Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 13: Hảo Lệ Hữu - Bánh Orion



Tô Chiết nhìn chiếc bánh ú trong nồi, chìm vào câm lặng.
Người đàn ông thấy anh bất động chậm chạp không chịu nâng đũa, khó hiểu nhìn sang: “Đồ nhi, sao thế?”
“Không có gì”.

Khuôn mặt Tô Chiết đau thương: “Chỉ có cảm giác bị vận mệnh đùa cợt”.
“Vậy vận mệnh này cũng thật giỏi lừa tình”.
Tô Chiết:…
Người đàn ông gắp bánh ú bỏ vào trong bát của Tô Chiết: “Mấy ngày vừa rồi đều ăn bánh ú?”
Tô Chiết khẽ gật đầu.
Người đàn ông hiểu rõ: “Hóa ra là vậy”.
Tô Chiết nghe ra chút do dự cùng đau lòng của người đàn ông kia, con ngươi trong sáng bình tĩnh nhìn về phía đối phương, mang theo chờ mong mơ hồ.
Giây sau đó, người đàn ông nở nụ cười: “Vậy hôm nay ăn tiếp đi nhé”.
Bàn tay cầm đũa của Tô Chiết cứng đờ, cố hỏi thêm: “Không còn món gì khác sao?”
“Không còn”.

Người đàn ông xua tay, “Dù sao cậu cũng đã quen ăn bánh ú rồi”.
Tô Chiết:…
Đến cuối cùng vẫn phải ăn bánh ú cho qua bữa sáng, sau khi ăn xong, Tô Chiết giúp thu dọn bát đũa, sau đó như kẻ không xương, nằm lười ra chiếc ghế sofa trong cửa hàng.
Tô Chiết người dài chân dài, một đôi chân vắt vẻo lên nhau, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc, vuốt tóc trước mái về phía sau, cái cổ theo sức nặng của phần đầu cong thành một đường cong đẹp mắt.

Trên mặt mang theo một cặp kính bạc, gương mặt đẹp trai nổi bật nhưng vì khí chất của bản thân lại khiến cho nó có phần xa cách lạnh lùng.

Anh giống như một con mèo khinh thường tất cả mọi thứ, ánh mắt lia tới lia lui cuối cùng lười biếng dừng lại tại một chỗ, hưởng thụ nhàn nhã khó có khi kiếm được.

Ngẫm lại lần thư giãn gần đây nhất có lẽ là năm cuối ở trong trường trung học cơ sở.
Từ khi lên lớp mười, người bố giày rách kia ôm hết tài sản bỏ chạy cùng người tình, cuộc sống gia đình tựa như bị một lớp băng mỏng che phủ, con người lại là thứ sinh vật phức tạp nhất, tâm tư thế nào, suy nghĩ ra sao cái gì cũng có, đương nhiên có người có lòng tốt, cũng có người có ý xấu.
Trong nhà xảy ra chuyện không bao lâu, trong thôn bắt đầu có lời đồn đại, gần như mọi chuyện khó nghe nhất cũng từng được nghe qua.

Người tốt trên đời có rất nhiều, nhưng người độc ác cũng không hiếm, một câu nói đùa cũng thành con dao cắm vào người, mẹ càng ngày càng tiều tụy, em trai bị bắt nạt tại trường mà về nhà vẫn không dám nói, chuyện gì Tô Chiết cũng đều rất rõ ràng.
Người bố cặn bã rời đi, Tô Chiết vô thức tự đem mình lên thay thế, trở thành người chống đỡ cho cả gia đình.
Về sau mặc dù từng chịu khổ sở đến mức phải cắn chặt răng không ngóc đầu lên được, nhưng kết quả vẫn được như ý.

Anh vĩnh viễn không thể quên ngày nhận được thư báo trúng tuyển đại học, đó chính là bước ngoặt không thể thiếu trong cuộc đời khốn cùng của anh, cũng chính là bước ngoặt của gia đình họ.
Anh nhớ sáng ngày hôm đó mưa rơi lác đác, nhưng lúc anh chạy về nhà trời đã hửng nắng, ánh sáng mặt trời chiếu trên bầu trời xanh thẳm, con đường mùa hè nóng nực chói mắt, tựa như cuộc đời anh rốt cuộc cũng có hi vọng.
Tô Chiết nhớ lại quá khứ của mình, khóe miệng mang theo nụ cười, giống như hơi ấm thoang thoảng ngày đông lạnh, nhạt nhẽo mà không thể bỏ qua.
Người đàn ông cầm hai chai nước lạnh từ trong tủ lạnh đi ra, nhìn thấy Tô Chiết nhàn nhã nằm lăn trên ghế.
Tiểu Điềm Điềm:…
Giây tiếp theo, nhấc chân đạp một cú.
Tô Chiết:…
Người đàn ông nhét chai nước vào tay anh: “Lăn sang một bên”.
Một chiếc ghế sofa quả thực đủ cho hai người đàn ông làm tổ.
Tô Chiết uống một hớp nước, lười biếng nói: “Chút nữa tôi muốn học vài động tác ngôn ngữ của anh”.
Người đàn ông hơi khó tin, nhìn anh hỏi: “Không phải lúc trước cậu không muốn học đó sao?”
Tô Chiết há miệng ra: “Năm trăm”.
Người đàn ông lập tức lật mặt: “Cuộc đời con người là nỗ lực học hỏi không ngừng”.
Tô Chiết:…
Người đàn ông nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Tô Chiết: “Thế nào, bài học trước đó thầy dạy dùng tốt chứ, không bị nhận ra, phải không?”
Tô Chiết: “Câu đầu đã nhận ra”.
Người đàn ông:…
Lúng túng đến vậy sao?
Người đàn ông cười nói: “Thính lực người này không tệ”.
Tô Chiết: “Tôi vẫn đang suy nghĩ có phải do vấn đề của bản thân mình, tôi học chưa đủ giỏi hay không”.
Ai ngờ người đàn ông bên cạnh đã kích động nói: “Thầy không cho phép trò nói như vậy!”
Nói xong anh ta vỗ bả vai Tô Chiết: “Trò đã quên câu răn dạy của sư môn chúng ta rồi sao?”
Tô Chiết: “Thay vì nâng cao chính bản thân mình, chi bằng đi chửi bới người khác”.
Người đàn ông khí thế nuốt trọn núi sống: “Nói to lên!”
“…” Tô Chiết hít sâu một hơi: “Thay vì nâng cao chính bản thân mình, chi bằng đi chửi bới người khác”.
“Cho nên lỗi trong chuyện lần này là của người nào!”
Tô Chiết: “Do thầy dạy không tốt?”
Người đàn ông buông tay xuống: “Vậy thì đó vẫn là lỗi của trò thôi”.
“…”
Người đàn ông nằm phơi thây như cá ướp muối: “Dù sao thì thầy dẫn vào cửa, tu hành lại cho chính bản thân mình”.
Tô Chiết đã hoàn toàn hiểu rõ cảnh giới tối cao lời răn dạy của sư môn thông qua sư phụ mình.

Người đàn ông ho khan một tiếng, mở rộng chủ đề, “Được rồi, đợi chút nữa sư phụ lại dạy cho trò một chút bí tịch độc môn, đây đều là kinh nghiệm tự mình sư phụ thực chiến đúc kết”.
Tô Chiết gật đầu đồng ý, vốn cho rằng học xong cũng chỉ tốn đến hai ba tiếng đồng hồ, ai ngờ khi xong rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã nhá nhem, ngón út của anh cũng rút gân không biết bao nhiêu lần, quả nhiên nghề nào cũng không dễ học.
Tô Chiết hắng giọng nói đã hơi khàn, đứng lên.
Người đàn ông hỏi: “Sao thế?”
Tô Chiết vuốt lại nếp nhăn trên vạt áo: “Thời gian không còn sớm, tôi phải trở về”.
Người đàn ông hơi mất mát, có lẽ do một mình buồn chán, Tô Chiết ở lại còn có người nói chuyện cùng, “Xin nghỉ thêm ngày nữa có được không?”
Tô Chiết: “Không được, sếp không đồng ý”.
Người đàn ông khó tin: “Tại sao, hắn cho rằng mình là người nào”.
Tô Chiết lễ phép mỉm cười: “Một ngày năm vạn”.
Người đàn ông “mẹ nó” một tiếng, vội vã đứng lên, đẩy Tô Chiết ra ngoài: “Mau mau trở về đi”.
Tô Chiết quay đầu nhìn anh ta: “Không phải anh…”
Người đàn ông vươn tay đập đầu Tô Chiết một cái, sắc mặt thay đổi: “Một ngày năm vạn, phải coi hắn như mặt trời mà xoay quanh”.
Tô Chiết:…
“Tôi…”
Người đàn ông đẩy Tô Chiết ra ngoài: “Tôi tôi cái gì?”
Nét mặt Tô Chiết chết lặng: “…!Tôi cảm thấy anh nói đúng”.
Cứ như thế anh bị trục xuất khỏi sư môn, Tô Chiết vừa đi trên đường vừa nghĩ mình có nên gọi điện hỏi thăm khách đã về chưa hay không, chứ lỡ đâu đụng mặt thì thật xấu hổ.
Bên kia, Chu Trạch Tường và Khoảnh Dao hiếm khi có một ngày nhàn nhã, chỉ việc ăn ngủ rồi lại chơi game.
Cho đến tận khi cơm tối xong xuôi, cậu ta mới nhớ ra mình có mang quà tới cho thằng bạn.

Chu Trạch Tường đè Diêm Quan Thương xuống ghế sofa, “Lão Diêm, mày đợi tao một lát, giờ tao mới nhớ ra tao có mang quà sang cho mày”.
Nói xong, cậu ta vội vàng chạy ra cửa.
Diêm Quan Thương nghiêng đầu sang bên hỏi: “Nó mang gì tới đó?”
Khoảnh Dao nhún vai: “Tôi hỏi cũng không trả lời, giấu giếm mãi”.
Cô nàng chỉ biết đối phương mang tới một hộp bánh kem và một hộp đồ che kín bằng vải đỏ, còn bên trong có gì thì cô không biết.
Huống hồ đối phương cứ tỏ ra thần bí, ai không biết còn tưởng rằng đang làm ra một vụ giao dịch ngầm phi pháp nào.
Chỉ chốc lát sau, Chu Trạch Tường đã mang đồ hùng hổ quay trở lại, nhét hộp bánh kem vào tay Diêm Quan Thương, “Đây là điểm tâm mang đến cho mày”.
Nhưng cái hộp điểm tâm mới vừa dính tay, Chu Trạch Tường đã lấy lại ngay: “Cái này không phải trọng điểm”.
Nói xong cậu ta lấy món đồ sau lưng mình ra, cũng là một hộp to như hộp bánh gato, cẩn thận từng chút từng chút đặt lên tay Diêm Quan Thương, để cho đối phương giữ thật chắc chắn.
Diêm Quan Thương: “Gì thế?”
Chu Trạch Tường: “Chút nữa là mày biết ngay”.
Nói xong, cậu ta giật tấm vải đỏ bên trên xuống: “Tính tính tính tinh!”
Giọng nói của Chu Trạch Tường dâng trào cảm xúc: “Lão Diêm mau nhìn xem, mày có thích không?!”
Khoảnh Dao:…
Diêm Quan Thương:…
Nhìn cái mẹ mày.
Trên tay Diêm Quan Thương lúc này có một chiếc lồng sắt, bên trong đó có một con hamster màu xám trắng, đang thở phì phò chạy trên bánh xe, tuy rằng nhỏ bé nhưng vô cùng khỏe mạnh, tứ chi tung bay biến thành tàn ảnh.
Sau một thời gian giới thiệu nhiệt tình, Diêm Quan Thương lần nữa chìm vào yên lặng.
Chu Trạch Tường nhìn vẻ mặt của hắn: “Mày không thích hả?”
Diêm Quan Thương không hiểu đối phương mang con hamster tới đây có ý nghĩa gì, “Đưa tao thứ này làm gì?”
Chu Trạch Tường: “Đương nhiên là để mày giải sầu, bé con này rất thú vị”.
Ngay từ đầu Chu Trạch Tường không hề nghĩ tới trong nhà Diêm Quan Thương có chó dẫn đường, dù sao từ nhỏ tới lớn kẻ kia chẳng thích thú gì với động vật.

Nhưng hai mắt Diêm Quan Thương mù rồi, ở nhà một mình không có gì vui, đưa người tới thì chắc chắn hắn không cần, cuối cùng cậu ta chọn được một con vật nhỏ nhắn trong giới thú cưng đem tới, không có việc gì thì nghe con chuột nhỏ này chạy một vòng cũng được.
Thực ra cậu ta cũng rất tò mò, đến cùng người thuyết phục Diêm Quan Thương nuôi một chú chó dẫn đường là người nào, dù sao lần trước khi cậu ta đề cập tới, đối phương đã bày tỏ thái độ khó chịu, ai ngờ hiện giờ hắn lại quay ngoắt 180 độ, nuôi một chú chó trong nhà tốt đến thế này.
Nói xong, cậu ta nhìn con hamster mình mang tới, lại nhìn qua chỗ Golden: “Vừa hay có thể để nó làm bạn với chó”.
Cậu ta mở lồng kéo hamster ra, đặt trước mặt Golden, để chuột và chó đối mặt với nhau.
Một giây sau, Golden há miệng li3m hamster một cái.
Hamster: Tức!!!
Chu Trạch Tường vội vàng rút tay về, hòa hoãn quan hệ song phương, “Nào những người bạn tốt, những người bạn tốt”.
“A”, Chu Trạch Tường quay đầu sang nhìn, Diêm Quan Thương cười lạnh một tiếng: “Hảo Lệ Hữu thì có”.
(* Bạn tốt: Hảo Bằng Hữu, bánh Orion: Hảo Lệ Hữu, bánh Orion của Hàn Quốc có tên Hảo Lệ Hữu ở Trung Quốc, ý nghĩa tương tự như người bạn tốt nhưng trong năm 2022 lại được một số cư dân mạng cho rằng hãng chỉ nâng giá trên thị trường Nga và Trung, bên cạnh đó còn thay thế nguyên liệu làm bánh bên Trung thành nguyên liệu rẻ tiền hơn)
Chu Trạch Tường:…
Mẹ nó, thằng đàn ông tồi tệ.
Chu Trạch Tường thả hamster lại trong lồng sắt, tránh cho nó nhận thêm kinh hãi gì.
Đúng lúc này, điện thoại di động ở bên reo chuông, Khoảnh Dao thấy là điện thoại của Diêm Quan Thương, liền cầm lấy đưa cho hắn.
Diêm Quan Thương nhận điện thoại, một âm thanh uyển chuyển từ ống nghe truyền tới: “Cậu chủ”.
Giọng nói của đối phương hơi khàn, nhưng lại không ảnh hưởng đến cảm giác dễ chịu khi lời vào tai.
Gần như lúc âm thanh mới phát ra, Chu Trạch Tường và Khoảnh Dao đã nhìn nhau, trợn to hai mắt.
Chu Trạch Tường mấp máy môi: “Chuyện gì vậy?!”
Khoảnh Dao điên cuồng lắc đầu, sau đó cả hai cùng nhau nhìn về phía Diêm Quan Thương.
Ôi đờ mờ, thằng chó này bao nuôi người khác!
Diêm Quan Thương nghe thấy giọng nói người bên kia, mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Tô Chiết đứng ở ven đường chờ xe bus: “Tôi đang đứng đợi xe, có lẽ tầm khoảng nửa tiếng nữa là về đến nhà”.
Người đàn ông lạnh nhạt đáp một tiếng.
Tô Chiết: “Chuyện đó…”
“Sao?”
Giọng nói của Tô Chiết có chút ngượng ngùng: “Khách đến nhà đã về chưa vậy?”
Người đàn ông nghe xong nhíu mày, nhớ tới tuyên ngôn đầu tường của đối phương hôm trước, nghiêm mặt: “Đi rồi”.
Hai mắt Tô Chiết lấp lánh, nhưng vẫn cố tỏ ra tiếc nuối nói: “Thế ạ”.
Không đợi đối phương nói thêm lời nào, Diêm Quan Thương đã cúp máy.
Lòng hiếu kỳ của Chu Trạch Tường dâng tràn: “Lão Diêm…”.

Truyện Full
Diêm Quan Thương: “Cút nhanh đi”.
Chu Trạch Tường:….


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.