Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 9: 9: Bánh Ú Ngọt



(* Đoạn nào đọc khó hiểu, có dấu * nhớ ấn cmt đọc giải thích của tớ nhé các bạn)
Tuổi tác phú nhị đại không tính là lớn, chỉ khoảng tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, không biết do tức giận hay do bị mặt trời ban trưa hong nóng, sắc mặt cậu chàng đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diêm Quan Thương.
Nhưng mà Diêm Quan Thương đang đeo kính râm, giống như hoàn toàn không quan tâm đến cậu chàng.
Phú nhị đại tức giận cắn răng, mẹ nó.
Cậu chàng dắt dây thừng, muốn đi tới.

Tô Chiết hoảng hồn, vội vã ngăn cản đối phương lại.
“Ngài đừng xúc động”.
“Không xúc động sao được, rõ ràng hắn đang khinh thường tôi”.
Tô Chiết cười nói: “Sao có thể?”
Phú nhị đại đưa tay chỉ vào Diêm Quan Thương: “Hắn nói chuyện với tôi mà không thèm nhìn mặt, toàn nói với không khí bên cạnh”.
Tô Chiết:…
Không, ngài ấy không khinh thường cậu, ngài ấy không nhìn thấy cậu.
Nhưng đến cùng không thể để hai người xảy ra tranh chấp, Tô Chiết chen vào giữa, nói với phú nhị đại: “Cậu bớt giận chút đi đã”.
Giọng nói cố ý được biến đối khiến tâm thần phú nhị đại thư giãn, khoan hãy kể đến chuyện lần đầu nghe thấy có chút khó chịu, hiện giờ càng nghe lại càng nghiện.
Cậu chàng ngước mắt nhìn người trước mặt, mặc dù đối phương đeo kính đen đội mũ che kín nửa gương mặt, nhưng dáng người xuất sắc, eo nhỏ chân dài, không cần nhìn mặt cũng biết gương mặt kia là một gương mặt đẹp trai.
Tô Chiết nhìn lớp mồ hôi rịn trên trán phú nhị đại, “Hiện giờ giữa trưa trời còn đang nóng, ngài mau dẫn chó về đi”.
Phú nhị đại mím môi, người ta còn quan tâm đến mình nữa.
“Được”.

Nói xong cậu chàng lại liếc Tô Chiết một cái, “Tôi nể mặt anh, không tính toán với hắn”.
“Cái tính tình thối nát này của hắn chắc chắn không có một ai chịu đựng nổi, nếu anh không làm cho hắn nữa thì nhớ tới tìm tôi”.
Tô Chiết nhẹ nhõm thở phào, có thể tiễn vị tổ tông này đi rồi.
Ai ngờ một giây sau lại nghe thấy người đàn ông đằng sau lạnh lùng nói: “Thượng bất chính hạ tắc loạn”.
Tô Chiết:…
Thẳng đến tận khi chiến tranh thế giới thứ ba kết thúc, hai người một chó mới có thể trở về nhà, nhưng trên đường đi Diêm Quan Thương dắt chó đi đằng trước, đen mặt không nói câu nào, cũng không biết cái tính tình chó của hắn trỗi dậy từ đâu.
Tô Chiết bị hắn bỏ một khoảng xa, vội vã tăng tốc độ.
“Cậu chủ”.
Diêm Quan Thương đen mặt không đáp lời.
Tô Chiết sốt ruột: “Cậu chủ!”

Diêm Quan Thương mất kiên nhẫn: “Sao!”
“Ngài đi quá cửa nhà rồi”.
Diêm Quan Thương:…
Sau khi đi vào nhà, tháo dây dắt chó ra, chuyện đầu tiên Golden làm là nhảy ra ngoài uống nước.
Diêm Quan Thương đen mặt ngồi trong phòng khách, Tô Chiết cầm hai ly nước ra.
“Cậu chủ, ngài uống nước không?”
“Không uống.”
Tô Chiết: “Uống đi, chó cũng khát rồi.”
Diêm Quan Thương:…
Cuối cùng người đàn ông cũng nhận ly nước, uống mấy ngụm đã cạn đáy, Tô Chiết cầm chiếc ly về.
“Cậu định sang chỗ thằng oắt con kia?”
Tô Chiết ngạc nhiên, khó hiểu nhìn Diêm Quan Thương.
“Gì cơ?”Một lúc lâu sau anh mới hiểu đối phương đang nói đến phú nhị đại.
Tô Chiết: “Không có”.
“Vậy sao lúc nãy cậu không từ chối?”
“Tôi nghĩ cậu ấy đang nói đùa”.
Nói xong, Tô Chiết tự muốn vỗ tay cho chính mình, kỹ năng giao tiếp quá hoàn hảo!
Anh tiếp tục nói: “Cậu chủ, tôi là người rất nguyên tắc, người một nhà không ăn cơm hai chốn”.
“Huống hồ lúc trước tôi biết người tìm hộ lý là ngài nên mới tới, nếu không phải ngài, tôi sẽ không đi”.
Diêm Quan Thương hừ lạnh một tiếng: “Coi như cậu biết điều”.
Đồ của mình bị người ta nhòm ngó khiến hắn vô cùng khó chịu, cho dù đối phương không đào được chân tường của hắn, hắn lại có ý định đuổi người đi, nhưng người còn ở chỗ hắn một ngày, người khác không thể nhớ thương được.
Hắn đứng dậy trở về tầng ba.

Tô Chiết thấy hắn rời đi cũng về phòng thay quần áo, lấy điện thoại di động ra nhìn ngày, phát hiện ngày kia chính là Tết Đoan Ngọ.
Anh mở danh bạ, nhấn xuống phím gọi.
Chuông kêu chưa lâu đã có người nhấc máy.
“Tiểu Chiết”.
Tô Chiết: “Mẹ”.
“Sao thế con, có chuyện gì hả?”
Tô Chiết mở miệng, “Mẹ, năm nay công việc của con bận rộn, Tết Đoan Ngọ không thể về nhà”.

“À, thế sao”.
Tô Chiết mím môi, trong mắt hiện lên chút áy náy: “Nhà mình có cần thứ gì không mẹ, con mua xong gửi người mang về”.
“Không cần, không cần.

Mẹ con cái gì cũng không thiếu, có gì con cứ giữ lại mà dùng, đừng đưa tiền cho mẹ, mẹ đủ tiền tiêu rồi”.
Tô Chiết không đáp lời, mà đổi sang đề tài khác: “Ông ta còn tới tìm mẹ không?”
Đầu kia điện thoại im lặng mấy giây: “Hôm qua có tới một lần, nhưng đúng lúc em trai con quay về, ông ta không dám làm gì cả”.
Ông ta trong miệng Tô Chiết không phải ai khác, mà chính là bố ruột của anh, nhưng sự thật thì cho dù có cũng như không có.
Năm Tô Chiết mới vào cấp ba, người đàn ông này ở bên ngoài làm một chiếc giày rách*, chiếm hết gia sản trốn cùng tiểu tam, chỉ để lại căn nhà với bốn bức tường.

Mẹ anh trừ việc nông trong nhà còn phải đi làm thêm kiếm tiền nuôi hai đứa con trai, một đứa mới vào cấp ba, một đứa đang học lớp chín, chỗ nào cũng phải dùng đến tiền.
Hai đứa con cũng đều không chịu thua kém, lần lượt thi vào trường đại học danh tiếng, một người học y một người học kinh tế, tương lai tốt đẹp đầy triển vọng.
Nhưng năm thứ hai Tô Chiết đi làm, ông bố bỏ vợ bỏ con năm đó quay trở lại, há miệng đòi thẳng một khoản tiền, không cho thì vừa đập phá vừa lăn lộn trong nhà, Tô Chiết tức quá đánh nhau với ông ta một trận, sau đó báo cảnh sát.

Nhưng mà bố mẹ anh chưa ly hôn, chuyện này biến thành gia đình tranh chấp, cảnh sát cũng chỉ cảnh cáo được vài câu.
Về sau ông ta càng quấy rồi không thèm kiêng nể, Tô Chiết đi làm bốn năm mới có chút tiền tiết kiệm, mua cho mẹ một ngôi nhà trong thành phố.

Tuy nhiên đây không phải một ngôi nhà xây sẵn, muốn hoàn thiện cũng cần tới một hai năm.
Tô Chiết giơ tay bóp bóp mi tâm, “Nếu ông ta lại đến, mẹ nhớ phải báo cảnh sát, chờ rảnh hơn con sẽ về nhà một chuyến”.
Không đợi Tô Chiết dặn dò xong xuôi, đầu bên kia đã đổi người nhận: “Anh”.
Tô Chiết: “Sao thế?”
Tô Đản nhỏ hơn Tô Chiết một tuổi, bây giờ đang học lên học vị tiếp theo trong trường đại học Y, chưa tốt nghiệp: “Đoan Ngọ này anh không về ạ?”
“Ừ”.

ngôn tình ngược
“Vậy tháng tám anh có về không?”
“Có lẽ cũng không thể về”.
“À”.

Một tiếng thở dài thất vọng vang lên, sau đó chỉ nghe Tô Đản khổ sở lẩm bẩm: “Suốt ngày bận rộn, bận rộn…!bận rộn có gì hay”.
Tô Chiết ngạc nhiên, không ngờ thằng nhóc này cũng còn lương tâm, vừa định mở miệng hỏi đối phương có đủ tiền tiêu không, một giây sau đã nghe thấy đối phương tan tác cõi lòng nói: “Mấy mẫu bắp kia, không có anh em sống thế nào!!!”
Tô Chiết:…
Thật là một cậu con trai hiếu thảo.
“Đúng rồi anh, em kể với anh một chuyện”.
“Chuyện gì?”
“Mẹ hỏi em, gần đây anh có đang yêu đương với ai không, em nói không biết, nhưng xem chừng mẹ có ý dẫn anh đi xem mắt”.
Tô Chiết nghe xong, hơi nhức đầu, bóp bóp mi tâm: “Em nói với mẹ, tạm thời anh chưa có ý định đó”.
“Nhưng năm ngoái rồi năm trước nữa anh cũng nói như vậy”.
“Năm nay không thể nói tiếp sao?”
Tô Đản: “Quá tam ba bận”.
Tô Chiết:…
Trong lúc nhất thời Tô Chiết không tìm được một lý do khác, bởi vì nguyên nhân gia đình của mình, nên anh không có khát vọng với chuyện tình yêu cùng xây dựng gia đình, anh chưa từng nhìn thấy được bóng dáng của hạnh phúc trong cuộc hôn nhân của bố mẹ.
Anh từ chối, cũng có thể nói là chối bỏ.
“Vậy em cứ nói với mẹ, anh đã có người yêu rồi”.
Tô Đản giật mình: “Thế thì thành nói dối rồi! Em và mẹ làm mẹ con đã nhiều năm, sao em có thể lừa gạt mẹ! Em là hạng người như thế sao?!”
“Năm trăm”.
“Nhưng vì muốn anh và mẹ, mẹ con thuận hòa, gia đình hạnh phúc, em nguyện lòng làm một nhân vật phản diện”.

Tô Đản tự cảm động vì chính mình: “Đây chính là hi sinh chính mình vì thành tựu tập thể”.
Tô Chiết:…
Nhanh ngậm cái miệng của em lại.
Cuối cùng anh dặn dò thêm mấy câu rồi cúp máy.
Sáng sớm Tết Đoan Ngọ, Tô Chiết ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng, anh đi vào nhà bếp định nhận phần cơm sáng thì trông thấy cô đầu bếp đang chuẩn bị nguyên liệu gói bánh ú.
Liếc nhìn qua, nguyên liệu rất phong phú.
Tô Chiết lễ phép chào hỏi: “Cháu chào cô”.
Cô đầu bếp quay sang, trông thấy Tô Chiết một cái nụ cười liền nở rộ: “Tiểu Tô hả? Chào cháu, cơm của cháu ở bên kia kìa”.
Nói xong còn chỉ tay cho anh nhìn thấy, nhưng ánh mắt của anh vẫn một mực dừng trên phần nguyên liệu.
Cô đầu bếp cười cười: “Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, cô định làm mấy cái bánh ú mặn cho cậu chủ”.
Tô Chiết nghe xong, im lặng một thoáng: “Thế ạ”.
Hiển nhiên cô đầu bếp không biết chuyện Diêm Quan Thương thích ăn ngọt, xem ra trước giờ lọ muối kia có còn đường hay không đều do Diêm Quan Thương tự mình kiểm tra, tự mình thêm vào sau khi hết.
Ánh mắt Tô Chiết dừng lại trên phần nguyên liệu nấu ăn, nếu cho đường vào trong bánh ú mặn thì hương vị không được ngon cho lắm.
“Cô ơi”.
“Sao thế?”
Tô Chiết do dự một chút, “Chút nữa cô gói bánh có thể cho cháu gói cùng không ạ?”

Cô đầu bếp bất ngờ.
Tô Chiết nhìn thẳng vào mắt đối phương, khuôn mặt tuấn tú sáng sủa mang theo mong đợi, “Trước giờ cháu không biết gói bánh ú, vẫn luôn muốn học”.
Cô đầu bếp không hề nghĩ ngợi đã đồng ý: “Được, bao giờ cô gói bánh, cô sẽ gọi cháu nhé”.
Gương mặt Tô Chiết vẫn mang theo nụ cười nho nhã thường ngày, sau đó anh nhanh chóng trở về phòng lấy mấy gói trà dưỡng sinh anh thường uống, moi đám táo đỏ trong đó ra.
Uống ít đi một chút cũng được.
Dù sao anh cũng làm cậu người ta, khổ ai cũng không được làm khổ con trẻ.
Tô Chiết yên lặng lắc đầu, đột nhiên cảm thấy bả vai mình thật dày rộng, nếu tham gia top 100 những gương mặt làm cảm động người Trung, nói thế nào anh cũng phải đứng thứ chín mươi chín.
Vẫn nên khiêm tốn thế thôi.
Sáng hôm đó, Diêm Quan Thương đang ngồi trong phòng khách xem TV, nghe được cô đầu bếp đến gọi Tô Chiết.
Tô Chiết đáp vâng, đứng dậy.
“Đi đâu đấy?”
Tô Chiết nhìn hắn: “Đi gói bánh ú, cậu chủ có muốn đi cùng không?”
Diêm Quan Thương từ chối thẳng thừng: “Không đi”.
Tô Chiết không miễn cưỡng hắn, mang theo túi táo đỏ đi vào trong bếp.
Cô đầu bếp một kèm một, vừa dạy cho anh vừa gói bánh.
Hai mươi phút sau, Tô Chiết nhìn những chiếc bánh ú dáng hình khác biệt trên đĩa, rơi vào trầm tư.
Hiển nhiên, bánh ú anh gói cùng bánh ú bình thường tồn tạn trăm triệu điểm khác biệt.
Khác biệt quan trọng nhất ở chỗ, nếu như ném nó xuống sông, sợ rằng Khuất Nguyên* cũng không thể nào nhận ra được.
Tuy vậy không thể nào phủ nhận, thứ anh gói ban nãy chính là bánh ú!
Bởi vì nguyên vật liệu cho bánh ú ngọt có hạn, Tô Chiết chỉ gói một cái, sợ không đủ ngọt, anh còn trộn lẫn chút đường đỏ.
Cô đầu bếp trông thấy, kinh ngạc nói: “Tiểu Tô, sao cháu còn cho đường vào bánh?”
Tô Chiết: “Bên nhà cháu thường ăn bánh ú ngọt, cháu cảm thấy chắc là cậu chủ chưa từng ăn qua, thế nên muốn làm cho ngài ấy nếm thử”.
“Tiểu Tô thật có lòng”.
Tô Chiết chỉ có thể nở nụ cười, bình thường bánh ú ngọt đều thêm đường trắng, nhưng vì giữ sự tôn nghiêm cho cậu cháu trai, anh đã cho đường đỏ vào.*
Mặc dù cái bánh Tô Chiết làm trông chẳng ra làm sao, nhưng cuối cùng vẫn chen chúc được vào đám bánh ú chui vào nồi.
Hơn bốn mươi phút sau, Tô Chiết ngửi được mùi thơm của lá, đi vào bếp định nhìn qua một lượt, Golden hấp tấp chạy theo bước chân anh.
Tô Chiết giúp cô đầu bếp bỏ bánh ra khỏi nồi, sau đó chọn chiếc bánh mình làm, đung đưa trước mặt con cún.
“Con trai, ăn bánh không?”
Golden nhìn chiếc bánh ú biến dị, quay đầu bỏ đi.
Tô Chiết:…
Chó cũng không thèm.
Tô Chiết yên lặng quay đầu, nhìn quý ngài khuyết tật trong phòng khách.
Chó không ăn, ngài ấy ăn..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.