(*)舔狗: Ý chỉ những người dù biết đối phương không thích mình vẫn bất chấp theo đuổi, hoặc chỉ những người không biết phấn đấu chỉ một mực chờ thời nịnh nọt người khác.
Mặc cho Tô Chiết muôn lần thầm cầu nguyện, con Alaska kia vẫn không hề có ý định muốn rời đi, một mực cọ tới cọ lui bên người Golden.
Tô Chiết:…
Có lẽ nào đây chính là “chó liếm” trong truyền thuyết?
Mà không hiểu vì nguyên nhân gì, cái cậu trai phú nhị đại kia vẫn cứ nhìn anh chăm chú.
“Giọng nói của anh đặc biệt ghê đó”.
Tô Chiết xấu hổ cười cười: “Vậy sao?”
Phú nhị đại nhìn hai người đàn ông đeo kính đội mũ, vốn định ở lại nơi này nghe giọng nói kia thêm một hồi, ai ngờ càng nhìn nửa gương mặt lộ ra của người trước mặt, cậu ta càng cảm thấy quen quen, “Hình như tôi đã từng gặp anh rồi”.
Tô Chiết khẽ lộp bộp trong lòng, nụ cười trên miệng cứng đờ trong thoáng chốc, sau đó mười phần quả quyết mở miệng: “Không thể nào”.
Phú nhị đại nghi ngờ: “Tại sao?”
Tô Chiết: “Bởi vì tôi chưa từng gặp cậu”.
Phú nhị đại:…
Hình như rất có lý.
Nhưng cậu chàng nào có quan tâm tới chuyện đó, “Anh bỏ mũ ra đi, tôi xem qua một chút”.
Nói xong, cậu chàng vươn tay lên định kéo mũ Tô Chiết xuống, đúng lúc này Diêm Quan Thương đứng ở phía sau đã có chút mất kiên nhẫn mở miệng: “Có định đi nữa không?”
Cậu chàng phú nhị đại sững sờ, đổi mục tiêu chú ý, “Diêm Quan Thương?!”
Ánh mắt cậu ta có chút không thể tin, nhìn người đàn ông dắt chó đứng bên cạnh.
Lúc này Diêm Quan Thương không ăn mặc nghiêm túc như khi đi làm, thế nhưng bộ quần áo giản dị màu xám đậm càng tôn lên dáng người cao ngất của hắn.
Phú nhị đại bất ngờ: “Tại sao mày lại ở chỗ này, không phải mày mới bị tai nạn xe cộ hả?”
Tô Chiết vốn định sử dụng kỹ năng, tránh cho oan gia hai bên nhận mặt, đành phải chấp nhận số mệnh nhắm chặt hai mắt lại.
Bất kể có chuyện gì, anh cũng phải bảo vệ chiếc clone của anh trước.
Sợ đối phương thừa dịp anh không sẵn sàng đã ra tay, anh vội vàng quay về bên cạnh Diêm Quan Thương, trả lời hắn: “Đi thôi, đi thôi nào”.
Ai ngờ không đợi hai người cất bước, cậu chàng phú nhị đại kia bỗng nhiên tiến lên ngăn cản con đường đi của họ, trong ánh mắt mang theo châm chọc và khinh thường.
Trước kia địa vị trong giới của Diêm Quan Thương rất cao, bố cậu ta có thấy hắn cũng phải nhún nhường ba phần.
Nhưng hiện nay đối phương mới bị tai nạn, hơn một tháng qua không thấy lộ diện, công ty cũng được cậu hai nhà họ Diêm tiếp nhận.
Tin tức cậu hai nhà họ Diêm bước lên ngôi truyền ra, lập tức gây xôn xao dư luận, mặc dù hiện giờ không rõ tình huống thực tế của đối phương, thế nhưng cũng chẳng cản trở được mong muốn đè đầu đối phương của cậu chàng, “Mày còn chưa trả lời câu hỏi của tao mà, không phải mày bị tai nạn xe cộ sao?”
Tô Chiết vội vàng nói chuyện với Diêm Quan Thương: “Cậu chủ, ngài quen người này ạ?”
Chỉ cần đối phương trả lời không quen, hai người họ có thể xuôi chèo mát mái rời khỏi.
Ai ngờ giây tiếp theo, Diêm Quan Thương lại nói: “Quen”.
Tô Chiết:???
Tại sao suy nghĩ của hai chúng ta không giống.
Tô Chiết đành nở nụ cười tự tin, “Vậy vị đây là?”
Diêm Quan Thương im lặng trong chốc lát, sau đó hướng về một bên khác, nói: “Cậu tự giới thiệu đi, tôi nhớ không ra”.
Cậu chàng phú nhị đại:…
Tô Chiết:…
Quả đúng là ngài.
Giọng nói của người tới nghe qua có chút ấn tượng, nhưng tên người thì căn bản hắn không thể nhớ.
Chưa kịp mỉa mai được lời nào đã bị người ta trả lại một cú, cậu chàng phú nhị đại lập tức nóng giận: “Mày đã bị tai nạn rồi còn ra đây nhảy nhót làm gì?!”
Diêm Quan Thương: “Cậu cũng biết tôi bị tai nạn xe cộ chứ tôi chưa hề ngỏm”.
Cậu chàng phú nhị đại hít sâu một hơi, thấy phương diện kia nói không lại liền bắt đầu tìm kiếm điểm đột phá: “Tối đêm rồi còn đeo kính râm, không hổ là ông chủ lớn, ai cũng xem thường”.
Diêm Quan Thương: “Cậu còn tự biết mình biết ta”.
Cậu chàng phú nhị đại: “Mày…”
Thấy người đang định bước lên, Tô Chiết vội vã ngăn đối phương lại, làm lành: “Đừng, ngài hãy bình tĩnh một chút, ý của cậu chủ chúng tôi không phải như vậy”.
“Vậy nó có ý gì? Rõ ràng nó đang xem thường tao!”
Tô Chiết nghĩ ngợi tìm từ, một giây sau đã nghe thấy Diêm Quan Thương lên tiếng: “Tôi không xem thường cậu”.
Tô Chiết gần như khiếp sợ quay đầu nhìn.
Anh không hề nghĩ sếp mình có thể nói ra lời như vậy.
Đứa trẻ đã trưởng thành rồi!
Nhưng mà ngay giây tiếp theo, Diêm Quan Thương lại nói: “Tôi chỉ không để cậu vào trong mắt”.
Tô Chiết: “…”
Coi như anh chưa nói gì.
Trong lúc nhất thời, Tô Chiết không thể hiểu nổi, tại sao anh vẫn còn đứng ở nơi này nghe hai cậu học sinh tiểu học cãi nhau.
“Đệt!” Cậu chàng phú nhị đại chửi bậy một tiếng, ánh mắt hung dữ lườm Diêm Quan Thương: “Mày cứ chờ đó cho tao!”
Nói xong, cậu chàng kéo chó muốn đi, ai ngờ con Alaska kia vẫn không chịu nhúc nhích.
Cậu chàng hận rèn sắt không thành thép nhìn chó: “Đi, con còn ở nơi này liếm cái gì?”
Alaska không hề bị lay chuyển, phú nhị đại tiến lên, một tay ôm con cún cỡ nửa con người, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Đi, chúng ta không hiếm, về nhà bố mua cho con một con cún cái đẹp hơn nó những 10.000 lần”.
Tô Chiết không nhịn được, mở miệng: “Vẫn đừng thì hơn”.
Nét mặt phú nhị đại đầy vẻ đề phòng: “Chúng mày đừng nhớ thương Nguyên Bảo nhà tao nữa, tao cho chúng mày biết, cho dù tao chết, từ trên lầu cao nhảy xuống, cũng không có chuyện để hai đứa nó ở bên cạnh nhau! Đợi tao về nhà sẽ mua ngay một con cún cái!”
Tô Chiết: “Chuyện đó…!ý tôi không phải như vậy”.
“Vậy mày có ý gì?”
“Chẳng qua tôi cảm thấy, nếu cậu mua cún cái về, có lẽ nó sẽ không thích”.
Phú nhị đại hếch mũi nhìn người, “Sao mày biết nó không thích?”
“Bởi vì cún nhà chúng tôi là công”.
Phú nhị đại:…
Cậu chàng khàn giọng gào đến kiệt sức: “Cho dù thế nào thì tao cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này!”
Xưa kia có phong kiến gậy đánh uyên ương, ngày nay có đời cha chuốc hận gậy tan tình chó.
Cuối cùng có lẽ cảm thấy mất mặt quá, phú nhị đại ôm chó vội vàng rời đi, người đi một cái bên tai cả hai người còn lại lập tức yên ắng hơn hẳn.
Diêm Quan Thương hoàn toàn không coi phú nhị đại ra gì, khó có khi được đi ra ngoài, tâm tình cực kỳ tốt, dắt chó tiếp tục tiến về phía trước.
Hai người họ vừa đi vừa nghỉ, sau đó kiếm một cái ghế dài ngồi xuống, định hóng chút gió đêm.
Lúc này bóng đêm đã hiện chân trời, Tô Chiết lấy kính râm bỏ xuống, bóp bóp mi tâm, ngồi trên ghế dài nhắm mắt nghỉ ngơi, hưởng thụ sự nhàn rỗi chẳng mấy khi có được.
Một lát sau, bên tai vang tiếng ong ong, Tô Chiết cảnh giác mở to hai mắt, mượn ánh sáng đèn đường, anh trông thấy rõ ràng một con muỗi thiệt to đang bồi hồi giữa hai người họ, tựa như đang đưa ra một lựa chọn vô cùng gian nan.
Ăn đứa nào ngon hơn nhỉ?
Tô Chiết bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu khẩn cấp, hai mắt nhìn muỗi như hai ngọn đuốc, thời thời khắc khắc đi theo, một giây không rời.
Nhìn nó đậu trên làn da, bàn tay giơ lên cao cao.
Chát!!!
Diêm Quan Thương đột nhiên bị tát vào cánh tay một phát:…
Tô Chiết thấy đối phương quay đầu, mở miệng nói: “Cậu chủ, có con muỗi”.
Người đàn ông im lặng hồi lâu: “Ồ”.
Tô Chiết cho rằng đối phương không tin: “Thật đấy, chứ không tôi vô duyên vô cớ đánh người sử dụng lao động làm gì?”
Im lặng là cầu Khang trong đêm này.
Tô Chiết:…
“Thật đấy, đánh vào người ngài, đau nhức lại ở trong lòng tôi”.
Diêm Quan Thương nhíu mày: “Cậu cho rằng tôi sẽ tin?”
Tô Chiết chém đinh chặt sắt: “Đương nhiên, dù sao lực tác dụng cũng đều về hai phía”.
(Định luật III Newton)
Diêm Quan Thương:…
Mấy phút đồng hồ sau, người đàn ông đứng dậy, cơ thể cao lớn che kín ánh đèn đường trên đỉnh đầu Tô Chiết, “Đi thôi”.
Tô Chiết hơi bất ngờ, anh thấy sau khi ra ngoài tâm tình Diêm Quan Thương không tệ, tưởng rằng hắn sẽ ở lại chỗ này thêm một khoảng thời gian, không khỏi mở miệng: “Cậu chủ, chúng ta về nhà luôn hả?”
Diêm Quan Thương: “Không thì ở lại trải nghiệm lãng mạn cùng muỗi sao?”
Tô Chiết:…
– — Hết chương 06 —
????: Bình tĩnh rồi hẵng đọc các nàng ơi, ???? bận chưa có người beta, tôi còn sửa xưng hô nhiều lắm….