Sáu Mươi Hũ Mật - Linh Độ Tịch Mịch

Chương 14: Cả đời chỉ yêu mình em



Vì xảy ra một loạt chuyện không vui mà cả đêm Chung Ngả ngủ không ngon, hơn nữa sáng hôm sau cô còn dậy muộn. Đồng hồ đo giấc ngủ cho thấy cô ngủ trong năm tiếng, ngủ nông bốn tiếng hai mươi phút, ngủ sâu chỉ được có bốn mươi phút.
Sau khi tỉnh dậy đầu cô vẫn chưa tỉnh táo lắm. Dưới mắt Chung Ngả có hai quầng thâm, cô cắn vội miếng bánh mì rồi lao tới bãi xe như một cơn gió. Lúc nhìn thấy chỗ đậu xe của mình trống không thì cô trố mắt một lát mới giật mình nhớ ra tối hôm qua cô không lái xe về.
Để kịp giờ làm thì cô chỉ có thể gọi xe tới phòng khám mà thôi. Cũng may trên đường đi không bị kẹt xe, lúc xe taxi đậu dưới phòng khám thì vẫn sớm hơn 15 phút so với dự kiến của cô. Chung Ngả khẽ thở phào, chậm rãi đi vào tiền sảnh.
Trong nháy mắt khi cửa thang máy mở ra, điện thoại của cô vang lên.
Bước vào thang máy, một giọng nam thanh thuần cách sóng điện truyền đến tai Chung Ngả: “Xin lỗi em, hôm qua anh uống say quá nên không đưa em về nhà được.”
Giọng nói của đối phương hơi khàn, Chung Ngả mỉm cười thản nhiên: “Không sao ạ. Anh tỉnh rượu nhanh ghê.” So với Trầm Bắc thì vị nào đó còn say thảm hơn, uống đến bất tỉnh nhân sự.
Rõ ràng là đang trò chuyện rất thoải mái, nhưng không hiểu sao bên kia lại đột nhiên im lặng, có lẽ là Trầm Bắc đang nhớ tới chuyện nào đó.
Một màn kia anh nhìn thấy, cũng nghe được hết.
Quý Phàm Trạch kề sát vành tai Chung Ngả, chậm rãi nói: “Tôi thích em, không được sao?”
Khoảnh khắc đó Trầm Bắc không thể tìm được từ nào diễn tả tâm trạng của mình.
Anh cũng thích cô nhiều năm, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà lỡ mất cơ hội cũng như dũng khí thổ lộ. May mắn thay, thời gian vẫn đối xử tử tế với anh, chẳng những không làm mất đi phần tình cảm ấy mà còn giữ cô gái này bên cạnh anh. Chung Ngả, đối với Trầm Bắc mà nói, tựa như một bông hoa nhỏ màu trắng nở dưới đáy lòng, chỉ cần cúi đầu là thấy, chỉ cần gọi là sẽ đáp lại.
Chỉ có điều, anh hái không được.
Bởi vì cô rất sạch sẽ, lại quá tốt đẹp.
Mà anh đã bị năm tháng nhuộm màu, đã mất đi dáng vẻ lúc ban đầu, không còn xứng với cô nữa.
Nhưng hiện tại dường như có điều gì đó đã thay đổi.
Có đôi khi trực giác của đàn ông còn nhạy bén hơn phụ nữ. Trầm Bắc đã tiếp xúc rất nhiều người, đương nhiên có thể nhận ra được năng lực và khí phách của Quý Phàm Trạch, cũng như mục đích thật sự của anh. Người đàn ông kia giống như một hái hoa tặc, từng bước xâm nhập, vừa vô tình lại thô bạo muốn cướp đi đóa hoa trong lòng Trầm Bắc.
Trong điện thoại Trầm Bắc im lặng bao nhiêu thì cũng suy nghĩ bấy nhiêu.
“Nè, anh làm sao vậy?” Chung Ngả ra khỏi thang máy, đưa điện thoại rời khỏi tai và nhìn vào màn hình, cuộc gọi vẫn đang được kết nối.
Suýt chút nữa Trầm Bắc đã không giữ được giọng nói ấm áp của mình, anh làm bộ ho khan hai tiếng, khéo léo sửa lại ngữ điệu. Ngay khi vừa mở lời thì anh đã dùng giọng điệu bình thường nói với Chung Ngả: “Vừa rồi anh nhìn thấy xe của em trong bãi xe của đài. Em cứ đưa chìa khóa xe cho anh, anh sẽ lái xe tới chỗ em, đỡ mất công em phải chạy qua chạy lại.”
Cẩn thận trước sau như vậy, cũng không phải là chuyện to tát gì, Chung Ngả cũng không cự tuyệt: “Được ạ, cảm ơn anh.”
“Ừm, chúc em một ngày làm việc vui vẻ.” Nói xong Trầm Bắc tắt máy.
Đúng là một ngày vui vẻ, bởi vì Chung Ngả vừa bước vào phòng thì niềm vui bất ngờ đã tới rồi.
Trên bàn làm việc của cô là một bó hoa.
Đi làm ba năm, Chung Ngả nhận được không ít hoa, phần lớn là bệnh nhân được cô chữa khỏi tặng, một bó hoa tươi lớn biểu lộ sự cảm kích của họ. Sau đó khi cô xuất hiện trên chương trình của đài truyền hình thì trở thành ngôi sao của phòng khám, số lần nhận hoa ngày càng nhiều hơn, thậm chí có bó hoa không đề tên người gửi.
Nhưng bó hoa tinh tế và đắt tiền như hiện tại thì là lần đầu tiên cô nhận được.
Một chiếc hộp màu bạc hình chữ nhật, bên trong đặt một bó hoa hồng. Đóa hoa hồng nhạt thấm màu nắng chiếu từ ngoài cửa sổ, thoạt nhìn kiều diễm ướt át, lấp lánh những giọt sương trong suốt. Cành hoa được gói lại bằng giấy trắng tinh, bên trên thắt một chiếc nơ con bướm xinh xắn.
Đây là tặng cho cô sao?
Chung Ngả muốn đưa tay chạm vào đóa hoa mê người kia, nhưng bàn tay đang vươn ra lại dừng lại giữa không trung, trong lòng cô không rõ là tư vị gì.
Cô chỉ chần chờ trong nháy mắt mà thôi, sau đó lại mỉm cười, tự nhiên đem hộp hoa này liên hệ với cú điện thoại ban nãy: “Cái tên Trầm Bắc xấu xa này, làm trò quỷ gì không biết!” Cô thầm mắng một câu.
Cô nhanh chóng rút tấm thiệp trong hộp hoa, nhìn nó một chút.
Ai ngờ vừa nhìn thấy, mí mắt Chung Ngả lại như bị người ta đâm một cái, liên tục giật giật.
Trên tấm thiệp nhỏ là nét chữ đen cứng cáp rõ ràng.
Chỉ có một câu ngắn ngủn:
P/S: Màu hồng mà em thích.
… Màu hồng.
Chính cái màu này khiến cho Chung Ngả không khỏi nghĩ đến một người.
Người đó lần đầu gặp mặt đã cười nhạo cô có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế màu sắc, anh ta rõ ràng là ghét màu hồng muốn chết lại cố ý mua cà vạt màu hồng.
Chung Ngả không thể không thừa nhận, giờ khắc này cô cảm thấy thật kỳ quái.
Có lẽ ngay cả Trầm Bắc cũng không rõ cô thích màu gì, ngược lại chi tiết nho nhỏ này lại bị người đàn ông khác phát hiện ra. Dường như màu hồng không chỉ đơn thuần là một màu sắc mà đã biến thành một bí mật nhỏ giữa cô và người tặng hoa kia.
Quả nhiên, tầm mắt Chung Ngả thoáng liếc xuống dưới, rơi trên chỗ ký tên trên lạc khoản*.
* Dòng chữ nhỏ ghi ngày tháng và tên người vẽ tranh, đi câu đối, dựng bia, v.v., thường là ở góc phía dưới
Chỉ có duy nhất một chữ rồng bay phượng múa – Quý.
Ký ức của cô về Quý Phàm Trạch dừng lại ở ba cái tát tối hôm qua, không ngờ hành động của tên đó nhanh kinh người, vừa tỉnh rượu đã tặng hoa đến đây, chẳng lẽ là đang nhận sai với cô sao?
Nhưng mà vì sao lại chỉ có “P/S?”
Câu văn chính đâu?
Tác phong làm việc quả thực y như con người anh ta, chỗ nào cũng hiện lên hai chữ “Quỷ dị”.
Hai mắt Chung Ngả trừng lớn, cầm tấm thiệp lật qua lật lại, tỉ mỉ xem xét nhưng vẫn không thấy thêm một chữ viết tay nào nữa. Thật ra thì câu kia của Quý Phàm Trạch được in ở phần khẩu hiệu quảng cáo của cửa hàng hoa, hàng chữ đầy tính nghệ thuật duy mĩ, từng câu từng chữ đều tràn ngập hơi thở lãng mạn:
Chung ái*, nhất sinh chỉ tống nhất nhân. (Cả đời chỉ yêu một người duy nhất)
* Chữ “Ngả” đọc gần giống với chữ “Ái”, nên câu này còn có thể hiểu là “Chung Ngả, cả đời anh chỉ có mình em”:))
Người đàn ông này thật là giỏi, ngay cả câu khẩu hiệu của hàng hoa cũng trực tiếp lấy ra làm lời nhắn được.
Nhưng mà…
Chung Ngả lúc này đã bị hai chữ “Chung ái” đồng âm làm cho nổi da gà đầy mình, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc mấy đóa hoa kia dường như hóa thành một đống bong bóng màu hồng mạnh mẽ bay thẳng tới trái tim cô.
Ặc, nhất định là cô đã hiểu sai ý của người ta rồi!
Chung Ngả chưa kịp hết kinh ngạc thì cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Cô y tá nhỏ cầm một xấp hồ sơ bệnh án đặt lên bàn Chung Ngả, ánh mắt dính chặt lên hộp hoa hồng, cười hì hì trêu: “Bác sĩ Chung, mùa xuân của cô tới rồi kìa! Buổi sáng cửa hàng bán hoa đưa hoa đến, khi ấy cô chưa tới nên tôi giúp cô ký nhận đó.”
“À, cảm ơn cô.” Chung Ngả hiểu ra, nhất thời không biết phải có biểu cảm gì, chỉ có thể xấu hổ cong khóe miệng. Đây làm sao mà là mùa xuân của cô đang đến được, rõ ràng là Quý tâm thần tư xuân á.
Không biết trên mặt cô là cái biểu cảm táo bón ra sao mà trong mắt cô y tá lộ rõ vẻ hâm mộ: “Đây chính là hoa hồng vĩnh cửu của Ecuador ở LoveOnly, vô cùng đắt tiền đó! Làm sao cô quen được đại gia như vậy, có thể giới thiệu cho tôi một người không?”
Chung Ngả khẽ nhíu mày, nhếch miệng cười: “Là đại gia có bệnh tâm thần đó, cô muốn không?”
“…Thôi cô tự xài tiếp đi.” Cô y tá lập tức rụt cổ, nhanh chóng xoay người chạy đi.
Sau khi cô y tá đi rồi, Chung Ngả cũng tỉnh táo lại.
Vài phút trước khi đến giờ khám bệnh, cô đếm lại số bông hồng trong hộp. Là một con số rất may mắn, vì thế cô nhanh chóng gõ lên thanh công cụ tìm kiếm: LoveOnly, 18 bông hồng, giá cả.
Y tá kia nói không sai, thương hiệu này tương đương với LV (Louis Vuitton) trong ngành công nghiệp hoa tươi, giá vô cùng đắt. Một hộp hoa có giá ngang với một phần ba tháng lương của nhân viên văn phòng bình thường.
Suy nghĩ một chút, Chung Ngả rất nhanh đã bình tâm lại.
Đối với người giàu nứt đố đổ vách như Quý Phàm Trạch mà nói thì chút tiền ấy chỉ như muối bỏ bể. Hơn nữa loại đàn ông tùy tiện phù phiếm như anh ta, tặng hoa thì chắc cũng chỉ như việc mở cửa xe hay kéo ghế ngồi cho phụ nữ, là phép lịch sự thường ngày mà thôi. Nói không chừng không làm như vậy anh ta lại càng không thoải mái ấy.
Bằng không nếu như anh ta nghiêm túc nhận lỗi cô còn thấy chân thành và đáng tin hơn.
Sau khi đã chấn chỉnh suy nghĩ như vậy, đám bong bóng màu hồng trong lòng Chung Ngả cũng như bị cái gì đâm vào, từ từ xẹp xuống. Cô chậm chạp cầm điện thoại di động gọi cho anh chàng nhân viên chuyển phát nhanh…
***
Khi cuộc họp hội đồng quản trị cấp cao đầy mùi thuốc súng của tập đoàn Quý thị kết thúc cũng đã là gần bốn giờ chiều.
Sau khi say rượu tâm trạng của Quý Phàm Trạch rất tệ, lại bị hai phe phái làm cho đau đầu nên anh chỉ muốn rời đi trước. Ai biết khi anh vừa ra khỏi phòng họp thì sau lưng hai phe đã không nhịn được cơn tức mà lao vào công kích nhau.
Lại nói tranh chấp trong cuộc họp vẫn là do Quý Phàm Trạch gây ra.
Kế hoạch giai đoạn hai của Harbour City đã bắt đầu tiến hành, nhưng không biết có phải BOSS bị rút gân não hay không mà đột nhiên tâm huyết dâng trào đề nghị cho thêm khu vui chơi trẻ em vào trong trung tâm thương mại, kết quả dẫn tới một màn giương cung bạt kiếm của hai phe phái vốn xưa nay vẫn không ưa gì nhau. Phái bảo thủ mãnh liệt phản đối, cho rằng việc này sẽ hạ thấp đẳng cấp của trung tâm thương mại; phái cấp tiến thì ủng hộ cả hai tay vì tin rằng việc này sẽ thể hiện sự nhân văn của dịch vụ mà họ cung cấp cho khách hàng.
Nhưng chẳng ai biết được là đề nghị này của Quý Phàm Trạch căn bản không phải do anh nghĩ ra mà là nghe theo ý kiến của một người phụ nữ.
Nghĩ tới người phụ nữ này, Quý Phàm Trạch đứng lên khỏi bàn làm việc, thong thả đi đến bên cửa sổ sát đất. Anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, cúi đầu xem xét.
Anh cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy trong ngày mình lặp lại động tác này, nhưng mà kết quả đều như nhau, hoàn toàn không có tin nhắn gì từ Chung Ngả. Người phụ nữ này cũng quá vô tâm đi, chẳng lẽ nhận quà mà cô không nói được câu nào sao?
Thế giới ngoài cửa sổ ngập chìm trong ánh nắng, chiếu vào gương mặt lạnh lùng của Quý Phàm Trạch, anh khẽ thở dài.
Cửa văn phòng không đóng, khi Mark đi vào thì thấy hình ảnh ưu thương này.
Anh ta là trợ lý đặc biệt của Quý Phàm Trạch, đã ngoài ba mươi, còn hơn Quý Phàm Trạch mấy tuổi. Người này trên mọi phương diện đều rất có năng lực, nhưng chỉ là trong làm ăn kinh doanh mà thôi. Đối với những suy nghĩ không thể đoán trước được của ông chủ gần đây, cùng với cái style rất không phù hợp với hình tượng cao lãnh của BOSS lúc này… chỉ số thông minh của Mark không đủ để anh ta dùng.
Khẽ hắng giọng, Mark đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Quý Phàm Trạch, đem đầu óc trở lại trạng thái làm việc: “Tổng giám đốc Quý, anh chuẩn bị đối phó với mấy quản lý cấp cao kia như thế nào?” Mấy người kia trong cuộc họp dám động tay ném vỡ cốc chén, có lẽ người luôn nghiêm khắc trong việc quản lý nhân viên như Quý Phàm Trạch sẽ không nương tay với bọn họ đâu.
Quý Phàm Trạch quay đầu, biểu cảm trên mặt đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Anh bỏ điện thoại xuống, không nhanh không chậm ngồi lại bàn làm việc, nâng tay day day huyệt thái dương, hỏi ngược lại Mark: “Anh nghĩ sao?” Mark cảm thấy ông chủ hình như không để tâm lắm vào chuyện này nên chỉ hỏi cho có lệ, nhưng anh ta vẫn nghiêm túc trả lời: “Mùa hè đến nên mọi người đều cảm thấy bức bối trong người, dễ mất bình tĩnh. Tôi nghĩ trước mắt cứ hạ hỏa cho mấy vị đó rồi chúng ta lại đến thương lượng sau.”
Lời này rất có lý, hàng mi đen dày của Quý Phàm Trạch khẽ dao động, anh cảm thấy chính mình cũng có chút nóng nảy: “Hạ hỏa như thế nào?”
Mark nhếch miệng cười, xoa xoa tay đề nghị: “Không bằng chúng ta tổ chức một lần đi du lịch……”
Có điều chưa kịp nói xong thì anh ta đã bị một cái liếc mắt của Quý Phàm Trạch làm cho câm nín. Gương mặt chữ điền của Mark lập tức nhăn thành cái bánh bao: “Vậy anh có tính toán gì không?”
Quý Phàm Trạch vô thức liếc nhìn màn hình điện thoại tối đen như mực, giống như bị người ta bỏ bùa, trong nháy mắt đã bị hút mất hồn phách. Anh sờ sờ sống mũi cao của mình, hơi mím môi: “Cho bọn họ tham gia một khóa học đi.”
Nhìn vẻ mặt khó đoán của ông chủ nhà mình, trên mặt Mark hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng: “Khóa học như thế nào ạ?”
Tầm mắt Quý Phàm Trạch từ từ rời khỏi màn hình điện thoại, nhẹ nhàng nói: “Tổ chức một khóa học tư vấn tâm lý nội bộ, mời một bác sĩ tâm lý đến giải tỏa cảm xúc cho mọi người.”
“…… Bác sĩ tâm lý?!” BOSS đây là muốn coi tất cả nhân viên của mình thành bệnh nhân tâm thần sao?
Gương mặt Mark hiện mấy vạch đen, anh ta đang muốn mở miệng hỏi chi tiết thêm thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, cuộc đối thoại giữa hai người bị gián đoạn.
Thư ký đi giày cao gót sải bước vào, cung kính nói: “Tổng giám đốc Quý, ngài có bưu phẩm chuyển phát nhanh ạ.”
… Chuyển phát nhanh?
Quý Phàm Trạch hơi sửng sốt, hình như anh không gọi dịch vụ chuyển phát nhanh mà.
Nhưng mà chỉ trong chốc lát, đôi mắt vốn đang ảm đạm không có chút ánh sáng của anh lại đột nhiên hiện lên ý cười.
Chẳng phải là quà đáp lễ của Chung Ngả cho anh đó sao?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.