Những ngày này khi không có Omega ở bên, Cố Trạch Ngư chỉ có thể ngủ với những con búp bê xấu xí của mình, nhưng một khi người ta ăn dưa hấu, họ sẽ cảm thấy nho không ngọt, Cố Trạch Ngư đã quen với việc ôm Lục Úc Niên khi ngủ, cảm giác mềm mại và nhiệt độ cơ thể ấm áp giống như một cái lò sưởi được cậu ôm trong vòng tay, bây giờ quay lại ôm những con búp bê này, bất kể là con nào cậu cũng cảm thấy không tốt bằng Lục Úc Niên.
Cậu không quan tâm đ ến kết quả của trận chiến phía trước, cậu chỉ quan tâm khi nào Lục Úc Niên sẽ quay lại ôm cậu.
Lục Úc Niên cũng có mùi pheromone của Omega rất dễ chịu, Cố Trạch Ngư mặc dù không biết uống rượu nhưng cậu cảm thấy mùi vị chua ngọt này rất giống như kẹo nổ, mỗi lần ngửi thấy nó, trái tim cậu lại loạn nhịp.
Cậu gọi cho nhà văn anh tám và hỏi đây có phải là cảm giác khi yêu không, cậu có vẻ thích Omega của mình hơn một chút một chút rồi.
Anh tám nghe nói rằng Lục Úc Niên đã ra chiến trường nên anh ấy đã thực hiện liên tiếp ba đòn chí mạng với ba câu hỏi: “Em không nỡ để anh ta đi, là lo lắng cho an toàn của anh ta, sợ anh ta sẽ chết ở trên chiến trường?”
Cố Trạch Ngư nghiêm túc suy nghĩ một giây, nói: “Không có.”
Tin nhắn của anh tám đã được chuẩn bị sẵn trong hộp thoại và anh ấy đã gửi nó trước mà không cần xem câu trả lời của Tiểu Ngư: “Đó nhất định là em rất thích anh ấy.
Ai mà không thích một Omega đã kết hôn với mình chứ? Tiểu thuyết về hôn nhân trước rồi mới yêu rất phổ biến.”
Câu trả lời của Cố Trạch Ngư lúc này mới nhảy ra, anh tám đang đắm chìm trong việc viết một cuốn tiểu thuyết, khi anh ấy nhìn thấy nó, thời gian rút tiền đã qua hai phút, anh ấy nghĩ đi nghĩ lại và cảm thấy điều đó cũng không quan trọng lắm, nhìn thấy Cố Trạch Ngư không trả lời tin nhắn đó, anh ấy lại vùi đầu vào gõ code thật nhanh.
Khi Lục Úc Niên trở lại, anh liền được gọi đến một cuộc họp tổng kết chuẩn bị chiến đấu, khi anh rời khỏi đó thì đã là 6 giờ chiều, trong trận chiến này, anh đã nhặt được một vỏ ốc của tộc Hải ngư, khi anh nói một cái gì vào đó thì nó sẽ được lặp lại ba lần.
Anh không biết mình đã làm sai điều gì, anh luôn cho rằng tiểu Alpha sẽ thích thứ nhàm chán này.
“Cố Trạch Ngư đâu?” Trở về phòng không thấy Alpha ồn ào đâu, Lục Úc Niên ủ rũ hỏi lính hậu cần.
Omega của người khác chạy thì một mạch đến cổng doanh trại chào đón khi chồng của họ đi chiến đấu trở về, khi nhìn thấy nửa kia, họ lao vào vòng tay của nhau khiến pheromone không thể kiểm soát được tuôn ra tràn ngập khắp mọi nơi.
May mắn thay cho Cố Trạch Ngư, cậu không những không đến đón anh mà còn không để anh nhìn thấy cậu dù chỉ một lần, thật sự là một Alpha vô tâm.
Lính hậu cần lưỡng lự hồi lâu, do dự nói: “Cố thiếu gia đang ở trong lớp học nấu ăn.”
“Ta đi nhiều ngày như vậy, Cố Trạch Ngư ở trong doanh trại làm cái gì?” Lục Vân Niên cố nén tâm tình nghiêm túc hỏi.
“Ngủ nướng, trưa đi đến phòng ăn ăn cơm, buổi trưa lại ngủ, thức dậy đến phòng nấu ăn ăn cơm chiều, cùng Omega tán gẫu, tối đến phòng ăn ăn cơm tối.” Lính hậu cần trả lời có trật tự.
“Cậu ta đến lớp nấu ăn ba bữa một ngày làm gì? Không phải ngươi nấu rồi đưa qua cho cậu ta sao?” Lục Úc Niên nghe ra có gì đó không ổn, trầm giọng hỏi.
“Lớp học nấu ăn đã chiêu mộ một nhóm tân binh, bao gồm cả Alpha và Omega, Cố thiếu gia…..!Cố thiếu gia nói cựu binh của chúng ta ăn quá dầu mỡ vẫn là cùng ăn với bọn họ vui hơn.” Lính hậu cần nhìn Lục Úc Niên đá vào thùng rác, tức giận bước ra ngoài, vội vàng đuổi theo và hét lên: “Nhóm người này rất rất đẹp trai, rất đẹp….”
Khi Lục Úc Niên đến nơi, Cố Trạch Ngư đang vừa nói cười với một tân binh vừa cho lợn ăn, thấy thế sắc mặt của Lục Úc Niên không được tốt lắm.
Cố Trạch Ngư nhìn thấy anh cũng không có gì không vui, nâng thìa thức ăn cho heo, trên mặt cười như trăng khuyết nói: “Anh đã trở lại rồi, ăn cơm chưa?”
Anh nhìn đống lợn con màu hồng xung quanh Cố Trạch Ngư, những cái đuôi xoăn tít trên bầu trời, anh thực sự không thể nói ra từ “không ăn”.
Omega khi tức giận sẽ tiết ra pheromone axit pantothenic có mùi chua, không khí tràn ngập mùi của anh, nhưng Cố Trạch Ngưlại không thèm để ý đến lời nói của anh, ngược lại cúi đầu khuấy thức ăn cho heo trong thùng, tự hỏi: “Sao đột nhiên lại chua thế?”
Lục Úc Niên lười nói nhảm với cậu, ôm cậu ra từ chuồng heo, ném thẳng vào phòng tắm rồi bắt đầu lột quần áo cho cậu.
Cố Trạch Ngư liều mạng chống cự để giữ lại chiếc qu@n lót có hình cái đuôi nhỏ, chỉ có thể đặt một tay lên ngực nói: “Anh làm gì vậy? Tôi mới tắm buổi sáng, rất sạch sẽ.
Anh có phải là đến kỳ ph@t tình rồi không?”
Lục Úc Niên ánh mắt tối sầm, nhìn th@n thể trắng nõn như tuyết, bả vai gầy cùng vòng eo săn chắc của Cố Trạch Ngư, hầu kết anh lăn lộn, môi mím chặt, nhìn Cố Trạch Ngư đến xuất thần, thấy cậu muốn chạy trốn, anh liền nắm lấy đầu vòi hoa sen ngắm hướng cậu mà tưới nước lên, sau đó thoa sữa tắm hương chanh lên làn da mịn màng của cậu: “Ừ, cậu đã sẵn sàng để động phòng tân hôn tối nay chưa? Không phải cậu đến đây để giúp tôi à?”
Nếu Cố Trạch Ngư không dễ lừa thì cậu chắc chắn sẽ biết rõ kỳ ph@t tình của Omega sao có thể đến đột ngột như vậy, nhưng cậu chính là dễ lừa như vậy đấy.
Cậu thậm chí còn run rẩy gửi tin nhắn cho bác sĩ anh sáu: “Omega của em tối nay sẽ ph@t tình, em phải làm gì đây?”
Anh sáu rất nhanh trả lời, toàn văn tràn ngập dấu chấm than: “Em nhất định phải ở phía trên!!!!!!!!”
Cố Trạch Ngư cảm thấy rất kỳ lạ, tưởng tượng của cậu thậm chí chỉ dừng lại ở mức trao đổi pheromone giữa AO, theo cách hiểu của cậu, nó giống như thế này: “Xin chào, đây là pheromone Alpha của tôi, bạn cầm nó đi.
Tôi sẽ giữ pheromone Omega của bạn trong túi của tôi và bảo vệ nó an toàn.”
Lục Úc Niên là một quân nhân, trong sự giáo dục mà anh nhận được từ khi còn nhỏ, không hề có chuyện sẽ ly hôn.
Vì vậy Cố Trạch Ngư sẽ đang và mãi là bạn đời của anh nên việc thực hiện các quyền và nghĩa vụ của mình là điều anh nên làm.
Khi anh bế Cố Trạch Ngư ra khỏi phòng tắm, người này đã mềm nhũn như một con cá nhỏ bám vào người anh, anh vừa cúi đầu liền có thể ngửi thấy mùi sữa từ tuyến mồ hôi sau cổ Cố Trạch Ngư, anh đã mệt đến nỗi hơi chóng mặt.
Anh không thể tưởng tượng được khi ở bên Cố Trạch Ngư sẽ như thế nào, nhưng trên thực tế, có một số việc không nhất thiết phải tuân theo quy luật tự nhiên.
Anh không muốn bị Cố Trạch Ngư đè, nhưng anh có thể đè Cố Trạch Ngư.
Vì vậy, nụ hôn theo chân mày của Cố Trạch Ngư đi xuống, giống như sơn mài vàng lần lượt được đóng dấu “Lục Úc Niên”, Lục Úc Niên luồn tay vào các ngón tay của Cố Trạch Ngư nắm chặt, ấn cả người cậu xuống giường đặt cả cơ thể to lớn lên người cậu.
Cố Trạch Ngư sau khi bị hôn liền cảm thấy bất thường, thầm nghĩ loại trò chơi này thật sự rất vui vẻ, mùi pheromone êm dịu của Omega mang theo hơi nóng ấm áp quanh quẩn trong phòng, cậu cắn chặt môi để kiềm chế bản thân không phát ra âm thanh thoải mái như muốn khóc.
Đầu ngón tay thô ráp của Lục Úc Niên cọ xát trên làn da mịn màng và xương quai xanh của Cố Trạch Ngư, men theo khớp xương của cậu để phác thảo đường nét trên cơ thể cậu, con cá này rất trắng, trắng như cát mịn trên bờ biển.
Anh không muốn thừa nhận mình thích cậu nhiều như thế nào, nhưng anh không thể không hôn ngực của con cá này như ngậm từng quả dâu tây đỏ tươi.
Pheromone AO trong không khí nồng đến mức ngay cả Cố Trạch Ngư cũng bắt đầu vặn vẹo cơ thể một cách mất kiểm soát, làm sao cậu có thể nhớ được những lời mà anh sáu đã gửi cho cậu được nữa, cậu nằm dưới cơ thể của Lục Úc Niên để mặc Lục Úc Niên di chuyển cậu một cách tùy tiện.
Khi tiếng chuông vội vàng vang lên, đầu ngón tay của Lục Úc Niên dừng lại, đôi mắt của Cố Trạch Ngư lóe lên sự sáng suốt, cậu nhanh chóng lật người tắt điện thoại đang kêu, quấn lấy cổ Lục Úc Niên dụi vào cổ anh, thở ra hơi nóng, nói: “Tiếp tục.”
Giọng nói của Lục Úc Niên có chút khàn khàn, anh nghiêng đầu hôn lên khóe miệng của Cố Trạch Ngư, sau đó dùng đầu lưỡi thăm dò đôi môi của cậu, cuối cùng đem lưỡi của anh đưa vào trong miệng của cậu.
Chuông điện thoại lại vang lên, Cố Trạch Ngư áy náy đi lấy điện thoại lại nhớ tới điện thoại mình đã tắt nguồn rồi, liền dùng ngón chân đá vào bộ ng ực rắn chắc của Lục Úc Niên, nói: “Của anh.”
Lục Úc Niên không muốn trả lời, nhưng khi anh nhìn xuống, tên trên ID người gọi vừa xa lạ vừa quen thuộc, một tay anh ấn Cố Trạch Ngư xuống giường, một tay cầm điện thoại.
Người trên điện thoại không biết nói gì, chỉ trong vòng 30 giây, Lục Úc Niên đã cúp máy, sau đó nhìn xuống Cố Trạch Ngư vẫn đang đợi anh với vẻ mặt phức tạp.
Cố Trạch Ngư không biết chuyện gì đã xảy ra mà khiến Lục Úc Niên đột nhiên trở nên lạnh lùng, cậu liền giải phóng pheromone Alpha để dụ dỗ Lục Úc Niên tiếp tục hành động vừa rồi, nhưng pheromone của cậu quá yếu căn bản không có tác dụng với Lục Úc Niên.
Lục Úc Niên nhặt quần áo của Cố Trạch Ngư lên và mặc cho cậu từng món một, cậu đưa dôi mắt ướt như cún con nhìn, anh bất lực nhìn cậu, cuối cùng không thể chịu đựng được nói: “Tôi chưa đến kỳ ph@t tình, đợi lần sau đi rồi giải quyết.”
Trước khi Cố Trạch Ngư có thời gian để tức giận, Lục Úc Niên đã lấy ra vỏ ốc có thể tạo tiếng vọng, ném nó cho cậu để chặn lời nói của cậu và nói: “Tôi mang cho cậu một món quà.
Cậu hãy nói gì vào trong đó đi.”
Sự chú ý của Cố Trạch Ngư dễ dàng bị chuyển hướng, cậu nhanh chóng thì thầm điều gì đó vào miệng của vỏ ốc, đôi mắt của cậu trở nên tròn và sáng khi nghe nó.
Cậu đưa chiếc vỏ ốc đến bên tai Lục Úc Niên như dâng bảo vật, giọng nói trẻ con của cậu từ bên trong truyền ra: “Tôi rất thích Omega của mình.
Tôi rất thích Omega của mình.
Tôi rất thích Omega của mình!”
Vẻ mặt u ám vừa rồi của Lục Úc Niên đột nhiên dịu đi, anh ôm Cố Trạch Ngư vào lòng, nhéo má cậu, trịnh trọng nói: “Chờ tôi chuẩn bị xong, lần tới sẽ động phòng.”.