*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tí tách,
Tí tách,
…
Thi Nhiên nghe được tiếng nước đã lâu không thấy. Hắn gắng gượng mở mắt ra, nhưng nơi giếng mỏ tối tăm lại chẳng có thứ gì cả. Môi khô đến trắng bệch, hắn thậm chí còn cắn cả tay mình để uống tạm máu.
Một giọng nói bảo hắn hãy cứ ngủ đi. Suýt chút nữa hắn đã nhắm mắt lại, nhưng mẹ hắn còn nằm trong bệnh viện, em trai muốn lên học đại học.
Hắn phải để em mình được vào một trường đại học tốt.
Hắn lại một lần nữa quấn sợi dây kẽm vào tay như dây thừng rồi trèo lên. Máu lẫn lộn trên bàn tay hắn, song hắn vẫn không buông đôi tay đang leo của mình.
Một người đàn ông tựa như con chó đã chết vậy mà trèo ra được khỏi giếng mỏ bỏ hoang bằng thứ sức mạnh đáng kinh ngạc. Mình mẩy đầy vết thương tích, tay không có phần nào là lành lặn, hắn nằm trên mặt đất, máu cứ rơi tí tách từng hồi.
Chẳng rõ đã qua bao lâu, trước mặt hắn chợt xuất hiện vị quản đốc mà ai ai cũng phải kính trọng: “Mệnh cứng đấy, từ giờ cậu đi theo tôi đi.”
♪
Trong bệnh viện, Thi Lương nhận được cuộc gọi từ số lạ. Một giọng nói quen thuộc vang lên từ chiếc điện thoại: “Lương Lương ơi, trong nhà không xảy ra chuyện gì chứ?”
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói kia, mắt cậu đỏ hoe: “Em gọi điện thoại cho anh, có người nhận xong bảo anh bị rơi xuống giếng mỏ.”
“Anh trèo ra ngoài.” Thi Nhiên nhỏ giọng đáp, “Em đừng tin lời ông ta, ông ta toàn làm mấy chuyện bất lương thôi. Ông ta cuỗm sạch đồ của anh và trốn luôn rồi.”
“Sau này anh không làm ở giếng mỏ nữa, chắc sẽ đi chỗ xa hơn. Tiền anh sẽ gửi về đúng hạn, em phải chăm sóc mẹ và bản thân cho tốt nhé.”
Thi Lương không muốn làm anh trai lo lắng nên chẳng nhắc tới chuyện buôn lậu nội tạng. Cậu ta chỉ khịt mũi đáp dạ, rồi đưa cho Trang Châu và Thẩm Trì mỗi người một sọt quýt mới hái.
Thẩm Trì đeo cặp sách ra cửa, vừa cúi đầu đã thấy một giỏ quýt đầy ụ. Cậu nhíu mày, cuối cùng vẫn mang giỏ quýt vào nhà.
Cả căn phòng tràn ngập hương chua ngọt của trái quýt. Cậu nhìn một bàn đầy quýt, đoạn mở điện thoại lên.
Thẩm Trì: Cậu bạn hôm qua tui kể đã được cảnh sát cứu về. Cậu ấy lại tặng tui quýt, mà thực ra một mình tui đâu thể ăn hết nhiều quýt như vậy chứ, cậu ấy chỉ cần giúp tui làm bài tập là được rồi.
Cậu vốn tưởng rằng Nghiêm Tuyết Tiêu sẽ hỏi tại sao người nọ lại được cứu ra, song điều đối phương chú ý tới lại là cậu. Bên kia gửi lại một tin nhắn vô cùng dịu dàng.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Bài tập tốt nhất là nên tự mình làm.
Thiếu niên tóc đỏ chăm chú nhìn màn hình hồi lâu. Có lẽ là không muốn làm đối phương thất vọng, cậu mở cặp sách ra, nghiêm túc ngồi trước bàn, lần đầu tiên làm bài tập về nhà. Mặc dù không biết cách giải phần lớn các câu, cậu vẫn dựa theo cuốn “Hướng dẫn nâng điểm” của Yến Thâm rồi mò mẫm hoàn thành phần trắc nghiệm.
Làm bài tập xong, cậu vừa ăn quýt vừa đăng nhập vào game. Lúc này, ngày thi đấu thứ hai sắp bắt đầu.
♪
“Luận văn của Byron được đăng trên SSCI, hôm qua cậu ta hỏi thăm tôi về chuyện của cậu.” Adam trả cuốn sách bản gốc mình mượn cho Nghiêm Tuyết Tiêu, “Cậu nhận được thông báo xét duyệt chưa?”
“Chưa.” Chàng trai đưa anh ta một ly nước.
Adam nói cảm ơn rồi nhận lấy cốc. Yan là người đầu tiên hoàn thành xong luận văn, từ trước đến nay luôn bị Byron coi là đối thủ. Anh ta cẩn thận hỏi: “Bị từ chối à, cậu nộp bài cho tạp chí nào?”
“The Philosophical Review.”
Nghe tên quyển tạp chí ấy, Adam ngạc nhiên không thôi. The Philosophical Review là tạp chí hàng đầu chuyên về triết học, những người được đăng bốn, năm bài viết trên này thì đều đạt đến trình độ có thể giảng dạy ở trường đại học. Tính đến nay, vẫn chưa có người Trung Quốc nào được nhận bài, độ khó hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Một bài luận văn không thể nộp cho nhiều bên, hơn nữa thời gian xét duyệt cũng rất lâu. Ngay cả Byron cũng chỉ dám gửi bài cho tạp chí phổ thông hạng C, mà Yan thì nhẹ nhàng nộp thẳng cho tạp chí hàng đầu.
Tới đây, anh ta mới phát hiện rằng người thanh niên vốn tràn trề tự tin từ trong xương tuỷ. Anh chưa bao giờ xem Byron là đối thủ của mình cả.
Uống hết cốc nước, Adam chuẩn bị rời đi thì thấy đống quýt đặt trên bàn. Anh ta bèn ngượng ngùng hỏi: “Tôi chưa từng thấy loại quýt này bao giờ, tôi ăn thử một quả được không?”
Quýt đã héo, hẳn cũng không đáng bao nhiêu tiền, anh ta không nghĩ yêu cầu của mình có gì vượt quá giới hạn.
Chẳng ngờ rằng anh ta lại nghe thấy người kia đáp: “Xin lỗi.”
Thanh niên lấy một quyển sách từ trên kệ, đưa cho Adam: “Chắc cậu chưa đọc bản này của cuốn Apology đâu nhỉ.”
Lúc cầm sách bước ra khỏi kí túc xá, Adam mới khó hiểu tự hỏi rằng liệu một quả quýt còn quý hơn cả một quyển sách đã ngừng xuất bản hay sao?
Mà Nghiêm Tuyết Tiêu chỉ ngồi trước máy tính, vừa ăn quýt vừa mở livestream lên.
♪
Tô Bách hoàn toàn là bị kéo vào cho đủ quân số. Thứ hạng hắn có được trên server châu Á đều là nhờ người khác gánh giúp, chứ hắn cũng hiểu rõ rằng bậc rank thực sự của mình chỉ nằm ở mức Bạch Kim. Không giống như đồng đội mình là Hứa Thành và Lam Hằng, hắn rất bình tĩnh đọc đống bình luận trước giờ thi đấu.
[Đội Kitten hôm nay không thiếu người nữa nhỉ]
[Đứng áp chót là đội Cáo Bạc ha, hai anh em cùng cảnh ngộ bị buộc chung với nhau nè]
[Đừng có cue(*) đội Cáo Bạc vào! Lần này đội Cáo Bạc toàn là tuyển thủ chuyên nghiệp đấy, dù có ở hạng hai đếm ngược đi chăng nữa thì cũng hoàn toàn khác với đội đứng bét chỉ có mười điểm nhé]
(*) Cue nghĩa là nhắc tới, đề cập tới một đối tượng không trực tiếp có mặt/không trực tiếp liên quan trong cuộc hội thoại/chủ đề mọi người đang bàn luận.
Bản đồ được chọn ngẫu nhiên ở ván đầu tiên là Paramo, bên trong sẽ có một ngọn núi lửa đang chảy dung nham nóng. Paramo là bản đồ động, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất của nó so với các bản đồ trước đó. Địa hình nơi này sẽ luôn thay đổi qua mỗi trận đấu.
[Cho cái này vào thi là cũng thách thức quá rồi]
[Hôm qua đội Kitten vừa nhảy xuống đây đã biến thành hộp đó]
[Trúng bản đồ cũ thì tốt hơn, streamer chơi quen nên sẽ không có quá nhiều chênh lệch. Vào bản đồ mới là muốn tàn sát người ta sao, phản ứng kém hơn quá nhiều]
[+1, ngày hôm qua đội Kitten đứng cuối còn có thể bảo là vì thiếu người, hôm nay không có lý do gì để lại xếp chót hết]
“Sao lại là Paramo chứ? Muốn tôi giả vờ mất mạng không?” Lam Hằng lén hỏi, nhưng sau đó anh lại nghĩ ngay tới một vấn đề, “Chat đội sẽ không bị chiếu lên livestream đâu nhỉ?”
Thẩm Trì lạnh lùng đáp: “Có đấy.”
[Giả vờ mất mạng, tui nghe thấy rồi nha]
[Tui cũng nghe được!]
[Đội Kitten mà rớt mạng thì sẽ bị coi là hành vi thi đấu tiêu cực đó]
Lam Hằng lập tức đổi chiều: “Do hôm qua tôi không quen bản đồ thôi, hôm nay nhất định sẽ cố gắng giữ một tranh hai nhé.”
[Tự dưng tham vọng thế?]
[Không má ơi, ý anh ta bảo là sẽ cố giữ hạng một từ dưới lên và giành hạng hai đếm ngược đó! Mà hạng cuối thì cần bảo vệ làm gì chứ?]
[Không dám nhận mình là hội viên của Kitten Live luôn]
[Hôm nay tui xin phép làm hội viên VIP của Emperor Penguin nhé]
Tô Bách thì lại rất thoải mái về mặt tâm lí. Dù sao hắn cũng không thể đánh bại các đội khác nên cứ chơi tuỳ hứng là được, tiện thể tham quan bản đồ mới một chút.
“Các bạn khán giả ơi, bây giờ các bạn đang được chiêm ngưỡng bản đồ mới Paramo đấy. Từ đường bay của bản đồ, ta có thể thấy rằng địa hình của nó sẽ thay đổi mọi lúc.” Tô Bách dứt khoát quay sang làm nghề cũ, bắt đầu livestream.
[Đây là phòng phát sóng của giải đấu hả?]
[Cứ phải xác nhận liên tục xem tui có đi nhầm phòng livestream không]
[Hahahahahaha streamer kính nghiệp online giảng giải]
Lam Hằng cũng thuận miệng thuyết minh: “Từ trên không, ta có thể thấy mười hai đội đã nhảy xuống thành chính, chiến cuộc có vẻ rất khốc liệt. Rốt cuộc đó là mười hai đội nào? Tiếp theo chúng ta sẽ khám phá bản đồ để tìm hiểu sự thật nhé.”
[Quả nhiên là đội toàn streamer]
[Cướp lời của bình luận viên rồi]
[Mặt bình luận viên đang đen sì kìa]
Hứa Thành tham gia cuộc thi với mục đích học hỏi. Thấy hai người trong đội cứ như đi dạo chơi, hắn bèn hít một hơi thật sâu rồi quay sang hỏi Thẩm Trì: “Ý cậu thế nào?”
Thẩm Trì đi theo Lam Hằng: “Đi thôi.”
[Cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của Hứa Thành]
[Late bị lão Lam dạy hư rồi]
[Bé mèo con!]
Thấy Thẩm Trì không phản đối, Hứa Thành đành phải bám theo. Bốn người bọn họ đáp xuống rìa bản đồ, bắt đầu hướng về khu vực trung tâm thăm dò.
[Chào mừng cả nhà đến với kênh du lịch]
[Streamer sẽ dẫn bạn tới thăm thành phố núi lửa Paramo]
[Không kích thích không lấy tiền!]
Đinh Huy là một tuyển thủ chuyên nghiệp đã giải nghệ, lần này anh ta và Phương Thăng Tuyền đảm nhiệm vị trí bình luận viên của giải đấu. Nhìn hình ảnh trên màn hình, anh ta nhíu mày: “Thi đấu là thi đấu, đội Kitten quá vô tư rồi.”
Chỉ cần ai động vào Late là Phương Thăng Tuyền sẽ cho bay ngay: “Có thể cậu nghĩ rằng bọn họ đi ngắm cảnh, nhưng thật ra bọn họ đang thu thập thông tin của đối thủ đấy.”
[Lừa lọc tới mức tui suýt thì tin thật]
[Tui nghi thầy Phương đã nhận tiền của Kitten Live]
[Khỏi phải nghi nữa đâu, chắc chắn là đã nhận tiền]
[Nhưng trận này vận may của đội Kitten cũng tốt đấy chứ? Bọn họ chưa gặp phải đội nào hết, trụ được mười lăm phút rồi]
“Khu vực này là dung nham, người hay là xe đi qua đây đều sẽ bị mất máu.” Hướng dẫn viên du lịch Tô Bách chợt dừng màn thuyết minh, đoạn trốn ra phía sau đội, “Trên sườn núi hướng Tây Bắc có người.”
Thẩm Trì liếc nhìn: “Đội Cáo Bạc.”
[Ủa, sao bọn họ biết được!]
[Có khi đi thu thập thông tin thật]
[Chắc là tình cờ nói đúng rồi đấy]
[Giật mình luôn]
Nghe ba chữ “đội Cáo Bạc”, mặc dù không muốn thừa nhận rằng mình kém hơn người khác nhưng Hứa Thành vẫn phải lên tiếng nhắc nhở: “Bốn người đội Cáo Bạc đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, rất khó để đánh bại họ từ chính diện.”
Để giữ vững thứ hạng, cả đội quyết định đi đường vòng. Thẩm Trì đứng ở sau cùng.
[Anh em cùng gõ đau lòng giùm đi nào]
[Dù sao cũng tốt hơn là chết cả nhóm]
[Cứ đi vòng quanh đi, chơi bừa là tốt nhất đấy]
Song chẳng ai ngờ rằng trước khi đi, Thẩm Trì chốt đội lại vòng ra sườn núi nơi đội Cáo Bạc đứng và ném một quả bom khói. Một đội khác ở sườn núi phía Nam lần theo tiếng động mà tới. Chỉ vài phút sau, đội Cáo Bạc bị diệt sạch, còn Thẩm Trì thì co giò chạy.
Đội Kitten tiếp tục vui vẻ dạo chơi.
[… Tui xin phép rút lại câu đau lòng trước đó]
[Đội Cáo Bạc mới đúng là đáng thương này, bọn họ chỉ im lặng đứng trên đỉnh núi chứ có ghẹo ai đâu]
[Làm thế nào để giành được vị trí thứ hai đếm ngược? Kéo người đứng áp chót xuống cuối bảng là xong]
Tô Bách nhìn tình hình trận chiến nơi phương xa, không nhịn được lẩm bẩm: “Sao tôi thấy cái thao tác này quen thế nhỉ?”
Vì nghĩ cho sự hoà hợp của cả đội, Lam Hằng suy nghĩ một lát, quyết định không nói cho Tô Bách rằng lần trước Late cũng dùng chính cách ấy để đối phó với hắn.
Bằng cách triển khai triệt để chiến thuật lợi mình hại người, đội Kitten đã leo từ vị trí cuối bảng lên đến vị trí thứ ba từ dưới lên, song các nền tảng khác chẳng một ai chúc mừng bọn họ.
[Tăng được hai bậc đúng là không dễ dàng, nhưng cứ cảm giác cái thứ hạng này không danh xứng với thực lắm, có thể đây là ảo giác của mình tôi thôi nhỉ]
[Không phải bồ tưởng tượng đâu]
[Đội Cáo Bạc của tui lại đứng cuối rồi, sao mà xui xẻo quá vậy nè]
[Ngày mai chắc chắn đội Kitten sẽ bị các đội khác tấn công, bọn họ không có khả năng lọt vào top 10]
Kết thúc sáu ván đấu, thiếu niên trở về với hiện thực. Nằm trên chiếc giường chật hẹp, lí trí bảo cậu nên đi ngủ, nhưng cậu cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà. Đoạn, cậu mở điện thoại ra.
Thẩm Trì: Cậu đang làm gì thế?
Cậu muốn hỏi xem người ta có coi mình thi đấu không, ấy thế lại sợ nhận được câu trả lời phủ định. Ngay khi đang do dự, điện thoại cậu bỗng dưng nhận được tin nhắn mới.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Mới vừa xem cậu thi đấu xong.
Vành tai thiếu niên đỏ bừng. Hoá ra thật sự có người sẽ dõi theo từng trận đấu của cậu. Cậu không rõ thứ cảm giác này là gì, chỉ biết một xúc cảm kì lạ đang lan tràn trong lòng mình.
♪
Nghiêm Tuyết Tiêu tắt điện thoại đi, tiếp tục đọc sách. Chú sói con ở phía đối diện lại vòng vo gửi tiếp cho anh một đoạn tin nhắn.
Thẩm Trì: Ngày nào cậu cũng bận rộn như vậy, nửa đêm còn xem tui thi đấu, bình thường ngoại trừ đi làm thêm vẫn phải lo cả chuyện học hành nữa. Cậu có thời gian làm việc khác không? Bạn trai cậu không có ý kiến gì chứ?
Người thanh niên lẳng lặng nhìn màn hình.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Muốn hỏi cái gì?
Như thể bị anh nhìn thấu tâm tư, nhóc sói con ở đầu bên kia lại chui tọt vào trong hang. Mãi lâu sau, nhóc ta mới lấy hết can đảm mò ra khỏi động, được voi đòi tiên hỏi thêm một câu.
Thẩm Trì: Hiện tại cậu… có bạn trai chưa?