Lê Tiểu nâng ly thủy tinh lên nhấp một ngụm, tầm mắt lại xuyên qua ly, đánh giá nụ cười nhạt bên môi như có như không của Thương Úc.
Cô nhanh chóng dời tầm mắt, quan sát phòng cơm Tây một vòng rồi mới nhìn về phía Thương Úc, hỏi ngược: “Đúng là muốn đền bù, thế Diễn gia có cho tôi cơ hội này không?”
Khi nói chuyện, chân mày khóe mắt cô lộ rõ khoe khoang, không còn vẻ uể oải biếng nhác bình thường nữa.
Mày rậm của Thương Úc hơi nhướng lên, anh tựa vào lưng ghế lộ vẻ thích ý, nâng ly nước chanh lên hướng về phía Lê Tiểu tỏ ý: “Cho chứ, cô muốn, tôi cho!”
Lê Tiểu cười khẽ, những lời này từ miệng Thương Úc không khỏi cho cô cái loại ảo giác như được cưng chiều vậy.
Ngay lúc đó, cô búng tay với người phục vụ, an bài họ mang đồ ăn lên.
Hai phần beefsteak cao cấp, phối hợp với món kèm và nước sốt đậm vị Michelin ba sao khiến người ta thèm ăn.
Lúc dùng bữa, Thương Úc tao nhã cắt beefsteak.
Thịt bò chín ba phần còn hiện lên màu thịt sống ban đầu, ánh mắt anh thâm ý nhìn Lê Tiếu ở đối diện: “Từng nghe qua sở thích của tôi sao?”
Anh chỉ ăn beefsteak chín ba phần.
Lê Tiếu dùng dao nĩa đang cắt thịt, thản nhiên nhìn lại: “Đươong nhiên, khó khăn lắm mới mời Diễn gia dùng bữa, chí ít cũng nên biết sở thích của anh đúng không?”
Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt nghiền ngẫm.
…
Sau bữa chính, người phục vụ mang món ngọt lên, là món Brownie siêu cấp.
Lê Tiểu cầm nĩa xiên bánh, Brownie màu đen hệt như người đàn ông trước mắt, nhìn qua đúng là có thể chết người*.
(*) Bánh Brownie siêu cấp theo phiên âm tiếng Trung là bánh Brownie chết người.
“Tính ở Nhạn Thành chơi mấy hôm?”
Lúc này, Thương Úc phá tan sự yên lặng.
Nhờ ánh đèn ấm áp mà đôi mắt đen sâu thẳm giảm đi sự lanh lùng.
Lê Tiếu như có điều suy nghĩ mà lắc đầu: “Cũng chẳng có gì chơi, chắc sáng ngày mốt sẽ về”
Thương Úc thuận tiện móc bao thuốc lå ra, rút một điếu nâu: “Bảo vệ luận văn lần sau được sắp xếp vào lúc nào?”
“Vẫn chưa có thông báo.” Ánh mắt Lê Tiểu rơi trên ngón tay anh, bổ sung thêm: “Chắc tuần này.”
Thương Úc đặt điếu thuốc bên môi, khi cầm bật lửa đốt thì nhả khói, nói: “Vậy chiều mai về Nam Dương cùng tôi.
Con gái lái xe đường dài không an toàn.”
Lê Tiếu nhíu mày, có vẻ ngạc nhiên: “Anh không tiếp tục tham gia hội nghị thượng đỉnh à?” “Xuất hiện vào lễ bế mạc tuần sau là được.”
Cơm nước xong, Lê Tiếu sóng vai cùng Thương Úc rời khỏi phòng com Tây.
Ngoài cửa, Lưu Vẫn chờ đợi trọn chức trách, thấy bóng dáng hai người thì vội tiến lên một bước, nói nhỏ mấy câu bên tại Thương Úc.
Lê Tiếu không nghe rõ Lưu Vân nói gì, nhưng rõ ràng thấy khí thế quanh người Thương Úc ác liệt hẳn, cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.
Giây kế đến, giữa chân mày anh giãn ra, nhìn Lê Tiểu cách mấy bước, nói: “Về phòng đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lê Tiếu không hỏi nhiều, lười biếng phất tay nói: “Ngủ ngon!”
…
Sáng hôm sau, chưa đến tám giờ, Lê Tiếu đã thức dậy.
Ánh nắng vụn vặt xuyên qua khe hở rèm cửa nhảy nhót trước mắt cô.
Cô híp mắt hít thở sâu, sau đó lấy điện thoại dưới gối ra.
Màn hình trống trơn.
Mười một giờ rưỡi tối qua cô nhắn WeChat cho Thương Úc, nhưng đến lúc này vẫn không nhận được hồi âm.
Lê Tiếu ngồi lên, dựa vào đầu giường, híp đôi mắt đã tinh táo.
Liếc nhìn túi đồ trên đất, cô không chần chừ thêm mà thay đồ thường, vội rửa mặt rồi ra khỏi cửa.
Ngoài hành lang, Lê Tiếu dạo bước, vừa liếc mắt thì thấy trước cửa phòng bên cạnh mấy mét có hai vệ sĩ thân hình cường tráng đứng đó..