Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 2



Edit: Hà Thu

Thẩm Nghi Thu trọng sinh về năm nàng mười lăm tuổi.

Một khắc trước nàng còn ở trên linh đường của Uất Trì Việt chèn ép Hà thục phi, không biết tại sao tự dưng lại bị trượt chân, thái dương va ngay vào góc nhọn phía trên của quan tài.

Ngay lúc đó nàng chỉ cảm thấy một trận đau đớn đánh úp tới, hai mắt bỗng dưng tối đen. Sau khi mở mắt ra một lần nữa, nàng đã trở lại khuê phòng ở Thẩm gia – nơi nàng ở trước khi xuất giá.

Thẩm Nghi Thu rất nhanh nhận biết rõ ràng về tình cảnh của bản thân hiện tại. Trước mắt nàng là quang cảnh của mười một* năm trước, lúc nàng chưa được chọn làm Thái tử phi.

* chương trước có nói là nam nữ chính đã làm vợ chồng được mười hai năm, nhưng tớ không rõ vì sao bản convert lại viết là nữ chính trọng sinh về mười một năm trước – lúc chưa lấy chồng. Không biết có phải là chỗ này tác giả nhầm lẫn không?

Thẩm Nghi Thu nằm ở trên giường, ngơ ngẩn ngước mắt nhìn l3n đỉnh màn với những hoa văn quen thuộc, hít sâu một hơi rồi lại nghẹn luôn ở trong ngực, suýt chút nữa khiến nàng nghẹn chết.

Nàng như đi trên băng mỏng mà nhẫn nhịn mười năm, thật vất vả vượt qua mọi khổ sở để trở thành Thái hậu, mắt thấy bản thân sắp được nắm quyền, nhưng bỗng nhiên lại trượt chân đập đầu mà chết khiến nàng phí hết công sức.

Chẳng lẽ là Uất Trì Việt tuổi đang tráng niên mà phải chết sớm nên không cam lòng, sau đó hắn biến thành lệ quỷ tới hại nàng?

Thẩm Nghi Thu âm thầm suy nghĩ, lại cảm thấy không đến nỗi như vậy. Bọn họ kết tóc mười năm, tuy luôn ghét nhau như chó với mèo nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, không có thâm thù đại hận gì cả.

Huống chi sau khi hắn chết, chính bản thân nàng coi như cũng tận tình tận nghĩa, nhiều ngày không ngủ không nghỉ, giúp hắn đem tiểu thái tử nâng lên ngai vàng.

Cùng lắm là chèn ép lòng dạ của hắn* hắn hai câu, nhưng Uất Trì Việt cũng không đến mức lòng dạ hẹp hòi như thế chứ.

* Ý nói Hà Uyển Huệ.

Thẩm Nghi Thu nghĩ đến thái tử, không khỏi nghĩ tới nàng vốn có thể buông rèm chấp chính, có được giang sơn. Rồi tự dưng lại thấy khó thở, suýt chút lại chết thêm lần nữa.

Đang ảo não, chỉ nghe màn cửa được ai đó nhẹ nhàng vén lên, tỳ nữ của nàng – Tố Nga đi vòng qua bình phong lớn, đi đến trước giường nàng nói nhỏ:

– Tiểu nương tử, Hải Đường tỷ tỷ đến nhờ nô tỳ chuyển lời, nói lão phu nhân mời người đi đến Thanh Hoè viện.

Thẩm Nghi Thu nghe thấy là tổ mẫu gọi đến, đành phải ngồi dậy.

Tố Nga vén cao màn trướng lên, nhóm nô tỳ nối đuôi nhau đi vào. Múc nước, bưng chậu rửa mặt, nâng xiêm y,… một loạt mười mấy người đứng rất vững vàng, vô cùng dọa người.

Người ta có câu gọi là “con rết trăm chân, chết vẫn giãy giụa”. Thẩm gia dù gì cũng là gia đình thế gia có cuộc sống xa hoa, tuy giờ chỉ còn cái thùng rỗng, nhưng phô trương thanh thế trăm năm cũng không thể bỏ được.

Tổ mẫu xuất thân từ dòng họ Hoa tộc cũ, không quen nhìn sự qua loa, hay cầu kì quá nên Thẩm Nghi Thu liền chọn một kiện áo màu sắc tươi tắn có họa tiết hoa đào đẹp mắt, váy lụa màu xanh ngọc bích, hai búi tóc bên trên cài một đôi trâm gỗ kim tố, không đeo thêm trang sức gì khác.

Rửa mặt xong xuôi, Thẩm Nghi Thu phủ thêm áo khoác ngoài màu trắng, mang theo hai nha hoàn ra khỏi cửa.

Thanh Hoè viện phía trước là hai cái sân, có hai sảnh đường lớn, được hành lang bốn phía vây quanh.

Thẩm lão phu nhân ngủ ở chính đường rộng năm gian, độ dài chín thước, trên nóc tẩm điện phủ ngói lưu ly xanh biếc, vách tường kiên cố chắc chắn, mái nhà cao lớn thoáng mát, đúng là mười phần đẹp đẽ và hùng vĩ.

Gian viện trạch này là Cụ tổ của Thẩm Nghi Thu thiết kế, nghe nói mấy gian phòng này thôi cũng đã tiêu tốn hết hai mươi vạn lượng bạc.

Cho dù là ở trong cung, dạng nhà xa xỉ như thế này cũng không có quá nhiều.

Canh giờ này theo thường lệ là lúc Thẩm lão phu nhân đang tụng kinh ở Phật đường phía Tây nhĩ phòng.

Thẩm Nghi Thu vừa bước vào phòng, một cỗ mùi đàn trầm hương xen lẫn mùi gỗ mục đã ập vào trước mặt.

Trong hương khói mờ mịt, Thẩm lão phu nhân mặc một thân y phục vấn màu đỏ tía vừa vặn, đang quỳ ở trước bàn thờ Phật tụng kinh.

Sau khi nàng xuất giá sáu năm thì Thẩm lão phu nhân qua đời, bây giờ bỗng nhiên gặp lại được người thân lâu ngày không thấy, nhớ tới đủ loại chuyện của kiếp trước, trong lòng Thẩm Nghi Thu ngũ vị tạp trần, trăm mối cảm xúc ngổn ngang đan xen.

Cha mẹ của Thẩm Nghi Thu lần lượt qua đời khi nàng mới chỉ được bốn năm tuổi, nàng là ở dưới gối của tổ mẫu mà lớn lên.

Thẩm lão phu nhân là một người rất nghiêm khắc, vốn ghét bỏ mẫu thân của Thẩm Nghi Thu nên đối với nàng cũng là giận cá chém thớt.

Đời trước Thẩm Nghi Thu không biết, nên luôn cho rằng chỉ cần bản thân cố gắng xuất chúng, tổ mẫu đối với nàng nhất định sẽ tốt hơn một chút.

Nhưng mà nàng vì Thẩm gia cung cúc tận tụy nhiều năm, kết quả cũng chỉ đổi lại được một câu lạnh lùng của tổ mẫu đó là “vô dụng”.

Thẩm lão phu nhân nghe thấy động tĩnh, cũng không quay đầu lại, hai mắt khép hờ, bỏ quyển ” Hoa Nghiêm Kinh ” vừa mới tụng xong sang một bên, sau đó mới gọi tỳ nữ dìu bà đứng dậy.

Bà quay đầu mắt liền đánh giá cháu gái, thấy nàng y phục mộc mạc thanh khiết, lông mày mới thả lỏng nói:

– Thất nương tới rồi à? Ngồi xuống đi.

Bà cháu hai người ngồi đối diện nhau, Thẩm lão phu nhân phân phó tỳ nữ đi pha trà, còn Thẩm Nghi Thu lẳng lặng đánh giá tổ mẫu đã lâu không gặp.

Thẩm lão phu nhân Thôi thị năm nay hơn sáu mươi, bình thường nói chuyện ít khi cười, so với người bình thường thì nhìn trẻ hơn hơn chút. Chỉ là trong khoé mắt vừa cong lại lõm sâu vào, tựa như một con chim nên khiến cho khuôn mặt của bà lại tăng thêm mấy phần lạnh lùng.

Trước kia khi đối mặt với đôi mắt này, Thẩm Nghi Thu không tự chủ được thường co rụt người lại. Chỉ là xưa khác nay khác, nàng đã sớm không còn là cô bé mồ côi phụ thuộc kia nữa. Mà tổ mẫu đã từng ở trong mắt nàng không gì không thể làm được kia bây giờ xem ra cũng chỉ là một lão phu nhân bình thường mà thôi.

Thẩm lão phu nhân nhìn cháu gái đang suy nghĩ tới mức xuất thần, trong mắt đã không còn sự kính sợ ngày xưa, bà không khỏi có chút nhíu mày:

– Ít ngày nữa là Thượng tị, Hoàng Hậu thiết yến ở Giang Hành cung, cháu đi theo cùng ta.

Trương hoàng hậu tổ chức tiệc cạnh bờ hồ Khúc Giang. Nói hoa mĩ thì là thưởng hoa, nhưng thực chất là để tuyển phi cho thái tử Uất Trì Việt.

Đời trước nàng ở trong yến hội bị Hoàng hậu chọn trúng, sau đó không lâu liền được chọn thành chính phi Thái tử phi, gả vào Đông cung.

Đã trải qua một lần, Thẩm Nghi Thu đương nhiên rất là rõ ràng.

Nàng xuất thân từ gia đình thế gia, danh gia vọng tộc. Gia tộc đang trên đà suy thoái, có tiếng nhưng không có thực quyền, phụ thân hết lòng tận trung vì nước hy sinh thân mình nên lại càng có thêm thanh danh tốt.

Xuất thân cao quý trong sạch, lại không có quyền hành gì, thực sự là không thể tốt hơn, Hoàng hậu chọn trúng nàng cũng không có gì là lạ.

Chỉ là Trương Hoàng hậu cũng không phải mẹ đẻ của Uất Trì Việt, hai mẫu tử cũng không quá thân thiết. Uất Trì Việt trong lòng đối với đích mẫu* cũng mang nhiều khúc mắc nên đương nhiên cũng không thích việc Hoàng hậu thay hắn chọn chính phi.

* Mẹ cả.

Đã sống lại một đời, chả lẽ vẫn đi theo con đường cũ sao?

Thẩm Nghi Thu hồi tưởng lại đủ chuyện xảy ra trong mười năm kia, từ đáy lòng sinh ra một cỗ ủ rũ.

Quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi, nơm nớp lo sợ tồn tại mười năm, lỡ bây giờ trở thành Thái hậu, lại chết nữa thì sao?

Thẩm Nghi Thu không khỏi lại sợ run cả người, vẫn nên cách Uất Trì Việt xa một chút, không chừng có thể sống thọ tới già mới chết.

Nàng đưa mắt nhìn ra bức tường đằng sau cửa sổ, ngoài cửa sổ hoa bướm chập chờn, cảnh xuân tươi đẹp.

Nàng bỗng nhiên sinh ra một cỗ chờ mong từ sâu trong đáy lòng. Từ khi hạ quyết tâm cùng Uất Trì Việt đi hai con đường khác nhau, nàng bỗng thấy trời quang mây tạnh, ánh nắng cũng càng ngày càng rực rỡ.

Thẩm lão phu nhân thấy cháu gái không quan tâm, dứt khoát đem lời nói rõ:

– Đi dự yến lần này không thiếu các danh môn thế gia, cháu chỉ cần thận trọng từ lời nói tới việc làm là được, đừng làm hỏng thanh danh của tổ phụ.

Thẩm Nghi Thu cúi thấp đầu xuống đáp:

– Cháu gái ghi nhớ lời dạy bảo của tổ mẫu.

Khoé miệng nàng không khỏi cong lên, âm thầm cười lạnh.

Đại bá phụ của nàng đấu gà đấu chó, thả chim đi săn. Nhị bá nuôi mười tám tiểu thiếp thông phòng, vũ nữ ca kỹ lại càng không thể đếm hết.

Còn lại những thúc bá huynh đệ kia người thì xa xỉ thành tính, người thì không có học vấn.

Thẩm lão phu lấy những đứa con không có tiền đồ này để làm xấu mặt nàng, lại muốn làm khó một tiểu nha đầu tuổi mới cập kê, đúng là rất nhàm chán.

Thẩm Nghi Thu trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra. Những năm này nàng ở trong cung sống cùng Uất Trì Việt nên rõ nhất việc bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Thẩm lão phu nhân bảo thủ cố chấp, sẽ không nghe lời nàng nói. Nếu nàng cố ý không tuân theo, có khi còn bị người giơ đuốc cầm gậy đuổi đánh, Thẩm Nghi Thu không chống đỡ nổi việc này.

Nhưng mà nếu muốn trốn tránh hoa yến, thực ra có rất nhiều biện pháp.

Thẩm lão phu nhân thấy cháu gái vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, mới bỏ qua nói:

– Quy củ không được phép sai, nhưng cũng không cần quá cứng nhắc. Ăn mặc cũng có thể chọn đồ tươi sáng một chút, cũng nên có vài phần sức sống của người thiếu niên trẻ tuổi.

Nói xong là liền nháy mắt cho tỳ nữ của mình là Hải Đường, Hải Đường liền xoay người tiến vào trong phòng. Một lúc sau, nàng ta mang ra một chiếc hộp gỗ tử đàn khảm trai nạm vàng rồi cầm tới.

Thẩm lão phu nhân nhận lấy cái hộp, mở ra rồi đặt ở trên bàn trước mặt. Trên đệm gấm đỏ đặt một đôi lược vàng có hình hoa văn tiên nữ cùng một đôi trâm

cài tóc có hình hoa cỏ và thạch lựu.

Thẩm lão phu nhân mân mê chiếc kẹp tóc trong hộp, ánh mắt nhất thời trở nên dịu dàng:

– Đây là của hồi môn của ta, kiểu dáng đã có chút lỗi thời. Cháu cầm rồi mang nó tìm người sửa lại cho đúng kiểu dáng đang thịnh hành bây giờ, đi dự yến tiệc trong cung cũng không thể trông quá đơn điệu được.

Thẩm Nghi Thu ngay tức khắc liền từ chối:

– Đây là vật mà tổ mẫu yêu quý nhất, cháu gái không dám nhận.

Thẩm lão phu nhân giễu cợt nói:

– Cho cháu thì cháu cầm lấy đi, dù sao cũng chỉ là vật chết mà thôi. Cháu là nữ nhi của Thẩm gia, không cần thiết phải học theo bộ dáng của những nữ tử nhà nghèo có tầm nhìn hạn hẹp ngoài kia.

Thẩm Nghi Thu ánh mắt lạnh xuống. Câu nói “nữ tử nhà nghèo có cái nhìn hạn hẹp” hiển nhiên là đang ám chỉ mẫu thân của nàng.

Mẫu thân Thiệu thị của nàng xuất thân nhà nghèo, Thẩm lão phu nhân chắc là cảm thấy huyết mạch cao quý đã bị vấy bẩn, nên với nàng lúc nào cũng tận tâm chỉ bảo, để tránh cháu gái có huyết mạch cao quý bị sự nghèo túng vấy bẩn.

Thẩm lão phu nhân đã nói như thế, Thẩm Nghi Thu cũng không tiện từ chối nữa nên thoải mái đưa tay tiếp nhận.

Nói xong chuyện chính sự, Thẩm lão phu nhân theo thường lệ lại thao thao bất tuyệt một tràng giáo huấn dài, nội dung cũng không có gì mới mẻ ngoài những chuyện cũ mèm như nữ tắc, cách hành xử của nữ nhân,…

Thẩm Nghi Thu năm đó nghe theo lời của tổ mẫu dặn dò, bây giờ nghe lại chỉ cảm thấy nực cười, nghe được hai câu lại bắt đầu xuất thần.

Nàng cúi gằm mặt xuống rồi nhắm hờ mắt, bày ra vẻ mặt hối lỗi, nhưng thực chất là đang nhìn nền gạch đá xanh dưới đất tới thích thú.

Trong góc khuất có một đôi chim đang đánh nhau, nàng âm thầm cổ vũ cho kẻ yếu thế hơn.

Thẩm lão phu nhân nói rất nhiều, hai con chim cũng đang phân thắng bại, Thẩm Nghi Thu thấy con chim yếu thế kia chuyển bại thành thắng, trong lòng chợt dâng lên một tia kích động.

– Cháu nghĩ như thế nào? Thẩm lão phu nhân hỏi.

Thẩm Nghi Thu căn bản không nghe thấy tổ mẫu hỏi gì cả, nhưng chắc cũng chỉ có một câu trả lời duy nhất cho câu hỏi này thôi.

Nàng cúi đầu thấp hơn, âm thầm ngáp một cái nói:

– Cháu gái nhất định sẽ làm theo lời dạy của tổ mẫu.

Thẩm lão phu nhân hài lòng gật đầu:

– Ta mệt rồi, cháu cũng trở về phòng đi. Nhớ đừng quên lời ta nói.

Sau khi ra khỏi Thanh Hoè viện, Thẩm Nghi Thu vừa đi vừa duỗi hai chân tê cứng. Đang muốn rẽ trái về viện tử của mình thì chợt nhìn thấy ở góc tường có một mảnh váy xanh nhạt có thêu hồ điệp trắng ở mép váy.

Nàng nghĩ lại một chút, liền nhớ ra váy kia là của đường tỷ Thẩm tứ nương.

Vị đường tỷ này có duy nhất một điểm mạnh đó là luôn tự hào bản thân mình xuất chúng về mọi mặt, cái gì cũng muốn cùng nàng phân cao thấp.

Đôi mắt của Thẩm Nghi Thu đảo qua đảo lại một chút, liền nghĩ ra một kế hoạch.

Nàng ho nhẹ hai tiếng, cố ý nói to với tỳ nữ Tố Nga đi bên cạnh mình:

– Hoàng hậu nương nương lần này chiêu đãi yến tiệc, nhất định là có ý tuyển thê thiếp cho thái tử, nếu may mắn được nhập chủ đông cung, nhìn xem trong phủ này còn ai dám gây khó dễ cho ta nữa?

Tố Nga xưa nay luôn khôn khéo, dù không rõ chủ ý của chủ tử nhà mình nhưng vẫn phụ họa theo:

– Đúng vậy ạ, về sau Tứ nương tử, Bát nương tử gặp tiểu nương tử nhà chúng ta còn phải quỳ xuống hành lễ nữa ấy chứ!

Thẩm Nghi Thu đắc ý cười hai tiếng, lập tức nói thêm:

– Mấy ngày này nhớ chú ý tới bữa ăn của ta, cẩn thận một chút. Lát nữa ngươi qua phòng bếp căn dặn bọn họ “để ta ăn phải hạnh nhân thì sẽ bị lên bệnh sởi nổi mẩn đỏ khắp người”. Nếu không may bị thì ta không thể ra ngoài được, việc này rất lớn nên nhất thiết không thể phạm sai lầm.

Nói xong lời này, Thẩm Nghi Thu dẫn Tố Nga nhanh chóng rời đi.

Thật đúng là vừa bắt đầu ngủ đã có người kê gối cho mình, với sự hiểu biết của nàng về Thẩm tứ nương, yến tiệc hoa đăng này nàng nhất định sẽ không phải đi.

————

Đông cung – trong thư phòng của Trường Thọ viện, Uất Trì Việt đang đứng nhìn chằm chằm vào bụi trúc bên cửa sổ.

Không còn mấy ngày nữa là Thượng tị, lần trước lúc hắn gặp Thẩm thị chính là tại hội yến bên hồ Khúc Giang vào ngày Thượng tị.

Lúc ấy đích mẫu nhìn một chút liền chọn trúng Thẩm Nghi Thu, hắn lúc đó lại không thích nàng, không thích sự buồn tẻ khô khan của nàng. Sau khi trở về hắn còn phiền muộn một trận.

Nếu không phải trước khi trọng sinh trở lại nhìn thấy Thẩm thị tuẫn tình vì mình, đời này hắn nhất định sẽ không lấy nàng nữa.

Nhưng mà ý trời trêu ngươi đã khiến hắn chứng kiến hết một màn đó.

Mấy ngày nay chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trước mắt hắn lại là một màu đỏ tươi chói mắt, còn có khuôn mặt trắng bệnh như tờ giấy của Thẩm Nghi Thu. Nàng giống như là người chủ nợ không biết mệt mỏi, thời thời khắc khắc nhắc nhở với hắn về món nợ kia.

Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm, cuối cùng lại thở dài.

Thôi vậy, nữ tử này vì hắn mà mạng cũng chẳng cần, tình cảnh cũng thật đáng thương. Hắn nên rộng lượng một chút, vẫn là nên để vị trí Thái tử phi cho nàng đi, dù sao đời trước cũng là của nàng, nếu bây giờ đổi thành người khác tự nhiên cũng không hay.

Làm người thì nên làm việc thiện tích đức, hắn sẽ thành toàn cho một mảnh si tâm của nàng.

Sau khi hạ quyết tâm, tảng đá đè nặng trong đầu Uất Trì Việt cuối cùng cũng được hạ xuống.

Hắn nhàn nhã nâng chén nhấp một ngụm trà, với tay lên bàn lấy một quyển “Thuỷ Kinh Chú”, bất đắc dĩ lắc đầu, khoé miệng nhếch lên một nụ cười. Thật sự là không có cách nào khác, ai bảo hắn trọng tình trọng nghĩa như vậy chứ!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.