Tô Chiết trông khuôn mặt người đen nang đêm tối, chuông báo động trong lòng reo vang.
Lời anh nói ra rõ ràng có lòng muốn đi ăn máng khác, nhưng lại phù hợp với hình tượng hiện giờ.
Một cậu hộ lý nhỏ bôn ba làm công kiếm sống.
Đối phương tức giận vì lý do gì anh có thể hiểu được, nhưng anh không ngờ hắn lại tức giận đến vậy.
Ngay từ đầu đối phương đã có ý nghĩ muốn đuổi anh đi, trước đó vài ngày còn lập ra không ít quy định bắt anh thực hiện.
Từng thứ từng thứ đều thể hiện rằng đối phương muốn giữ khoảng cách với anh, không muốn có quan hệ liên quan gì với anh cả.
Theo lý mà nói, anh ra ngoài tìm công việc mới, đối phương có tức cũng chỉ tức vì anh hai lòng, nhưng tức giận đến mức này lại khiến anh khó hiểu nghĩ mãi không rõ.
Diêm Quan Thương là người có tính tình tồi tệ thật đấy, nhưng không phải là một kẻ sẽ so đo với một cậu hộ lý nhỏ.
Chẳng lẽ…
Tô Chiết ở vị trí cách xa hắn đủ cho hai người ngồi tiếp tục nói: “Cậu chủ yên tâm.
Mặc dù tôi chỉ ra ngoài xem một lát, nhưng…”
Mặt Diêm Quan Thương càng đen tợn: “Nhưng cái gì?”
Tô Chiết khẳng định đầy chắc chắn: “Nhưng rất nhanh thôi, tôi sẽ tìm được công việc kế tiếp”.
Nội tâm Tô Chiết nở nụ cười tự tin, ngài đã hài lòng rồi chứ.
Có lẽ đối phương sợ anh quấn lấy hắn, ăn vạ nhà hắn không chịu đi, dù sao trước giờ anh hoàn toàn có thể cảm nhận được người này muốn đuổi anh đi đến cỡ nào.
Diêm Quan Thương:…
Cuối cùng Tô Chiết ra cửa trong cơn giận bùng nổ của người đàn ông.
Anh đứng bên ngoài như lọt giữa sương mù, quay đầu liếc nhìn cửa nhà đóng chặt, nhất thời không biết tại sao ông sếp lại phát cáu dữ đến vậy.
Nhưng trong lòng còn đang nhớ thương tới Tiểu Điềm Điềm, anh không nghĩ quá nhiều thêm nữa, ra khỏi biệt thự liền chặn taxi đi tới bệnh viện.
Lúc này Diêm Quan Thương đã tức giận đến mức biến thành một cái quạt điện kiểu cổ, xoành xoạch xoành xoạch quay qua quay lại giữa phòng khách, Golden liếc mắt nhìn anh trai một cái rồi lại tiếp tục ăn thức ăn của mình.
Được, mẹ nó chứ, cậu cứ đi đi.
Cậu hộ lý nhỏ thật giỏi, đến cả việc tìm nhà chủ tiếp theo cũng đã suy tính kỹ càng.
Hắn còn cho rằng cậu ta ra ngoài vì ông sư phụ xui xẻo kia lại bị gãy mất chỗ nào, ai ngờ là ra ngoài tìm việc!
Đi thì đi đi, có bản lĩnh thì đừng quay về nữa!
Chẳng lẽ hắn lại hiếm lạ một cậu hộ lý nhỏ hay sao!!!
Diêm Quan Thương điên tiết cầm cốc nước uống một hơi cạn sạch, vừa định ném cốc xuống sàn thì lại nhớ tới Golden đang ăn đồ khô cách đó không xa, chỉ có thể đặt mạnh chiếc cốc xuống mặt bàn trà.
Dọa cho Golden đang ăn uống ở một bên giật nảy mình.
Golden: Anh định đánh người đấy hả?
Tô Chiết bắt xe tới bệnh viện, sợ rằng cơm trưa ở bệnh viện không có thịt vịt, anh cố ý mua một con vịt tới nơi, cũng chưa nắm được tình hình thực tế tại sao đang yên đang lành Tiểu Điềm Điềm lại được xe cứu thương đưa vào trong bệnh viện.
Tô Chiết xách túi đồ đi tới quầy y tá: “Xin hỏi, bệnh nhân Bạc Điềm đang nằm ở phòng bệnh nào vậy ạ?”
Y tá: “Ở phòng 233, đi thẳng về phía trước là tới”.
Tô Chiết lễ phép đáp lại: “Cảm ơn”.
Trước khi rời đi Tô Chiết nộp hết tiền viện phí, sau đó mới xoay người mang theo túi đồ đi vào phòng bệnh số 233.
Mặc dù bị tổn thương phần mô mềm của cánh tay nhưng vết thương không tính là nghiêm trọng, Tiểu Điềm Điềm không được sắp xếp riêng một phòng bệnh đơn mà ở trong một phòng bệnh bốn người.
Tô Chiết đã tưởng tượng ra một trăm tình huống trông thấy đối phương, ai ngờ đối phương lại đang trong tình trạng số một trăm lẻ một.
Anh đẩy cửa đi vào, trên giường bệnh của Tiểu Điềm Điềm không có ai, nhìn sang bên cạnh mới phát hiện đối phương đang mân mê thứ gì đó.
Tô Chiết cầm theo thịt vịt, nét mặt chết lặng: “Anh đang làm gì đấy?”
Tiểu Điềm Điềm dùng một tay xách chiếc bàn gấp nhỏ: “Bàn của ông cụ bị hỏng rồi, tôi sửa lại hộ ông ấy”.
Tô Chiết nhìn cánh tay còn lại đang lủng lẳng trước ngực anh ta, lập tức hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
“Anh bỏ xuống đi”.
Tiểu Điềm Điềm: “Còn chưa sửa xong”.
Tô Chiết đặt đồ xuống một chiếc bàn: “Tôi sửa”.
Nói xong anh cúi người nhận lấy chiếc bàn nhỏ trong tay đối phương, chỉnh sửa đôi ba chỗ chiếc bàn đã đứng lên được.
Trước kia trong nhà anh đã từng sửa qua thế nên đây không phải việc gì khó.
Sắc mặt Tô Chiết chăm chú, đôi mắt nghiêm túc cẩn thận đeo cặp kính cận viền bạc, không để tâm chuyện bên ngoài, khiến người khác trông vào lại càng cảm thấy anh hấp dẫn.
Trang phục anh đang mặc là quần tây áo sơmi, hầu hết quần áo trong tủ đồ của anh đều là những thứ này, bởi vì tính chất công việc nên giờ giờ khắc khắc anh đều phải giữ hình tượng bên ngoài của chính mình.
Hồi còn học cấp ba tủ quần áo của Tô Chiết chỉ có hai bộ đồng phục mùa đông và mùa hè, sau khi đi làm tủ quần áo lại bị từng bộ từng bộ âu phục lấp kín, quần áo khác cũng có nhưng hầu như không có thời gian để mặc, trừ ba bốn bộ quần áo dùng khi đi ngủ.
Riêng cái thân phận trợ lý Tô đã bày tỏ rõ công việc của anh bận rộn đến chừng nào.
Khuôn mặt nho nhã lạnh lùng xa cách, khí chất xuất chúng, chiếc bàn nhỏ trong tay tựa như không phải là một chiếc bàn nhỏ, mà là một thứ đồ dùng đắt tiền nào đó.
Ông cụ: Trang phục bệnh nhân trên người mình đột nhiên biến thành áo đuôi tôm rồi.
Sau khi Tô Chiết sửa xong bàn nhỏ, anh đặt lại giường bệnh cho ông cụ, sau đó xoay người nhìn sang chỗ Tiểu Điềm Điềm.
Tiểu Điềm Điềm cầm quả táo đưa tới cho anh: “Hôm nay làm phiền tới cậu rồi”.
Tô Chiết không đáp lại câu nói này, con ngươi lạnh nhạt nhìn cái tay treo bên cổ anh ta: “Tại sao anh lại phải vào bệnh viện?”
Tiểu Điềm Điềm lắc lắc cái tay còn lại: “Nói ra thì rất dài dòng”.
Tô Chiết nhìn quả táo trong tay mình: “Vậy thì anh nói ngắn gọn đi”.
Tiểu Điềm Điềm: “Bị thương”.
Tô Chiết:…
Ngôn từ súc tích, lời lẽ ngắn gọn.
Thấy đứa nhỏ này cũng vì lo lắng cho mình, Tiểu Điềm Điềm mở miệng nói: “Thật ra cũng không có gì, sáng nay tôi mới làm một việc tốt”.
Nói xong anh ta bắt đầu nhớ lại: “Sáng nay tôi phát hiện trong nhà không còn bột mì, thế nên tôi mới đi ra ngoài…”
“Ra ngoài mua bột mì?”
“Ra ngoài mua bữa sáng”.
Tô Chiết:…
Tiểu Điềm Điềm không cho anh tiếp tục mở miệng: “Cậu cứ nghe tôi nói đã, còn chưa đến đoạn chiến tích vĩ đại của tôi đâu”.
Anh ta lại tiếp tục kể: “Sau đó tôi định đi đến quầy bán điểm tâm mua bánh rán, trên đường quay về tôi gặp một bác gái đang khóc rất thương tâm.
Tôi thấy bà ấy khóc sắp đứt cả ruột gan ra mới đi lên hỏi một tiếng, biết được mèo của bà ấy kẹt ở trên cây, thế là tôi liền trèo lên giải cứu”.
Tiểu Điềm Điềm thở dài: “Sau đó tôi ngã từ trên cây xuống”.
Tô Chiết: “Còn con mèo?”
Nét mặt Tiểu Điềm Điềm đầy nhẹ nhõm: “Mèo không sao cả”.
Tô Chiết nhìn nét mặt của anh ta, hỏi: “Anh cứu được nó rồi?”
Tiểu Điềm Điềm: “Nó tự mình nhảy xuống”.
Tô Chiết:…
Cho nên đến cuối cùng là ai đi cứu ai vậy.
Tiểu Điềm Điềm phấn khởi kể chuyện, lúc vung tay múa chân quên mất tay mình đang bị thương, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.
Tô Chiết bất đắc dĩ nhìn anh ta, trong lúc nhất thời không biết nên đánh giá sự tích làm việc tốt của anh ta thế nào.
Tiểu Điềm Điềm đau đến xuýt xoa: “Tôi cứ tưởng nhờ cậu đi cầu phúc về rồi thì cuộc sống của tôi sẽ thuận lợi hơn tẹo.
Đồ đệ à, cậu đi chùa miếu chả linh chút nào”.
Tô Chiết:…
Thật ra là linh lắm đấy.
Tiểu Điềm Điềm nhìn khuôn mặt của Tô Chiết, hơi đau lòng: “Lần này lên núi về gầy hơn hẳn hồi trước”.
“Hôm nay cậu về tiệm với tôi, tôi hầm vịt tẩm bổ cho cậu”.
Đối phương nhắc tới Tô Chiết mới nhớ đến con vịt quay, anh nhìn thời gian thấy sắp tới giữa trưa rồi, liền lấy đồ ra để người ta ăn một bữa.
Tiểu Điềm Điềm xé hai chiếc đùi vịt đưa cho anh.
Tô Chiết: “Không cần đâu, anh ăn đi”.
Ai ngờ mới mở miệng ra đùi vịt đã bị nhét vào miệng.
Có một loại đói mang tên sư phụ cảm thấy bạn đói.
Lúc này cửa phòng bệnh được mở ra, một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi mang cơm đến cho ông cụ giường bên cạnh.
Ông cụ liếc nhìn mấy món ăn nhạt thếch: “Tại sao không có vịt nướng?”
Cô gái trẻ ngạc nhiên: “Ai bị bệnh còn đi ăn vịt nướng ạ, đó chẳng phải là người ngu à?”
Hai người đang ăn đến sung sướng bên cạnh:…
Sau khi ăn xong bữa trưa Tô Chiết dẫn theo Tiểu Điềm Điềm rời khỏi bệnh viện, đối phương một lòng muốn kéo anh về tiệm hầm vịt ăn, Tô Chiết khéo léo từ chối.
Dù sao hiện giờ anh cũng đang làm hộ lý cho người ta, lấy lý do đi tìm công việc khác sao có thể đi tận cả ngày dài như vậy.
Trước khi trở về Tô Chiết gọi điện cho cô giúp việc.
Cô giúp việc: “Tiểu Tô”.
Tô Chiết: “Cô, tình hình hai mắt cậu chủ thế nào?”
Lần kiểm tra này Diêm Quan Thương không bắt mọi người tránh đi, cô giúp việc trả lời: “Bác sĩ gia đình nói tình trạng khôi phục của cậu chủ rất tốt, chắc hẳn mấy ngày tới sẽ thường xuyên nhìn thấy trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Bác sĩ bảo rằng, có lẽ sẽ phục hồi hoàn toàn trong vòng hai tháng tới”.
Tô Chiết nghe xong, trái tim lập tức nhảy lên.
Tất cả sự chú ý của anh dừng trên cụm từ thường xuyên nhìn thấy trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Nói cách khác, trong mấy ngày sắp tới, thân phận hộ lý của anh rất có khả năng sẽ bại lộ ngay lúc chính anh còn chưa ý thức được.
Tô Chiết nói thêm vài câu với cô giúp việc, hỏi đối phương có cần mình mua thứ gì về không, sau đó cúp điện thoại.
Tô Chiết đứng ở bên đường, trong lòng đầy cảm xúc hỗn độn.
Anh vui mừng vì hai mắt Diêm Quan Thương có lẽ sẽ khỏi, cũng thấp thỏm vì không biết mấy ngày tiếp theo sẽ như thế nào.
Dù sao nó cũng liên quan đến sự nghiệp sau này cùng mười triệu anh nhận được.
Diêm Quan Thương chú trọng sự riêng tư, không bao giờ đem việc tư vào trong việc công, cũng không muốn để người khác tìm hiểu cuộc sống của mình.
Nếu thân phận hộ lý của anh bị phát hiện, đừng nói mười triệu, có lẽ cả công việc trợ lý của anh cũng không thể nào giữ được nữa.
Diêm Quan Thương được bác sĩ gia đình kiểm tra xong, nghe bác sĩ ở bên thu dọn đồ đạc, sắc mặt hắn khó dò, giống như đang suy ngẫm chuyện gì.
“Cậu làm nghề này mấy năm rồi”.
Bác sĩ gia đình nghe xong, vội trả lời: “Tôi đi theo ngài đã được ba năm rồi”.
Diêm Quan Thương không nghe vào tai, hỏi thẳng: “Cậu cảm thấy mức đãi ngộ của mình ra sao?”
Bác sĩ gia đình: “Trong ngành của chúng tôi, chế độ đãi ngộ bên ngài vô cùng tốt, chỉ có thể gặp không thể cầu.”
Diêm Quan Thương: “Cậu đã từng nghĩ đến chuyện rời đi chưa?”
Bác sĩ gia đình trợn to mắt, cái này sao có thể, không nói đến tiền lương, có bác sĩ gia đình nào ngoại trừ bảo hiểm xã hội còn được mua kèm cả bảo hiểm riêng cho cá nhân nữa cơ chứ.
Tuy rằng đối tượng phục vụ tính tình có hơi kém, nhưng người ta có tiền đó nha.
“Đương nhiên là chưa từng nghĩ tới”.
Diêm Quan Thương nhíu mày: “Vậy tại sao cậu ấy lại muốn đi?”
Bác sĩ gia đình:???
Ai?
Măc dù không biết là ai nhưng bác sĩ gia đình vẫn cả gan mở miệng, “Cậu chủ, có phải gần đây ngài đã xích mích với người khác, hoặc là có mâu thuẫn nhỏ với người nào không vậy?”
Diêm Quan Thương nhớ lại, hình như đúng là có chuyện như vậy thật.
Từ sau khi hắn lập ra vài quy định, hai người họ đã có vài mâu thuẫn nho nhỏ.
“Nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?”
Bác sĩ gia đình: “Nếu như ngài muốn làm dịu mâu thuẫn, ngài có thể quan tâm đến đối phương hơn trước”.
Thật ra anh ta định nói ngài nên dỗ dành người ta, nhưng với tính cách của Diêm Quan Thương, hắn không ép người ta nhận thua với mình đến cùng thì đã xem như không tệ.
Diêm Quan Thương: “Có ích không?”
“Có chứ”.
Bác sĩ gia đình nghiêm túc trả lời: “Thực tế đã chứng minh điều này hoàn toàn chính xác”.
Sau khi bác sĩ gia đình rời khỏi, Diêm Quan Thương ở một mình trong phòng khách suy nghĩ, xem ra đó cũng là một cách.
Cậu hộ lý nhỏ có lòng riêng với hắn, hắn ra quy định chắc chắn sẽ khiến cậu ấy đau lòng, gây náo loạn khó chịu với hắn, hắn có thể hiểu, hắn không cần phải so đo.
Chiều hôm đó, Tô Chiết trở về.
Như thường lệ anh mua cho người ở nhà hai túi Alpes, nhưng lời chào hỏi lại không tươi tỉnh như trong quá khứ.
Sắp tới anh phải thường xuyên cẩn thận, không thể tiếp xúc quá gần với người đàn ông, để tránh đối phương đột nhiên nhìn thấy, anh không có thời gian trốn chạy.
Diêm Quan Thương thì đang thầm nghĩ mình nên quan tâm đến đối phương như thế nào, nhưng hắn chưa từng quan tâm ai, căn bản không biết nên quan tâm thế nào cho phải.
Hắn khô khan cất lời: “Đã tìm được việc chưa?”
Tô Chiết: “Chưa tìm được, thưa ngài”.
Diêm Quan Thương nghe xong, không nhịn được vui vẻ ra mặt.
Tô Chiết:…
Có phải ngài hơi thất đức quá rồi không.
Tối đó lúc chuẩn bị nghỉ ngơi, Tô Chiết định uống cốc nước rồi lên tầng, ai ngờ vừa uống một hớp hơi vội anh đã bị sặc.
Diêm Quan Thương nghe thấy tiếng ho của anh, “Chưa hết bệnh cảm?”
Tô Chiết ho đến khó chịu: “Khụ khụ…!cậu chủ…!tôi…”
Bác sĩ đã dặn dò phải quan tâm đến người ta nhiều hơn.
Diêm Quan Thương: “Nhớ uống nhiều nước nóng”.
Sau đó hắn xoay người, rất hài lòng về bản thân, đi thẳng lên tầng.
Tô Chiết:???.