Edit: Meg
Bởi vì giường tân hôn rất lớn, cho nên khoảng cách giữa cả hai rộng tới mức có nhét thêm một người nữa vào cũng không vấn đề gì.
Ninh Hoàn không quen có người khác nằm cạnh khi ngủ lắm, bởi trước giờ y vẫn luôn ngủ một mình.
Đôi bên quay lưng về phía đối phương, Mộ Cẩm Ngọc cũng không kéo chăn qua đắp.
Hai mắt Ninh Hoàn đã hơi khép lại, Tuyết Mãn dựa vào đầu y ngủ rất ngoan, móng vuốt nhỏ nhắn ấn lên vai y, thở khò khè.
Không biết là do tiếng mèo ngáy hay vì nguyên nhân gì khác, Mộ Cẩm Ngọc có hơi mất ngủ.
Trong không khí như đang lưu chuyển một mùi hương nhàn nhạt, không phải mùi son phấn tầm thường hay thấy, cũng không quá nồng nặc, mà là mùi đàn hương hòa lẫn với một chút mùi khác dịu nhẹ, hắn nghĩ ngợi hồi lâu mới nhớ ra, chính là mùi thanh lãnh của hoa sen.
Mộ Cẩm Ngọc khá nhạy cảm với mùi hương, song hương thơm này lại khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu, chẳng bao lâu sau đã vào giấc.
Nhưng chung quy thì sức khỏe hắn vẫn còn ốm yếu chưa dứt.
Nửa đêm Ninh Hoàn bỗng nghe được tiếng ho khan trầm thấp, vì mới đến đây chưa được mấy ngày nên tâm trạng y không tốt lắm, giấc ngủ cũng nông, đâm ra bị trận ho khan này làm cho tỉnh giấc.
Màn giường không được buông xuống, Mộ Cẩm Ngọc nằm ngủ ở phía ngoài, chắc là hắn cảm thấy kéo màn xong sẽ phải nằm chung với Ninh Hoàn trong một không gian kín, nên mới cứ để màn thế.
Nhìn thấy ánh đèn dầu mờ ảo, Ninh Hoàn nửa ngồi dậy, mái tóc đen như mực chảy xõa xuống.
Cố chịu hết đêm nay là ổn rồi… Y tự nhủ trong lòng, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, khả năng cao là đối phương đang giữ thể diện cho y. Qua tối mai là sẽ không còn ai nằm cạnh y nữa.
Tuyết Mãn bên cạnh đang nằm ngủ khò khè, tiếng ngáy của nhóc mèo khiến cho bầu không khí trong phòng không đến mức quá yên tĩnh, đây cũng là lí do Ninh Hoàn để mèo con ngủ chung, phần nào làm giảm bớt cảm giác xấu hổ khi phải cùng người xa lạ chung giường.
Mộ Cẩm Ngọc thật sự không đắp chăn, đúng là rất chính trực, nhưng nhìn dáng vẻ hắn ho dữ dội như thế kia, chỉ sợ một lát sau sẽ ho ra máu. Ninh Hoàn nhớ rõ khoảng thời gian này là lúc cơ thể Mộ Cẩm Ngọc yếu ớt nhất, bởi vì lần trước vào cung gặp thích khách, vết thương không được xử lí kịp thời, về sau còn liên tục bị nứt ra rồi để lại cả sẹo, hơn nữa thường ngày hắn lúc nào cũng buồn bực không vui, dĩ nhiên sức khỏe sẽ theo đó mà càng ngày càng kém.
Để ngăn Mộ Cẩm Ngọc lại tiếp tục ho khan, Ninh Hoàn giũ chăn ra, định khoác lên người hắn.
Song ngay khi y sắp đụng đến cơ thể Mộ Cẩm Ngọc, cổ tay Ninh Hoàn chợt đau nhói, giây tiếp theo cổ tay y cũng đã bị đối phương kìm chặt bên người.
Con ngươi lạnh lẽo sâu thẳm của Mộ Cẩm Ngọc nhìn chằm chằm y, khiến y bỗng hoàn toàn tỉnh táo.
Ninh Hoàn bị hắn đè người lên, tóc dài xõa dài hai bên vai, dường như còn có vài sợi lướt qua sống mũi Mộ Cẩm Ngọc. Đến lúc này Mộ Cẩm Ngọc mới biết, rằng mùi hương dễ chịu khi nãy mà hắn ngửi được là tỏa ra từ tóc Ninh Hoàn.
Hắn cũng nhận ra hành động vừa rồi của y là muốn giúp mình phủ thêm chăn.
Mộ Cẩm Ngọc hừ một tiếng: “Cô không lạnh… Khụ khụ…”
Còn chưa nói xong hắn đã bắt đầu ho, lần này không kịp kìm lại, cứ thế ho ra máu.
Ninh Hoàn đưa cho hắn một chiếc khăn tay: “Lau đi.”
Y vẫn còn đang nửa mơ nửa tỉnh, so với Mộ Cảm Ngọc đã sớm qua nhược quán thì thân thể thiếu niên của Ninh Hoàn trông vẫn mỏng manh yếu ớt hơn, nếu quan sát kỹ thì sẽ nhận ra ngũ quan y vẫn chưa hoàn toàn nảy nở, chỉ có trên má là còn được chút thịt, không giống khuôn cằm nhòn nhọn, dù cho bây giờ gương mặt ấy không hề dính chút phấn trang điểm nào, lại vẫn cứ trắng nõn không chút tì vết.
Mộ Cẩm Ngọc lạnh mặt nhận khăn, nền khăn trắng tinh nhanh chóng nhiễm vài vết máu, lau máu xong hắn mới kéo chăn đắp lên, tiếp tục quay lưng lại ngủ.
Ninh Hoàn cầm lại khăn tay, đang yên giấc thì bỗng dưng bị đánh thức, y cũng rất buồn ngủ, vừa dính gối đã thiếp đi.
Giờ Mẹo còn chưa tới Tuyết Mãn đã dậy, mèo con ở trên giường nhảy nhót một lúc, đệm thịt đạp lên mặt Mộ Cẩm Ngọc, dẫm cho hắn tỉnh cả ngủ.
Mộ Cẩm Ngọc mở mắt, có vẻ như mèo ta cũng nhận ra người đối diện rất nguy hiểm, bèn nhanh chóng quay đầu chạy vụt vào ổ chăn của Ninh Hoàn.
Trong ngực Ninh Hoàn bỗng dưng chui ra một nhóc mèo, nó dùng chân nhỏ đè đè lên ngực y cũng không khiến y tỉnh giấc, chỉ nhẹ giọng nói: “Đừng nghịch.”
Lời vừa thốt ra dường như chỉ đang nói mớ, âm sắc lộ rõ sự buồn ngủ chưa tỉnh, lọt vào tai Mộ Cẩm Ngọc lại vô cớ khiến tim hắn lỡ mất vài nhịp.
Khó trách nhiều nam nhân trong kinh thành đều bị câu mất hồn mất vía, Mộ Cẩm Ngọc thấy đối phương thật sự là một vưu vật[1].
[1]
Cuối cùng Mộ Cẩm Ngọc cũng không ngủ tiếp được.
Chờ tới khi sắc trời sáng hẳn, cả hai cũng đến lúc phải rời giường, hôm nay hai người còn cần vào cung để thỉnh an Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Ninh Hoàn rất ghét thức dậy vào mùa đông, song Mộ Cẩm Ngọc thì lại nhanh chóng đứng dậy, khoác mãng bào[2] tử tế.
[2]
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua người kia, thấy Ninh Hoàn vẫn đang nhắm mắt, Mộ Cẩm Ngọc không biết lông mi y vì sao mà lại dài như vậy, nhìn thôi cũng khiến người ta muốn cắt hết.
Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Thức dậy còn muộn hơn cả cô, cái chức Thái tử phi này ngươi không muốn làm nữa đúng không?”
Ninh Hoàn chậm chạp mở mắt, hai tròng mắt nhạt màu còn hơi uể oải, cả người nhìn cũng không có sức sống chút nào.
Nếu như có thể, y thật sự không muốn nhận cái chức Thái tử phi này.
Giờ này cũng không còn sớm nữa, Ninh Hoàn để chiếc khăn tay dính máu ngày hôm qua lên giường rồi mới bước xuống.
Mộ Cẩm Ngọc quan sát hành động của y, híp mắt lại: “Ngươi có ý gì?”
Giọng điệu Ninh Hoàn lạnh nhạt: “Hiện giờ Thái tử điện hạ vẫn còn ốm yếu, không thể hành phòng, việc này hai ta biết là được, không cần để ma ma biết.”
Sau đêm tân hôn sẽ có ma ma đi kiểm tra lạc hồng.
Dù cho có nói bọn họ chẳng làm gì mà chỉ đắp chăn ngủ, chắc cũng không có ai tin.
Mặt Mộ Cẩm Ngọc đen sì.
Quả nhiên ngay sau đó đã thấy nha hoàn mang nước tiến vào, Điệp Thanh đang định chạy qua hầu hạ Ninh Hoàn thay y phục, lại bị y từ chối: “Không cần, ta tự thay.”
Ma ma là từ trong cung tới, trước đó đã nghe nói Thái tử điện hạ cực kỳ không hài lòng mối hôn sự này. Tính tình điện hạ thô bạo, chuyên quyền độc đoán, không thích người khác ra lệnh cho hắn, ngày trước còn từng xảy ra mâu thuẫn với Ninh Hoàn trong cung, ma ma nghĩ Thái tử hoặc là không thèm động vào Thái tử phi, còn nếu đã động thì sẽ hành hạ nàng cả đêm.
Vậy mà chiếc khăn trắng trên giường chỉ dính chút máu to bằng nửa lòng bàn tay, nhìn qua cũng rất bình thường.
Sắc mặt Thái tử âm trầm, không giống túng dục quá độ, có vẻ cho dù đã cùng Thái tử phi viên phòng thì vẫn không ưa nàng.
Về phần Ninh Hoàn — Gương mặt y hơi tái nhợt, nhưng là do trời sinh mặt y đã trắng như thế, dung nhan xinh đẹp cũng không có vẻ e lệ thẹn thùng, mà trông rất lạnh nhạt.
Ninh Hoàn là kiểu người tuyệt đối không bao giờ hầu hạ người khác, y vốn được chiều hư mà lớn lên, dĩ nhiên sẽ không khuất phục trước bất cứ ai, chỉ có điều ma ma vẫn đang ở đây, dù sao thì nàng cũng là người của Hoàng đế đưa đến, y phải làm dáng diễn một chút. Ninh Hoàn tiến lên vài bước: “Điện hạ, để thiếp giúp ngài thay y phục.”
Mộ Cẩm Ngọc ngửi thấy mùi hương trên tóc y, cả người bỗng cứng đờ: “Không cần.”
Ninh Hoàn vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, Mộ Cẩm Ngọc thì lại trổ mã có phần vượt trội, chiều cao cả hai vì vậy mà có chút chênh lệch.
Ở vị trí của Mộ Cẩm Ngọc, hắn có thể nhìn được hàng mi đang rũ xuống của Ninh Hoàn, từng ngón tay xinh đẹp thon dài của y nhẹ nhàng cầm lấy đai lưng Mộ Cẩm Ngọc, sau đó mặt không đổi sắc thắt một cái nút chết.
Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh, đẩy y ra: “Ta tự thắt.”
Ninh Hoàn liếc nhìn ma ma, ngươi cũng thấy đấy, không phải ta không quan tâm, mà là Thái tử điện hạ rất độc đoán, không để ai hầu hạ hết.
Điểm tâm sáng là ăn cùng nhau.
Mộ Cẩm Ngọc không quá để ý về phương diện ăn, mặc, ở, đi lại, thời điểm hắn mười lăm mười sáu tuổi — Giống như Ninh Hoàn bây giờ, Mộ Cẩm Ngọc đã xông pha đánh giặc nơi chiến trường, trên đường hành quân có ăn đã tốt rồi, cho nên hắn cũng không đòi hỏi nhiều, càng không phải là người thích soi mói.
Song Ninh Hoàn lớn lên trong vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực[3] lại có hơi không quen, y không ngờ điểm tâm sáng của Mộ Cẩm Ngọc còn đơn giản hơn cả phủ Định Viễn Hầu.
[3]
Nhóm nha hoàn bưng lên một phần tương thịt, hai phần cháo trắng, một lồng bánh bao và một dĩa cải trắng.
Ninh Hoàn cắn thử một miếng bánh bao, nhai một lúc mới phát hiện vậy mà còn chưa cắn đến phần nhân.
Hẳn là đối phương không có yêu cầu cao về phương diện ăn uống.
Nhưng Ninh Hoàn thì không, bảo một người quen sống xa hoa như y tự dưng phải cầm kiệm là rất khó. Một cái bánh bao ăn không hết, cháo cũng còn nửa bát.
Một Cẩm Ngọc liếc y một cái: “Phủ Thái Tử chưa bao giờ cho phép xa hoa lãng phí.”
Ninh Hoàn bèn cố gắng ăn hết.
Đến lúc ngồi lên xe ngựa tiến cung, Ninh Hoàn mới cảm thấy có chút khó chịu vì đã ăn hơi nhiều.
Y lại bắt đầu nhớ nhà, nhớ vị đại nương trù phòng chế biến các món ăn cực kỳ đa dạng.
Nhìn qua phía Mộ Cẩm Ngọc, Ninh Hoàn lặng lẽ thở dài, đã có ý định chém đầu mình thì thôi đi, còn không cho ăn ngon.
Mộ Cẩm Ngọc: “?”
Không hiểu tại sao mà hắn lại cảm thấy dường như trong mắt Ninh Hoàn có chút ý tủi thân.
Xe ngựa đột ngột chao đảo, Ninh Hoàn không kịp phản ứng, cứ thế mà ngã vào lồng ngực Mộ Cẩm Ngọc.
Tuy Mộ Cẩm Ngọc gầy yếu là thật, song cơ thể hắn vẫn cứng rắn như tấm sắt, đập tê rần cả mũi Ninh Hoàn.
Mộ Cẩm Ngọc nhìn chóp mũi y trong nháy đã mắt đỏ lên, tròng mắt nhạt màu cũng xuất hiện ánh nước lấp lánh, bỗng thấy cả người hơi quái quái.
Lúc mới gặp nhau hắn còn không cảm thấy Ninh Hoàn xứng với hai từ mỹ nhân, song bây giờ sau khi nhìn kỹ lại, thì không cần biết tính tình đối phương như thế nào, chỉ với gương mặt này thôi, y xác thực gánh được một từ “Mỹ”.
Nhưng cảm giác này chỉ xuất hiện trong giây lát, vì Ninh Hoàn điều chỉnh lại trạng thái rất nhanh, đôi con ngươi hờ hững lại nhìn về hướng khác, chỉ có chút đỏ ửng nơi chóp mũi là vẫn chưa tan mất.
Trên đường vào cung, còn chưa đến chính điện đã nhìn thấy một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi đang tiến lại đây, dáng vẻ bên ngoài trông rất nông cạn, có vài nét giống Nhạc Vương, là đệ đệ chung mẫu phi của gã — Duệ Vương.
Duệ Vương là đối tượng theo đuổi Ninh Hoàn trung thành nhất, trước đây mỗi ngày đều tìm cách để gặp được Ninh Hoàn, còn từng ảo tưởng có thể cưới nàng làm trắc phi, bây giờ Ninh Hoàn đã gả cho Mộ Cẩm Ngọc, lòng gã cũng vỡ thành bảy tám mảnh.
Gã nhìn thấy Mộ Cẩm Ngọc thì đương nhiên là mất hứng.
Duệ Vương cảm thấy Mộ Cẩm Ngọc chỉ là một con ma ốm, không biết ngày nào sẽ tự dưng lăn ra chết, dù không chết vì bệnh thì cũng sẽ bị phụ hoàng ban chết, hắn làm sao có thể tốt số cưới được mỹ nhân đệ nhất toàn kinh thành chứ?
Nhưng dù sao công thì phu mặt ngoài của Duệ Vương vẫn giúp gã diễn tốt một vở huynh đệ hòa thuận, cũng do xung quanh toàn là tai mắt của Hoàng đế đang theo dõi.
Duệ Vương chắp tay: “Bái kiến Hoàng huynh, Hoàng… Hoàng tẩu.”
Hai mắt gã cứ nhìn Ninh Hoàn chằm chằm, đã nhiều ngày không gặp, dường như nữ thần lại càng thêm xinh đẹp, khí chất cũng khác xưa, lạnh nhạt vô tình hơn.
— Chắc là bị Hoàng huynh gã làm tủi thân đây mà.
Trong lòng Duệ Vương không nhịn được mà thở dài, gã chỉ ước Hoàng huynh chết nhanh một chút, để gã đến đón tẩu tử.
Mộ Cẩm Ngọc nhẹ giọng cười lạnh: “Ngươi cũng tới thỉnh an Hoàng hậu?”
“Đúng vậy.”
Duệ Vương đã canh sẵn giờ Mộ Cẩm Ngọc cùng Ninh Hoàn tiến cung mới đến, cũng chỉ vì muốn gặp Ninh Hoàn. Còn về phần Hoàng hậu — Hoàng hậu cũng không phải thân mẫu của gã, sao gã có thể nhớ tới việc thỉnh an nàng được.
Tiếc cho gã là giờ phút này Ninh Hoàn còn đang đi vào cõi thần tiên, mải suy nghĩ sau khi trở về nhất định phải ngủ bù đủ giấc, càng không quan tâm ánh nhìn chờ mong trong mắt Duệ Vương, chỉ lạnh nhạt liếc qua là thôi, không quan tâm nữa.
Duệ Vương thất vọng, vô cùng thất vọng, nhưng đồng thời gã cũng cảm thán, không hổ là nữ thần ai cũng ngưỡng mộ, khí chất cao quý đoan trang kia khiến mọi người đều phải hướng tới, không giống một đám dong chi tục phấn[4] thấy người sang bắt quàng làm họ.
[4]
Hầy, bao giờ hoàng huynh mới chết đây?