Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

Chương 139: Tâm thần phân liệt



===

Đồng Tuyết Lục giật mình tỉnh táo lại.

Cô nhìn đến chỗ chiếc ghế không thấy gì cả, nhưng nhìn dáng vẻ Ôn Như Quy lại giống như đang nói chuyện với nó vậy. Bầu không khí rùng rợn làm người ta sởn tóc gáy này làm Đồng Tuyết Lục nổi hết cả da gà.

Đồng Tuyết Lục nằm trên giường không dám cử động cũng không dám phát ra âm thanh gì, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sau đó lại nghe Ôn Như Quy nói chuyện.

“Tôi biết cậu làm như vậy là vì muốn tốt cho tôi, người phụ nữ kia từng khiến cha tôi mất mặt, làm ông trước khi chết cũng không nhắm mắt, bây giờ cậu làm vậy thì cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi, bà ta đáng bị như vậy.”

Nói xong thì anh im lặng nhìn cái ghế trống giống như đang lắng nghe bên kia nói chuyện.

Một lúc sau Ôn Như Quy đột nhiên nhíu mày, nói: “Không, đừng kêu cha cậu dừng tay, để cho người phụ nữ kia tiếp tục quyến rũ Sử Tu Năng đi, để cho bà ta đau khổ thì bà ta mới không có thời gian đi tổn thương người khác.”

“Tôi sẽ không để cho bà ta làm tổn thương đến vợ và con tôi nữa đâu.”

Nói đến đây mày anh giãn ra, khoé môi cong lên dịu dàng cười, nói: “Chắc cậu chưa biết đâu nhỉ, Tuyết Lục có thai rồi, không lâu nữa tôi sẽ được làm cha.”

Nãy giờ Đồng Tuyết Lục vẫn luôn nín thở nhìn anh, trong lòng không thể nói là không sợ, cho đến khi nghe thấy những lời này thì bao nhiêu sợ hãi bỗng chốc biến mất, mũi cô chua xót, nước mắt chảy dài khiến tầm mắt trở nên mơ hồ.

Cô muốn lau nước mắt nhưng lại sợ sẽ ảnh hưởng đến anh nên chỉ đành không ngừng chớp mắt, để cho nước mắt âm thầm lăn xuống.

Đúng lúc này, Ôn Như Quy đột nhiên quay lại nhìn Đồng Tuyết Lục, cô không kịp nhắm mắt lại nên ánh mắt 2 người chạm vào nhau. Đồng Tuyết Lục căng thẳng đến nổi không dám thở mạnh, cô không biết Ôn Như Quy có đang nhìn mình không, anh vẫn còn đang mộng du hay là đã tỉnh rồi.

Tình trạng của người bệnh tâm thần phân liệt rất phức tạp, cô nhớ cô đã từng xem một bộ phim của Trương Quốc Vinh. Trong phim Trương Quốc Vinh diễn vai một người bị bệnh tâm thần phân liệt, nửa đêm bật dậy đi làm việc nhưng không hề hay biết gì đối với thế giới xung quanh, ngay cả mình đang làm gì cũng hoàn toàn không hay biết.

(*) Trương Quốc Vinh (12/09/1956 – 01/04/2003), tên khai sinh là Trương Phát Tông, là một nam ca sĩ kiêm diễn viên người Canada gốc Hồng Kông. Qua 26 năm sự nghiệp, bắt đầu từ năm 1977 cho đến khi qua đời, Trương Quốc Vinh đã phát hành khoảng 40 album và tham gia diễn xuất trong khoảng 60 bộ phim.

(*) Dị độ không gian (Inner Senses): một bộ phim kinh dị tâm lý Hồng Kông năm 2002 của đạo diễn La Chi Lương với sự tham gia của Trương Quốc Vinh và Lâm Gia Hân. Phim khai thác các chủ đề về ảo giác, trầm cảm lâm sàng, chấn thương tâm lý và tự sát.

Hay nam chính của bộ phim điện ảnh “Một tâm hồn đẹp – A beautiful mind” thì lại xuất hiện ảo giác, nói chuyện với những người không tồn tại.

(*) Một tâm hồn đẹp – A beautiful mind: phim tiểu sử năm 2001 của Mỹ, kể về cuộc đời của nhà kinh tế học John Nash, người từng đạt giải Nobel. Câu chuyện bắt đầu với những năm đầu đời của một thần đồng trẻ tuổi tên John Nash, bị mắc căn bệnh tâm thần phân liệt hoang tưởng và buộc phải đấu tranh với nó trong sự gánh nặng đầy đau đớn, chịu đựng của người vợ Alicia và bạn bè.

Cô không biết tình trạng lúc này của Ôn Như Quy là loại nào.

Ánh mắt Ôn Như Quy rơi trên nước mắt của Đồng Tuyết Lục, anh lo lắng cúi xuống gần cô, hỏi: “Anh xin lỗi, đã đánh thức em à? Sao em lại khóc?”

Ngón tay thon dài trắng nõn của anh nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô, cảm xúc lạnh lẽo khiến Đồng Tuyết Lục hơi run.

“Không, không phải anh đánh thức em, do em gặp ác mộng nên giật mình tỉnh dậy thôi.”

Đồng Tuyết Lục cố gắng tỏ ra tự nhiên nhưng lòng bàn tay lại căng thẳng chảy đầy mồ hôi.

Ôn Như Quy lau nước mắt cho cô, sau đó ôm cô nói: “Anh xin lỗi, bạn anh đến thăm nên anh mãi lo nói chuyện với cậu ấy mà không chú ý đến em.”

Đồng Tuyết Lục nuốt nước miếng: “Bạn anh à? Bạn nào thế?”

“Chính là người bạn mà lần trước anh nói với em 2 người bọn anh quen nhau từ nhỏ đấy, cậu ấy tên là Tiểu Húc.”

Nói xong anh quay đầu sang phía chiếc ghế, nói: “Tiểu Húc, đây là vợ tôi tên Tuyết Lục.”

Đồng Tuyết Lục cứng đờ nhìn về phía chiếc ghế, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Xin chào Tiểu Húc, rất vui khi được gặp cậu.”

Trên chiếc ghế trống không nên tất nhiên không có ai trả lời Đồng Tuyết Lục.

Nhưng sau đó thì cô nhìn thấy Ôn Như Quy ngại ngùng, trả lời lại chiếc ghế: “Tôi cũng cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp.”

Đồng Tuyết Lục nghe vậy lập tức tiếp lời của Ôn Như Quy: “Cảm ơn cậu đã khen, nhưng mà cũng đã trễ thế này rồi có lẽ Tiểu Húc cũng nên về nhà thôi?”

Ôn Như Quy gật đầu: “Tiểu Húc à, tôi tiễn cậu ra ngoài nhé.”

Nói xong anh đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

Đồng Tuyết Lục nhìn theo bóng lưng Ôn Như Quy, trái tim khó chịu giống như bị ai bóp chặt, hốc mắt cũng trở nên chua xót.

2 phút sau Ôn Như Quy về tới.

“Tiểu Húc đi rồi, cậu ấy bảo em nghỉ ngơi cho tốt đấy.”

Anh cởi giày lên giường, ôm lấy cô bằng đôi tay mạnh mẽ vững chãi: “Chỉ là nằm mơ thấy ác mộng mà thôi, có anh ở bên cạnh rồi em không cần phải sợ nữa.”

Bây giờ thời tiết đã vào thu, không biết vừa rồi Ôn Như Quy đã ngồi bên mép giường bao lâu mà hơi lạnh trên người anh khiến Đồng Tuyết Lục cảm thấy hơi ớn lạnh.

“Em sao vậy?”

Ôn Như Quy nhạy cảm phát hiện ra Đồng Tuyết Lục không bình thường nên cúi đầu xuống hỏi cô.

Đồng Tuyết Lục lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Em không sao, chỉ là em cảm thấy có anh ở bên cạnh em có cảm giác rất an toàn mà thôi.”

Đồng Tuyết Lục nói xong thì rướn người lên hôn nhẹ lên cằm anh.

Ôn Như Quy đỏ mặt, cũng khẽ hôn lên trán cô, nếu như không có một màn quỷ dị lúc nãy thì hình ảnh lúc này có thể nói là vô cùng ấm áp.

Đồng Tuyết Lục nhéo tay khiến mình tỉnh táo lại, cẩn thận dò hỏi: “À đúng rồi anh, lúc nãy anh và Tiểu Húc đang nói cái gì mà để người phụ nữ nào tiếp cận Sử Tu Năng đấy, các anh đang bàn bạc chuyện gì thế?”

Ôn Như Quy cứng đờ, hoảng sợ hỏi lại: “Em nghe thấy hết rồi sao?”

Lòng bàn tay Đồng Tuyết Lục lại đổ mồ hôi, cô không biết mình làm như vậy có đúng hay không, có thể khiến Ôn Như Quy bị kích thích hay không. Nhưng chuyện đã tới nước này thì không đường lui nữa.

Cô gật đầu: “Đúng vậy, vừa nãy lúc em mới thức dậy thì nghe các anh nói chuyện, các anh đang bàn chuyện đối phó Sử Tu Năng và người phụ nữ kia đúng không?”

Đôi mắt Ôn Như Quy đen như mực sâu không thấy đáy nhìn thẳng vào cô.

Trong phòng yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, khiến thần kinh Đồng Tuyết Lục căng thẳng tới cực hạn.

“Nếu anh nói với em là anh cho phép người khác đối phó mẹ ruột của anh thì em có cảm thấy anh rất xấu xa, rất bất hiếu hay không?”

Giọng Ôn Như Quy mang theo chút áy náy và lo lắng. Nói xong thì cúi đầu trốn tránh ánh mắt của Đồng Tuyết Lục không dám nhìn cô, giống như anh đã làm ra chuyện gì không thể tha thứ vậy.

Đối với một người làm con thì việc làm của anh không thể tha thứ được, nhưng bà ta đã làm tổn thương đến người mà anh yêu nhất cho nên anh không thể bỏ qua được.

– — Bây giờ bị cô phát hiện mình muốn hại mẹ ruột thì cô có cảm thấy anh đáng sợ hay không?

Đồng Tuyết Lục ôm mặt anh quay sang nhìn thẳng vào mắt mình: “Em không cảm thấy như vậy, cho dù anh làm gì em cũng sẽ mãi đứng về phía anh, huống chi lúc nãy em nghe thấy anh làm vậy là vì bảo vệ cho em và con rồi kia mà.”

“Cảm ơn anh Như Quy, em cảm thấy em chính là người hạnh phúc nhất trên đời, em cũng thay mặt con chúng ta cảm ơn anh, anh là người cha dũng cảm nhất thế giới.”

Đôi mắt ảm đạm của Ôn Như Quy lập tức sáng lên, anh nắm chặt tay cô, hỏi lại: “Em thật sự nghĩ như vậy ư? Em không cảm thấy anh quá xấu xa ư?”

Đồng Tuyết Lục lắc đầu, dịu dàng hôn nhẹ lên môi anh, cô nói: “Không đâu, em mãi mãi cũng sẽ không nghĩ anh như vậy.”

Ôn Như Quy nhìn thấy tình yêu và tin tưởng từ trong đôi mắt cô, nỗi bất an trong lòng dần dần biến mất: “Cảm ơn em.”

Nói xong anh cúi xuống phủ lấy đôi môi mềm mại của cô nhẹ nhàng liếm mút. Đây là nụ hôn dịu dàng nhất từ trước đến nay, mang theo hương vị quý trọng từng chút từng chút vuốt ve cánh môi cô.

Sau một lúc lâu, Đồng Tuyết Lục 2 má đỏ ửng dựa vào vai anh, hơi thở gấp nói: “Anh vẫn chưa trả lời em đấy.”

Ôn Như Quy ngập ngừng một lúc mới nói: “Người phụ nữ kia, cũng chính là mẹ của anh, chỉ trong vòng hơn một tháng trước bà ta đã gửi cho anh bốn bức thư.”

Đồng Tuyết Lục nhíu mày: “Bà ta gửi thư đến căn cứ?”

Ôn Như Quy gật đầu: “Đúng vậy, bà ta gửi thư đến căn cứ, cùng với mấy món điểm tâm và đồ bổ, bà ta nói 20 mấy năm qua vẫn luôn nhớ đến anh, rất muốn gặp anh một lần, còn nói em 5 lần 7 lượt ra tay với bà ta, không đồng ý chuyện chúng ta kết hôn.”

Đồng Tuyết Lục lập tức hất tay Ôn Như Quy, tỏ ra rất giận dữ lớn tiếng nói: “Vậy sao lúc đó anh không nói cho em biết? Chẳng phải anh nói là vợ chồng thì không nên giấu giếm nhau sao?”

Ôn Như Quy thấy cô tức giận thì lập tức lo lắng sáp lại gần, nói: “Anh xin lỗi em mà Tuyết Lục, không phải anh cố ý gạt em đâu, chỉ là anh không muốn em vì chuyện này mà tức giận rồi phiền lòng thôi.”

Khi Ôn Như Quy nhận được lá thư đầu tiên của Trình Tú Vân thì cũng đã rất ngạc nhiên, bởi vì 20 mấy năm qua bà ta chưa từng liên lạc với mình bao giờ, sao bây giờ lại đột nhiên quan tâm đến mình?

Nhưng mà đợi đến lúc anh đọc đến nội dung bức thư thì lập tức nổi giận ném hết đồ bà ta gửi đến xuống đất.

Sau đó anh nhận ra một điều là trong lúc anh không hay biết thì bà ta đã chạy đến tìm Đồng Tuyết Lục, hơn nữa 2 người còn xảy ra xung đột nữa, nghĩ tới đó anh vừa giận vừa lo lắng.

Trước kia bà có lỗi với cha anh, bây giờ lại nhắm vào Đồng Tuyết Lục, bà ta dựa vào cái gì mà cho rằng anh sẽ nghe lời bà ta chứ? Nhưng điều anh càng lo lắng hơn là lúc không có anh thì Trình Tú Vân sẽ làm hại Đồng Tuyết Lục, cho nên lúc Tiểu Húc đến tìm anh thì anh đã nói chuyện này cho cậu ấy biết.

Đồng Tuyết Lục nghịch ngợm bĩu môi hờn dỗi.

“Anh xin lỗi, sau này anh sẽ không gạt em nữa, em đừng giận được không? Hơn nữa chẳng phải chuyện em và bà ta gặp nhau em cũng không nói với anh mà đúng không?”

– — Ôn Như Quy mếu máo nói, trông như đứa trẻ tội nghiệp.

Đồng Tuyết Lục thấy hơi chột dạ, quay đầu nói: “Lúc đó em không nói với anh là do em rất bận, em cũng không muốn để cho anh lo lắng, mà thôi bỏ đi vậy, chúng ta đều không nói cho nhau biết vậy lần này xem như là huề nhau đi.”

Ôn Như Quy nắm chặt tay cô, hỏi: “Vậy là em không giận nữa phải không?”

Đồng Tuyết Lục: “Anh kể hết chuyện anh và Tiểu Húc làm cho em biết thì em sẽ không giận.”

Vì thế Ôn Như Quy đành phải khai ra toàn bộ.

===

Sau khi anh kể chuyện kia cho Tiểu Húc nghe thì cậu ấy rất quan tâm, cậu ấy nhờ cha mình thuê một người phụ nữ góa chồng kêu bà ta đi quyến rũ Sử Tu Năng, để phá hư mối quan hệ của Trình Tú Vân và Sử Tu Năng.

Đồng Tuyết Lục đến đây thì im lặng một lúc lâu không nói gì, tay nắm chặt thành nấm đấm.

Bên phía ông cụ Ôn cũng đã cho người theo dõi Sử Tu Năng và Trình Tú Vân, nhưng cuộc sống không giống với trong tiểu thuyết, người theo dõi kia nhiều lắm cũng chỉ định kỳ đi tìm hiểu tin tức sau đó báo cáo lại mà thôi. Bởi vì tin tức chậm chạp cho nên cô vẫn chưa biết chuyện Sử Tu Năng ngoại tình với người đàn bà khác, càng không biết tất cả những chuyện này là do Ôn Như Quy sau khi bị tâm thần phân liệt làm ra.

Ôn Như Quy thấy cô im lặng cũng lo lắng theo: “Sao em không nói gì hết vậy?”

Sau khi cô biết những chuyện mình đã làm thì có phải hối hận rồi không, có phải cô sẽ nhìn anh bằng ánh mắt khác không, sẽ cảm thấy anh xấu xa lắm hay không?

Anh có thể không để ý đến cái nhìn của người khác nhưng không thể chấp nhận trong lòng cô anh là người bỉ ổi, điều đó khiến anh cảm thấy rất đau khổ.

Đồng Tuyết Lục giật mình, quay lại thấy anh lại lâm vào rối rắm và đau khổ thì nhanh chóng nắm tay anh, nói: “Lúc nãy là do em đang suy nghĩ xem nên cảm ơn Tiểu Húc và cha của cậu ấy như thế nào thôi, dù sao cậu ấy cũng giúp chúng ta mà.”

Ôn Như Quy nhìn cô: “Vậy có nghĩa là em không cảm thấy anh xấu xa phải không?”

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Anh làm vậy rất đúng, gậy ông đập lưng ông mà thôi, cũng nên để Trình Tú Vân nếm thử mùi vị bị phản bội.”

Ôn Như Quy nghe vậy thần kinh mới bớt căng thẳng: “Bà ta vẫn chưa biết chuyện Sử Tu Năng ngoại tình đâu, có điều chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra thôi, Sử Tu Năng nói chờ sau khi ăn nên làm ra thì sẽ ly hôn với Trình Tú Vân.”

Đồng Tuyết Lục ôm anh: “Như Quy, bước kế tiếp giao cho em và ông nội đi, anh chuyên tâm nghiên cứu khoa học là được rồi, có được không anh?”

Ôn Như Quy lập tức cảm thấy tủi thân: “Mọi người lại muốn bảo vệ anh ở ngoài, không cho anh biết gì có phải không? Tuyết Lục à, anh là chồng của em, anh có năng lực bảo vệ em và con.”

Đồng Tuyết Lục ôm Ôn Như Quy chặt hơn, lại an ủi hôn anh: “Em biết mà, em biết mà, chỉ là em đang gặp một rắc rối khác muốn anh giúp em, nếu anh bận chuyện của Trình Tú Vân thì làm sao rảnh giúp em được?”

Ôn Như Quy ngơ ngẩn: “Em muốn anh giúp em chuyện gì?”

Đồng Tuyết Lục: “Em muốn chờ khi thời tiết trở lạnh sẽ cho nhà hàng nấu lẩu, nhưng dụng cụ nấu lẩu truyền thống không an toàn, dùng than đá không cẩn thận sẽ dễ bị trúng độc, dùng cồn thì lửa không đủ mạnh. Hơn nữa cồn cũng không an toàn, dễ gây cháy nổ.

Em nghe nói ở nước ngoài có một loại đồ dụng gia dụng tên là bếp điện từ, em định nói đồng chí Tạ gửi một cái từ nước ngoài về đây. Nhưng chuyện này hơi khó, cho nên em nghĩ chi bằng anh hoặc là đồng nghiệp của anh có thể nghiên cứu là ra bếp điện từ, sau đó chúng ta sẽ tự sản xuất?”

Ôn Như Quy nghe cô nhắc tới Tạ Quảng Côn thì trong lòng ghen tuông: “Em không cần tìm đồng chí Tạ đâu, anh có thể giúp em, nhưng tốt nhất là em có thể cung cấp cho anh hình ảnh của bếp điện từ đó, hoặc là cho anh biết hình dạng của nó như thế nào.”

Đồng Tuyết Lục thấy đã thành công dẫn dắt sự chú ý của anh qua bếp điện từ thì mỉm cười nói: “Em không có ảnh chụp của bếp điện từ nhưng mà ngày mai em có thể vẽ hình dạng của nó ra cho anh, còn có cấu tạo và nguyên lý hoạt động nữa.”

Ôn Như Quy gật đầu: “Bấy nhiêu đó là đủ rồi.”

Đến cả đạn đạo và hỏa tiễn bọn họ còn có thể nghiên cứu ra được huống chi chỉ là một cái bếp điện từ nhỏ bé.

Đồng Tuyết Lục nhân cơ hội, nói: “Nếu anh đã đồng ý giúp em nghiên cứu làm bếp điện từ vậy thì không cần quan tâm đến chuyện của Sử Tu Năng và Trình Tú Vân nữa có được không?”

Ôn Như Quy nhìn vào đôi mắt đầy chờ mong của cô, nhẹ nhàng hôn lên, sau đó dịu dàng nói: “Được.”

– — Chỉ cần là điều cô muốn thì anh sẽ không từ chối.

Đồng Tuyết Lục bỗng ngáp một cái: “Khuya rồi, chúng ta ngủ thôi anh.”

Ôn Như Quy trả lời lại một tiếng, sau đó đỡ cô cùng nằm xuống.

Đèn trong phòng đã được tắt, căn phòng chìm trong bóng tối. Đồng Tuyết Lục nhắm mắt lại thở nhẹ, chờ cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng hít thở đều đều thì cô mới mở mắt ra.

Cô đã nói bệnh của Ôn Như Quy đã ổn lâu lắm rồi sao bây giờ đang êm đẹp lại tái phát, thì ra là tại Trình Tú Vân kia.

– — Hay lắm!

Cô còn đang định để bọn họ sống thoải mái vài năm nữa chờ đến “Chiến dịch năm 1983” mới dụ bọn họ đi vào con đường phạm tội, nhưng mà bây giờ xem ra phải đẩy nhanh kế hoạch thôi.

(*) Anti-Spiritual Pollution Campaign (Chiến dịch chống ô nhiễm tinh thần – 清除精神污染 – qīngchú jīngshén wūrǎn): chiến dịch chính trị do phe bảo thủ trong Đảng Cộng sản Trung Quốc dẫn đầu kéo dài từ tháng 10 /1983 đến tháng 12 /1983. Nhìn chung, những người ủng hộ chiến dịch này muốn kiềm chế phương Tây – những ý tưởng tự do đầy cảm hứng trong dân chúng Trung Quốc, một sản phẩm phụ của những cải cách kinh tế non trẻ bắt đầu vào năm 1978.

“Ô nhiễm tinh thần” đã được gọi là “một thuật ngữ mơ hồ có chủ ý bao hàm mọi cách thức du nhập tư sản từ khiêu dâm đến chủ nghĩa hiện sinh” và được cho là đề cập đến “các tài liệu tục tĩu, man rợ hoặc phản động, sở thích thô tục trong các buổi biểu diễn nghệ thuật, say mê chủ nghĩa cá nhân” và các tuyên bố rằng “chạy ngược lại hệ thống xã hội của đất nước” theo Đặng Lệ Quân – Trưởng ban Tuyên giáo của Đảng vào thời điểm diễn ra chiến dịch.

Người đàn bà kia còn có mặt mũi viết thư cho Ôn Như Quy nữa sao?

Nếu như lúc này bà ta đang ở trước mặt cô thì cô đã tát cho bà ta vài cái thật mạnh rồi. Còn nếu Trình Tú Vân đã muốn chết đến vậy thì không thể phụ lòng bà ta được đúng không?

Đời này cho dù xảy ra chuyện gì thì cô cũng sẽ không để cho Trình Tú Vân ép Ôn Như Quy vào đường cùng đâu.

Một đêm yên tĩnh trôi qua.

Đồng Tuyết Lục lăn vào chiếc ôm ấm áp của anh, Ôn Như Quy quen thuộc ôm cô chặt hơn.

===

Ngày hôm sau cô thức dậy muộn.

Trong sân vọng ra tiếng cười và tiếng Nguyệt Bính của.

Đồng Tuyết Lục thay quần áo đi ra ngoài thì thấy Nguyệt Bính chạy đến hố xí cố định của nó giơ chân sau lên làm động tác đi tiểu, sau đó chạy về dùng cái mũi ủi ủi Lưu Sa Bao. Lưu Sa Bao mở to đôi mắt ngấn nước vô tội nhìn nó, không hiểu nó muốn nói cái gì hết. Nguyệt Bính thấy nó không hiểu thì rất sốt ruột, lại chạy đến hố làm động tác đi tiểu, sau đó lại chạy về ủi ủi Lưu Sa Bao.

Nhưng Lưu Sa Bao vẫn không hiểu, Nguyệt Bính tức giận nhào lên về nó giống như đang trừng phạt, Lưu Sa Bao tủi thân dùng 2 chân trước ôm mặt, giống như người có lỗi không còn mặt mũi gặp người khác.

2 anh em Đồng Gia Tín và Tiêu Miên Miên nhìn thấy vậy cũng không nhịn được cười.

“Anh rể xem Lưu Sa Bao buồn cười chưa kìa, Nguyệt Bính muốn dạy nó đi tiểu mà nó cũng không hiểu.”

Ôn Như Quy đứng dưới ánh mặt trời, từng tia nắng vàng chiếu lên mái tóc anh như mạ lên một lớp nhũ vàng.

Anh mang Lưu Sa Bao bỏ vào hố xí, nói: “Lưu Sa Bao còn nhỏ mà, học thêm vài lần là biết thôi.”

Ôn Như Quy vừa nói dứt câu thì nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đang đứng trước cửa phòng, ánh mắt anh sáng lên, đứng dậy đi đến bồn rửa tay sạch sẽ sau đó đi đến bên cạnh cô.

“Em dậy rồi à, có đói bụng không?”

Đồng Tuyết Lục sờ bụng, gật đầu: “Có hơi đói.”

Ôn Như Quy xoa tóc cô nói: “Anh đi nấu đồ ăn cho em.”

Đồng Tuyết Lục gật đầu, rửa mặt xong thì đi lấy dụng cụ vẽ tranh ra. Cũng may khả năng vẽ của cô cũng không tệ lắm, những đồ vật như bếp điện từ cũng không khó vẽ lắm, chỉ là không được đẹp mà thôi. Vẽ xong hình dáng bên ngoài thì cô vẽ thêm cấu tạo chi tiết và nguyên lý hoạt động chi tiết phía dưới.

Kể ra vì sao Đồng Tuyết Lục có thể nhớ chi tiết đến vậy là phải cảm ơn cô có một cô bạn thân thích “mổ xẻ” đồ dùng điện, cô ấy có sở thích mở các loại dụng cụ điện ra sau đó tự lắp ráp lại, trước kia cô có xem cô bạn đó mở bếp điện từ ra cho nên mới nhớ rõ chi tiết đến thế.

Ôn Như Quy đã làm bữa sáng xong mang lên, nhìn thấy hình vẽ của cô thì cầm lên xem kỹ một lúc lâu mới nói: “Bếp điện từ này không khó làm nhưng linh kiện thì không dễ tìm.”

Đồng Tuyết Lục húp một muỗng nước lèo: “Anh nói đúng, trước mắt thì trong nước chưa ai sản xuất vỏ bên ngoài này hết, nhưng mà nếu chúng ta nghiên cứu ra được thì có thể tìm xưởng sản xuất để đặt làm, chắc là không khó lắm.”

Muốn sản xuất vỏ ngoài thì phải có khuôn đúc của nó, bây giờ thị trường trong nước không có, đến lúc đó cho dù tìm được xưởng sản xuất thì họ cũng sẽ yêu cầu chúng ta chi khoản này. Có điều nếu thành công thì có thể sản xuất đại trà, chỉ cần một giây là có thể kiếm về tiền khuôn đúc.

– — Thật ra cô không lo lắng chuyện này lắm.

Ôn Như Quy suy nghĩ rồi gật đầu: “Anh sẽ về nghiên cứu lại với bọn Chu Diễm.”

Đồng Tuyết Lục dùng đôi môi đỏ mọng đang ăn mì mổ lên má anh một cái: “Cảm ơn anh yêu.”

– — Anh yêu.

Ôn Như Quy thích 2 chữ này, anh dịu dàng lau khóe miệng hơi sưng đỏ của cô.

Lúc 2 anh em Đồng Gia Tín và Tiêu Miên Miên đi tới cửa nhìn thấy chị mình và anh rể đang hôn nhau thì sững sờ. Đồng Gia Tín giật thót đưa tay che mắt lại kêu lên: “Ôi mắt của anh, mắt của anh đau quá!”

Tiêu Miên Miên ngốc nghếch hỏi: “Anh ba, sao mắt của anh lại đau thế?”

Đồng Gia Tín: “Nhìn thấy người ta hôn nhau sẽ bị đau mắt đấy, rất đau!”

Tiêu Miên Miên nghe vậy sợ đến tái mặt, lúc nãy cô cũng nhìn thấy chị và anh rể hôn nhau, nói vậy cô cũng sẽ bị đau mắt ư, làm sao bây giờ?

Ôn Như Quy: “…”

Đồng Tuyết Lục: “…”

– — 2 đứa em ngốc nghếch.

Bây giờ Ôn Như Quy là sở trưởng không thể rời khỏi căn cứ quá lâu cho nên chiều hôm đó đã quay trở về.

Đồng Tuyết Lục chờ Ôn Như Quy đi trước sau đó cũng theo ra ngoài.

Thật ngại quá, cô muốn đi “làm chuyện lớn”.

[HẾT CHƯƠNG 139]


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.