Cách nhau khoảng mấy mét, Đường Dực Đình khua chân múa tay với gương mặt hóng hớt: “Tiếu Tiếu, cuối cùng cũng chịu ra rồi, nhanh lên, nói rõ vụ vả mặt của các cậu ở phòng giáo vụ đi.”
Lê Tiếu chậm rãi đi đến gần bãi đỗ xe, sau khi gật đầu với Ôn Thời thì lấy chìa khóa xe ra: “Đi nào, đến Thủy Tinh Uyển.”
Tâm hồn hóng hớt hừng hực của Đường Dực Đình như bị tạt một gáo nước lạnh.
Không phải nên chia sẻ cảm giác suиɠ sướиɠ khi ngược đám xấu xa kia trước sao?
Lê Tiểu thản nhiên lên xe, sau đó rời khỏi bãi đỗ trước.
Nhờ có Ôn Thời nhắc, lúc này Đường Dực Đình mới không cam lòng lên xe, vội lái theo chiếc Mercedes.
…
Nửa tiếng sau, tại Thủy Tinh Uyển.
Lê Tiểu dẫn theo Đường Dực Đình và Ôn Thời vào đại sảnh.
Biệt viện hoàng gia lộ rõ vẻ hào nhoáng khắp nơi, khiến Đường Dực Đình vô thức bám lấy tay Lê Tiểu: “Chị đại à, sao cậu có được giấy thông hành của Thủy Tinh Uyển thế?”
Lê Tiểu lờ cô nàng, vừa đi được mấy bước thì nhân viên mặc trang phục cung đình đã nhiệt tình tiếp đón: “Chào cô Lê, hoan nghênh cô lại đến thăm, mời ba vị đi theo tôi.”
Ba người họ theo nhân viên phục vụ đến phòng bao Nghi Uyển Cư.
Lúc chờ dâng trà, Đường Dực Đình cứ uốn éo không yên, áp sát đến trước mặt Lê Tiếu, xoa tay nói: “Bàn Thờ à, hỏi thật đấy, cậu có giấy thông hành của Thủy Tinh Uyển lúc nào thế?”
Theo như cô biết, dù là nhà họ Đường – một trong năm gia tộc lớn ở Nam Dương – thì cũng chỉ có ba cô mới có tư cách đến dùng bữa ở Thủy Tinh Uyển.
Cô lớn thế này rồi mà chỉ nghe danh chứ chưa từng thấy qua, thế mà hôm nay còn có thể bước vào.
Đường Dực Đình lẳng lặng lấy điện thoại ra, chuẩn bị đăng trong vòng bạn bè WeChat, Weibo, Oasis, Instagram, Facebook, Twitter khoe khoang!
Mà Ôn Thời vẫn luôn giữ im lặng, lúc này cũng nhìn Lê Tiếu nghiền ngẫm.
Với việc này, Lê Tiểu chỉ miễn cưỡng nhướng mắt, trả lời khó hiểu: “Mình không có.”
“Vậy cậu…!mình…” Đường Dực Đình khiếp sợ chỉ vào mũi mình: “Thế mình có bị đuổi ra ngoài không?”
Lê Tiểu thờ ơ nhìn cô nàng: “Chắc không.”
Lê Tiểu vừa dứt lời, Đường Dực Đình chẳng để ý gì nữa, cầm điện thoại lên, bắt đầu chụp khắp phòng.
Ôn Thời ngồi đối diện Lê Tiểu, bắn khoăn nhìn phong cách trang hoàng xa hoa của Nghi Uyển Cư một vòng rồi tầm nhìn rơi lại trên người Lê Tiểu: “Trước đây cô đã đến rồi à?”
“Phải, có tới một lần.” Lúc này, nhân viên phục vụ cầm bình trà men sứ Thanh Hoa có quai bước vào, sau khi chấm trà xong thì lễ phép nói với Lê Tiểu: “Cô Lê, bắt đầu mang thức ăn lên luôn hay sao?”
Lê Tiểu gật đầu đáp lại, nhân viên phục vụ lập tức cung kính mỉm cười lui ra ngoài.
Các món được mang lên, sáu mặn ba canh, món nào cũng theo quy cách ngự thiện cung đình.
Đường Dực Đình cầm điện thoại chụp không ngừng, còn Ôn Thời thì thận trọng uống trà.
Chỉ có Lê Tiếu nhìn những món ăn kia mà ánh mắt khá phức tạp.
Vì cô phát hiện, tất cả các món ăn và canh đều không có những món phụ thường gặp đi kèm, như hành, gừng, tỏi, rong biến, bắp cải tím, v.v.
Những món phụ cô không thích ăn đều không thấy.
Lê Tiểu mơ hồ suy đoán, lúc mi mắt rủ xuống, trong mắt hiện lên ý cười.
Cô bật điện thoại, bấm WeChat, nhắn tin cho Thương Úc không hề do dự.
Lê Tiểu: Tôi rất thích các món Diễn gia đã gọi, cảm ơn.
Sau một phút, WeChat hiện lên câu trả lời chỉ một chữ của Thương Úc: Ừ.
Lê Tiếu củi đầu, đôi mắt nai lấp lóe, lại gõ: Giờ vội đến thành phố Lâm, vậy anh ăn trưa thế nào?
Thương Úc: Không sao, đến rồi ăn..