Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 37: Thiên Vị



Cô đầu bếp vốn định tiến lên nhắc nhở hai người vài câu, nhưng Tô Chiết và Diêm Tình Anh bận rộn, khí thế ngất trời, căn bản nghe không vào lời cô góp ý.
Tô Chiết rửa sạch đồ ăn xong, nhìn sang chỗ Diêm Tình Anh, phát hiện món cua của cô gần như đã hoàn thành.
Anh vốn cho rằng Diêm Tình Anh là một cô tiểu thư nhà giàu, hẳn là không biết nấu cơm, không ngờ còn rất thuần thục.
Anh đi tới bên: “Bình thường ở nhà cô Diêm cũng hay nấu cơm lắm sao?”
Dứt lời anh cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy chú cua trong đĩa thân thiện vươn càng bắt tay với chiếc đũa.
Tô Chiết:…
Tô Chiết trợn mắt nhìn, chẳng lẽ còn chưa bắt đầu nấu sao, thế nhưng rõ ràng ban nãy anh thấy người lấy thứ gì ở trong nồi ra rồi mà.
Tô Chiết mở miệng hỏi thăm: “Chưa cho vào nồi à?”
Diêm Tình Anh hơi xấu hổ: “Đã lấy ra khỏi nồi rồi”.
Tô Chiết lập tức im lặng.
Diêm Tình Anh buồn rầu chà chà vỏ cua: “Không ngờ con cua vẫn còn sống.”
Tô Chiết: “Không sao đâu.”
Diêm Tình Anh:?
Tô Chiết: “Có lẽ con cua cũng không nghĩ đến.”
Diêm Tình Anh:…
Con cua đánh chết cũng không nghĩ đến, mình bị đem đi chưng lại thành được tắm hơi xong đi ra khỏi nồi.
Diêm Tình Anh sững sờ mấy giây, về sau càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, bầu không khí buồn bã nãy giờ nhanh chóng vui vẻ hơn không ít.
Tuy rằng con cua chưa chín nhưng Diêm Tình Anh vẫn không hề nản lòng, cô tự giác phân chia vấn đề này thành hai nguyên do.
Một, tại nồi không hấp được.

Hai, tại con cua quá cứng đầu.
Đem mình thoát ra vô cùng sạch sẽ, căn bản không hề tự nghi ngờ khả năng nấu nướng của chính mình.
Nói đùa gì thế, lúc trước bởi vì cô tóm được dạ dày của chồng, hai người họ mới kết hôn được đấy.
Chồng cô yêu chết cái tài nấu nướng này của cô đó, có hiểu không?!
Lúc hai người ở trong nhà bếp còn đang bận rộn, ngoài cửa lớn tinh tinh một tiếng, ngay sau đó có một đợt tiếng bước chân từ xa tới gần.

Người giúp việc cầm đồ dùng nhà bếp và nồi hấp đi vào trong: “Cô Diêm, vừa nãy…”
Tô Chiết thấy người giúp việc hơi gắng sức, đưa tay đỡ hộ.
Diêm Tình Anh quay đầu liếc nhìn: “Là của tôi, của tôi.

Hôm nay tôi đã ra ngoài mua nó, vừa lúc dùng để hấp luôn”.
Nói xong cô mở hộp đồ ra, đưa cho Tô Chiết một vài thứ.
“Cho cậu dùng đấy”.
Tô Chiết lễ phép cười nói: “Cảm ơn”.
Nhìn tình cảnh hỗn loạn trong nhà bếp, cô đầu bếp nhân sinh không còn gì luyến tiếc, đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của một câu nói.
Học sinh học kém nhưng văn phòng phẩm thì lại nhiều.
(*) Nghĩa gốc câu này ý chỉ những người kém cỏi nhưng thích khoe khoang, học kém nhưng bày tỏ như tao giỏi lắm, ở đây thì dùng với nghĩa đen thôi.

Hai người nấu ăn kém chỉ được cái lắm tiền mua nhiều đồ về.
Trong nhà bếp khí thế ngất trời, ở nơi khác Diêm Quan Thương cứng đờ người ngồi trên ghế sofa, bên cạnh hắn là Quý Vân Đoan đang mở miệng nhỏ ca hát.
Lúc Diêm Tình Anh và Tô Chiết đi nấu ăn, ngoại trừ người giúp việc, trong phòng khách chỉ còn lại Diêm Quan Thương và Quý Vân Đoan.
Diêm Quan Thương không thích chơi cùng trẻ nhỏ nên bảo người giúp việc mở một bộ phim hoạt hình cho Quý Vân Đoan, heo heo gì đó hắn không nhớ, mà hắn cũng lười nhớ.
Lúc đầu Quý Vân Đoan còn nghiêm chỉnh xem TV, thẳng đến khi con heo trong TV kia đột nhiên bắt đầu ca hát.
Diêm Quan Thương đưa tay đỡ trán, nghe mà đau đầu.
Golden vốn đang nằm rạp trên mặt đất ngủ còn đem đầu chó nhét vào giữa h4i chân anh trai nó.
Quý Vân Đoan cất giọng hát xong thì hỏi: “Cậu ơi, cháu hát có hay không?
Diêm Quan Thương:…
Hắn vốn định nói cũng coi như tạm ổn, nhưng nói sao cũng không thể thốt nên lời.
Đúng lúc này điện thoại của hắn reo vang, Diêm Quan Thương đột nhiên cảm nhận được cảm giác thở phào nhẹ nhõm, cuộc đời gần ba mươi năm của hắn chưa từng có khi nào hèn nhát đến vậy.
Có lẽ do cuộc điện thoại này đã giúp hắn trốn tránh vấn đề phải làm trái lương tâm, khi cuộc điện thoại được nhận hắn tiếp lời đối phương cũng nhẹ nhàng hơn mọi khi không ít: “Alo?”
Giọng nói của Quý Văn Hiên từ đầu bên kia truyền đến: “Quan Thương, anh rể đây”.
Diêm Quan Thương không ngờ đối phương sẽ gọi điện thoại tới, “Có chuyện gì thế?”
Quý Văn Hiên ở đầu bên kia thở dài: “Có chút chuyện muốn nói với em, không nói ra trong lòng anh áy náy lắm”.
Diêm Quan Thương:?
Quý Văn Hiên: “Hôm nay chị em xuống bếp có phải không?”
Diêm Quan Thương đáp vâng.
Quý Văn Hiên: “Hay là em dẫn Vân Đoan ra ngoài ăn tối đi…”
Diêm Quan Thương không hiểu, “Tại sao?”
Quý Văn Hiên nuốt nước bọt: “Muốn ăn được món ăn chị em nấu thì phải quen”.
Diêm Quan Thương: “Quen khẩu vị?”
Quý Văn Hiên: “Quen đường tới bệnh viện”.
Diêm Quan Thương:…
Nhắn nhủ chuyện của vợ mình sau, Quý Văn Hiên nhớ tới mình còn một cậu con trai nhỏ: “Vân Đoan đang làm gì thế?”
Diêm Quan Thương: “Ca hát ở bên cạnh em”.
Quý Văn Hiên nghe xong sững sờ, đương nhiên anh ta biết được ngón giọng của con trai nhà mình, khó nghe hay không nó không tự biết, đây đều là do ông bà nội ngoại yêu chiều, cho dù không cho nó hát nó cũng không câm miệng, nhất định phải ép người khác nghe bằng hết, mà tính tình thối nát của Diêm Quan Thương không người nào trong giới không hay.
Quý Văn Hiên thở dài, “Quan Thương à.”
Diêm Quan Thương bóp bóp mi tâm, hiển nhiên cũng đau đầu vô cùng: “Sao thế?”
Chỉ nghe thấy giọng điệu của Quý Văn Hiên đầy sâu sắc: “Muốn đánh thì cứ đánh đi, cho nó một tuổi thơ hoàn chỉnh”.
Diêm Quan Thương:…
Điện thoại cúp máy chưa bao lâu, bên kia đã truyền tới tiếng gọi ăn cơm.
Diêm Tình Anh: “Quan Thương ơi, tiệc hải sản của chị xong rồi nè”.
Diêm Quan Thương:…đại tiệc thử độc thì có.
Diêm Quan Thương ngửi thấy mùi hương bay ra, một mùi tanh tanh gay gay xông vào khoang mũi, người đàn ông nhăn mũi, rõ ràng không hề dễ ngửi.
Một bữa cơm này, Diêm Quan Thương có thể nói là dung nhan sầu khổ không hề tan đi, ngay cả lọ muối vạn năng trước bữa cơm cũng không thể cứu vãn nổi.
Nhưng may mà cơm vẫn còn ăn được.
Diêm Tình Anh thấy hắn ăn hết cơm, nhấc đũa định gắp thêm thức ăn vào bát hắn: “Quan Thương, cho em này”.
Diêm Quan Thương hiếm khi có được giọng điệu nhẹ nhàng, “Không cần đâu, chị ăn đi”.
Diêm Tình Anh nhiệt tình mở miệng, “Em cứ ăn đi.”

Diêm Quan Thương nghiêm túc nói, “Không cần đâu, chị nấu cơm vất vả chị cứ ăn đi.”
Diêm Tình Anh nhìn hắn, bắt đầu đánh đòn đạo đức: “Chẳng lẽ em không thích ăn món ăn chị nấu?”
Diêm Quan Thương: “Hóa ra chị cũng nhìn ra được.”
Diêm Tình Anh:…
Tô Chiết ngồi ở nơi khác không nói chuyện, yên lặng moi miếng cơm nhét vào miệng mình.
Sau khi ăn xong cơm tối, Diêm Quan Thương nhân sinh không còn gì luyến tiếc ngồi trên ghế, khàn giọng: “Thứ sáu em sẽ không về”.
Diêm Tình Anh ngạc nhiên nhìn hắn: “Tại sao? Bên kia hỏi thì phải nói thế nào?”
Diêm Quan Thương: “Chị cứ nói em chết rồi”.
“Cái này không tốt lắm đâu”.

Diêm Tình Anh nhăn nhó, sau đó cô lại vội vàng hỏi: “Em định nói em chết thế nào vậy?”
Tô Chiết ngồi ở một bên:…
Diêm Quan Thương không chút khách khí: “Ăn cơm chị nấu mà chết.”
Diêm Tình Anh:…
Cơm tối kết thúc không lâu, Quý Vân Hiên tới cửa đón người, Tô Chiết tìm cớ không xuất hiện, sau khi cả nhà rời đi mới đi ra khỏi phòng.
Lúc này đã là chín giờ tối, Tô Chiết đi đến ngồi xuống bên cạnh Diêm Quan Thương, im lặng một hồi mới mở miệng: “Cậu chủ, ngài có đói không?”
Mặt Diêm Quan Thương không hề thay đổi, tựa như vẫn chưa thể quên được bữa tối vừa rồi: “Không đói”.
Tô Chiết không tin: “Tôi định nấu ít đồ ăn cho ngài”.
Diêm Quan Thương: “Tại sao cậu lại nghĩ tôi sẽ ăn đồ cậu nấu?”
Tô Chiết khó hiểu: “Ngài không muốn ăn sao?”
Giọng nói của Diêm Quan Thương đầy bất đắc dĩ: “Vừa rồi Diêm Tình Anh là chủ mưu, còn cậu là đồng phạm”.
Tô Chiết:…
Nhưng ban nãy Diêm Quan Thương chỉ ăn một bát cơm, căn bản không đủ lấp đầy dạ dày cho hắn.
“Thật sự không đói bụng sao?”
Người đàn ông vịt chết cái mỏ còn cứng, lại nói thêm lần nữa: “Không đói”.
Tô Chiết nhún vai: “À, thế thì tôi tự nấu mì tôm ăn một mình vậy”.
Diêm Quan Thương: “Đói”.
Tô Chiết:…
Mặc dù nấu cơm có chút khó ăn, nhưng nấu mì tôm là kỹ năng cơ bản, hắn nghĩ đối phương nhất định sẽ có.
Sau khi nấu mì xong xuôi, Tô Chiết nhìn Diêm Quan Thương hỏi: “Cậu chủ, cuối tuần ngài có về nhà không?”
Đối phương nhả ra một chữ: “Về”.
Tô Chiết biết Diêm Quan Thương không phải người thích trốn tránh, lúc hỏi hắn trong lòng anh đã sớm biết đáp án, chỉ có điều khổ não nhất chính là, nếu Diêm Quan Thương về anh cũng phải đi theo bận trái bận phải.
Mặc dù không biết gia tộc nhà họ Diêm đến cùng có bao nhiêu người, nhưng bởi vì lý do công việc, trước đó anh đã từng gặp qua vài người.
Gia tộc có quyền thế người tài xuất hiện lớp lớp, lợi ích trên thương trường do Diêm Quan Thương tiếp tế thật đấy, nhưng thực lực của họ không thể coi thường.
Phàm là tư bản không ai không có dã tâm, miệng sư tử xưa nay không nhai rơm cỏ.

Cũng chính vì như vậy nên vị trí của Diêm Quan Thương lúc nào cũng bị người khác nhòm ngó.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Tô Chiết sầu khổ không còn cách nào, chỉ có thể giả vờ bị cảm cúm quấn mình thật chặt chẽ.
Trên đường đi anh còn giả bộ ho khan vài tiếng, vô cùng yếu ớt uể oải.

Diêm Quan Thương nghe thấy nhíu mày: “Nếu cậu không thoải mái thì về trước đi”.
Tô Chiết lắc đầu, giọng nói kiên cường: “Không cần đâu, tôi muốn đi cùng với ngài”.
Hiện tại anh là hộ lý của đối phương, trách nhiệm là chăm sóc trợ giúp cho sinh hoạt của Diêm Quan Thương, không kể đến chuyện sau khi trở về nhà họ Diêm hắn sẽ gặp phải những chuyện gì, chỉ cần nói đến chuyện đi lại hắn đã có rất nhiều bất tiện.
Ngón tay người đàn ông vô thức cuộn tròn, quay đầu sang chỗ khác: “Sau này ít nói như thế thôi”.
Tô Chiết không hiểu: “Nói thế nào cơ?”
Nghe thấy đối phương tò mò, Diêm Quan Thương nhất thời không biết nên mở miệng ra sao, cuối cùng hắn dùng âm thanh tràn ngập cảnh cáo hỏi: “Tự cậu còn không biết hay sao?”
“Đương nhiên là tôi biết”.

Tô Chiết: “Lời của tôi với ngài là lời nói thật lòng”.
Diêm Quan Thương vốn định nhân cơ hội này trách móc cách nói chuyện của đối phương, ai ngờ Tô Chiết chỉ dùng hai ba câu đã đẩy ngược trở lại.
Thấy Diêm Quan Thương không nói lời nào, Tô Chiết nhìn gương mặt của hắn, hỏi, “Ngài không tin?”

Diêm Quan Thương không nói gì.
Lái xe và vệ sĩ ngồi phía trước nghe cậu hộ lý này nói chuyện, hai tai cũng cảm thấy tê dại cả đi.

Lúc Diêm Quan Thương lên xe có người theo cùng, ai cũng thấy ngoài ý muốn, lúc đầu còn tưởng đây là người yêu của ông chủ, về sau mới biết là hộ lý.
Nhưng cũng chỉ nhầm tưởng lúc ban đầu, ông chủ của họ đã lâu như vậy vẫn không có ai ở bên, sao có khả năng mắt mù rồi lại có thêm bạn bè được.
Biết người biết mặt không biết lòng, đừng nói hiểu biết trái tim, ông chủ của họ đến mặt người ta còn không hay biết.
Mặc dù cậu hộ lý này dáng dấp cũng chẳng thua kém tí nào.
Tô Chiết cọ lại gần người hắn, giọng nói chân thành: “Tôi thật sự thật lòng đối đãi với ngài đó”.
Âm thanh uyển chuyển vang ở bên tai, căn bản không nghe ra được đó là lời nói dối.
Một cậu hộ lý nhỏ nhát gan như vậy nào dám lừa gạt hắn.
Không biết có phải do đối phương quá mức thẳng thắn hay không, Diêm Quan Thương không biết nên nói thế nào.
Hắn im lặng sắp xếp lại từ ngữ trong bụng, đang định mở miệng nói cái gì, giây tiếp theo đã nghe thấy đối phương hỏi: “Cậu chủ, trong xe còn kính râm thừa không vậy?”
Mặc dù đã đeo khẩu trang, nhưng sợ lát nữa có người nhà họ Diêm vẫn sẽ nhận ra mình, Tô Chiết liền nghĩ không biết trong xe có còn kính râm nữa không, anh muốn đeo lên che kín gương mặt.
Có nhiều chuyện không sợ việc lớn chỉ sợ việc xảy ra bất ngờ, lỡ đâu hôm nay anh gặp chuyện không may thì phải làm thế nào.
Anh phải chuẩn bị thật sẵn sàng, không vì gì khác, chỉ vì chi phiếu mười triệu.
Diêm Quan Thương đã mất kiên nhẫn: “Không biết”.
Dứt lời hắn cảm thấy vừa rồi mình hơi hung dữ với cậu hộ lý, đối phương nhát gan như vậy, hắn lại nói thêm một câu: “Cậu tự tìm đi”.
Nói xong, hắn hận không thể tự tát cho mình hai cái.
Cảm xúc của cậu ta, sao hắn phải quan tâm.
Tô Chiết nghe thấy thế liền à à, bắt đầu tìm kiếm trong xe, vang lên một trận ồn ào náo loạn.
Đối phương dám tìm thật.
Chốc lát sau, bên tai Diêm Quan Thương vang tới một âm thanh vui sướng, “Cậu chủ, tìm được rồi, nhưng tôi có thể dùng được không?”
Diêm Quan Thương buồn bực ngán ngẩm, “Ở chỗ nào?”
Tô Chiết trả lời: “Trên mặt của vệ sĩ.”
Diêm Quan Thương:…
Vệ sĩ:…
Tô Chiết lần nữa cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm, tựa như con chuột nhỏ muốn mang khối phô mai đi, trong lòng đã muốn cầm, nhưng trông thấy người còn hỏi một câu: “Tôi có thể lấy đi chứ?”
Lông mày anh vệ sĩ giật giật, không ngờ đối phương lại có ý định đến tận người mình, mà đúng là trên xe chỉ có một mình anh ta có kính râm thật.
Nhưng đây là vật dụng cần thiết dùng để tôn lên khí chất của anh ta đó, có thể không đeo lên nhưng không thể không có!!!
Đi ra ngoài đường, có một người vệ sĩ nào không có kính râm đâu, kính râm chính là bản thể đấy, cậu có hiểu không!
Đơn giản mà nói, không có kính râm thì không giả ngầu được.
Nếu người kia là người yêu của ông chủ thì còn cố chấp nhận được, một cậu hộ lý nhỏ sao anh ta phải để vào trong mắt.
Anh ta vừa nghĩ vừa vươn tay đẩy kính râm, kính râm của một vệ sĩ sao có thể để cho một cậu hộ lý nho nhỏ muốn mang là mang ngay cho được.
Hai người họ thời thời khắc khắc theo dõi động tĩnh của Diêm Quan Thương, trông mong người đàn ông há miệng.
Tô Chiết: “Cậu chủ…”
Vệ sĩ: “Ông chủ…”
Diêm Quan Thương tùy ý trả lời: “Một cái kính râm thôi mà, tranh đoạt với nhau làm gì”.
Anh vệ sĩ nghe xong, trái tim nhẹ nhõm thở phào.
Anh ta biết mà, ông chủ không thể nào làm thế với anh ta.
Giây tiếp theo, Diêm Quan Thương nói: “Cho cậu ấy đi”.
Vệ sĩ:…
Ngài cứ chiều chuộng cậu ta tiếp đi..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.