Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 70



Tuy rằng trong lòng không đành nhưng số điện thoại không thể nào cho, dù sao Diêm Quan Thương không phải không có số điện thoại này, chỉ là hắn không biết mà thôi.

“Tài khoản [Penguin] của mẹ bị mất rồi, không dùng được bình trôi sông nữa, không biết liên hệ với cậu hộ lý kia thế nào”.

Mẹ Diêm đặt trái táo đã gọt xong vào trong tay Diêm Quan Thương, “Chờ hai mắt con khỏi thì bảo người tìm thử xem”.

Diêm Quan Thương lòng phiền người nóng nảy, cả một ngày không có chút tung tích nào của đối phương, khó chịu buồn bực trong người hắn càng thêm lợi hại.

“Điện thoại di động của con ở chỗ nào?”

Bà Diêm đảo mắt một vòng, cầm điện thoại di động trên bàn trà lên đưa cho Diêm Quan Thương.

Diêm Quan Thương: “Mẹ gọi Tô Chiết hộ con”.

Hành động của bà Diêm sững lại, nhưng bà không nói gì, bắt đầu mở danh bạ tìm tên Tô Chiết.

Ghi chú về Tô Chiết rất đơn giản, chỉ có một cái tên của anh.

Bên kia, Tô Chiết đang ngồi đối diện Diêm Đông Lâm ở trong văn phòng, trên tay là bản báo cáo và hợp đồng các dự án.

Dưới mắt Diêm Đông Lâm là hai mảng bầm đen, vừa nhìn báo cáo đã ngủ gà ngủ gật.

Cậu tưởng Tô Chiết đã về cậu sẽ có chỗ dựa, ai ngờ có chỗ dựa thật đấy, nhưng người hợp tác nơi nơi cũng chạy tới tìm.

Trong khoảng thời gian Diêm Quan Thương và Tô Chiết không ở trong công ty, các mối quan hệ làm ăn ít đi hẳn. Chủ yếu người ta cảm thấy nếu Diêm Đông Lâm thực sự thay thế Diêm Quan Thương rồi, sau đó trợ thủ đắc lực nhất cũng đi mất, đầu tư vào chỗ Diêm Đông Lâm độ rủi ro quá cao.

Tô Chiết nhìn cậu, nâng ngón tay lên đẩy kính mắt, “Cậu Diêm, tỉnh lại đi”.

Mí mắt Diêm Đông Lâm vẫn nặng y như bị đeo chì, tựa như cánh cửa cuốn sắp bị sập xuống tận cùng, chỉ còn thoáng phe phẩy nhè nhẹ.

Tô Chiết cầm điện thoại di động lên, quay màn hình đen thui về phía Diêm Đông Lâm: “Cậu nhìn xem, chị gái này cũng không tệ nhỉ”.

Anh nhắc đến cái này, em hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ nữa.

Diêm Đông Lâm trợn to hai mắt không khác gì hai cái chuông đồng: “Đâu? Đâu?”

Diêm Đông Lâm mở mắt ra nhìn, màn hình điện thoại đối diện đột nhiên hiển thị cuộc gọi đến.

Cậu trợn mắt nhìn màn hình điện thoại.

Diêm Quan Thương.

Diêm Đông Lâm:…

Tô Chiết:…

Diêm Đông Lâm: Hãy ban cho con một đôi mắt chưa từng nhìn thấy cái gì hết.

Cậu giương khuôn mặt phức tạp sang nhìn Tô Chiết, Tô Chiết ngoài cười nhưng trong không cười cầm điện thoại di động về, giả vờ chưa có chuyện gì xảy ra, đặt hợp đồng lên bàn, nhận điện thoại.

Tô Chiết thở ra một hơi, thanh thanh giọng: “Sếp Diêm”.

Nửa năm trôi qua anh mới dùng giọng nói bình thường nói chuyện với Diêm Quan Thương, mặc dù nét mặt Tô Chiết không thay đổi, nhưng anh vẫn không tránh được, cảm thấy hơi căng thẳng, cái giọng bóp nửa năm qua giờ này mà bị bại lộ thì thật không ổn.

Trong lòng cũng dâng lên một nỗi chột dạ, cậu hộ lý nhỏ ra đi không lời từ biệt, còn tặng cho đối phương một đóa hoa giả, với sự xấu tính của Diêm Quan Thương, nếu hắn biết đó là hoa giả, anh không đoán ra hắn sẽ giận dữ đến mức độ nào.

“Giúp tôi tìm một người”.

Lông mày Tô Chiết nhảy dựng, đến rồi, đối phương muốn tìm ai anh hoàn toàn rõ ràng. Ngày rời đi Tô Chiết đã nghĩ sẽ có một ngày anh gặp được chuyện này, Diêm Quan Thương nhất định sẽ bảo anh tìm người cho hắn.

Anh hơi khó hiểu, tại sao đối phương lại cố chấp với một cậu hộ lý thường thường không có gì đặc biệt đến vậy, nhưng anh cũng có thể tự cho ra một lý do.

Tất cả những người được Diêm Quan Thương ném cành ô liu sang gần như không có một ai từ chối hắn, có người muốn nịnh nọt bợ đỡ, có người thì không dám từ chối. Nếu như người từ chối Diêm Quan Thương là một người có năng lực, nói không chừng hắn sẽ coi trọng mấy phần, nhưng đặt trên người một cậu hộ lý nhỏ không có địa vị trong xã hội thì không giống vậy.

Diêm Quan Thương ngạo mạn tự cao tự đại, bị một cậu hộ lý nhỏ từ chối, ít nhiều cũng cảm thấy mất mặt. Với đãi ngộ của hắn, đáng lý ra cậu hộ lý không có lý do gì từ chối hắn mới đúng, thế mà người này lại đi, khiến cho hắn càng thêm không cam lòng.

Suy nghĩ trong lòng Tô Chiết là như vậy, anh vẫn nghĩ rằng Diêm Quan Thương không có thứ gọi là tình cảm với cậu hộ lý, hắn lúc nào cũng công tư phân minh, mà thân phận cậu hộ lý kia trong mắt anh chẳng qua cũng chỉ là công việc.

Cho dù anh đã sớm sớm chiều chiều ở chung với Diêm Quan Thương suốt nửa năm, đến tận bây giờ anh vẫn chưa từng lên tầng ba nhòm trộm. Diêm Quan Thương không thích chia sẻ chuyện riêng tư của mình, thì lọ muối chứa đường bên trong kia, mãi mãi sẽ không bị người ngoài biết được.

Coi như anh đã sớm chiều ở chung nửa năm với hắn, từng gặp người thân của hắn, nhưng anh chưa từng đi vào trong cuộc sống của hắn.

Tô Chiết giả vờ không biết hỏi lại: “Ngài muốn tìm ai?”

“Một cậu hộ lý”. Giọng nói của đối phương trầm thấp, nghe ra tâm trạng đang không tốt, rất rất bực bội: “Tên là Đặc Luân Tô”.

Tô Chiết dùng giọng điệu đáp lời mỗi khi nhận việc: “Được, tôi sẽ nhanh chóng cho người đi tìm”.

Thấy đối phương không nói thêm gì, Tô Chiết: “Sếp Diêm còn gì phân phó không ạ?”

Đối phương không mở miệng mà cúp điện thoại luôn.

Diêm Đông Lâm tò mò, hiện giờ thời gian không còn sớm, cậu nghĩ mãi không ra Diêm Quan Thương gọi đến để làm gì, cất tiếng hỏi: “Anh của em gọi tới làm gì vậy?”

Sắc mặt Tô Chiết vẫn như thường: “Không có gì, sếp Diêm bảo tôi tìm một cậu hộ lý tên là Đặc Luân Tô”.

Diêm Đông Lâm kinh ngạc che miệng: “Đó không phải là anh…”

Tô Chiết nhìn cậu, đôi mắt mang theo ý cười hơi híp lại, giọng nói ra vẻ hỏi thăm: “Tôi không biết cậu hộ lý kia, cậu biết hả?”

Diêm Đông Lâm nhìn anh, rụt cổ lại, nuốt nước bọt: “Không… em không biết”.

Anh trai ơi, anh để anh ấy tìm, cả đời anh cũng không tìm được.

Tô Chiết vươn tay giữ lại tập hợp đồng Diêm Đông Lâm đang định cầm lên che mặt: “Cậu từng gặp cậu hộ lý kia?”

Diêm Đông Lâm ngồi thẳng lưng, không khác gì đang ngồi trên bàn chông, sớm biết thế cậu đã chẳng tỉnh lại vì chị gái xinh đẹp, “Không ạ”.

Tô Chiết nhíu mày: “Cậu biết người đó ở đâu không?”

Diêm Đông Lâm lắc đầu liên tục y như cái trống bỏi, hết sức chột dạ: “Em không biết”.

Tô Chiết: “Vậy nếu anh trai cậu hỏi cậu, cậu nói thế nào?”

Diêm Đông Lâm trả lời ba câu liên tiếp: “Không quen, không rõ, không biết”.

Người ngồi đối diện đeo cặp kính mắt viền bạc, tiếng nói mang theo ý cười hài lòng với câu trả lời của cậu, con ngươi lạnh nhạt dưới ánh sáng đèn bàn chăm chú nhìn sang chỗ cậu, lười biếng chống cằm khen: “Cậu bé ngoan”.

Hai bàn tay Diêm Đông Lâm đặt trên đùi, ngoan ngoãn ngồi im trên ghế tổng giám đốc, nghe đối phương nói vậy, trong lúc nhất thời cậu không biết mình có nên thở phào hay không.

Tô Chiết đứng lên đi đến bên cạnh cậu, tay chân Diêm Đông Lâm cuống cuồng, không biết anh đang định làm gì.

Tô Chiết cao một mét tám mươi mốt, tỷ lệ cơ thể cực kỳ tốt, mặc một thân Âu phục thẳng thớm, làm người khác nhìn qua luôn cảm thấy anh không chỉ cao có một mét tám mốt.

Cúc áo trên cổ tay cài kín, cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ, Diêm Đông Lâm đã từng nhìn thấy nhãn hiệu này, trước đó đi ra ngoài chơi cậu đã gặp người khác dùng. Đây không phải một nhãn hiệu nổi tiếng, chỉ là một nhãn hiệu nhỏ, không đắt đỏ, nhưng khi nó đeo lên cổ tay Tô Chiết, người ta lại bỗng cảm nhận được nó trở nên quý giá hơn nhiều.

“Cậu hộ lý là một bí mật”. Tô Chiết cúi người sát lại gần, đôi mắt đầy gian xảo, nở nụ cười nhìn Diêm Đông Lâm, giọng nói y như con rắn độc đang cảnh cáo cậu, “Tấm hình của cậu ở chỗ tôi cũng là một bí mật.”

Nói xong, anh đưa tay vỗ vỗ mặt Diêm Đông Lâm: “Biết chưa?”

Anh nói gì Diêm Đông Lâm nghe đấy: “Biết… biết rồi ạ”.

Vì sao bỗng nhiên cậu lại cảm thấy xấu hổ khó hiểu thế này…

Chắc chắn đối phương có chút gen S ở trên người rồi.

Anh trai quan trọng thật đấy, ảnh chụp cậu mặc đồ lót màu đỏ tuy rằng không thể so sánh cùng, nhưng… nhưng nó cũng rất quan trọng.

Tô Chiết đưa ly cà phê chưa uống cho đối phương: “Làm khó cậu rồi”.

Tát một cái rồi cho miếng táo ngọt, đủ để đối phương hiểu chuyện mình nên làm.

Trong lòng Diêm Đông Lâm âm thầm phỉ nhổ chính mình mấy lần, vừa rồi suy nghĩ muốn làm chó cho người ta trong lòng cậu đã đi đến đỉnh điểm.

Diêm Đông Lâm nhấp một hớp cà phê, gần đây cậu mới dính bệnh cảm nên sụt sịt một cái, sau đó cậu lại tò mò khi nào anh trai mình mới trở về: “Trợ lý Tô, anh của em có nói lúc nào anh ấy về không?”

Tô Chiết: “Tạm thời không nói, nhưng hai mắt của sếp Diêm chắc là sắp khỏi hẳn rồi”.

“Thật ạ?!” Diêm Đông Lâm muốn bật khóc, “Hai mắt của anh em phải khỏi nhanh nhanh một chút, nếu như anh ấy không khỏi nhanh lên thì…”

Tô Chiết: “Thì thế nào?”

Diêm Đông Lâm: “Nếu anh ấy không nhanh nhanh khỏi bệnh thì vài thứ của em, bao gồm phẩm chất tốt đẹp của em, thân hình xinh đẹp của em, kỹ năng xã giao tốt đẹp của em, cộng thêm tính cách đạo đức tuyệt vời của em, thậm chí cả linh hồn của em nữa, đều sẽ bị phá hủy”.

Tô Chiết:…

Đầu điện thoại bên kia, Diêm Quan Thương cúp máy xong, quay trở lại phòng mình.

Sáng sớm hôm sau khi hắn rời giường, trước mắt mơ hồ như người cận tám trăm độ. Hắn để trần nửa thân trên ngồi trên giường chờ hai mắt dần mất đi ánh sáng, ai ngờ ngồi hơn mười phút rồi, thị lực của hắn vẫn không có chút biến hóa nào.

Hắn không mù thêm lần nữa, ánh sáng mờ ảo vẫn một mực dừng trước mắt hắn, giống như mỗi ngày cách đây nửa năm, giống như cuộc đời trước đây của hắn.

Diêm Quan Thương sững sờ ngồi trên giường, cảm xúc trên mặt khó lường. Hồi lâu sau hắn mới đi ra khỏi phòng, bước chân chậm hơn trước, đồ vật hắn nhìn thấy cứ mơ mơ hồ hồ.

Vất vả lắm mới xuống được tầng một ngồi vào phòng khách, bà Diêm thấy con trai cũng ngạc nhiên.

“Sao dậy sớm vậy?” Mới có 5 giờ sáng thôi mà.

Diêm Quan Thương hờ hững đáp: “Con không buồn ngủ”.

Không kể chuyện hai mắt mình ra với mẹ.

Bà Diêm lấy túi xách: “Mẹ với cô đầu bếp ra ngoài mua chút thức ăn, một mình con ở nhà có được không?”

Diêm Quan Thương:?

Sao lại không thể?

Hắn trả lời mẹ: “Vâng”.

Bà Diêm lại nhìn hắn dặn dò: “Có người lạ gõ cửa tuyệt đối không được mở cửa, nếu có người bảo tới thay ống nước thì nhớ nói người lớn không có nhà”.

Diêm Quan Thương:…

Diêm Quan Thương, nam, ba mươi tuổi, mẹ ra ngoài rồi không cho phép hắn mở cửa để người lạ vào.

Sau khi bà Diêm đi, Diêm Quan Thương nhờ người liên hệ với bác sĩ gia đình. Một tiếng sau, bác sĩ gia đình thở hồng hộc đi vào cửa, nhìn qua thì chắc là mới dậy không lâu, đầu tóc rối tung như ổ gà.

Nhưng còn có thể thế nào, ai bảo người ta trả nhiều tiền chứ.

Bác sĩ gia đình đặt hòm thuốc xuống, bắt đầu hỏi tình trạng của Diêm Quan Thương.

Chờ khi bà Diêm trở về nhà, thấy trước cửa có thêm một đôi giày, bà vừa đi vào nhà vừa nói chuyện: “Quan Thương, không phải mẹ bảo con không được mở cửa cho người lạ hả, sao con không hiểu chuyện gì hết vậy?”

Bác sĩ gia đình:…

Diêm Quan Thương:…

Người đàn ông mất mặt, nhắm mắt lại không nói gì.

Bà Diêm trông thấy người tới là bác sĩ gia đình, rất bất ngờ: “Sao bác sĩ lại tới đây?”

“Quan Thương xảy ra chuyện gì sao?”

Bác sĩ gia đình giải thích để bà yên lòng: “Cháu tới kiểm tra cho cậu chủ, thị lực của ngài ấy có khả năng sắp khôi phục”.

Bà Diêm nghe xong, lập tức không nói thêm nữa, im lặng chờ bác sĩ gia đình kiểm tra cho Diêm Quan Thương, thuận tay còn mở hộp đồ ăn cho Golden.

Kiểm tra kết hợp phục hồi chức năng trong hai ngày, hai ngày sau thị lực của Diêm Quan Thương đã hoàn toàn bình phục, chỉ thỉnh thoảng hai mắt sẽ hơi mờ đi.

Bà Diêm rất vui mừng, quay đầu tặng ngay cho bác sĩ gia đình một bao lì xì lớn.

Thị lực của Diêm Quan Thương hồi phục, trên mặt hắn không có mấy mừng rỡ, rất bình tĩnh, tựa như chỉ quay lại điểm ban đầu.

Nhưng hai ngày này hắn luôn chăm chú ngắm Golden, muốn nhìn rõ dáng vẻ của Em Trai.

Rời khỏi nhà họ Diêm được nửa tháng, sáng hôm đó Tô Chiết vẫn đến công ty bận rộn như thường lệ.

Cửa thang máy mở ra, người đàn ông mặc Âu phục chân dài bước tới, Tô Chiết tưởng Diêm Đông Lâm đến, sau khi đứng dậy lại sững sờ.

“Sếp Diêm, chào buổi sáng”. Con ngươi anh co lại, chào hỏi trong vô thức.

Người đàn ông không thèm nhìn sang chỗ anh, đi thẳng đến văn phòng, nhưng mỗi bước chân đều đang đạp lên trái tim của bộ phận thư ký.

Cửa đóng lại không lâu, bộ phận thư ký bắt đầu cuồng loạn trong im ắng.

Ngụy Mẫn lắc lắc Tô Chiết: “Đến rồi, đến rồi, cuối cùng cuộc sống khổ sở của bà đây đã đi đến hồi kết”.

Tô Chiết:…

Khoảng nửa giờ sau, Diêm Quan Thương tìm người đi vào báo cáo các hạng mục.

Ngụy Mẫn và Tô Chiết đã chuẩn bị đầy đủ các phần tài liệu, Diêm Quan Thương ngồi trên ghế ông chủ, áp suất quanh thân đủ để dọa nạt người khác. Sau khi hắn cầm lên thành tích công ty thời Diêm Đông Lâm cầm quyền, tức giận suýt chút nữa chửi ầm lên.

Diêm Quan Thương nhắm mắt lại: “Ra ngoài đi”.

Tô Chiết chuẩn bị đi ra cùng.

Diêm Quan Thương: “Tô Chiết ở lại”.

Sau khi một mình Ngụy Mẫn rời khỏi, Tô Chiết đứng cách đối phương một khoảng cách tầm hơn một mét.

Diêm Quan Thương: “Người tôi nhờ cậu tìm thế nào rồi?”

Tô Chiết bắt đầu phô diễn khả năng diễn xuất của mình: “Vẫn chưa tìm được”.

Diêm Quan Thương nhíu mày, đây không phải năng lực làm việc bình thường của Tô Chiết: “Chưa tìm được?”

Tô Chiết hơi cúi đầu: “Vâng, vẫn chưa tìm được”.

Sắc mặt Diêm Quan Thương khó coi: “Chỉ là một hộ lý nhỏ mà cậu nói với tôi cậu không tìm được?”

Tô Chiết: “Sếp, có lẽ nào thông tin về cậu hộ lý kia là giả, hoặc là, cậu ấy dùng tên giả?”

Diêm Quan Thương đứng thẳng dậy: “Cậu nói gì?!”

Tô Chiết không ngờ đối phương lại phản ứng lớn đến vậy: “Tôi chỉ suy đoán vậy thôi”.

Diêm Quan Thương lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Lý do?”

Tô Chiết: “Trong tất cả họ của người dân nước mình, không có ai họ Đặc”.

Diêm Quan Thương:…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.