Lục Úc Niên vốn đã chọn được một dì Beta, nhưng giờ lại trở thành một tiên sinh Beta. Dì ban đầu phải nhập viện vì bị bệnh, đơn vị liền thay thế cho anh một người đã đạt huy chương vàng khác có trình độ còn tốt hơn nhiều, chỉ có một nhược điểm duy nhất, đây là một tiên sinh bảo mẫu hiếm thấy.
Khi Cố Trạch Ngư tỉnh dậy, cậu thấy Beta đang ôm Cố Lỗ Lỗ, khéo léo kéo cằm đứa trẻ, vỗ về những tiếng nấc như ôm trên máy bay, cảnh giác hỏi: “Anh là ai?”
Beta đã sớm nghe nói về Alpha đặc biệt này, y một tay bế đứa bé, một tay lấy chứng minh thư ra, cười nhẹ như gió xuân nói: “Chào Cố tiên sinh, tôi là bảo mẫu phụ trách chăm sóc của tiểu thiếu gia. Tôi tên là Thẩm Liên Sinh.”
Cố Trạch Ngư nhìn thấy Cố Lỗ Lỗ không khóc cũng không quấy trong tay y, ngoan ngoãn như một con mèo con hài lòng, trong lòng nguyền rủa: “Tiểu phản đồ.”
Thấy cậu vẫn chăm chú nhìn đứa bé, Thẩm Liên Sinh đi tới gần cậu, dịu dàng hỏi: “Anh có muốn ôm nó không? Nó đang ngủ, rất dễ ôm.”
Cố Trạch Ngư được khích lệ, vươn bàn tay mảnh khảnh vừa chạm vào cánh tay nhỏ mũm mĩm như củ sen trắng của Cố Lỗ Lỗ, liền sợ hãi co rụt lại, lắc đầu lui về phía sau mấy bước nói: “Tôi không muốn nữa, Lục Úc Niên sẽ không cho tôi chạm vào con của anh ấy.”
Thẩm Liên Sinh nhạy bén nắm bắt những từ khóa “không được chạm vào” và “con của anh ấy” trong đó, dù sao thì y cũng có kinh nghiệm phong phú, thông thạo các loại bí mật của những người giàu có và quyền lực, vì vậy y trả lời như thường lệ: “Ồ. Có rất nhiều Omega sau khi sinh đều rất nhạy cảm, giống như bản tính của động vật là muốn bảo vệ con của mình.”
Y nghe thấy Cố Trạch Ngư lẩm bẩm: “Nhưng anh vẫn có thể ôm bảo bảo.”
Thẩm Liên Sinh chưa bao giờ thấy một Alpha có thể làm nũng như trẻ con, trong thế giới của y, những Alpha mà y tiếp xúc đều mạnh mẽ và hung dữ, trong khi Omega thường yếu đuối và cần được bảo vệ.
Cố Trạch Ngư trông không giống một Alpha.
“Bởi vì đây là công việc của tôi. Tôi ở đây để chăm sóc đứa bé, một số ông chủ sẽ ủy thác cho các đơn vị ký hợp đồng ba năm với chúng tôi, chúng tôi sẽ không được phép rời đi cho đến khi đứa bé đi học ở trong nhà trẻ.”
Cố Trạch Ngư đột nhiên ngẩn đầu lên nhìn vào mặt Thẩm Liên Sinh, khóe miệng chậm rãi cong xuống với vẻ mặt không vui: “Anh và Lục Úc Niên ở với nhau ba năm, ngày nào cũng chăm sóc con của anh ấy, chơi với anh ấy, vậy tôi là gì trong căn nhà này hả?”
Thẩm Liên Sinh đột nhiên không biết làm thế nào để an ủi Alpha buồn bã trước mặt, trong những gia đình y đã làm việc, Omega yếu đuối chịu trách nhiệm nuôi dưỡng và chăm sóc đứa nhỏ, mà Alpha thường làm việc bên ngoài để kiếm tiền.
Nhưng y nghe nói rằng Cố Trạch Ngư không chỉ không có việc làm mà ngay cả việc chăm sóc bản thân cũng rất đáng lo ngại.
May mắn thay, vào lúc này, Lục Úc Niên sau khi phục hồi chức năng sau khi sinh xong đi vào, ngửi thấy mùi chua của pheromone hương sữa bay hơi trong không khí, cau mày nói: “Cậu lại khóc rồi à?”
Cố Trạch Ngư hốc mắt đỏ lên, cậu cố nén tất cả nước mắt, bay tới ôm lấy cánh tay Lục Úc Niên ôn nhu nói: “Tôi không muốn Beta chăm sóc con trai, tôi có thể học.”
Lục Úc Niên cảm thấy Cố Trạch Ngư nghĩ ý kiến vừa rồi là một ý kiến hay, vào thời điểm quan trọng này mà cậu còn đang cố gắng thêm vào sự hỗn loạn, anh nhìn đôi mắt đỏ hoe chứ đầy sự khó hiểu của cậu, rút cánh tay ra đi đến bên cạnh Beta để xem xét đứa bé, không đáp ứng yêu cầu của Cố Trạch Ngư.
Vào ngày xuất viện Bùi Tú Nhiên có đến, Cố Trạch Ngư bối rối vì những thủ tục rườm rà, cậu chỉ biết rằng mình sẽ ký tên và đi theo bác sĩ Bùi, cậu sẽ đi lấy dấu vân tay khi được yêu cầu làm như vậy.
Làm xong mọi việc, cậu cầm biên lai đứng bất động trong sảnh thanh toán, khi Bùi Tú Nhiên phát hiện không có ai đi theo gọi tên mình, Cố Trạch Ngư từng bước nhỏ chạy tới.
“Bác sĩ Bùi, lúc anh mất tích, Hải Ngư nói là đi cứu anh, sao lúc anh quay lại không thấy cậu ấy đi cùng?”
“Hải Ngư nào?” Bùi Tú Nhiên hơi nghiêng đầu suy nghĩ. “Ý cậu là Alpha tiên cá nhỏ kia? Tôi đã gặp cậu ta, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ cậu ta chính là chú nhỏ mà Hải Mộc Nhĩ đang tìm kiếm.”
“Cậu ấy rơi vào trong tay cháu trai của cậu ấy rồi? Bác sĩ Bùi, tại sao không cứu cậu ấy? Cháu trai của cậu ấy không phải người tốt, hắn đoạt ngôi vị, đoạt binh quyền, còn cướp người yêu của cậu ấy.” Cố Trạch Ngư tức giận nói.
Bùi Tú Nhiên dừng bước lặp lại hai* từ cuối cùng của Cố Trạch Ngư: “Người yêu?”
*Trong nguyên tác là ba nhưng vì dịch ra tiếng Việt chỉ có hai từ nên mình để vậy cho dễ hiểu.
“Anh không phải cùng Hải Ngư yêu nhau sao? Cậu còn nói muốn cưới anh trở về hải vực, phong anh làm vương hậu.”
Bùi Tú Nhiên dịu dàng mỉm cười, trong mắt ấm áp như nước hồ tháng ba: “Tiểu Ngư, kỳ thật tôi đối với tiểu tiên cá Alpha này cũng không quen thuộc lắm, tôi không biết tại sao cậu ta lại nói như vậy, nhưng tôi có lẽ sẽ không thích cậu ta như vậy, huống chi cậu ta cũng là một Alpha giống như tôi.”
Cố Trạch Ngư siết chặt giấy chứng nhận xuất viện trong tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thích, dáng vẻ cậu ấy sao, Alpha?”
Bùi Tú Nhiên không biết rằng Cố Trạch Ngư đang nghĩ về mình, nghĩ rằng cậu vẫn đang ở giai đoạn bảo vệ bạn bè của mình, vì vậy anh ta kiên nhẫn trả lời: “Người càng mạnh mẽ sẽ có tâm lý càng mạnh mẽ. Chúng tôi sẽ đầu hàng trước những kẻ mạnh hơn mình, hoặc phải khuất phục trước những thế lực cưỡng bức.”
Anh ta cũng không biết mình nhớ tới cái gì, ánh mắt nhất thời tối sầm lại, vươn tay vỗ vỗ bả vai Cố Trạch Ngư nói: “Tôi cùng tiểu mỹ nhân ngư kia đều không có khả năng.”
“Nhưng con cá nhỏ kia rất thích ngươi.” Cố Trạch Ngư nói rất chậm, phảng phất thay đổi ngữ điệu.
“Không phải sự yêu thích nào cũng nhận được đáp án như ý.” Bùi Tú Nhiên tiếp tục đi về phía trước, nhưng không chú ý đến một đôi mắt xanh sẫm đang nhìn chằm chằm vào mình phía sau.
Khi Bùi Tú Nhiên bước vào, Lục Úc Niên vừa mới thay quần áo, đứa bé được Beta ôm trong lòng, thấy Cố Trạch Ngư không đi theo, anh cau mày nhỏ giọng hỏi: “Người lại đi lạc rồi? Ngay cả ký tên đi cũng làm không được, ngớ nga ngớ ngẩn.”
Bùi Tú Nhiên liếc nhìn Beta từ khóe mắt, y đứng bên cạnh Lục Úc Niên đang ôm đứa bé, trông giống một gia đình ba người hơn. Lợi dụng lúc Cố Trạch Ngư vắng mặt, anh ta có lòng tốt muốn nhắc nhở người bạn dây thần kinh thô của mình, liền bảo Beta đưa em bé ra ngoài đi dạo phơi nắng.
Bùi Tú Nhiên nhìn thấy Lục Úc Niên đưa một chiếc gối xấu xí cho người lính hậu cần, anh ta cũng đưa con rối mà Cóo Trạch Ngư để lại trên ghế sô pha cho lính hậu cần.
“Thay đổi cái gì. Doanh trại không thích hợp cho nữ Beta, ngẫu nhiên trở thành nam Beta cũng đúng thôi.” Lục Úc Niên thờ ơ nói, sau đó liếc nhìn đôi dép mà Cố Trạch Ngư đã đá vào gầm giường, hơi cúi xuống nhặt nó lên, chạm vào vết thương nên anh nhăn mặt vì đau.
“Cậu biết năng lực phụ của tôi là “linh cảm”, theo lý cậu cùng Cố Trạch Ngư đã kết hôn, hiện tại còn có ràng buộc, không đến nỗi…..”
Lục Úc Niên luôn bồn chồn khi nghe những lời như vậy, không ai thoải mái về cuộc hôn nhân của anh với Cố Trạch ngư, không ai tin rằng họ có thể ở bên nhau mãi mãi. Anh đã nghe rất nhiều lời như thế này đến nỗi ngay cả bản thân anh cũng không thể bác bỏ chúng.
“Không có gì sai cả. Không phải là tôi không đủ khả năng nuôi con. Cậu biết rõ hơn ai hết rằng tôi sẽ không muốn lấy một Alpha yếu ớt như vậy, nếu không phải vì mười hai người anh trai của cậu ta đã gây áp lực lên tôi từ mọi khía cạnh thì tôi đã không lấy cậu ta.”
Lục Úc Niên ngừng dọn dẹp, do dự vài giây rồi tiếp tục: “Dù sao tôi cũng không có người mình thích, vì vậy kết hôn với cậu ta và nhận được sự ủng hộ của mười hai lĩnh vực cũng không có gì không tốt. Huống chi, cậu ta vẫn là một kẻ ngốc ngoan ngoãn, dễ kiểm soát hơn nhiều so với những người trong gia đình mưu mô đó.”
“Có nhiều lý do này nọ như vậy, tại sao tôi phải ly hôn với cậu ta.” Lục Úc Niên nói xong cũng không muốn nghe Bùi Tú Nhiên thuyết phục, liền bước nhanh ra cửa nói: “Sao cậu ta còn chưa trở về, đi lâu như vậy, tôi đi tìm cậu ta.”