Giản Nịnh chưa từng gặp đồng đội trong đơn vị của anh, hiện tại anh mở lời với cô, còn ở đầu dây bên kia mọi người cũng đã gọi video tới.
Có lẽ hơi xấu hổ nên cô không trả lời anh, chỉ tự mình sửa soạn lại một chút rồi chào hỏi với đám anh em của anh.
Quả nhiên một đám đàn ông chưa từng gặp được phụ nữ, vừa nhìn thấy phụ nữ ngay lập tức sục sôi, ồn ào như cái nồi sắp vỡ tung.
“Mẹ nó, mỹ nữ, mỹ nữ kìa, chị dâu đúng thật là một đại mỹ nhân. Chả trách em nói sao mà đại đội trưởng chỉ về nhà có một chuyến mà đã gấp gáp kết hôn như thế, hóa ra là vì chị dâu quá xinh đẹp đây mà. Lần này tới lượt em, em cũng thu xếp xong chuyện hôn nhân mới trở lại.”
“Đúng rồi, chị dâu xinh đẹp như thế, vừa nhìn đã biết là người rất dịu dàng. Em nghe nói chị dâu là giáo viên phải không? Chị ơi, có… có thể giới thiệu đồng nghiệp của chị cho em không? Cỡ tuổi chị là được. Em cũng muốn tìm một cô vợ đẹp như chị đó.”
“Em cũng muốn, em cũng muốn, em cũng muốn tìm một cô dâu xinh như chị đó. Con gái làm giáo viên không tệ chút nào, em cũng muốn cưới một cô giáo làm vợ, chị dâu có người bạn nào độc thân thì giới thiệu cho bọn em nha, bọn em không kén chọn đâu, chỉ cần là phụ nữ là được.”
Ở trong doanh trại quá lâu nên bọn họ cũng không biết phải lựa chọn thế nào, chỉ cần đối tượng là phụ nữ là được. Bọn họ cực kỳ hâm mộ đại đội trưởng của mình, trước đây trông anh nhạt nhẽo hơn bọn họ nhiều lắm, phim người lớn một đoạn cũng không xem, kết quả về nhà một chuyến lại cưới được một người vợ xinh đẹp cực kỳ. Thảo nào mà phim cũng không muốn xem, cưới được bà xã xinh đẹp như thế ai lại không muốn giấu kỹ cơ chứ?
Tính Giản Nịnh vốn có chút sợ hãi với xã hội, đối diện với trẻ con thì được nhưng đối với người lớn cô lại có cảm giác lo sợ, bị mọi người trêu chọc như thế cô rất ngại, mặt mũi đỏ bừng cả lên nhưng lại ngại từ chối bọn họ nên cô đáp: “Tôi sẽ để ý kỹ một chút, nếu có người bạn nào còn độc thân sẽ giới thiệu cho mọi người.
Lời vừa thốt ra lại khiến mọi người lại ồn ào như ong vỡ tổ.
Tô Ngang quả thật là muốn cất cô cho thật kỹ, chỉ để cho hai bên nói chuyện một lúc sau đó lập tức cúp máy.
Nói bao nhiêu đó là đủ rồi.
Tô Ngang cúp máy xong áy náy nói với Giản Nịnh: “Thật ngại quá, đám người đó ầm ĩ quá. Nếu không cho bọn họ gặp em không biết còn làm loạn tới chừng nào nữa, gặp như thế là được rồi. Chờ sau này em tới đơn vị thăm anh, tới lúc đó anh sẽ giới thiệu em với bọn họ. Bọn họ rất tốt, chẳng qua là lâu rồi không được gặp phụ nữ nên nhìn thấy phụ nữ mới nhốn nháo.”
Giản Nịnh xem như đã chứng thực được những lời đồn cô đã từng nghe trước đây.
Lúc trước khi cô và bạn thân tám chuyện với nhau đã từng nói rằng khát khao lớn nhất đời mình chính là được ném vào trong doanh trại, để cho đám đàn ông đói khát kia có thể tùy ý làm gì cũng được.
Giản Nịnh tắm xong rồi nên kêu anh đi tắm.
Còn cô ở bên ngoài dưỡng da.
Tô Ngang tắm xong thì để trần nửa người trên, mặc quần ngủ bước ra ngoài.
Còn mấy ngày nữa là anh phải về đơn vị.
Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đây cũng đã gần được nửa tháng rồi.
Tô Ngang đi bộ đội ở phía Bắc còn ở đây là phương Nam.
Giản Nịnh chưa từng đi xa nhà và cũng chưa từng tới thành phố nơi anh đóng quân.
Mặc dù đi máy bay rất gần nhưng nếu muốn đi tìm anh thì cũng phải chọn thời điểm thích hợp, nếu không sẽ uổng phí một chuyến bay đi bay về.
Hơn nữa anh ở trong đơn vị cũng không thể tùy tiện ra ngoài.
Tô Ngang đã kịp thời báo cáo với cấp trên để được nhận phòng ở, tới lúc đó anh có thể dọn thẳng qua khu tập thể.
Phòng của anh ở khu tập thể dành cho người nhà của quân khu không tệ, nếu sau này Giản Nịnh có tới thăm anh thì cứ ở bên đó là được.
Chỉ có điều nếu cô qua thăm anh sẽ hơi buồn chán, không thể tự do ra ngoài đi chơi mà chỉ có thể ở trong nhà. Thật ra thì có rất nhiều chị dâu bên đó, cô cũng có thể tâm sự với bọn họ.
Tô Ngang đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về đơn vị, anh hỏi Giản Nịnh: “Chừng nào em được nghỉ?”
Giản Nịnh suy nghĩ một lát, một tháng trở lại đây đều là nghỉ cuối tuần, chưa có dịp nào được nghỉ một hơi vài ngày.
“Dạo này em chỉ được nghỉ cuối tuần thôi.”
Tô Ngang vừa thu dọn vừa nói: “Vậy chờ khi nào em có thời gian rảnh thì qua thăm anh.”
Giản Nịnh đồng ý, dù gì hai người vừa mới kết hôn nhưng mà anh lại đi bộ đội thì cũng không khác gì yêu xa, hai người ở cạnh nhau còn chưa được bao lâu. Muốn liên lạc với nhau thường xuyên cũng khó, mỗi người một nơi mãi cũng không xong, lời này của anh rõ ràng là muốn cô tìm thời điểm thích hợp để sang đơn vị thăm anh.
Dù sao hai người mới lấy nhau đã mỗi người ở một nơi như thế, nếu không thường xuyên tới thăm anh để bồi dưỡng tình cảm thì khó có thể mặn nồng được.
Trước khi đi ngủ Giản Nịnh chuẩn bị sơ qua giáo án một chút, Tô Ngang cũng đã thu dọn xong chuẩn bị đi ngủ, cả hai đều lên giường nằm.
Tay của Tô Ngang vuốt ve eo Giản Nịnh.
Giản Nịnh bị bàn tay không an phận của anh vuốt ve làm cô hoảng hốt, vừa định mở miệng đã thấy tay anh trượt xuống dưới vuốt ve hai cánh hoa của cô: “Để anh kiểm tra xem chỗ này của em đã đỡ chưa.”
Giản Nịnh chưa kịp từ chối thì bàn tay của anh ở bên dưới đã bắt đầu mò mẫm, ống thuốc kia quả nhiên là rất hiệu quả nên hiện giờ cô không còn thấy đau nữa.
Giản Nịnh vừa mới bôi thuốc nên không mặc quần lót, nhưng mà muốn thỏa mãn anh nên cô mặc kệ để anh sờ mó.
Giản Nịnh bị vuốt ve khó chịu, không thể diễn tả rõ ràng đó là cảm giác gì, chỉ biết là nó hơi ngưa ngứa. Bàn tay to lớn của anh mang theo một thứ ma lực càn quấy ở đó.
Giản Nịnh “ưm” lên một tiếng, Tô Ngang thấy cô không có vấn đề lại tiếp tục sờ loạn.
Đàn ông ở tuổi này như lang như hổ, vừa kết hôn được nếm mùi thịt, trải qua một lần va chạm xác thịt. Một khi đã ăn mặn thì không thể nào ăn chay được nữa, vừa ngửi thấy mùi thịt thơm ngon chắc chắn là kiềm lòng không đậu.
Bàn tay anh vuốt ve hai cánh hoa của Giản Nịnh, chẳng mấy chốc mà nước đã thấm đẫm.
Giản Nịnh được anh mơn trớn đã hiểu anh đang làm gì, là anh muốn “làm”.
Giản Nịnh nhớ cảm giác lần trước không thoải mái chút nào, bởi vì cậu em trai quá mức khủng bố của anh khiến cô mệt chết đi được. Buổi sáng thức dậy eo đau lưng nhức, chân cũng rã rời, chân của cô tới bây giờ vẫn còn ê ẩm.
Hai tay của Giản Nịnh bấu chặt lấy ra trải giường.
Bàn tay của Tô Ngang vốn đang sờ soạng nhưng sau đó anh lại nổi hứng muốn đùa giỡn, anh dùng tay tách mở hai cánh hoa của cô rồi đánh nhẹ một cái.
Giản Nịnh bị đánh vào hoa huyệt toàn thân khẽ run lên.
Thân dưới của cô bị anh chọc tê rần.
Giản Nịnh không nhịn được mà kêu lên: “A…”
Tô Ngang nhìn thấy nét mặt sung sướng của cô nên tốc độ tay của anh gấp rút hơn. Bàn tay anh đánh nhẹ lên huyệt nhỏ, thân dưới của cô bị anh sờ tới chảy nước, vừa bị đánh một cái dâm thủy đã tràn ra làm tay anh ướt nhẹp.
Hai tay Giản Nịnh xoắn ra giường nhăn nhúm lại.
Tô Ngang nhấc cái chăn ra, kéo ngược áo ngủ của Giản Nịnh lên. Nhìn huyệt nhỏ bị mình đánh hồng lên, áo ngủ của cô trùm lên người anh. Anh đang vùi đầu vào huyệt nhỏ hút dâm thủy đang chảy ra của cô.
Miệng anh vừa ngậm hoa huyệt của cô lại còn vừa liếm vừa mút, hai tay anh tóm chân cô giơ lên, để nâng huyệt nhỏ lên kề sát vào miệng của anh.
Giản Nịnh nhìn thấy cái tư thế ái muội này xấu hổ muốn chết cho rồi, không hiểu sao anh lại thích liếm chỗ đó của cô như thế, lần nào cũng liếm một cách gợi tình như vậy. Chỉ cần cúi đầu xuống là đã có thể nhìn thấy miệng anh như mũi khoan thăm dò động nhỏ, từng chút từng chút một nhấm nháp đóa hoa của cô.
Cô bị anh liếm tới mức muốn tan chảy, nước tràn ra từ thân dưới chảy vào miệng anh đều bị anh nuốt hết xuống bụng.