Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 40: Người Kỳ Diệu



Ông cụ Diêm nhìn người chắn trước mặt mình, toàn thân từ trên xuống dưới một màu đen, trên mặt mang kính râm và khẩu trang, nghiêm túc che kín mít ngũ quan, căn bản không thấy rõ dáng vẻ.
Vóc người đối phương không thấp, mặc dù mặc quần áo toàn màu đen nhưng vẫn ăn mặc chỉn chu quy củ, chặn trước mặt Diêm Quan Thương một bước không nhường, tựa như cả người đã đóng đinh tại đó.
Nhưng mà…!nhưng mà sao giọng nói lại kỳ quái như vậy?
Thậm chí dường như trước đây ông cụ đã nghe qua giọng điệu giống thế này, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Đương nhiên ông cụ Diêm không thể vì hai ba lời của đối phương mà dừng tay, một cậu nhóc vô danh tiểu tốt, căn bản không có tư cách thuyết phục ông cụ, nhưng bây giờ ông cụ thực sự không định đánh Diêm Quan Thương.
Cánh tay vung gậy nửa ngày, cổ tay đã đau nhức.
Ông cụ Diêm nghiêm mặt: “Cậu là ai?”
Tô Chiết đứng ở nơi đó, giữa muôn vàn ánh mắt trông vào, trong lòng cũng lo lắng bị người khác nhận ra, nhưng anh vẫn không sợ hãi: “Tôi là hộ lý của cậu chủ!”
Ông cụ Diêm nhìn anh, sau khi nghe đối phương nói mình là hộ lý, khinh thường trong mắt càng sâu.
Một cậu hộ lý nho nhỏ cũng dám đi ra cãi lời ông cụ cơ đấy.
Ông cụ Diêm khó chịu: “Nơi này nào có phần cậu lên tiếng?!”
Tô Chiết biết ông cụ Diêm không thể quá tức giận, bằng không ban nãy Diêm Quan Thương đã chẳng nhẹ giọng thu bớt tính tình nói chuyện với ông cụ.

Đối mặt với lời mỉa mai, Tô Chiết mở miệng: “Cháu chỉ muốn khuyên ngài”.
Bị người ta khinh thường, hồi mới bắt đầu đi làm anh đã gặp phải không ít, lúc đó không biết đã bị bao nhiêu người gây khó dễ, rõ ràng không phải lỗi của bản thân mà vẫn phải cúi đầu cong lưng nhận sai nói lời xin lỗi.
Không vì thứ gì khác, chỉ về vấn đề mưu sinh.
Dù sao trên đời này có biết bao người sống không dễ dàng, nếu như có thể, anh muốn đó không phải là mình.
Đôi mắt đầy nếp nhăn của ông cụ Diêm nhìn về phía anh: “Cậu định khuyên thế nào?”
Tô Chiết sững sờ: “Ý ngài là cháu có thể nói sao?”
Ốc Phó đứng trong đám người đột nhiên bật thốt: “Ồ…!sao lại không thể?”
Nói xong cậu ta lập tức ăn ngay một cú vả từ bố mình, hiển nhiên vừa rồi đột ngột nghe thấy giọng nói của con trai, bố Phó đã bị dọa đến há cả miệng ra.
“Nơi này nào có phần con lên tiếng?!”
Ốc Phó có khổ mà không nói được: “Bố, bố đừng trách con, phản xạ có điều kiện thôi ạ”.
Lôi kéo quan hệ làm quen với nhà họ Diêm còn chưa xong, tuyệt đối đừng đắc tội với ông cụ Diêm đấy nhé.

Nhưng hình như do cậu ta đứng trong một đám người, mà phần lớn lại đều đang chú ý đến bên chỗ ông cụ Diêm, không có mấy ai quay lại nhìn Ốc Phó.

Ông cụ Diêm giở tính giở nết: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi!”
Tô Chiết thầm nghĩ trong lòng một tiếng đắc tội: “Cháu muốn khuyên ngài đừng đi lạc lối khỏi con đường của pháp luật”.
Ông cụ Diêm:…
Diêm Thủ Lâm đứng dậy từ ghế sofa: “Bố à, cậu ấy nói đúng”.
Ông cụ Diêm đẩy đứa con trai hiếu thảo này một cái.
Diêm Thủ Lâm lần nữa ngã xuống ghế:…
Lại trở về điểm xuất phát ban đầu…
Ông cụ Diêm nhìn Tô Chiết, tức không chỗ phát ra, lửa giận vừa giảm trong lòng lại bùng cháy: “Cậu cho rằng cậu nói hai câu là có thể dọa tôi rồi?”
Tô Chiết: “Không ạ”.
Ông cụ Diêm không ngờ đối phương sẽ còn tiếp tục mạnh miệng.
Tô Chiết: “Cháu chưa từng nghĩ đến chuyện dọa ngài”.
Ông cụ Diêm gõ mạnh cây gậy trong tay xuống mặt đất, phát ra một tiếng cạch vang vang.
Diêm Quan Thương không nhìn thấy, nhưng hắn biết ông cụ đã nổi giận, vươn tay định kéo Tô Chiết trở về.

Cậu hộ lý này không có gì tốt, ngày thường chỉ giỏi cãi lại hắn, lời nói nghịch ngợm trêu đùa, hắn không muốn để ở lại bên mình, sớm muộn gì cũng đuổi cậu ta đi.
Nhưng hắn không hi vọng đối phương đắc tội ông cụ Diêm, hắn biết ông cụ tức thì tức chứ chẳng đến mức so đo với một cậu hộ lý nho nhỏ, nhưng những người khác thì không giống.
Ông cụ Diêm không thích nhìn cảnh tượng ỷ mạnh hiếp yếu nhưng những người nơi đây không phải ai cũng thông minh, chắc chắn sẽ có những kẻ thiếu đầu óc tự cho mình là đúng đòi đi dạy dỗ lại cậu hộ lý nhỏ.
Đối phương định bất chấp đứng trước người mình bảo vệ, không cho ông cụ tiến lên, đừng nói người ở nơi đây không ngờ, chính hắn cũng không ngờ tới.
Hắn không sợ mấy cây gậy của ông nội, đối với hắn đó chỉ là mấy đòn gãi ngứa.
Ông cụ đánh hắn vì muốn yên lòng mọi người, trong lòng hắn khó chịu thì khó chịu, nhưng hắn không định nói gì.
Dù sao chuyện là do hắn làm, hắn thản nhiên chấp nhận.
Chỉ là hắn không ngờ nơi đây nhiều người như thế, người đầu tiên không vừa mắt lại là cậu hộ lý bên người hắn.
Ngay lúc chú ba của hắn vừa mở miệng đối phương đã nhào vào người hắn, thấy việc nghĩa chẳng chùn bước chân, bảo với hắn đừng sợ.
Hắn căn bản chưa từng sợ, chẳng qua bất bình trong lòng không cách nào biến mất.
Hắn tự nhận mình không hổ thẹn với những người ở chốn này, nhưng khi hắn tỉnh dậy từ trong bệnh viện, hai mắt tối đen, lại có cấp dưới nói cho hắn biết, xe của hắn đã có người động tay động chân vào.
Ngược dòng tìm hiểu thì tìm ra một công ty phế liệu, công nhân bên trong nhận tội, kiểm tra dòng giao dịch ngân hàng của đối phương thì tra được một nhân viên đã bỏ việc tại công ty của nhà họ.
Sau khi bị bắt trói đến, nhân viên kia khóc lóc cầu xin, nói rằng mình không thể khai, nếu nói ra không chỉ mỗi mình cậu ta, người nhà cậu ta cũng sẽ bị liên lụy.
Diêm Quan Thương không có lòng thương người, nhưng lúc đó cả thể xác và tinh thần của hắn đã mỏi mệt, hắn không muốn điều tra thêm nữa.

Sau khi nghe đối phương quỷ khóc sói gào, hắn mất kiên nhẫn bảo người mau cút.
Vệ sĩ thả người, cậu nhân viên kia thẹn với lòng, để lại mấy chữ: “Là người nhà họ Diêm”.
Lúc Diêm Quan Thương biết được, hắn tức giận đập sạch đồ đạc trong phòng bệnh.
Những người được gọi là người thân chưa từng thực tâm đối đãi với hắn, nhưng cậu hộ lý trước mặt lại có lòng.
Diêm Quan Thương muốn kéo người quay lại, đối phương hành động như hiện giờ trăm hại không một lợi.
Tô Chiết: “Cho tới tận lúc này cháu vẫn chưa từng nghĩ mình có ý định hù dọa tới ngài”.
Vừa nói xong trên cổ tay nhiều thêm một bàn tay to lớn mạnh mẽ.
“Đặc Luân…”
Diêm Quan Thương vừa định vươn tay kéo người trở về, ai ngờ một giây sau bàn tay hắn bị đánh một cái, bị người gạt ra.
Tô Chiết: “Người lớn nói chuyện, trẻ nhỏ đừng chen vào”.
Diêm Quan Thương:…
Bố mẹ con hôm nay không ở đây, chú ba đã ngã ngựa, chỉ còn lại một mình ông cậu này, thằng cháu ngỗ nghịch còn định ảnh hưởng đến khả năng phát huy của anh nữa.
Tô Chiết lần nữa điều chỉnh lại khí thế: “Cháu chưa từng nghĩ tới chuyện hù dọa ngài”.
Cậu lấy cả Đảng, Nhà nước và pháp luật ra, không phải đang dọa tôi thì là gì?!
Ông cụ Diêm: “Thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch như cậu cho rằng tôi nghe không hiểu?”
Giọng Tô Chiết vô tội: “Thật sự không có ạ”.
Ông cụ Diêm: “Vậy ý cậu là gì!”
Tô Chiết hợp tình hợp lý: “Đánh đòn đạo đức ạ”.
Ông cụ Diêm:…
Tất cả mọi người ở đây:…
Khá lắm, đúng là đã đánh vào đạo đức của họ thật.
Dù sao pháp luật cũng là ranh giới thấp nhất của đạo đức.
Tô Chiết thấy ông cụ Diêm không nói được lời nào, nghĩ rằng mình vẫn phải cho ông cụ một bậc thang đi xuống, dù sao ở nơi này có nhiều người lớn như vậy, với tính cách không muốn làm ai khó chịu của Tô Chiết, anh không thể để một ông cụ mất mặt trước mắt bao nhiêu người.

Tô Chiết ném lời ra: “Thưa cụ, cậu chủ nhà cháu thật sự không thể đánh”.
Ông cụ Diêm cũng coi như là người biết xử sự, thấy cậu hộ lý nhỏ này đang mớm lời cho mình, ông cụ còn không ngờ đối phương cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Nếu ông cụ biết người này là Tô Chiết đoán chừng ông sẽ không có ý nghĩ như vậy, bởi vì trợ lý Tô là người có kỹ năng giao tiếp đạt max điểm.
Ông cụ Diêm thuận theo câu chuyện: “Tại sao không thể đánh”.
Tô Chiết mặt không đỏ tim không đập loạn: “Thân thể cậu chủ nhà cháu không khỏe mạnh”.
Diêm Quan Thương:…
Đám người:…
Sau đó một loạt ánh mắt phức tạp nhìn về phía Diêm Quan Thương, có mấy người còn chậc chậc lắc đầu, không ngờ người cường tráng thế kia chỉ là một con hổ giấy.
Tô Chiết tiếp tục nói: “Cậu chủ nhà cháu mới bị tai nạn còn chưa khỏe hẳn lại, cho nên không thể nhận được một gậy này”.
Mặc dù Tô Chiết đã bổ sung thêm một lời phía sau, nhưng câu cơ thể yếu ớt kia đã xâm nhập vào lòng người.
Ông cụ Diêm hừ một tiếng, hướng về phía Diêm Quan Thương nói: “Nể tình cơ thể của con, hôm nay ông bỏ qua.

Nhưng con đừng tưởng rằng lão già ông đây không dạy dỗ được con nữa, là nhờ Đảng và Nhân dân cứu con đấy”.
Diêm Quan Thương:…
Tô Chiết thấy ông cụ Diêm lùi về cũng vội vàng quay trở lại bên cạnh Diêm Quan Thương.
Anh nhẹ nhàng thở phào, cái gậy này cuối cùng cũng không cần phải chịu.
Người cậu nuôi này coi như đã tận chức tận trách.
Lúc này Diêm Quan Thương lạnh mặt, biết cậu hộ lý nhỏ đã về bên cạnh mình: “Cậu…”
Tô Chiết đưa tay hô dừng: “Không cần cảm ơn đâu, cậu chủ”.
Diêm Quan Thương:…
Giọng nói của đối phương mang theo vui sướng, giống như đang hết sức mừng rỡ vì hắn không phải ăn đòn.
Còn thấp giọng hỏi hắn: “Ngài thấy tôi có lợi hại không?”
Diêm Quan Thương chết lặng:…
Tô Chiết lại gọi câu nữa: “Cậu chủ…”
Diêm Quan Thương cắn răng, “Lợi hại.”
Nếu hắn không khen ngợi cậu hộ lý nhỏ này, cậu ta sẽ tiếp tục phiền hắn.
Tô Chiết nhẹ giọng cười mấy tiếng.
Diêm Quan Thương trầm giọng bảo: “Sau này ít làm chuyện như vậy đi”.
Tô Chiết: “Tại sao?”
Diêm Quan Thương mất kiên nhẫn: “Bảo làm ít đi thì cứ làm ít đi”.
Tô Chiết bĩu môi: “Vậy thì không được, ngài bị đánh lòng tôi khó chịu”.
Diêm Quan Thương nghe xong, cơ thể cứng đờ.
Tô Chiết: Dù sao tôi cũng là người sẽ nhận được mười triệu.
Nếu không làm tôi sẽ thấy có lỗi với lương tâm.
Diêm Quan Thương biết đối phương không nghe lời, nhưng không ngờ lời có lợi cho đối phương, cậu ta cũng nghe không hiểu.
Thực ra không thể trách Tô Chiết, bởi vì trước giờ lời trong miệng Diêm Quan Thương đi ra luôn cho người ta cảm giác không phải uy hiếp thì cũng là đe dọa.
Không vì cái gì khác, chỉ vì cái mặt giống Trương Phi cùng cái miệng độc làm người khác muốn hắn lập tức câm miệng.
Hai thứ này thiếu một thứ cũng không được, Diêm Quan Thương có đầy đủ cả hai.
Cũng may lúc này phần lớn mọi người đều quan tâm đến ông cụ Diêm, không ai chú ý tới chỗ Diêm Quan Thương bên này.
Diêm Thủ Lâm đi sang đây, an ủi: “Quan Thương, thời kỳ đặc biệt của ông nội, cháu đừng so đo với ông ấy”.
Tô Chiết thấy lúc nào ông cụ cũng mang theo bác sĩ, chắc do sức khỏe có chút vấn đề.
Nhưng không đợi Diêm Quan Thương hỏi, người đã tiếp tục nói: “Thời kỳ mãn kinh ấy mà”.
Diêm Quan Thương:…
Tô Chiết:…
Thời kỳ mãn kinh này đến hơi muộn nhỉ.
Ai ngờ Diêm Thủ Lâm tiếp tục mở miệng, “Thời kỳ mãn kinh của ông ấy kéo dài suốt hai mươi năm”.
Tô Chiết:…
Cả gia đình này mỗi người một vẻ.
Ai cũng là một kẻ diệu kỳ.
Bởi vì lúc nãy Tô Chiết đã tiến lên ngăn cản, Diêm Thủ Lâm không khỏi nhìn anh thêm vài lần.
Tô Chiết bị ông nhìn, lưng cứng đờ, dù sao anh và Diêm Thủ Lâm vẫn thường xuyên gặp mặt nhau.
Diêm Thủ Lâm: “Cậu…”

Tô Chiết nuốt nước bọt.
Diêm Thủ Lâm tò mò: “Sao cậu lại đeo kính râm và khẩu trang vậy?”
Tô Chiết biết nghe thấy thì phải trả lời: “Do thời tiết nên gần đây cháu bị cảm ạ”.
Diêm Thủ Lâm: “Không phải đang là mùa hè à?”
Tô Chiết: “Cảm do nóng quá”.
Diêm Thủ Lâm hiểu ra: “Vậy cậu mặc thế này không khó chịu sao?”
Tô Chiết lắc đầu: “Không sao đâu, nơi này nhiều người như vậy, cháu phải vì tập thể mà quên đi chính mình”.
Diêm Thủ Lâm vỗ vai anh: “Đứa trẻ hiểu chuyện”.
Tô Chiết chỉ có thể nở nụ cười.
Cách đó không xa, Diêm Tòng Trí đã đem tất cả những thứ này ghi vào trong mắt.
Tô Chiết thấy Diêm Thủ Lâm định nói gì đó với Diêm Quan Thương, nhưng vì anh ở chỗ này nên không tiện mở miệng.
Tô Chiết khéo léo hiểu lòng người: “Cậu chủ, tôi muốn tới nhà vệ sinh”.
Diêm Quan Thương ừ một tiếng: “Đi đi”.
Im lặng vài giây: “Biết đi thế nào chứ?”
Ấn tượng lạc đường hồi nãy lưu sâu vào lòng người, Tô Chiết khẽ gật đầu: “Biết”.
Lại bổ sung thêm: “Cứ đi là tới”.
Diêm Quan Thương nhất thời cảm thấy đau đầu: “Cậu…”
Tô Chiết: “Không sao cậu chủ, trái đất hình tròn, tôi nhất định sẽ trở về”.
Diêm Quan Thương:…
Tô Chiết không làm chậm trễ hai người họ nữa, đi tìm nhà vệ sinh.

Thế nhưng nhà cửa nơi này quá lớn, anh đi một hồi lâu mới tìm thấy được.

Tô Chiết đứng trước bồn rửa tay rửa sạch tay mình, chốc lát sau anh nghe thấy âm thanh cửa phòng khép mở, lập tức cảnh giác hẳn lên.
Diêm Tòng Trí từ bên ngoài đi vào, trông thấy Tô Chiết, hắn ta nở nụ cười thân thiện.
“Xin chào”.
Tô Chiết nhìn hắn ta, lễ phép trả lời: “Xin chào”.
Diêm Tòng Trí: “Cậu là hộ lý của anh Thương nhỉ”.
Tô Chiết đáp một tiếng.
Diêm Tòng Trí: “Tôi là em họ của anh ấy”.
Đôi mắt của hắn ta nhìn Tô Chiết chằm chằm, nhưng kính râm và khẩu trang che kín gương mặt, căn bản không thể nhìn rõ mặt mũi đối phương.
Nhưng không thể vì thế mà bỏ qua mục đích hắn ta muốn khi tới chỗ này, hắn ta cần có một người giám sát, mà kẻ này là người thích hợp để lựa chọn nhất.
Đã là người thì ai cũng có lòng riêng, ai cũng mang theo thói hư tật xấu.
Mà hiện tại chuyện hắn ta phải làm là khiến đối phương buông bỏ đề phòng, chịu để hắn sai bảo.
Diêm Tòng Trí nhìn anh, mỉm cười: “Nghe nói cậu bị cảm hả? Hiện tại đã khá hơn chưa?”
Tô Chiết không muốn ở lâu cùng hắn ta, sợ bị hắn ta nhận ra, chỉ muốn đi ngay: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn ngài quan tâm”.
Sau đó anh cất bước định đi.
Diêm Tòng Trí không dấu vết cản đường anh lại: “Không ngờ cậu lại là người lương thiện như vậy, tự nguyện đeo kính râm và khẩu trang, không muốn lây nhiễm cho người khác”.
Nội tâm Diêm Tòng Trí: Khen thế thì cũng nên buông bỏ đề phòng đi chứ nhỉ.
Ai ngờ đối phương chẳng để tâm.
Tô Chiết: “Một chút đức tính tốt đẹp của cá nhân ấy mà”.
Diêm Tòng Trí:….


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.