Mặc dù nói như vậy nhưng người đàn ông vẫn chưa chịu giao nộp hộp chocolate ra.
Tô Chiết nhìn hắn, giọng nói mang theo kinh ngạc: “Ngài không tin lời tôi nói?”
Mắt thấy cậu hộ công nhỏ lại chuẩn bị đau lòng, sắc mặt Diêm Quan Thương cứng đờ: “Không phải”.
“Thế tại sao ngài không giao hộp đồ cho tôi chứ?”
Diêm Quan Thương: “Tôi không tin sách ẩm thực”.
Tô Chiết:…
Không hổ là ngài.
Chất vấn người không được thì ngài bắt đầu nghi ngờ thứ khác.
Tô Chiết tiến lên một bước: “Cậu chủ, chỗ còn lại ngày mai lại ăn tiếp”.
Diêm Quan Thương do dự.
Tô Chiết cố gắng không ngừng: “Cậu chủ, đây là quà sinh nhật, ngài biết quà sinh nhật có ý nghĩa gì không?”
Diêm Quan Thương: “Ý nghĩa gì?”
Tô Chiết: “Quà phải sống đến tận ngày sinh nhật”.
Diêm Quan Thương:…
Diêm Quan Thương căn bản không chịu nghe lời: “Tôi không quan tâm”.
Bình thường cơ hội để ăn đồ ngọt của hắn không nhiều, lúc ăn cơm cũng chỉ có thể rắc chút đường từ lọ muối vào trong bát, còn phải giấu diếm tất cả mọi người.
Sống nhiều năm như thế, lần đầu tiên hắn không cần phải kiêng kỵ điều gì ăn đồ mình thích.
Cơ hội khó có tựa như con vịt đã bị hầm, đương nhiên không có lý nào lại để nó bay đi.
Thấy người không buông tay, nhất thời Tô Chiết có chút đau đầu.
Khi còn bé thì vẫn ổn, nhưng sau khi lớn lên thỉnh thoảng ăn một vài viên kẹo anh đã cảm thấy ngọt ngấy, mà đối phương chỉ thoáng một tẹo đã ăn nhiều như vậy.
Tô Chiết cúi đầu nhìn những khoảng trống trong hộp, tiếp tục ăn nữa có lẽ phải kết hợp cùng với cả isulin.
Thứ hai, hộp chocolate này là quà sinh nhật, đây cũng là lần đầu anh thấy một món quà sinh nhật không thể sống sót đến đúng ngày.
Vậy thì chocolate này cùng những món quà thường ngày có khác gì nhau đâu!
Tô Chiết suy nghĩ một lát, “Thôi đành vậy, ngày mai tôi làm bữa cơm thay quà sinh nhật cho ngài”.
Dứt lời, người đàn ông đang cố giữ hộp chocolate nhanh chóng giao nộp ra ngoài.
Tô Chiết:?
Diêm Quan Thương: “Ngày mai ăn tiếp”.
Tô Chiết:…
Tốt lắm, người không ăn nữa nhưng anh cũng không thể nào vui cho nổi.
Trong ấn tượng của Tô Chiết, anh cảm thấy cơm anh nấu chưa bao giờ tồi, ngay cả vài bữa cơm thời cấp ba anh từng nấu cho Tô Đản cũng vậy.
Mỗi lần nấu xong, Tô Đản đều rưng rưng ăn hết hai bát lớn.
Điều này có ý nghĩa gì?
Anh nấu cơm khá ngon đấy, ok?
Chứ không sao tên nhóc kia có thể tự ngược đãi chính mình mà ăn tận hai bát lớn.
Mà Tô Chiết không biết rằng, sở dĩ Tô Đản rưng rưng ăn hết hai bát lớn lại bởi vì cậu ấy khó ăn đến phát khóc.
Ngày đó Tô Đản chỉ có hai con đường, một bị ăn uống tra tấn, hai không ăn và chết đói.
Ăn hết hai bát lớn là vì không muốn lãng phí thực phẩm, năm ấy Tô Đản đã từng nghi ngờ anh trai cậu coi cậu thành con heo nhỏ mà nhét cơm, lần nào lượng thức ăn của anh nấu ra cũng vô cùng lớn.
Nhưng cũng có khả năng là không phải, bởi vì cơm anh trai cậu làm con heo nhà thím nhà bên cũng chẳng thèm ăn.
Hơn nữa cậu cũng muốn anh trai yên lòng, mỗi ngày anh phải học hành còn phải bận rộn làm thêm, đi sớm về trễ giống như một người lớn tiến vào xã hội đã lâu lắm, chỉ còn hơi ấu trĩ trong mỗi phương diện này, cậu không ăn sẽ cảm thấy có lỗi với anh.
Trợ lý Tô xưa nay không bao giờ thể hiện sự tự tin quá đà của mình ra trước mặt người khác, làm việc gì cũng bình tĩnh tỉnh táo, là một người giỏi về nhiều mặt, nhưng trong công việc nấu cơm lại có một sự tự tin vô cùng, ai khuyên cũng không khuyên nổi.
Diêm Quan Thương đem hộp chocolate đưa ra vốn tưởng rằng câu chuyện bữa cơm của cậu hộ lý nhỏ coi như đã qua, ai ngờ sáng hôm sau xuống tới nhà, phòng bếp đã vang ra âm thanh lạch cạch leng keng ầm ĩ.
Cô giúp việc thấy Diêm Quan Thương xuống tới nơi, vội vàng đi sang chào đón: “Cậu chủ, sinh nhật vui vẻ.”
Diêm Quan Thương nghe xong sững sờ, cô giúp việc cũng là cả gan mới dám xông lên nói chuyện, bởi vì sáng sớm ngày ra Tiểu Tô đã dặn cô hôm nay là sinh nhật cậu chủ, hi vọng cô có thể nói lời chúc mừng sinh nhật với ngài.
Cô giúp việc nói xong cũng không dám nhìn Diêm Quan Thương, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
“Cậu chủ, ngài ngồi xuống trước đi, chút nữa bữa sáng sẽ được mang tới”.
Dựa theo thời gian trong quá khứ, trước kia mỗi lần hắn xuống tới nơi, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay lại có chút ngoài ý muốn.
Cô giúp việc mở miệng: “Tiểu Tô bảo hôm nay là sinh nhật ngài, cậu ấy muốn nấu bữa sáng cho ngài đấy”.
Cơ thể cao lớn của Diêm Quan Thương cứng đờ: “Ai ạ?”
Cô giúp việc: “Tiểu Tô”.
Diêm Quan Thương nghe xong, nét mặt phức tạp.
Tô Chiết từ trong nhà bếp đi ra định uống hớp nước, bắt gặp Diêm Quan Thương.
“Cậu chủ, chào buổi sáng”.
Diêm Quan Thương: “Chào buổi sáng.”
Tô Chiết: “Cậu chủ, sinh nhật vui vẻ.”
Diêm Quan Thương:…
Trong lúc nhất thời, hắn vui không nổi.
Nghe thấy tiếng bước chân của người tựa như muốn rời đi, Diêm Quan Thương cảnh giác mở miệng: “Cậu định vào trong nhà bếp?”
Tô Chiết quay đầu nhìn hắn, “Vâng.”
Da đầu Diêm Quan Thương tê rần: “Không phải hôm qua cậu đã nói cậu không làm cơm nữa hả?”
Tô Chiết: “Đúng vậy mà”.
Diêm Quan Thương nghe thấy anh nói vậy, gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ: “Thế cậu vào bếp làm gì?”
Tô Chiết: “Nấu thức ăn”.
Diêm Quan Thương:…
Người đàn ông tựa như bị sét đánh trúng, không thốt được thành lời.
Tô Chiết quay người đi vào trong nhà bếp, lúc đi còn không quên mở miệng.
“Cậu chủ, chúng ta ăn xong bữa sáng nghỉ ngơi một lát thì cùng nhau đi lấy bánh sinh nhật nhé, vừa lúc đi dạo một hồi”.
Diêm Quan Thương căn bản nghe không lọt tai lời nào của đối phương nữa, tất cả sự chú ý của hắn đã dừng lại ở câu chuyện cậu hộ lý nhỏ muốn nấu đồ cho hắn ăn.
Không bao lâu sau cô đầu bếp đi ra bày biện dụng cụ ăn lên bàn, trông thấy Diêm Quan Thương, cô mở miệng: “Cậu chủ, sinh nhật vui vẻ”.
Diêm Quan Thương “Ừ” một tiếng.
Cô đầu bếp nhìn về phía Diêm Quan Thương, ánh mắt mang theo chút thương hại, sau đó cô mở miệng nói ra: “Tiểu Tô biết hôm nay là sinh nhật của ngài, cố ý làm món ăn cho ngài, là một món cứng*”.
(*) Món cứng: 硬菜 chỉ những món ăn dễ no vừa túi tiền, chống đói, ngon miệng, thường được làm từ thịt cá hải sản…!thái/chặt…!với khổ lớn.
Ở miền Bắc Trung Quốc từ này chỉ những món ăn có giá trị cao, không thường xuyên được ăn.
Nói chung là chỉ món ngon, đặc sản, hương vị độc đáo.
Còn trong trường hợp này món cứng bạn Diêm hiểu theo nghĩa món ngon, ý cô đầu bếp thì là nghĩa đen của chữ.
Diêm Quan Thương nghe thế, hàng lông mày đang nhíu chặt hơi giãn ra, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy hơi đau đầu: “Sao cô không khuyên cậu ấy?”
Giọng nói của cô đầu bếp chứa đầy tiếc hận: “Đã khuyên”.
Diêm Quan Thương: “Vậy sao cậu ấy vẫn còn ở trong nhà bếp?”
Cô đầu bếp: “Khuyên không được”.
Diêm Quan Thương:…
Cô đầu bếp nhìn sắc mặt người đàn ông, hơi sợ hãi, không biết nói tiếp như thế nào, hai bàn tay thấp thỏm nắm lại một chỗ, có phải là cô đã nói sai gì đó rồi không.
Tính tình Diêm Quan Thương không tốt, người trong nhà ai ai cũng biết, cho nên bình thường không ai dám đi lên nói chuyện cùng hắn.
Cô đầu bếp nôn nóng vô cùng, muốn nói gì đó nhưng không biết mở miệng ra sao.
Diêm Quan Thương: “Cô cứ đi trước đi”.
Cô đầu bếp vội vàng xoay người quay về nhà bếp.
Việc đã đến nước này hắn còn có thể nói gì, nếu nói không ăn, không chừng cậu hộ lý nhỏ sẽ âm thầm tủi thân ấm ức, sau đó lại ghé sát vào bên tai hắn tội nghiệp lải nhải phiền phức vô cùng.
Cô đầu bếp đã khẳng định đối phương nấu món cứng rồi, phải chăng là không đến nỗi bi quan như hắn tưởng tượng.
Mười phút sau, người đàn ông cầm đũa đâm vào cái đầu sư tử không khác gì khối sắt.
Diêm Quan Thương:…
Không ngờ món cứng lại mang đúng ý nghĩa trên mặt chữ của nó.
Diêm Quan Thương cầm đũa đâm nửa ngày, một vết lõm cũng không chọc xuống được.
Thật mẹ nó cứng quá là cứng.
Tô Chiết chăm chú quan sát sắc mặt người đàn ông: “Cậu chủ, ngài có thích không?”
Thấy giọng nói của người ta tràn ngập trông mong, giống như rất vui sướng đợi chờ đáp án từ hắn, bàn tay cầm đũa của Diêm Quan Thương cứng đờ, nửa ngày chẳng nói ra được một tiếng “Không”.
Nhưng cũng không thể cất giấu lương tâm nói một tiếng “Thích”.
“Ngài có thích không vậy?”
Đối phương lại hỏi thêm một lần.
Do dự nửa ngày, Diêm Quan Thương mới nhớ ra mình đâu cần phải quan tâm đến cảm nhận của cậu hộ lý: “Nếu tôi nói không thì thế nào?”
Tô Chiết: “À, ngài thích thì thật tốt”.
Diêm Quan Thương:…
Diêm Quan Thương: “Tôi nói tôi không…”
Tô Chiết: “Tôi biết miệng ngài nói một đằng lòng ngài nghĩ một nẻo.”
Diêm Quan Thương:…
Hắn biết mà, cậu hộ lý nhỏ sẽ luôn sáng tạo ra lý do thoái thác.
Hai người họ cùng nhau ăn bữa sáng, Diêm Quan Thương nghe thời sự sáng như thường lệ, sau khi nghe được hầu hết các tin tức quan trọng, Tô Chiết cầm dây buộc lên người Golden.
“Cậu chủ, chúng ta ra ngoài nhận bánh sinh nhật nào”.
Diêm Quan Thương không nói một câu, thấy bảo đi thì đi.
Dù sao bánh gato cũng là bánh ngọt.
Gần trưa mặt trời nóng rực, hai người đi vào dưới bóng cây mát mẻ, ngang qua công viên, trông thấy cách đó không xa có hai ba cụ ông đang chơi cờ tướng.
Những cụ ông này đều đã khá lớn tuổi, tóc mai điểm bạc, đoán chừng đều đã về hưu, mỗi ngày ra công viên tản bộ.
Bên chỗ mấy ông cụ không xa có đặt một chiếc xe đạp.
Vừa rồi Tô Chiết trông thấy một ông cụ đang chơi cờ lấy một chiếc túi đỏ từ trên xe xuống, chiếc xe đạp này hẳn là của ông ấy.
Hai người đi ngang qua chỗ các ông cụ đang chơi cờ, nhưng khi Tô Chiết vừa lơ đãng quay đầu thì liền trông thấy một người lén lén lút lút lại gần chiếc xe đạp.
Tô Chiết nhíu mày, bản năng cảnh giác trỗi dậy.
Quả nhiên, kẻ kia thừa dịp các ông cụ chăm chú chơi cờ, định cưỡi xe đạp bỏ chạy.
Một cô gái vốn đang chú ý tới bên này lập tức hét to: “Trộm! Bắt trộm!!!”
Tô Chiết đột ngột xoay người, Diêm Quan Thương chưa kịp phản ứng, bên tai đã nghe thấy người nói: “Cậu chủ, ngài bảo với ông cụ, xe ông ấy bị trộm rồi, họ ở ngay bên cạnh tay trái của ngài ấy”.
Nói xong anh định đuổi theo.
Diêm Quan Thương thầm giật mình: “Cậu tự đuổi theo?”
Tiếng hét ban nãy của cô gái không nhỏ, Diêm Quan Thương đương nhiên cũng nghe rõ.
Nhưng không biết trên người kẻ trộm có vũ khí hay không, ban ngày ban mặt mà kẻ đó dám xông ra trộm đồ, chắc chắn trên người phải mang theo vài thứ.
Cậu hộ lý nhỏ nhát gan đến vậy, yếu ớt không thể làm được chuyện gì, đừng nói là đuổi theo khống chế lưu manh, đoán chừng có gặp người bắt nạt cũng không thể nào chạy được.
Lúc trước cậu hộ lý này đi dưới nắng gắt còn phải dán vào bóng hắn mà đi, lại bảo da bị mặt trời phơi nắng bỏng rát, không phải một kẻ yếu ớt thông thường, nếu như bị thương e rằng sẽ khóc thét.
Trong đầu Diêm Quan Thương lập tức tưởng tượng ra hình ảnh, một con người que đầy nước mắt nước mũi bay xuống lòng đường.
Mặc dù hắn không muốn giữ cậu hộ lý lại bên mình, lúc nào cũng muốn đuổi cậu ta đi, nhưng cũng phải để cậu ta ra đi một cách hoàn chỉnh.
Hắn vươn tay định kéo người về, hắn muốn đi thay, nhưng hắn lại quên mất hắn không nhìn thấy đường.
Tô Chiết cất bước.
Diêm Quan Thương chẳng biết tại sao trái tim hắn cũng run rẩy: “Đặc Luân Tô!”
Tô Chiết mở miệng trấn an, “Không sao đâu cậu chủ, vừa rồi tôi đã trông thấy cảnh sát giao thông đứng ở con đường đằng trước”.
Nói xong anh liền đuổi theo.
Đối phương cứ như một đám mây mù mờ ảo, không thể nào bắt được, coi như có tóm được thật cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, không để ý một cái lập tức chạy đi mất.
Bàn tay người đàn ông giơ ra định kéo người về dừng giữa không trung.
Người đi để lại một người một chó đứng bên cạnh các cụ ông bồi hồi ngóng đợi.
Diêm Quan Thương không biết mở miệng thế nào, khô khốc cất lời: “Ông ơi, xe ông mất rồi”.
Ông cụ nghễnh ngãng nghe không rõ.
Diêm Quan Thương im lặng một hồi, sau đó nói to hơn lúc nãy: “Ông ơi, xe ông mất rồi!”
Ông cụ kia ngẩng đầu liếc nhìn Diêm Quan Thương một cái: “Cậu nhóc, cháu không hiểu thứ này hả?”
Diêm Quan Thương:?
Ông cụ: “Quân của ông ấy tạm thời không ăn xe của ông được”.
Diêm Quan Thương:…