Sau Khi Xuyên Thư HE Với Đại Lão Cố Chấp

Chương 28



Bởi vì “Minh tinh phá tường” đang vô cùng nổi tiếng nên Thẩm Thứ và Cố Đình Thâm thu hút được rất nhiều người hâm mộ từ chương trình tạp kỹ này. Nếu xuất hiện trên phố mà không ngụy trang sẽ bị người qua đường nhận ra muốn xin chữ ký, hơn nữa sẽ trở thành đối tượng bị mấy tay săn ảnh chụp được. Dạo gần đây, hai người cực kỳ hạn chế việc đi ra ngoài. 

Lúc Thẩm Thứ đang tự hỏi Phó Thời Kiêu và Trình Gia Hâm sẽ tính mưu kế gì hại mình, Cố Đình Thâm bỗng vỗ đùi cậu, hưng phấn đề nghị: “Thẩm Thứ, chúng ta đưa tiểu Đồng đi ăn lẩu đi. Trời lạnh như vậy, đêm cũng đã khuya, ba người chúng ta vây quanh nồi lẩu thịt đỏ đỏ bốc khói, nghĩ thôi cũng đã thấy hạnh phúc rồi.”

Thẩm Thứ trợn trắng mắt, hỏi hắn: “Người đại diện của cậu không phải ngàn dặn vạn dặn cậu giảm béo vì bộ phim tiếp theo sao? Cậu cùng lắm là có thể ăn rau thôi.”

“Hơn nữa, tôi phải bảo vệ giọng của mình, không thể ăn ớt cay.”

Cố Đình Thâm lập tức lộ ra dáng vẻ bi thương: “Thẩm Thứ, đừng như vậy mà. Tôi lâu lắm rồi không ăn lẩu, khó lắm mới có ngày đuổi được tên trợ lý nhìn chằm chằm tôi cả ngày. Cậu coi như là giúp tôi đi.”

Lái xe tiểu Đồng cũng vui vẻ ồn ào theo: “Đi thôi, đi thôi anh Thứ. Anh với anh Đình Thâm ăn đồ ăn không cay, em ăn lẩu thịt cay. Em ăn loại đặc biệt thơm, đảm bảo làm các anh nhìn mà nghiện.”

Hai người ngồi ghế sau nghe cô nói vậy đều trợn mắt xem thường, Thẩm Thứ bất đắc dĩ đồng ý.

Ba người cùng đi tới một tiệm lẩu xa hoa. Nhà hàng này cách trung tâm chế tác điện ảnh không xa, ngày thường cũng thường xuyên có minh tinh tới nên bọn họ đã tập mãi thành quen.

Vừa ngồi xuống, Cố Đình Thâm lập tức lấy thực đơn gọi món, ồn ào nói: “Hôm nay tôi mời, đừng ai giành nha.”

Thẩm Thứ nằm lười ra ghế, thấy hắn dõng dạc như vậy, vỗ vai hắn an ủi: “Đình Thâm, cậu cứ từ từ, không cần gấp. Tôi với tiểu Đồng trong túi chỉ còn vài đồng lẻ, sẽ không cướp công của cậu đâu.”

Ngải Tiểu Đồng lộ ra gương mặt ngại ngùng hiếm có, ngồi ngay ngắn mỉm cười nhẹ.

Cố Đình Thâm không để ý, cả người cứ như nhiều năm chưa ăn lẩu. Một hơi gọi bốn suất bò Kobe giá cả xa xỉ, lại gọi một loạt thịt ba chỉ hảo hạng, sách bò, não heo và vài món khác, sau đó mới trả thực đơn lại cho phục vụ.

Phục vụ đóng cửa rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người, Cố Đình Thâm như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi, nói với hai người: “Hôm nay thật là hữu kinh vô hiểm(*), tôi về sau không bao giờ muốn tham gia loại chương trình tạp kỹ không có kịch bản này nữa. Đặc biệt là chương trình thi đấu như này.”

Hữu kinh vô hiểm

“Hai người không biết tôi đứng ở trên sân khấu chờ đợi kiểm phiếu căng thẳng như thế nào đâu. Lớn như này rồi, đây là lần đầu tiên tôi hồi hộp thế. Mồ hôi đầy đầu, còn muốn đi vệ sinh nữa kìa, chỉ sợ tè ra quần.”

“Phì…” Thẩm Thứ không nhịn được phun hết nước trà mới uống ra, nghiêng đầu liếc hắn một cái, cười nói: “Cậu cũng nói quá rồi ha, tố chất tâm lý kém vậy sao? Chúng ta là tham gia thi đấu chứ có phải lên pháp trường đâu. Bị loại thì cùng lắm là quay về đóng phim tiếp.”

Nói xong, cậu lại nhìn Cố Đình Thâm bằng con mắt ngoài ý muốn: “Cậu không phải cũng có ước muốn sáng tác, ca hát, phát hành nhạc đó chứ?”

“Không có.” Cố Đình Thâm vội vàng xua tay phủ nhận, “Tôi chỉ từng thành lập ban nhạc lúc từng đi học thôi.”

Nước lẩu sôi sùng sục, cửa phòng mở ra, nguyên liệu vừa gọi lần lượt được bê vào.

Đôi mắt bơ phờ của ba người vốn đã đói khát lâu ngày bỗng trở nên sáng người, ngồi thẳng người, cầm đũa bỏ nguyên liệu vào nồi.

Cố Đình Thâm đổ hết một đĩa thịt bò Kobe vào nồi, đợi vài phút sau thì gắp một miếng thịt đỏ tươi cho vào miệng, thở dài mãn nguyện: “Thật ngon.”

Thẩm Thứ nghĩ thầm như này là bao lâu rồi chưa được ăn thịt, tức giận hỏi hắn: “Nhà địa chủ(*) hết đồ ăn rồi chắc?” 

Nhà địa chủ

“Sao cậu biết?” Nghe xong, Cố Đình Thâm kinh ngạc nhìn cậu, “Thú thật với cậu, tôi còn đang muốn nói với hai người tôi chính là phú nhị đại.”

Thẩm Thứ dùng đũa chỉ những miếng thịt bò quý giá xếp thành hàng trên bàn, gật đầu: “Nhìn là biết, cậu không cần kinh ngạc thế.”

“Ồ.” Cố Đình Thâm lấy lại vẻ mặt vô cảm, gắp một miếng thịt khác ăn. Vừa lau mồ hôi trên trán, vừa thổ lộ với Thẩm Thứ: “Tôi thích diễn xuất. Tôi muốn vào giới giải trí để làm diễn viên. Bố tôi không cho nên tôi thề son sắt chắc chắn mình sẽ có tên tuổi trong cái giới này.”

“Kết quả là,” hắn buồn bực bĩu môi “Ba năm trôi qua, tôi vẫn chỉ là một diễn viên nhỏ tuyến 38.”

“Lần này tham gia “Minh tinh phá tường” là một cơ hội thành danh vô cùng tốt. Tôi đánh cược với người trong nhà, nếu có thể lọt vào top 6 sẽ tiếp tục ở lại giới giải trí làm chuyện mình thích. Nhưng nếu không thể,” Hắn dừng lại một chút, thở dài một hơi: “Tôi đành phải quay về thừa kế gia nghiệp.”

Thẩm Thứ: …

Lại một người đi đường cong cứu nước(*).

Đường cong cứu quốc (曲线救国)

Nhưng mà đường cong cứu nước không dễ đi, huống chi kỹ thuật diễn của Cố Đình Thâm còn không được tốt…

Cậu đồng tình nhìn Cố Đình Thâm một cái, cổ vũ: “Cố lên.” Sau đó cúi đầu tiếp tục vớt rau trong nồi.

Cố Đình Thâm phát hiện bạn tốt hôm nay không có hứng thú, vuốt cằm suy nghĩ lý do.

Ngải Tiểu Đồng vừa đứng dậy đi vệ sinh, hắn thấp giọng hỏi Thẩm Thứ: “Khai thật đi, có phải gần đây cậu thất tình không?”

“Gì?” Thẩm Thứ nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, trả lời: “Không có, ông đây thì thích ai?”

Cố Đình Thâm không tin: “Hôm nay cậu hát bài “Tro tàn”, giai điệu nghe đã biết chỉ là có người đang thất tình mới viết được. Cái cảm giác mất mát ấy, cảm giác động tình ấy, chậc.”

Nhắc tới bài hát này, Thẩm Thứ dừng động tác gắp đồ ăn.

“Tro tàn” đúng là do cậu thất tình nên viết, nhưng mà là trước khi xuyên thư.

Nhớ tới mối tình đầu Bùi Chí, Thẩm Thứ còn có cảm giác giống như dẫm phải cứt chó… Phải có cái vận khí như nào mới gặp được loại tra nam như thế…

Năm đó, cậu và Bùi Chí cùng là học viên cùng học viện âm nhạc. Nhờ tài hoa xuất chúng, cậu mới vừa tốt nghiệp đã được công ty nổi danh toàn cầu nhìn trúng, ký hợp đồng 5 năm.

Cậu vì vậy mà vui mừng khôn xiết, Bùi Chí vô tình biết được tính hướng của cậu lại đến thổ lộ, nói yêu thầm cậu đã lâu, muốn trở thành bạn trai cậu.

Thẩm Thứ một phút bốc đồng nên đồng ý với Bùi Chí.

Về sau, dưới sự trợ giúp của công ty, cậu cho ra mắt album đầu tay do mình sáng tác. Doanh số album không tệ, Thẩm Thứ nhảy vọt, trở thành người xuất sắc nhất khóa, bắt đầu bộc lộ tài năng, niềm đam mê với ca nhạc của mình trong giới âm nhạc.

Một năm này, tình cảm giữa cậu và Bùi Chí cũng càng ngày càng tốt, chỉ trừ bước cuối cùng vẫn luôn không làm thì bọn họ đã thân mật với nhau rất nhiều lần.

Thẩm Thứ cảm thấy mùa xuân của mình tới rồi, sự nghiệp lẫn tình yêu đều gặt hái được thành công.

Cậu dư thừa linh cảm, viết rất nhiều ca khúc, chuẩn bị lựa chọn ra bài thích hợp để cho vào album tiếp theo.

Bởi vì thời điểm cậu sáng tác không kiêng dè Bùi Chí, hắn cũng thường xuyên xem khúc phổ và ca từ cho cậu.

Thẩm Thứ không hề để ý, thẳng cho đến khi cậu phát hiện… Hai bài hát của mình bị người khác lấy trộm.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có Bùi Chí xem qua mấy thứ này.

Thẩm Thứ đi tới nhà Bùi Chí tìm hắn, lại nhìn thấy một người khác ở đó – nữ ca sĩ lấy trộm ca khúc của cậu.

Nhìn Bùi Chí từ phòng tắm đi ra, Thẩm Thứ đã hiểu ra tất cả.

Cậu bị lừa, Bùi Chí từ đầu đến cuối đều là đồ tra nam, không chỉ lừa gạt tình cảm của cậu, còn đánh cắp ca khúc cậu sáng tác.

Thẩm Thứ thất hồn lạc phách rời đi trong ánh mắt trào phúng của nữ ca sĩ, một mình đi lang thang ngoài đường.

Mùa đông lạnh băng, kinh đô âm mười mấy độ, ngoài đường tuyết lớn, cậu nhận được điện thoại ở quê nói mẹ cậu té xỉu trên đường bị đưa vào bệnh viện, kết quả khám là bệnh ung thư.

Thẩm Thứ lớn lên trong gia đình đơn thân, một mình mẹ cậu vất vả nuôi cậu, vất vả cho cậu học hành.

Cậu cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ, vội vàng đặt vé máy bay về nhà. Vứt buổi hẹn tiệc tối ngày hôm sau ra sau đầu.

Cậu cho đài truyền hình leo cây, kết quả là đài truyền hình tức giận ra lệnh phong sát cậu, không thể trở thành ca sĩ. Cậu lại tận mắt thấy nữ ca sĩ ở trên sân khấu hát bài hát của cậu, một lần đã nổi tiếng.

Mấy tháng sau, bởi vì không có tiền để tiếp tục trị liệu, mẹ cậu cũng bỏ cậu mà đi.

Một năm kia, Thẩm Thứ 21 tuổi.

Mỗi đêm nằm suy nghĩ, Thẩm Thứ thường xuyên tự hỏi, nếu cậu không đáp ứng làm bạn trai Bùi Chí, vậy có phải một loạt sự kiện này sẽ không xảy ra? Sự nghiệp của cậu sẽ không có đả kích, bệnh của mẹ cũng không tới mức không có tiền chữa trị.

Cậu chỉ vì một tình yêu bồng bột mà mất đi hết thảy những gì mình quý trọng.

Mà thứ khiến cho Thẩm Thứ thống hận chính là tình cảm của cậu không cách nào lấy lại được như lúc đầu.

Bùi Chí phản bội, đem tấm lòng của cậu thiêu đốt thành tro tàn. Cậu viết bài hát này, quanh quẩn trong đó không phải là mất mát, mà là hối hận.

Từ ngày đó, cậu từ biệt con người đơn thuần, xử trí theo cảm tính trước kia.

Bảy tám năm sau, cậu diễn chung cùng những người khác nhau ở những bộ phim khác nhau nhưng không yêu thêm bất kỳ ai.

Chuyện cũ qua đi, Thẩm Thứ buông đũa, ngẩng đầu nhìn Cố Đình Thâm, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đều là chuyện cũ, khi xưa tuổi nhỏ, mắt lại mù, gặp phải tra nam.”

Cố Đình Thâm: …

Cố Đình Thâm cho rằng cậu lại không đứng đắn, dở khóc dở cười nói: “Thẩm Thứ, nếu tôi nhớ không nhầm, cậu năm nay mới chỉ 21? Lại còn chuyện cũ năm xưa, cậu là ở đời nào gặp được tra nam?”

Thẩm Thứ vẻ mặt không sao cả, nhún vai thừa nhận nói: “Ừ, đời trước gặp phải tra nam.”

Cố Đình Thâm còn đang muốn hỏi thêm, phía sau lại truyền tiếng tiếng ho khan của trợ lý tiểu Đồng. Hắn và Thẩm Thứ cùng nhau quay đầu lại, thấy Kiều Nhung và Phó Thời Kiêu đang đứng ở cửa.

Cố Đình Thâm: …

Thẩm Thứ: …

Thẩm Thứ: Nhà ăn, tiệm ăn tại gia, tiệm lẩu… Vì sao tôi cứ ăn cơm ở đâu là lại gặp được hai vị thần tiên này vậy?

Tiểu Đồng đứng một bên có vẻ hơi chật vật, giả vờ kích động nhưng thật ra là đang áy náy, nói với cậu và Cố Đình Thâm: “Trên đường từ nhà vệ sinh về đây em gặp ngài Kiều và anh Thời Kiêu. Bọn họ đang định rời đi, nhưng ngài Kiều nghe nói anh Thứ cũng ở chỗ này ăn lẩu nên muốn qua đây nói chuyện với anh.”

Hai người lúc bấy giờ mới phản ứng lại, đứng dậy nhường chỗ cho Phó Thời Kiêu và Kiều Nhung. 

Phó Thời Kiêu sắc mặt không vui, miễn cưỡng cười một chút, khô khan cự tuyệt: “Anh Kiều Nhung, tiểu Thẩm, Đình Thâm, mọi người cứ từ từ nói chuyện. Tôi còn có việc, đi trước nhé.”

Thẩm Thứ nhạy bén nhận ra ảnh đế có hơi không ổn, mọi người ở bên nhau ghi hình cả ngày. Lại nói, giờ cũng đã muộn, cơm nước xong không về nhà ngủ thì còn có chuyện gì?

Cậu nhìn Phó Thời Kiêu rồi lại nhìn Kiều Nhung, nghĩ thầm không biết đại lão có cho ảnh đế mặt mũi gì không?

Quả nhiên, Kiều Nhung hoàn toàn không có ý muốn đưa Phó Thời Kiêu về, chỉ nhìn hắn một cái, nhàn nhạt dặn dò: “Nhắc tiểu Hứa lái xe chú ý an toàn.”

Tiểu Hứa là trợ lý sinh hoạt của Phó Thời Kiêu.

Phó Thời Kiêu nghe xong câu này, đôi mắt đào hoa lộ ra tia thất vọng nồng đậm cùng với sự thương tâm khó có thể che giấu. Nhìn Kiều Nhung một lúc lâu, nhụt chí mà rũ mắt, gật đầu: “Vậy tôi đi đây.”

Dứt lời, hắn xoay người rời đi, không thèm liếc Thẩm Thứ một cái.

Thẩm Thứ:?

Ảnh đế lười diễn kịch rồi à?

Tiểu Đồng và Cố Đình Thâm cũng không hiểu ra làm sao, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Kiều Nhung trầm mặc một lát, không chút để ý nhìn Thẩm Thứ, nói: “Ăn no rồi? Tôi đưa cậu về nhà.”

Ba người không thể hiểu được gì:???

Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp họa?

Kiều Nhung giọng điệu tùy tiện lại chân thật đáng tin. Thẩm Thứ đành nhận mệnh gật đầu, nói với Cố Đình Thâm: “Phiền cậu đưa tiểu Đồng về.”

Cố Đình Thâm đáp ứng, đi tính tiền.

Thẩm Thứ không biết mình lại phạm phải sai lầm gì, ngoan ngoãn đi xuống lầu với Kiều Nhung, rời khỏi tiệm lẩu.

Đêm nay, vậy mà Kiều Nhung tự mình lái xe.

Thẩm Thứ nhìn chiếc xe việt dã xa hoa một hồi, chủ động mở cửa xe phía sau.

Kiều Nhung nhìn thoáng qua, ra lệnh cho cậu: “Lên ngồi ghế phụ.”

Thẩm Thứ: Ô hô, có vẻ như hôm nay ông đây phạm sai lầm không nhỏ.

Cậu nhướng mày, không sợ hãi mà nghe lời ngồi cạnh Kiều Nhung, thắt dây an toàn.

Kiều Nhung khởi động xe, tiến vào con đường đêm khuya thanh vắng.

Hai người cũng không chú ý tới ở một góc gần đó, có một chiếc xe bảo mẫu màu đen. Phó Thời Kiêu ngồi trong xe, tận mắt nhìn thấy một màn này. Hai tay bên người gắt gao nắm lại, bi thương trong mắt không thể nào tan đi.

“Thẩm Thứ.” hắn nhẹ nhàng nói tên Thẩm Thứ một lần, nhớ tới hình ảnh vừa rồi, đôi mắt dần trở nên âm u đáng sợ. Hắn như oán hận mà lặp đi lặp lại hai chữ này: “Thẩm Thứ, Thẩm Thứ, Thẩm Thứ!”

“Rốt cuộc ngươi vì sao lại xuất hiện? Kiều Nhung lại vì cái gì mà chỉ đối xử với ngươi không giống người khác? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?” Phó Thời Kiêu âm trầm, điên cuồng hỏi.

Người đàn ông trung niên với khuôn mặt cực kỳ bình thường ngồi cạnh hắn thấy vậy, trấn an hắn: “Thời Kiêu, chẳng qua chỉ là một minh tinh nhỏ tuyến 38. Ca hát dễ nghe một tí, lớn lên đẹp một chút, bởi vậy mới hấp dẫn ngài Kiều chú ý tới, cậu không cần vì vậy mà tức giận.”

Phó Thời Kiêu bỏ đi lớp ngụy trang dịu dàng ưu nhã hằng ngày, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Tăng, anh cho người tìm kiếm tư liệu về Thẩm Thứ chút đi, càng chi tiết càng tốt. Tốt nhất là trong vòng mấy ngày này đưa cho em.”

Người được gọi là “anh Tăng” chính là Tăng Minh Kiệt, người đại diện của Phó Thời Kiêu. Hắn nghe vậy thì nhếch miệng cười nói: “Thời Kiêu, đây chỉ là việc nhỏ. Anh Tăng đảm bảo sẽ xử lý thỏa đáng cho cậu, cậu cứ an tâm làm việc của mình đi.”

Phó Thời Kiêu nhận được câu trả lời, lòng an tâm hơn. Vừa rồi lại đem cảm xúc áp lực trong lòng phát tiết ra, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hắn thở ra một hơi, xoa mi tâm, nhắm mắt dựa lưng vào ghế, nhớ lại chuyện vừa xảy ra tối nay.

Quay trở lại lúc sau khi trận thi đấu thứ tư kết thúc, Phó Thời Kiêu vốn định ngồi xe rời đi. Ở dưới bãi đỗ xe lại bị Trình Gia Hâm gọi lại.

Hắn không định trả lời đối tượng tiền đồ đã sắp đi tới điểm cuối. Nhưng Trình Gia Hâm thần thần bí bí nói với hắn, có chuyện phải nói cho hắn biết.

Chuyện này có liên quan tới Kiều Nhung và Thẩm Thứ.

Phó Thời Kiêu không nhịn được, cho hắn bước lên xe.

Ở trong xe, Trình Gia Hâm thẳng thắn thừa nhận chuyện của mình và Phùng Mậu với hắn. Còn kể hết tất cả chuyện xảy ra ở tiệc rượu hôm nọ.

Nói tới tận khi Kiều Nhung cứu Thẩm Thứ từ trong tay Lưu Chiêu, Trình Gia Hâm châm chọc nhìn Phó Thời Kiêu: “Phó Thời Kiêu, tôi đoán hẳn là anh thích Kiều Nhung.”

“Đáng tiếc anh tuyệt đối không thể tưởng tượng được. Kiều Nhung nói Thẩm Thứ mới là người của hắn, người khác hắn không quan tâm. Hahaha.”

Phó Thời Kiêu không tin Kiều Nhung sẽ nói những lời đó, Trình Gia Hâm lại cười vô cùng kiêu ngạo: “Phó Thời Kiêu, anh tin tôi hay không là chuyện của anh. Tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, không chỉ tôi, anh cũng chỉ là bại tướng dưới tay Thẩm Thứ.”

“Anh biết không? Thẩm Thứ là được Kiều Nhung nắm cổ tay, đích thân mở cửa cho, còn ngồi trên xe của hắn rời đi.”

“Quan hệ của hai người bọn họ, thân mật hơn những gì họ thể hiện ngoài mặt.”

“Phó Thời Kiêu, tôi không biết anh có từng ngủ cùng Kiều Nhung hay không. Nhưng tôi có thể khẳng định, Thẩm Thứ nhất định đã từng hầu hạ vị đại lão này.”

Nói xong, hắn lại oán hận hỏi Phó Thời Kiêu: “Anh biết tại sao hôm nay Kiều Nhung lại loại tôi hay không?”

“Không phải bởi vì những lý do đường hoàng mà hắn nói ngoài miệng, mà là bởi vì tôi âm mưu hãm hại, bởi vì Thẩm Thứ chính là người của hắn!”

Phó Thời Kiêu không muốn nghe tiếp, đuổi cái tên điên Trình Gia Hâm ra khỏi xe bảo mẫu của mình.

Khi chỉ còn một mình hắn ở trong xe, lời nói của Trình Gia Hâm cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Phó Thời Kiêu không muốn tin tưởng những lời châm ngòi ly gián đó. Nhưng từ ngày đầu tiên, hắn gặp Thẩm Thứ đã phát hiện Kiều Nhung đối xử với Thẩm Thứ không giống người khác.

Thẩm Thứ so với những người từng lảng vảng bên cạnh Kiều Nhung mà hắn đuổi đi không giống nhau. Phó Thời Kiêu chưa từng gặp qua một người dám to gan lớn mật như thế trước mặt Kiều Nhung mà lại được hắn khoan nhượng.

Trong lòng mơ hồ có đáp án, lại không muốn tin đây là sự thật.

Rối rắm hồi lâu, hắn đưa ra một quyết định… nói hết tình cảm đã áp bức hắn nhiều năm cho Kiều Nhung.

Hắn không thể chờ đợi được nữa.

Hắn muốn ngay lập tức, thổ lộ với Kiều Nhung.

Nếu không, người hắn thích nhiều năm sẽ bị người khác đoạt đi mất.

Phó Thời Kiêu tính toán ổn thỏa, vội vàng gọi cho Kiều Nhung, hẹn anh cùng nhau ăn tối.

Kiều Nhung đồng ý, Phó Thời Kiêu hẹn địa điểm ở tiệm lẩu.

Vào thời tiết mùa đông rét lạnh cùng nhau ăn lẩu, còn có thể nhắc lại kỷ niệm xưa tốt đẹp. Phó Thời Kiêu cảm thấy đây là lựa chọn không tồi.

Nhưng thời điểm dùng bữa, thái độ của Kiều Nhung vẫn trước sau như một, nhàn nhạt và xa cách.

Hắn lấy hết can đảm ra để thổ lộ, Kiều Nhung lại nói chỉ coi hắn như bằng hữu, chưa bao giờ có suy nghĩ khác.

Phó Thời Kiêu không tin bản thân sẽ thua một tên Thẩm Thứ tuyến 38 không bằng mình, nhưng sau đó, hắn đã bị vả mặt một cách hung hăng.

Khi hai người đang định rời khỏi tiệm lẩu thì gặp được một cô gái trẻ ngoại hình bình thường, Kiều Nhung vậy mà liếc mắt một cái đã nhận ra đấy là trợ lý của Thẩm Thứ.

Biết được Thẩm Thứ và Cố Đình Thâm cũng ở đây ăn lẩu, Kiều Nhung lại muốn đích thân đi tìm Thẩm Thứ!

Phó Thời Kiêu không thể tin được, trong ba người bọn họ, người phải ảm đạm rời đi lại chính là mình!

Hắn mở choàng mắt, đôi mắt đào hoa nhuốm màu tức giận.

Thẩm Thứ, người này tuyệt đối không thể ở bên cạnh Kiều Nhung!

Cùng lúc đó, ở dưới lầu của chung cư cũ, Kiều Nhung giơ tay ngăn cản Thẩm Thứ đang muốn tháo đai an toàn, trầm giọng hỏi: “Đời trước cùng bạn trai quấn quít tới chết, hử?”

Thẩm Thứ lòng cảm tạ đất trời, ông đây đợi cả đêm, đại lão rốt cuộc cũng hỏi câu muốn hỏi rồi.

Cậu chớp mắt, xua tay làm rõ hiểu lầm: “Không có, không có, ngài Kiều ngài hiểu lầm rồi. Tôi quen hắn khi còn nhỏ, cái gì cũng chưa làm. Đây là nghệ thuật xử lý thâm hậu đó.”

Nói xong, cậu bỗng nhận ra, dù cho là trước khi xuyên thư hay sau khi xuyên thư, đại lão là người duy nhất cậu từng lăn giường cùng.

Thẩm Thứ trộm ngắm Kiều Nhung, từ góc độ cậu nhìn, góc mặt Kiều Nhung mười phần rực rỡ. Giống như trong “Không yêu” miêu tả, đẹp như một tác phẩm điêu khắc đao tước rìu đục từ đá cẩm thạch.

Thẩm Thứ không tự chủ được mà nuốt nước bọt, ở trong xe yên tĩnh lại phát ra thanh âm rõ ràng.

Kiều Nhung nghe được đáp án mình muốn, tâm tình tốt lên không ít. Quay đầu nhìn cậu, cười như không cười, ánh mắt hài hước, lời nói như ám chỉ: “Như thế nào? Buổi tối ăn nhiều thịt như vậy còn không đủ no?”

Trái tim Thẩm Thứ mạnh mẽ nhảy lên hai cái, âm thầm liều mạng gật đầu: Đúng đúng, tú sắc khả xan(*), ông đây cmn lại đói bụng rồi!

Tú sắc khả xan

Nhưng mà… no ấm mới dám có ý dâm. Ảnh đế còn đang muốn cùng Trình Gia Hâm hợp tác, bản thân vẫn là nên lựa chọn bảo toàn mạng sống.

Cậu dối trá nở nụ cười đơn thuần, làm bộ nghe không hiểu ý của Kiều Nhung, ngượng ngùng nói: “Hì hì, vẫn hơi đói một chút.”

Kiều Nhung nhướng mày, lại một lần nữa không có ý tốt hỏi: “Muốn ăn sao?”

Thẩm Thứ không chống đỡ được, suy yếu cười: “Không được rồi, đã muộn như vậy rồi.”

Kiều Nhung nhìn chằm chằm khuôn mặt tựa như búp bê sứ trước mặt, nhớ tới lời anh nghe được ở tiệm lẩu.

Anh biết, Thẩm Thứ lúc ấy là nghiêm túc.

Nghĩ tới tình sử phong phú của con mồi nhỏ, thế mà mình lại không biết, Kiều Nhung không vui nheo mắt.

Anh không trêu đùa Thẩm Thứ nữa, xoay người thấp giọng cảnh cáo cậu: “Thẩm Thứ, đừng ở dưới mí mắt tôi làm xằng bậy.”

Anh đã che giấu rất tốt, hơn nữa còn nhịn một thời gian rất lâu.

Sức chịu đựng của anh là có hạn. Tuy nói Thẩm Thứ chỉ là con mồi anh coi trọng, nhưng Kiều Nhung không thể nói rõ được anh sẽ làm gì cậu.

Nhốt lại, hoặc là tìm ra những người từng trêu chọc cậu trong quá khứ, tự tay tiêu diệt…

Thẩm Thứ cảm nhận được không khí nguy hiểm trên người đại lão, rụt cổ lại, gật đầu như gà con mổ thóc: “Đã biết, đã biết.”

Sẽ thay đổi, sẽ thay đổi!

Kiều Nhung vô cùng thích bộ dáng đáng thương này của cậu, tâm tình cũng tốt đẹp hơn. Anh cúi người tháo đai an toàn cho Thẩm Thứ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, hương tuyết tùng tươi mát mạnh mẽ xông vào khứu giác Thẩm Thứ. Cậu nhìn sườn mặt hoàn mỹ của đại lão vừa cọ qua mặt mình, trong lòng chợt xuất hiện một suy nghĩ: Kiều Nhung thật sự đối tốt với cậu.

Nhưng mà, ảnh đế lại là một nhân vật tàn nhẫn!

Haiz.

Đai an toàn và khóa xe đều được mở ra, biểu thị cho việc đêm nay Kiều Nhung tha cho mình. Thẩm Thứ thở dài một hơi trong lòng, động tác lưu loát mở cửa xuống xe, nói lời chúc ngủ ngon với Kiều Nhung.

Đêm tuyết rơi nhẹ trong không trung, Thẩm Thứ nhìn xe Kiều Nhung biến mất khỏi tầm nhìn, tiếc nuối nghĩ, thời khắc tốt đẹp như vậy, đáng ra nên cùng đại lão làm một nháy.

Nhưng mà cậu không có, cậu lại muốn hát “Đêm tịch mịch, tôi cũng tịch mịch.”

“Hừ hừ.” Thẩm Thứ cười tự giễu, vừa đi về phía chung cư vừa cảm thán: “Ông đây thật sự là không chống được mị lực của đại lão mà!”

“Mùa đông tới rồi, mùa xuân sẽ còn xa sao?”

Cậu có thể không gợn sóng ở trước mặt mọi người hát “Tro tàn”, cũng có thể vui vui vẻ vẻ cùng người mình coi trọng lên giường. 

Đoạn tình cảm tiếp theo, có lẽ sẽ không xa.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.