ra phát hiện không thấy tăm hơi Tu Từ thì phát hoảng lên, cũng không nói mình lục hết từng phòng từng một bắt đầu từ phòng nghỉ rồi tìm cho đến tận bây giờ.

Tất cả nóng vội sau khi nhìn thấy Tu Từ đều đã biến thành bất đắc dĩ, anh dường như đã mất đi khả năng trách móc.

“Em sẽ nghe lời mà.” Tu Từ buồn thiu theo sau Phó Sinh.

Phó Sinh dừng bước, đột nhiên hiểu ra chỗ mấu chốt.

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán Tu Từ: “Cô ấy không nói gì với tôi hết, chỉ dặn tôi dẫn em đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện một lần, như vậy mới thuận tiện cho cô kê thuốc.”

Tu Từ ngẩn ra: “…”

“Tôi chưa từng chăm sóc bệnh…” Phó Sinh chuyển chủ đề, nuốt hai chữ bệnh nhân trở vào, “Chưa từng chăm sóc người từng gặp chuyện, cho nên có rất nhiều chuyện cần cô ấy giảng cho, thế thì tôi mới có thể hiểu làm cách nào để chăm sóc em càng tốt hơn.”

Phó Sinh ấn đầu Tu Từ vào trong lồng ngực mà xoa xoa: “Em không muốn tôi biết, vậy tôi sẽ không hỏi, nó mãi mãi là chuyện riêng tư của em… Em tin tôi chứ?”

“… Ừm.”

Viền mắt Tu Từ vừa nóng vừa sưng, có hơi muốn khóc.

“Ngoan quá.” Phó Sinh nắm tay Tu Từ, “Vậy chúng ta đi tạm biệt Merlin nhé?”

“Vâng.”

Merlin đang ở trong phòng ngủ tán gẫu cùng Diệp Thanh Trúc: “Lần trước gặp mặt em vẫn là một cô gái nhỏ, không nghĩ chớp mắt cái đã lâu như vậy…”

Cô gái nhỏ hơn hai mươi giờ đã biến thành ảnh hậu nổi tiếng, nhưng có một điều không hề thay đổi, đó là cô vẫn không hạnh phúc.

“Chị cảm thấy em cũng cần…” Khóe mắt Merlin nhìn thấy Phó Sinh dắt Tu Từ tới, lời nói kế tiếp liền dừng lại.

“Tôi phải đi rồi, hai mươi ngày sau lại gặp.” Merlin đứng dậy, cười cười với Tu Từ, “Chúc cậu nhiều may mắn.”

Trước khi đi, cô đưa cho Diệp Thanh Trúc một tấm danh thiếp: “Chúng ta từng có giao thiệp, nên chị không thích hợp với em, đây là đàn anh ở trường của chị, nếu em có yêu cầu có thể tìm anh ấy. “

Diệp Thanh Trúc nhận danh thiếp, không nói thêm.

Cô cười cho Merlin một cái ôm: “Hẹn gặp lại.”

Sinh hoạt sau khi gặp bác sĩ tâm lý dường như không có gì khác biệt lắm, Phó Sinh dẫn Tu Từ đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, từ kiểm tra thông thường cho đến các cơ quan nội tạng rồi cả đại não…

Ngày hôm sau họ đã nhận được toàn bộ báo cáo, cũng may thân thể Tu Từ chỉ bị thiếu dinh dưỡng, ngoài ra không có bệnh tật gì, gầy yếu quá mức vẫn còn có thể điều dưỡng được.

Nếu nói thay đổi lớn nhất thì chính là việc uống thuốc, Tu Từ hết sạch cơ hội trốn tránh, bởi vì thuốc phải uống hàng ngày đều ở chỗ Phó Sinh.

“Sớm.”

“… Sớm.”

Tu Từ choáng váng mà bị Phó Sinh ôm vào trong ngực hôn mấy cái, sau đó đánh răng rửa mặt chuẩn bị ra ngoài.

Bữa sáng vẫn ở cửa hàng cũ hôm qua, có điều hình như Phó Sinh đã đánh tiếng, bà chủ cố ý để lại mấy cái bánh bao ngọt nhân trứng sữa cho họ, sau đó gói hai phần cháo cải xanh thịt nạc đưa cho Phó Sinh.

Phó Sinh một tay cầm bữa sáng, một tay nắm tay đứa nhỏ: “Đi phòng nghỉ ăn.”

Kết quả của đi phòng nghỉ ăn sáng chính là, Phó Sinh kê cái ghế ngồi trước mặt Tu Từ, dang chân chống cùi chỏ, một tay bưng cháo một tay cầm thìa, đưa cháo đến miệng Tu Từ từng ngụm từng ngụm như đút trẻ con ăn.

“A~”

Tu Từ mơ màng cũng a một tiếng, há miệng ăn cháo đã bị Phó Sinh thổi đến mức ấm áp.

Vì vậy mà Diệp Thanh Trúc vừa bước vào đã nhìn thấy một cảnh tượng hài hòa như thế —

Tu Từ hệt như đứa trẻ ngồi ngay ngắn trên ghế sopha, ngoan ngoãn há miệng ăn cháo Phó Sinh đút cho, thỉnh thoảng còn cầm bánh bao ngọt nhân trứng sữa cắn một miếng nhỏ, sau đó lại đưa một nửa bánh còn lại đến bên miệng Phó Sinh cho anh ăn.

Diệp Thanh Trúc bật cười: “Hai người nhìn cứ như ba ba với con trai í.”

Tu Từ: “…”

Phó Sinh múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi thổi, rồi lại đưa đến bên miệng đứa nhỏ: “Ăn nhiều chút, không thì đi ra ngoài với em người ta lại tưởng là cha con thật.”

Tu Từ mím môi ăn: “Không đâu.”

Phó Sinh cũng chỉ đang nói phóng đại, tuy Tu Từ gầy nhưng vóc dáng trông như thế, bản thân Phó Sinh nhìn cũng rất trẻ trung, nom không đến nỗi thành cha con.

Ăn sáng xong sẽ phải uống thuốc, Phó Sinh nhìn Tu Từ nuốt thuốc vào, mới đi ra ngoài chuẩn bị làm việc.

Cũng giống như hôm qua, Tu Từ ngồi bên cạnh màn hình giám sát của đạo diễn, ngồi ngay ngắn trên ghế nhỏ chăm chú nhìn về phía Phó Sinh.

Điện thoại Phó Sinh vẫn đang ở chỗ cậu, Weibo đột nhiên thông báo một cái hotsearch: “Truyền thông Thiên Ngu dính hiềm nghi trốn thuế, pháp nhân tiền nhiệm Lâm tiên sinh bị hạn chế xuất cảnh”…

Tu Từ dừng một lát, cuối cùng vẫn nhấn vào, ảnh chụp của Lâm tiên sinh nằm dưới bài đăng trên Weibo, chính là Lâm Trình An cậu từng có duyên gặp mặt vài lần.

Tu Từ nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, trong lòng cảm thấy có chút vi diệu.

Ngoại trừ những chuyện xảy ra có liên quan tới Phó Sinh dạo gần đây, một vài việc khác trong đầu Tu Từ đều như những mảnh vỡ nát vụn, rất khó để kết nối với nhau.

Cậu lặng lẽ mím mím môi, chuẩn bị thoát Weibo ra.

Nhưng có một cái bình luận bên dưới hấp dẫn sự chú ý của cậu:

— Nữ thần của tui cũng ở Thiên Ngu, nếu Thiên Ngu thật sự trốn thuế thì cổ có phải chịu ảnh hưởng hay không đây?

— Công ty trốn thuế, nghệ sĩ dưới trướng chỉ sợ rất khó lo cho bản thân đi?

— Lại nói, Bùi Nhược cũng từng là diễn viên kí kết hợp đồng với Thiên Ngu. Nhớ lúc đầu, địa vị của anh ấy cũng chả thấp hơn Diệp Thanh Trúc bây giờ.

Tu Từ liếc nhìn Diệp Thanh Trúc đang chìm nghỉm trong suy đoán, không quá thành thạo mà tìm kiếm Weibo của cô.

Chuyện xảy ra ngắn ngủi nửa tiếng, bên dưới Weibo của cô đã có rất nhiều lời chất vấn, nhưng đoàn đội công ty vẫn chưa đưa ra phản hồi.

“Xin lỗi.”

Trước mắt có một bóng đen, Tu Từ ngừng một giây, ngẩng đầu lên nhìn về phía Phong Thừa đột nhiên xin lỗi mình.

“Là tôi hiểu lầm anh, xin lỗi.”

Phong Thừa hít sâu một hơi, lại nói thêm một câu: “Tôi biết dùng lời xin lỗi sẽ chả có ý nghĩa gì, nếu anh muốn bồi thường thì cái gì cũng được.”

“Tôi muốn cậu rời đoàn phim, cũng được à?” Tu Từ liếc cậu một cái, lại cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại Phó Sinh.

“Cái này không được!”

Sắc mặt Phong Thừa tái nhợt trong nháy mắt, đây là khoảng thời gian cuối cùng cậu có thể ở chung cùng Diệp Thanh Trúc. Nếu rời đoàn phim, cậu và Diệp Thanh Trúc e rằng từ nay về sau chỉ có thể vĩnh viễn là hai đường thẳng song song không điểm giao nhau.

“Tôi có thể cho anh tiền…”

“Tiền?” Tu Từ cười nhạo một tiếng, “Có tiền để tiêu thì không bằng cậu đi nộp thuế.”

“… Thuế gì?” Phong Thừa có hơi không bắt kịp nhịp điệu của Tu Từ.

“Thuế IQ.”

Phong Thừa: “…”

Nhịn.

Diệp Thanh Trúc nói cậu hay, nếu cậu không thể làm Tu Từ đồng ý giữ cậu lại, vậy thì chung quy đạo diễn Phó cũng sẽ giải ước với cậu, Lạc Kỳ Phong chính là một ví dụ.

“Xin lỗi, là lỗi của tôi.” Phong Thừa thưa dạ khép nép nói.

“Cậu ở hay không cũng chẳng liên quan đến tôi, nhưng nếu còn để tôi phát hiện cậu nói mấy thứ mê sảng nữa thì…”

Nếu có thể, Tu Từ dĩ nhiên rất muốn Phong Thừa phắn lẹ. Nhưng cậu có thể nhìn ra, Phó Sinh có vẻ khá hài lòng với kỹ năng diễn xuất của Phong Thừa, giải ước bây giờ rất khó tìm người thay thế.

Cậu không thể cứ kiếm phiền phức mãi cho Phó Sinh.

Càng nhiều rắc rối, rồi chính cậu sẽ trở thành rắc rối lớn nhất.

“Cảm ơn.” Phong Thừa đứng trước Tu Từ hồi lâu, thừa dịp Phó Sinh với Diệp Thanh Trúc đều ở bên kia giảng kịch bản, hỏi thêm một câu, “Lúc trước anh từng nói, tôi chỉ là kẻ thế thân, có ý gì vậy?”

“…” Tu Từ ngước mắt, mặt không cảm xúc, “Người thiếu chỉ số IQ đúng là thích tự rước lấy nhục.”

Mặt Phong Thừa giần giật, quay đầu bước đi. Cậu mà còn tìm Tu Từ nói chuyện nữa thì cậu chính là heo!

Phó Sinh cách đó không xa liếc nhìn Phong Thừa nổi giận đùng đùng rời đi, để kịch bản xuống đi tới chỗ Tu Từ.

“Ngồi có mệt không em?”

Tu Từ lắc đầu một cái, ôm eo Phó Sinh cọ cọ ở trong ngực anh, đáp trả một ánh nhìn lành lạnh cho Phong Thừa bên kia.

Phong Thừa: “…”

Đố kỵ khiến con người hoàn toàn thay đổi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.