Editor: Vĩ không gei
– ——————————————————–
Trì Kính Dao và Bùi Dã một trước một sau về nhà, Dung nương và Bùi phụ đã cùng làm xong cơm tối.
Dung nương thấy sắc mặt Bùi Dã không được tốt, liền cười hỏi Trì Kính Dao: “A Dao, nhị ca con lại bị ai chọc tức rồi?”
“Không phải con, con không làm gì hết.” Trì Kính Dao trốn sau lưng Dung nương, hỏi Bùi Dã: “Đúng không nhị ca?”
Bùi Dã nhìn cậu một cái, thản nhiên “ừm” một cái, rồi sau đó liền đi vào phòng.
Trì Kính Dao vốn tưởng rằng Bùi Dã sẽ “chỉnh đốn” mình vài câu, không ngờ đối phương lại dễ dàng tha cho mình như vậy.
“Nhị ca……” Trì Kính Dao cẩn thận tiến tới trước mặt Bùi Dã hỏi: “Rất tức giận sao?”
“Không có.” Bùi Dã giương mắt nhìn về phía cậu, ánh mắt lại không có cảm xúc gì.
“Viên kẹo kia ta cũng sẽ ăn, không có hại chỗ nào, cũng không khó ăn.” Trì Kính Dao nói: “Nếu huynh thật sự không muốn ăn thì trả lại cho ta cũng được, ta để lại cho Nguyễn Bao Tử.
“Đã ăn rồi.” Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nghe vậy thở phào, hỏi: “Vậy sao huynh còn tức giận chứ?”
“Không tức giận.” Bùi Dã dường như sợ cậu không tin, còn miễn cưỡng nở nụ cười với cậu.
Nhưng Bùi Dã càng như thế, ngược lại Trì Kính Dao lại càng cảm thấy bất thường.
Tính tình vị nhị ca này của cậu đã bị cậu nhìn thấu rồi, chuyện này rõ ràng là không thích hợp.
Khoảng một lát sau, Bùi Nguyên cũng trở về.
Bùi Dã lấy cớ đi ra ngoài rửa tay, như lơ đãng hỏi: “Sao huynh về muộn như vậy?”
“Ô, nhị đệ nhà chúng ta cũng biết để tâm tới đại ca nhà mình sao?” Bùi Nguyên trêu chọc.
Không đợi Bùi Dã nói, hắn lại thản nhiên đáp: “Tìm Đinh cô nương nói vài chuyện thôi.”
“Nói chuyện gì?” Bùi Dã hỏi.
“Sao đệ lại tò mò tới vậy?” Bùi Nguyên bật cười nói: “Hay là lần sau khi ta tìm Đinh cô nương nói chuyện, đệ ở bên cạnh nghe nha?”
Bùi Dã nghe vậy quay đầu nhìn hắn, nói: “Cũng được.”
Bùi Nguyên lúc này đã hoàn toàn hết cách, cười hất nước trong tay vào mặt Bùi Dã.
Tối đó, Bùi Dã ăn không nhiều cơm, vừa nhìn là biết có tâm sự.
Nhưng thằng hai Bùi gia quanh năm kín miệng, chuyện hắn có tâm sự cũng không phải mới mẻ. Nếu có một ngày hắn cười liên tục thì mọi người mới cảm thấy khó hiểu.
Mãi cho tới trước khi đi ngủ, Bùi Dã vẫn đang suy tư.
Trong bữa cơm hắn đã quan sát đại ca nhà mình mấy lần, thấy đối phương và vật nhỏ cười cười nói nói, cử chỉ cũng vô cùng thân thiết, thật sự không nhìn ra có gì bất mãn với vật nhỏ.
Dưới góc nhìn của Bùi Dã, mặc dù vật nhỏ nói hơi nhiều, dính người nhiều, có đôi lúc thích được nước làm tới, lại thích làm nũng chơi xấu, còn thường xuyên xấc láo, không đứng đắn…….
Nhưng vật nhỏ cũng có một đống ưu điểm mà, vẻ ngoài xinh đẹp không cần nói, suy nghĩ chu đáo, thông minh lanh lợi, thiện lương dũng cảm, đáng yêu như một mặt trời nhỏ, dù ai thấy cũng thích.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng chỉ cần vài năm trôi qua một nhoáng thôi.
Hắn thật sự không hiểu, đại ca nhà mình đang làm gì hồ đồ vậy?
Rõ ràng nhìn cũng rất thương vật nhỏ kia, sao còn đối xử khác biệt với Đinh đại phu như vậy?
“Bùi Dã.” Khi Bùi Nguyên đã chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nói với Bùi Dã: “Ngày mai ta sẽ đi lên lớp, đệ nhớ đi hỗ trợ thay ta một chút.”
Bùi Dã nhìn về phía hắn, hỏi: “Huynh muốn nhờ ta hỗ trợ ai?”
“A Dao và Đinh cô nương đấy.” Bùi Nguyên nói như đương nhiên.
“Ta và Đinh cô nương không thân không quen, đi hỗ trợ nàng có phải hơi không ổn không?” Bùi Dã nói.
“Chuyện này có gì mà không ổn? Đinh cô nương trước giờ không để ý tiểu tiết, hơn nữa nàng cũng coi như tỷ tỷ của A Dao, sao đệ còn thấy xa lạ vậy?” Bùi Nguyên nói.
Bùi Dã liếc mắt nhìn Bùi Nguyên, thản nhiên nói: “Ta vốn không thể tùy tiện thân cận với người khác được.”
“Đúng nhỉ.” Bùi Nguyên cười nói: “Vậy ngày mai đệ chỉ cần hỗ trợ A Dao thật tốt là được.”
Bùi Dã xoay người nằm xuống, không để ý tới đại ca nhà mình nữa.
Lời nói đã nhắc nhở rõ ràng như vậy, nhưng đối phương lại hành động như bình thường, cũng không biết là không hiểu hay là giả ngu nữa…….
Ngày hôm sau, Bùi Nguyên đi đến lớp học.
Bùi Dã đi theo Trì Kính Dao đi tới tiểu viện.
Mặc dù tối qua Bùi Dã đã nói không tiện hỗ trợ Đinh Tiểu Uyển, nhưng chỉ nói để cho Bùi Nguyên nghe mà thôi, cũng không phải thật sự không giúp. Cho nên hôm nay sau khi tới nơi, hắn vẫn ngồi xuống bên cạnh Đinh Tiểu Uyển, giúp nàng ghi chép kết luận mạch chứng.
Vì Bùi Nguyên không ở đây, người trong thôn liền cho Bùi Thanh tới hỗ trợ.
Bùi Thanh này mấy năm nay cũng học chữ, ghi chép kết luận mạch chứng cũng coi như tạm ổn.
“Ờm…… tẩu tẩu……. ngươi nói chậm một chút……” Bùi Thanh xấu hổ nói.
Trì Kính Dao nghe vậy liền lặp lại lời mình nói, rồi sau đó nhắc nhở: “Ngươi không cần gọi ta là tẩu tẩu nữa.”
Mấy năm nay, do kiêng dè Bùi Dã nên Bùi Thanh vẫn “tôn trọng” Trì Kính Dao, cho nên Trì Kính Dao chiếm không ít tiện nghi của hắn. Hiện giờ nếu Trì Kính Dao đã muốn khôi phục thân phận, cũng không thể tiếp tục trêu Bùi Thanh, nhân cơ hội này bảo hắn sửa miệng luôn.
Huống hồ Đinh Tiểu Uyển còn ngồi ngay bên cạnh, Trì Kính Dao cũng không thể tiếp tục làm “tẩu tẩu” trong miệng Bùi Thanh được.
“Vậy ta….. gọi ngươi thế nào?” Bùi Thanh hỏi.
“Tùy ngươi, có thể gọi tên ta giống đại ca ta là được.” Trì Kính Dao nói.
Bùi Thanh vẫn luôn hỗ trợ nhiều ngày, lúc đầu hắn có chút “bất mãn” nho nhỏ đối với Trì Kính Dao, chỉ vì nữ hài này rõ ràng nhỏ hơn hắn mấy tuổi, mỗi lần gặp mặt lại phải gọi cậu là tẩu tẩu, thật sự làm cho hắn rất không vui.
Nhưng bây giờ hắn thấy mấy ngày nay Trì Kính Dao khám bệnh cho người khác rất nghiêm túc và quyết đoán, trong lòng không khỏi thấy khâm phục tiểu nữ hài này. Cho nên hôm nay hắn lại gọi “tẩu tẩu”, trong lòng thật ra cũng không còn miễn cưỡng, tiểu nữ hài người ta nhỏ tuổi thật, nhưng bản lĩnh cũng là thật.
Nhưng Trì Kính Dao đột nhiên không cho hắn gọi, chuyện này có vẻ hơi làm khó hắn.
“Tẩu……”
“Gọi tên ta.”
Bùi Thanh nghe vậy đành phải kiên trì, gọi cậu: “A….. A Dao.”
Đại khái là hắn chột dạ, sau khi gọi xong, theo bản năng nhìn qua Bùi Dã bên cạnh.
Hắn vừa nhìn một cái, lại phát hiện Bùi Dã đang dùng ánh mắt cực kỳ nguy hiểm nhìn hắn, ánh mắt có sự cảnh cáo rất rõ.
Bùi Thanh trước giờ sợ hắn, cho dù Bùi Dã lạnh mặt nhìn hắn, hắn cũng sẽ bổ não ra rất nhiều ý nghĩa khác, huống hồ lúc này hắn đang cảm thấy chột dạ.
“Tẩu……”
“Nói không cần gọi vậy nữa mà, tên của ta khó đọc lắm sao?” Trì Kính Dao bật cười nói.
Bùi Thanh rầu rĩ, lại nhìn qua Bùi Dã…….
Sao phải làm hắn khó xử thế này?
Rốt cuộc hắn đã làm gì sai chứ?
Bùi Thanh chỉ cảm thấy áp lực rất lớn, hắn không muốn tiếp tục đối mặt với ánh mắt đó của Bùi Dã nữa.
“Ta…… Ta thấy không thoải mái lắm, muốn về nhà.” Bùi Thanh nói.
“Ngươi không thoải mái? Để ta bắt mạch cho ngươi nha.” Trì Kính Dao vội hỏi.
“Không không không……” Bùi Thanh vội đứng dậy nói: “Ta về nghỉ là được rồi, ta đi tìm người khác tới giúp ngươi……”
Hắn dứt lời liền đứng dậy, cũng không dám nhìn Bùi Dã, nhanh chóng chạy ra khỏi viện.
Trì Kính Dao:…….
Tên này bị sao vậy?
Nhìn sắc mặt kinh hãi tái nhợt vừa nãy của hắn, chẳng lẽ thấy cái gì đó đáng sợ sao?
Trì Kính Dao nhận ra vừa nãy hình như Bùi Thanh không ngừng liếc về một phía, liền liếc mắt theo hướng đó, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Bùi Dã. Ngay khi Trì Kính Dao nhìn sang, Bùi Dã nháy mắt thu lại cảm xúc, vẻ mặt nhìn không có gì khác thường, thậm chí còn thấy hơi vô tội.
“Hắn làm sao vậy?” Bùi Dã hỏi.
Trì Kính Dao mờ mịt lắc lắc đầu nói: “Ta còn định hỏi huynh đấy.”
“Ta không biết.” Bùi Dã nói.
“Kỳ lạ.” Trì Kính Dao gãi gãi đầu, vẻ mặt càng thêm mờ mịt.
– ——————————————————–
Tác giả có điều muốn nói:
Bùi Dã: Để ta xem ai dám không nhận vị tẩu tẩu này!
– ——————————————————–
Hết chương 40.