“Đừng quay đầu~ đừng quay đầu lại~ đừng~ quay~~~~”
Chữ “đầu” còn chưa hát ra, âm thanh đã im bặt.
Đừng quay đầu cái mẹ nhà cậu.
Sắc mặt Diêm Quan Thương phức tạp, giống như đã hiểu ra Diêm Đông Lâm làm thế nào mà đánh mất hết mặt mũi của hắn ở trong công ty.
Tô Chiết mới bị tiếng ca làm cho tê cả da đầu, quả thực là âm thanh ma quái lọt vào tai, nhưng vì ngại lòng tốt của đối phương nên anh vẫn xấu hổ cười cười.
Diêm Quan Thương nghe thấy tiếng cười của anh: “Cậu thấy thế nào?”
Tô Chiết khẽ li3m môi, giọng điệu chần chờ: “Rất tốt ạ”.
Diêm Quan Thương: “Cậu có thể nói lời thật lòng”.
Tô Chiết: “Không dễ nghe”.
Diêm Quan Thương:…
“Nhưng cảm ơn ngài đã bật ca khúc này cho tôi nghe, có lẽ cả đời tôi sẽ không quên được nó”.
Mặc dù khó nghe nhưng mang phong cách không khác gì tẩy não, hiện giờ trong đầu Tô Chiết đều là câu đừng~ quay~ đầu~ kia.
“Thật sao?” Diêm Quan Thương không tin.
Mặc dù là anh ruột nhưng hắn không điếc.
Tô Chiết kiên trì nói tiếp: “Có thể nghe ra chút bản lĩnh ở phương diện ca hát của cậu Diêm”.
Nói xong, anh lại còn hỏi thêm: “Trước kia chắc là cậu Diêm đã từng đạt giải thưởng về ca hát”.
Vốn cho rằng đối phương sẽ cạn lời không đáp được, ai ngờ Diêm Quan Thương suy nghĩ một phen, “Đúng là từng có”.
Tô Chiết:!
Đây chính là sức mạnh của tư bản đó sao? Thực ra từ khi lên đại học anh đã biết có rất nhiều giải thưởng nhận được nhờ mối quan hệ của người đạt giải, những chuyện như vậy cũng được thừa nhận tựa như quy tắc ngầm của xã hội.
Với tính cách của Diêm Quan Thương, chắc chắn hắn khinh thường cách làm đó, nhưng Diêm Đông Lâm thì không giống. Mặc dù nhìn cậu chàng không lo không nghĩ, nhưng trừ cuộc sống phóng túng thì chuyện gì cũng bị người khác dẫn dắt bước đi, chuyện lớn trong nhà thì không có quyền quyết định. Gia tộc họ Diêm là một gia tộc danh giá, đấu tranh gay gắt trong nhà không đến lượt một cậu công tử ăn chơi đua đòi như Diêm Đông Lâm có thể góp mặt, thứ nhà họ Diêm quan tâm là thanh danh, vì thế cũng có thể họ sẽ phải mạ vàng cho vài đứa con cháu chỉ biết ăn không ngồi đó phá của.
Tô Chiết đột nhiên hiểu rõ tại sao sau khi Diêm Quan Thương nhường quyền lại chỉ định Diêm Đông Lâm kế vị. Với năng lực và bản lĩnh của mình, Diêm Quan Thương hoàn toàn có thể bảo vệ cho em trai cả cuộc đời, nhưng cuối cùng một con người vẫn là một con người, không phải đóa hoa trồng trong nhà kính, cũng không phải con rối gỗ bị người khác cầm dây điều khiển.
Diêm Đông Lâm phải có năng lực làm chủ cuộc đời của mình, mà không phải cứ gặp chuyện là quay về tìm Diêm Quan Thương.
Mặc dù lúc nào Diêm Quan Thương cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nhưng sau lưng Diêm Đông Lâm, hắn yêu chiều em trai hết mực. Tô Chiết chỉ gặp được Diêm Đông Lâm vài lần, nhưng không thể nghi ngờ, lý do vài lần gặp này cũng chỉ là Diêm Đông Lâm tới tìm anh trai khóc la kể lể.
Mà Diêm Quan Thương một câu cũng không hỏi qua, lập tức thu dọn tất cả tàn cuộc lộn xộn của em trai hắn.
Chỉ cần không liên quan đến pháp luật, Diêm Quan Thương sẽ nhắm một mắt mở một mắt với cậu ấy.
Cứ một mực như thế, Diêm Đông Lâm hoàn toàn có thể sống hết cả cuộc đời, nhưng sau đó Diêm Quan Thương bị mù, hắn đột nhiên hiểu được, cũng có những lúc hắn không có khả năng cũng không thể nào bảo vệ được em trai hắn.
Bệnh mắt hạn chế tất cả hành động của hắn, mà Diêm Đông Lâm không thể cả đời sống dưới đôi cánh của anh trai.
Đến hôm nay Tô Chiết vẫn còn nhớ rõ ngày Diêm Đông Lâm bị chuốc rượu khóc lóc kể lể với anh, văn hóa bàn rượu phổ biến tại nơi làm việc, nhưng Diêm Đông Lâm lại chưa từng được trải nghiệm bao giờ, mà lúc cậu ấy bị ép buộc đến vậy anh trai lại không có cách nào ra mặt thay.
Bởi vậy có thể thấy được lúc trước Diêm Đông Lâm được anh trai bảo vệ cẩn thận đến chừng nào, nhưng sau khi Diêm Quan Thương hiểu ra hắn lại cực kỳ tàn nhẫn. Hắn đem cậu công tử ăn chơi đua đòi Diêm Đông Lâm đẩy lên vị trí cao, có không ít người đối địch với cậu ấy, thậm chí còn lên án cậu ấy. Dù sao những vị lớn tuổi trong công ty đều là những con cáo già, họ chướng mắt Diêm Đông Lâm, đương nhiên phải làm cho cậu ấy nếm không ít mùi khổ sở. Bên cạnh đó áp lực từ vị trí tổng giám đốc không hề nhỏ, mỗi lần Tô Chiết gặp được Diêm Đông Lâm, anh luôn cảm thấy hình như đối phương đã bị ép buộc đến độ thở không ra hơi.
Tô Chiết thương tiếc mấy phần, quả nhiên có được tất có mất, hiện giờ đúng dịp thì khen cậu ấy chút đi.
Tô Chiết: “Là giải thưởng rất cao phải không ạ?”
Diêm Quan Thương hời hợt đáp: “Giải nhất”.
Tô Chiết tò mò: “Cuộc thi gì thế ạ?”
Chẳng lẽ là cuộc thi cấp quốc gia?
Chỉ nghe Diêm Quan Thương bình tĩnh nhả ra vài chữ: “Đoàn hợp xướng trường mẫu giáo”.
Tô Chiết:…
Không hổ là ngài, Diêm Quan Thương.
Thật đúng là một giải thưởng lớn.
Tô Chiết cất kỹ lương tâm, cười nói: “Không ngờ cậu Diêm lại có thiên phú đến vậy”.
Diêm Quan Thương: “Cậu đừng nói nữa”.
Tô Chiết:?
Diêm Quan Thương: “Tôi không gánh thay nó được”.
Tô Chiết:…
Xác nhận anh ruột, hoàn thành ✓
Diêm Quan Thương vừa dứt lời, bầu không khí lại lần nữa quay về vẻ yên tĩnh. Diêm Quan Thương ngồi trên ghế sofa nghe TV, Tô Chiết thì làm ổ trên ghế nghe mưa phùn bên ngoài. Bầu trời ngoài kia mông lung mờ ảo như mới bị nghiên mực loãng đổ qua, tinh thần Tô Chiết thả lỏng, hai mí mắt hơi nằng nặng, thời tiết thế này quả thực thích hợp đi ngủ vô cùng.
Diêm Quan Thương nghe TV, một bên tay sờ vào điện thoại. Trải qua mấy ngày nay, mỗi khi hai mắt hắn sáng lại vào ban ngày, hắn vẫn chưa tìm được cơ hội trông xem cậu hộ lý có dáng hình như thế nào, đại khái chia thành hai lý do một, gặp chuyện bất ngờ và hai, vì chó.
Luôn luôn có những chuyện khó hiểu xảy ra phá vỡ kế hoạch của hắn, tựa như cái đầu chó Golden hôm nọ.
Tết Trung Thu cậu hộ lý muốn về quê, nếu hôm nay không nhìn được hắn sẽ phải chờ đợi một khoảng thời gian. Nhưng hắn rất tò mò với hình dáng của cậu hộ lý nhỏ, mỗi ngày nỗi tò mò ấy càng phình to hơn trong lòng hắn, giống như một quả bóng bay bị bơm hơi, sau khi không còn không gian để phình lớn, nó bắt đầu chèn ép cơ thể khó chịu vô cùng.
Ngón tay Diêm Quan Thương như có như không gõ gõ.
“Đặc Luân Tô.”
Nghe thấy xưng hô này, Tô Chiết nhất thời không kịp phản ứng lại. Nhưng rất nhanh, anh đã đáp lời: “Cậu chủ, sao vậy?”
Diêm Quan Thương ho khan một cái nhằm che giấu tâm tư: “Hôm nay thời tiết rất tốt, hai chúng ta ra ngoài chụp một tấm ảnh”.
Tô Chiết quay đầu nhìn mưa nhỏ bên ngoài bắt đầu chuyển sang mưa to tầm tã.
Tô Chiết:…
Ngài đã mù rồi thì đừng giả vờ nhìn thấy nữa, có được không!!!
Tô Chiết uyển chuyển chối từ: “Không được đâu ạ”.
Diêm Quan Thương không hiểu tại sao đối phương lại từ chối, hỏi thẳng: “Tại sao?”
Nếu như một giờ chiều ngày hôm nay thị lực của hắn khôi phục lại gặp chuyện ngoài ý muốn, không cách nào trông thấy được dáng vẻ cậu hộ lý, thế thì hắn có thể ngắm ảnh chụp.
Nhưng hình như đối phương không hề có ý định chụp ảnh.
Tô Chiết mím môi: “Tôi xấu”.
Diêm Quan Thương: “Không sao đâu, tôi mù”.
Tô Chiết:…
Kẻ xấu xa này đã biết quan tâm đến người ta từ khi nào vậy?
Tô Chiết mở miệng: “Vẫn nên để hôm khác đi ạ”.
Mặc dù Diêm Quan Thương định thuyết phục người ta, nhưng giọng điệu của hắn lại ngập tràn mệnh lệnh. Chuyện này là do thói quen giao lưu với người khác của hắn, tính tình kém cỏi không có kiên nhẫn, nhưng phần lớn cũng do không có người nào dám làm trái lời hắn.
Cách ăn nói cùng tính cách của hắn phỏng chừng sau này muốn thay đổi được cũng khó khăn.
Diêm Quan Thương: “Hôm nay thời tiết rất tốt”.
Tô Chiết: “Cậu chủ…”
Diêm Quan Thương: “Sao vậy?”
Tô Chiết: “Bên ngoài trời đang mưa”.
Diêm Quan Thương:…
Có lẽ do cảm thấy mất mặt nên Diêm Quan Thương nghe xong thì không ép Tô Chiết cùng đi chụp ảnh, nhưng cũng không nói thêm điều gì với anh.
Mưa vẫn rơi tới tận khi cơm tối kết thúc. Sau khi cơm nước xong xuôi, Diêm Quan Thương chơi cùng Golden một lát, còn Tô Chiết thì lên tầng thu dọn đồ đạc, kiểm tra xem mình có bỏ sót thứ gì không.
Anh đặt vali ở cửa phòng, sau đó ra cửa hàng tiện lợi định mua vài chiếc túi giấy. Trong thời gian này Ngụy Mẫn đã gửi tới cho anh một vài hợp đồng cần anh tự xử lý, trong vali không có chỗ nào để đựng.
Tô Chiết cầm túi giấy tới quầy thu ngân, không đợi anh mở miệng, cô nhân viên đã đặt lên trên quầy hai gói Alpes.
Có thể nói là vô cùng quen thuộc.
Tô Chiết: “Cảm ơn”.
Cô nhân viên:… Cô không muốn nghe đến núi Himalaya nữa.
Trong cửa hàng tiện lợi dịp Trung Thu có chương trình khuyến mại, mua bánh Trung Thu được tặng hoa giả.
Nhưng những bông hoa này được làm rất giống thật, không nhìn kỹ quả là thật giả khó phân.
Tô Chiết tiện tay mua một hộp, định bụng ngày mai trước khi về nhà đưa qua cho Tiểu Điềm Điềm.
Cũng hi vọng tết Trung Thu đối phương không muốn ăn vịt.
Anh khỏe tôi khỏe con vịt cũng khỏe.
Sáng hôm sau sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Chiết nhấc vali từ trên tầng hai đi xuống, Diêm Quan Thương đang ngồi trên ghế sofa lông mày càng nhíu càng sâu.
Tô Chiết thấy người ngồi trên ghế sofa, tâm trạng trong lòng hơi phức tạp. Khoảng thời gian qua mặc dù tinh thần luôn căng thẳng, nhưng anh cũng đã trôi qua hết sức vui vẻ.
Tô Chiết vô thức mở miệng: “Cậu chủ, tôi đi đây”.
Trong tiếng nói mang theo lưu luyến, nhưng mười triệu lại đang vẫy tay gọi anh.
Nghe thấy người chào hỏi mình, Diêm Quan Thương lúc này mới tỏ vẻ lạnh nhạt đứng dậy, theo âm thanh của anh đi đến.
“Khi nào quay về?”
Tô Chiết nhìn bông hoa giả trên hộp bánh Trung Thu, lấy nó xuống đưa cho Diêm Quan Thương: “Chờ khi nó khô héo, tôi sẽ quay về”.
Diêm Quan Thương cầm hoa trong tay, không nói gì nữa.
Tô Chiết: “Tôi sẽ nhớ ngài”.
Diêm Quan Thương hơi đỏ mặt, nghiêm nghị “à” một tiếng.
Tô Chiết lại sang chào hỏi người giúp việc và cô đầu bếp, sau đó xách vali đi ra cửa.
Hôm nay anh mặc một thân âu phục, giống y những tháng ngày cách đây nửa năm, thanh cao tao nhã, phong độ nhẹ nhàng.
Đạp lên sắc thu rời khỏi nhà họ Diêm.
Cửa trước vừa truyền đến tiếng đóng cửa, Diêm Quan Thương đã vung tay lên: “Đem đóa hoa này c4m vào bình”.
Nét mặt người giúp việc trong nhà hiện lên sự khó tả, một đóa hoa giả c4m vào bình?
Một giây sau, Diêm Quan Thương lại cười lạnh: “Không cần đổ nước”.
Dứt lời, hắn quay về phòng khách, như vậy đóa hoa mới có thể mau chóng héo đi.
Nhưng bởi vì Tô Chiết đã đi, cả ngày này Diêm Quan Thương sống sao cũng thấy khó chịu, trong lòng mất thoải mái.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Tấm lưng rộng lớn của Diêm Quan Thương cứng đờ, vội vàng đi tới trước cửa, nghĩ rằng cậu hộ lý nhỏ để quên đồ.
Mở cửa ra –
Diêm Đông Lâm: “Anh, em mang bánh…”
Rầm—
Diêm Đông Lâm nhìn cánh cửa đóng chặt:…
Sao anh nỡ làm thế với em!!!
Diêm Đông Lâm vào nhà, đưa bánh Trung thu cho người giúp việc: “Anh, tâm trạng anh không tốt hả?”
Diêm Quan Thương: “Không”.
Diêm Đông Lâm: “Vậy sao mặt anh giống bôi tro thế này?”
Diêm Quan Thương:…
Nói xong Diêm Đông Lâm liền hối hận, cậu chỉ muốn tự cho mình hai cái tát ngay, gần đây cậu áp lực quá đâm ra thần kinh bị bệnh, thế mà có lá gan dám trêu chọc anh cậu cơ đấy.
Cậu ho khan một tiếng, mở cái miệng oanh vàng.
“Hôm nay là ngày lành tháng tốt! Chuyện bạn ước mong đều có thể thành~ Hôm nay là ngày lành tháng tốt~~ Ồ ồ ố ô~~~”
Diêm Quan Thương:…
Rầm –
Diêm Đông Lâm đứng trong gió thu lộn xộn.
Diêm Đông Lâm:…
“Anh! Anh mau mở cửa ra! Mở cửa ra!!!!”
Công ty gặp chuyện khó khăn, đến chốn của anh trai cũng gặp chuyện tương tự, Diêm Đông Lâm nhất thời khóc không ra được nước mắt, tại sao nơi nào cũng đối xử với cậu thế này.
Theo lý mà nói, ba ngày nghỉ Trung Thu là kỳ nghỉ toàn quốc, nhưng cạnh tranh trong ngành lúc nào cũng căng thẳng, hầu hết nhân viên chỉ lựa chọn nghỉ ngơi một ngày, sau đó đi làm để nhận tiền lương tăng ca.
Ngày Trung Thu mọi người về nhà hoặc ra ngoài vui chơi, đến ngày hôm sau rời giường khó tránh khỏi chút mỏi mệt.
Đến công ty chấm công cũng là hành động cần giành giật từng phút từng giây.
Đệt đệt đệt!
Không phải mình trễ thật rồi đấy chứ!
Cô bé nhân viên đạp trên chiếc giày cao gót màu đen, gót nhọn giẫm lên mặt đất phát ra âm thanh cộp cộp cộp thanh thúy.
Đến cùng là do cấp trên có tâm lý vặn vẹo hay do cấp trên không có đạo đức.
Tại sao đi làm lại phải chấm công, lòng tin giữa người với người ở chốn đâu rồi?!
Cô nhân viên nhanh chóng bước qua Camera chấm công tự động.
“Chờ một chút! Còn tôi nữa!” Mắt thấy thang máy gần nhất sắp khép kín.
Không kịp.
Đúng lúc này, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng đột ngột vươn ra từ trong thang máy.
Cô nhân viên khó tin, trợn to mắt.
“Vào đi”.